Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

"Ai da, mẹ Tống Thường Lâm, chị đây đang nói cái gì chứ..." Chủ nhiệm lớp định cứu vãn.

"Thầy giáo, tôi chỉ cảm thấy trên vấn đề giáo dục con cái, quan niệm của trường học và gia đình đạt thành nhất trí, mới rất có lợi với học sinh bồi dưỡng, ngài có đồng ý với điểm này không?"

Chủ nhiệm lớp ngượng ngùng mà nói: "Đồng ý, tôi... đương nhiên đồng ý."

"Cho nên tôi cũng không phải chỉ trích quan điểm của anh sai lầm." Chu Thiến đoan trang cười nói: "Chỉ là thật đáng tiếc, quan điểm của chúng ta không hợp, cũng không có ý trách tội ngài... bây giờ tôi chính thức xin để Tống Thường Lâm rời khỏi lớp trọng điểm, phiền ngài nói một chút với hiệu trưởng, nếu như không được tôi chỉ có thể đi nói với hiệu trưởng thôi."

Vì vậy Tống Thường Lâm cứ rời khỏi lớp trọng điểm như thế.

Nhan Hồi nghe xong, hỏi: "Cha cậu không phản đối?"

Tống Thường Lâm trả lời: "Cha tôi tỏ vẻ ủng hộ quyết định này."

Thật đúng là cha mẹ thần tiên.

"Trường học các cậu thế nào?" Tống Thường Lâm hỏi ngược lại.

"Trường học của chúng tôi tổ chức huấn luyện học sinh tập trung, xem như biến chủng của lớp trọng điểm..."

"Ồ... Cho dù trường các cậu lập lớp trọng điểm cũng không có việc gì, chính sách gần đây có biến động, trường học thị trấn, gần thị trấn tạm thời không bỏ lớp trọng điểm."

"Vì sao không bỏ?" Nhan Hồi tò mò hỏi.

"Gần đây tỉnh đang thảo luận... tài nguyên giáo dục không đồng đều, trực tiếp cấm trường học cấp thị trấn, dưới cấp cấp thị trấn không được lập lớp trọng điểm, là một hình thức không công bằng khác."

Nhan Hồi hơi nghĩ nghĩ, hiểu ý của Tống Thường Lâm: "Cậu là nói, trường học cấp thị trấn và dưới cấp thị trấn nếu không lập lớp trọng điểm thì sẽ không thi qua được trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm?"

"Gần là ý như vậy."

"Ồ..." Nhan Hồi ồ lên một tiếng, cũng không biết mình nên có cảm tưởng gì.

Các bạn thân có thể tiếp tục tập huấn, cô nên cao hứng mới đúng.

"Cậu làm sao vậy?" Tống Thường Lâm chú ý đến sự trầm thấp trong giọng nói của cô.

"Không có việc gì." Nhan Hồi chặn lại nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi cái này, tôi... ờm, nếu bạn học tham gia tập huấn của tôi biết thì sẽ rất vui vẻ."

Cách điện thoại, Tống Thường Lâm cũng không đoán được tâm tư của đối phương, chỉ có thể lễ tiết đáp một câu: "Đừng khách khí."

Sau khi cúp máy, Tống Thường Lâm cầm điện thoại đã đen màn hình không nhịn được mà nhíu mày.

Chu Thiến dựng sách ngăn trở mặt, lén hỏi Tống Vệ Đông: "Ông có cảm thấy con trai mình đang yêu đương hay không?"

"Cách xa như vậy yêu đương thế nào?" Tống Vệ Đông hỏi: "Yêu qua mạng à?"

Chu Thiến không nhịn được mà tỏ vẻ bất đắc dĩ với thần kinh thô của chồng.

Nhan Hồi nói chuyện điện thoại xong, trả điện thoại cho cha.

Nhan Chấn Quốc cầm điện thoại đã nóng lên kinh ngạc hỏi: "Hai đứa nói gì mà hàn huyên lâu như vậy?"

Nhan Hồi nhìn thấy thời gian hiện lên trên điện thoại, do dự mà nói: "Con... cũng không biết nói cái gì mà hàn huyên lâu như vậy..."

"..." Đối với con gái đang tuổi dậy thì, Nhan Chấn Quốc cảm thấy chính mình càng thêm khó hiểu.

Sau khi lớp 12 khai giảng, top 50 học sinh toàn trường bắt đầu tập huấn theo kế hoạch.

Thời gian tập huấn dài hơn so với dự kiến của Nhan Hồi, trên cơ bản ban ngày cô không gặp được Cao Dữ Châu, cho đến buổi tối một tiết tự học cuối cùng mới có thể gặp học sinh tham gia tập huấn trở về.

Nhan Hồi sẽ để sữa bò lên bàn trước khi buổi tự học tối bắt đầu, Cao Dữ Châu trở về cầm lấy sữa bò, cơ bản chính là toàn bộ giao thoa giữa hai người.

Tất cả những tình tố vi diệu của các thiếu nam thiếu nữ trước khi thi Đại học đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Thời gian dài, Nhan Hồi đã không còn trầm thấp như lúc mới biết tin tức kia, dù sao việc học nặng nề cũng không chấp nhận được sự trầm thấp của cô.

Sau khi đắm chìm trong việc học tập, rất nhiều tình cảm mặt trái tinh tế đều dễ dàng bị vứt ra sau đầu.

Thứ sáu tan học, Nhan Hồi thu dọn xong chuẩn bị về nhà, khi đi ra ngoài nghe thấy chủ nhiệm lớp gọi Cao Dữ Châu lại: "Em biết nhà Lưu Tư Vũ xảy ra chuyện gì không?"

Lưu Tư Vũ bắt đầu xin nghỉ từ thứ hai tuần này, cho đến hôm nay cũng chưa đi học.

Cao Dữ Châu lắc lắc đầu.

Chủ nhiệm lớp chau mày có chút lo lắng, đưa bài thi trong tay cho anh: "Vậy lúc em về nhà, thuận tiện mang phần bài thi này cho Lưu Tư Vũ, cô nhớ hai đứa cùng một thôn?"

"Đúng vậy..." Cao Dữ Châu đáp nhưng biểu cảm có chút do dự.

Nhan Hồi hiểu rõ sự băn khoăn của Cao Dữ Châu, lập tức tiến lên giải vây: "Cô giáo, Cao Dữ Châu là nam sinh, đến nhà Lưu Tư Vũ có lẽ không tiện, em đi cùng cậu ấy."

Ánh mắt chủ nhiệm lớp đảo quanh giữa hai người Nhan Hồi và Cao Dữ Chau vài vòng, xác nhận hai người đều là học sinh bà ấy có thể yên tâm, gật đầu nói: "Cũng được, hai đứa cùng đi, thuận tiện nhìn xem nhà Lưu Tư Vũ có phải xảy ra chuyện gì hay không."

Cao Dữ Châu nhẹ nhàng thở ra, gửi một ánh mắt cảm ơn cho Nhan Hồi.

Nhan Hồi cười cười tỏ vẻ đừng khách khí.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Hồi cầm hai túi sữa bò ngồi xe đến nông thôn trước, đi đến nhà Cao Dữ Châu gõ cửa nhà anh.

"Nhan Hồi đến rồi?" Người mở cửa là mẹ Cao Dữ Châu, vội vàng nghênh đón: "Mau vào nhà ngồi đi..."

Nhan Hồi đi vào trong phòng, lễ phép mà nói: "Cô, cháu đến tìm Cao Dữ Châu, đi mang bài tập đến cho Lưu Tư Vũ ạ."

"Haizz, Châu Châu trở về cũng đã nói chuyện này cho cô rồi." Mẹ Cao Dữ Châu quay đầu nhìn về phía sau.

Cao Dữ Châu vừa mới rửa sạch bát đũa đi ra, đang buông tay áo xuống: "Cậu chờ mình một chút, mình đi lấy bài thi."

Nhan Hồi gật đầu tỏ vẻ không vội, an tĩnh chờ.

Mẹ Cao Dữ Châu lấy bắp đã luộc đến, Nhan Hồi không từ chối được, đành phải ăn xong một bắp mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Hai đứa đưa bài tập xong, bảo Lưu Tư Vũ đến nhà mình ăn cơm đi." Khi hai người ra đến cửa, mẹ Cao Dữ Châu dặn dò.

Trên mặt Cao Dữ Châu lộ ra thần sắc do dự: "Cha cậu ấy chắc sẽ không đồng ý..."

"Hỏi một chút, coi như là lễ tiết."

Cao Dữ Châu nghe lời mà đáp một tiếng "Được."

Hai người đi ra từ trong viện, Nhan Hồi đưa một túi sữa bò cho Cao Dữ Châu.

Trên cây thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót, nghe xong làm người cảm thấy tâm tình sung sướng.

Dường như chỉ là đi trên đường cùng anh như vậy, Nhan Hồi đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

"Mình nghe người ta nói, lúc các cậu tập huấn giáo viên giảng đề nhanh, mà đề mục đơn giản thường không giảng, đề khó thì... nói ra người bình thường lại nghe không hiểu, là như vậy sao?"

Cao Dữ Châu chần chờ nói: "Còn... tạm đi, có vài đề thật sự không cần phải giảng..."

"Đây chỉ sợ cũng là sự chênh lệch giữa học sinh mũi nhọn với người thường chúng mình đi." Nhan Hồi ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Mình cảm thấy bài thi trắc nghiệm bây giờ cho chúng mình không có đề dễ!"

Cao Dữ Châu cười cười: "Cậu nghe ai nói?"

"Bạn học lớp khác."

"Bọn họ làm sao biết được?" Cao Dữ Châu có chút tò mò.

"Có đôi khi có lớp tan học trước, học sinh sẽ lén chạy đến bên ngoài cửa sổ của mọi người xem."

"Có chuyện như vậy?"

"Đúng vậy." Nhan Hồi nói: "Nhất định là cậu quá nghiêm túc nghe giảng cũng chưa chú ý."

"Có thể là vậy đi."

Khi nói chuyện đã đến nhà Lưu Tư Vũ, Nhan Hồi đi vào sân, nói với Lưu Tư Vũ múc nước ở bên cạnh: "Lưu Tư Vũ, cô giáo bảo chúng mình đưa bài thi đến cho cậu..."

Lưu Tư Vũ ngẩng đầu, ánh mắt nói không rõ là uể oải hay là gì khác, tóm lại thoạt nhìn có chút vô thần: "À... Vào đi."

Bộ dáng của cô ấy như bị người rút sinh khí ra, Nhan Hồi cảm thấy có chút nghi ngờ đi theo sau Lưu Tư Vũ vào cửa.

Cao Dữ Châu cũng đi vào, kỳ quái chính là, cha Lưu Tư Vũ hôm nay lại không ngăn cản.

Trong nhà có gần hai ba chục người, cha Lưu bận trước bận sau bưng trà rót nước đưa thuốc, mẹ Lưu Tư Vũ trầm mặc ngồi trong góc chính của nhà như là sự thỏa hiệp nào đó.

Trong đó có người đàn ông thanh niên hơn hai mươi, vẫn luôn dùng ánh mắt không có ý tốt đánh giá Nhan Hồi vừa mới vào cửa.

Cao Dữ Châu chú ý đến tầm mắt của người thanh niên, đi trước vài bước chắn trước mặt Nhan Hồi.

Nhà chính, Lưu Tư Vũ rót nước vừa múc từ giếng vào thùng, mấy người ngồi quanh người phụ nữ trung niên ở một bên vừa cắn hạt dưa vừa khen Lưu Tư Vũ hiền huệ, mấy người đàn ông trung niên lạch cạch lạch cạch mà hút thuốc tỏ vẻ tán đồng.

Cha Lưu phân phát thuốc lá một vòng, xoay người lại, lúc này mới thấy Nhan Hồi, biểu cảm vui mừng ra mặt quả thực không che giấu được: "A, Nhan Hồi à, cháu đến có việc gì sao?"

"Lưu Tư Vũ xin nghỉ cuối tuần, giáo viên bảo cháu mang bài tập cho cậu ấy."

"À..." Cha Lưu chuyển hướng về phía con gái: "Nhanh chóng cầm bài thi bảo bạn học của mày về đi, đừng để người ta ở đây."

Lưu Tư Vũ không phải cố ý muốn phơi bạn mình, thật sự là lúc này bạch đằng cuốn tay, cô ấy đi đến trước mặt Nhan Hồi nhận bài thi, thấp giọng nói "Cảm ơn."

Nhan Hồi cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thật sự quỷ dị, bài thi đưa đến cũng không chịu đi ngay, hỏi ngược lại cha Lưu: "Chú à, đây là muốn làm gì vậy?"

Cô chỉ vào một đám người trong nhà chính.

"Không làm gì." Cha Lưu che lấp nói: "Được rồi, đưa xong bài thi không có việc gì thì mấy đứa về trước đi."

Lúc này có người trong thôn đến trả xe ba bánh, đi vào trong phòng đưa chìa khóa cho cha Lưu: "Lão Lưu, cảm ơn nhé, nghe nói con gái ông sắp kết hôn, tôi chờ ăn kẹo mừng nhé..."

Người nọ còn chưa dứt lời, đã bị cha Lưu nửa đẩy nửa quét đất đi ra ngoài: "Được, được, được, đến lúc đó nhất định sẽ mời ông."

"Ăn kẹo mừng của ai?" Cha Lưu vừa quay người lại, đã bị Nhan Hồi hỏi một câu như vậy.

Rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba mười mấy tuổi, trên người Nhan Hồi đột nhiên sinh ra một hơi thở lạnh lẽo.

Mấy người phụ nữ trong phòng tự nhiên có bất mãn: "Đây là con cái nhà ai mà lại không gia giáo như vậy?"

"Ăn kẹo mừng của ai?" Nhan Hồi lại hỏi một lần, cô bình tĩnh nhìn cha Lưu, hạ quyết tâm không nói rõ ràng thì không đi.

Một người đàn ông trung niên trong nhà chính lại ngồi không xuống được, đi lên nói với cha Lưu: "Ông để cho đứa trẻ mười mấy tuổi..."

"... Cha con bé là Chủ tịch huyện." Một câu của cha Lưu khiến cho người đàn ông trung niên vừa nãy thỏa thuê mãn nguyện muốn tiến đến đây làm gì đó lại ngồi trở về.

"Nghe nói con gái ông ta có quan hệ tốt với con gái Chủ tịch Huyện, xem ra không phải là chém gió..." Mọi người lại sôi nổi nói bát quái.

"Lưu Tư Vũ vị thành niên, không thể kết hôn." Nhan Hồi gằn từng chữ một mà nói.

"Không để nó kết hôn, chỉ là người hai nhà ngồi đây nhìn xem, xem mắt một cái mà thôi." Cha Lưu biện giải.

"Vậy cũng không được!" Nhan Hồi không khỏi tức giận mà tăng thêm ngữ điệu.

Cha Lưu nhẫn nhịn, chỉ vào Lưu Tư Vũ nói: "Nó lập tức sẽ phải vào Đại học, không kết hôn thì ai trả học phí? Cháu cho rằng mỗi người đều giống nhà cháu à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro