Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Cảm ơn em chiêu đãi

Edit: BT :3
Beta: TH

"Tửu lượng thằng nhóc này được lắm, lần sau tôi mở bình rượu Thiệu Hưng chôn hai mươi năm cho cậu uống thử." Chờ đến khi đi ra cửa, ba Cố vẫn còn lẩm bẩm.

Ông bác vừa uống vui vẻ, không còn dáng vẻ ít nói như ngày thường. Ông có thể tán gẫu từ chuyện thời còn trẻ làm bếp núc trong quân đội đến chuyện củ cải nhà lão Vương ở chợ rau không tươi.

"Rượu này tôi chôn xuống từ khi Cố Văn Tư còn nhỏ, nhiều năm như vậy rượu Thiệu Hưng mới đượm đủ vị... Hức."

Tiết Nhã ghét bỏ bĩu môi một tay kéo người về, "Được rồi được rồi, đó là rượu Nữ Nhi Hồng của ông, chờ đến khi gả Cố Văn Tư rồi uống vẫn kịp! Còn nói gì nữa, sau này không phải có Tiểu Du uống với ông rồi à, vội cái gì mà vội!"

Ba Cố nghe thấy sai sai, lảo đảo loạng choạng xua tay, "Không thể đơn giản như thế được, kiểm tra tân binh không thể đơn giản như vậy, để cậu ta qua chạy hai mươi vòng sa trường đi..." Trong miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói gì.

"Ôi trời, ba con uống say rồi, Văn Tư, con đưa Tiểu Du xuống tầng trước đi, sắc trời không còn sớm nữa, để thằng bé mau đi nghỉ ngơi."

Tiết Nhã miễn cưỡng kéo ba Cố về nhà, Cố Văn Tư gật đầu, cô đỡ Du Việt xuống tầng, hàng hiên tối om, cần phải dùng sức dẫm mới có đèn cảm ứng sáng lên.

Một bên cánh tay anh đặt trên vai Cố Văn Tư, đầu gác lên đỉnh đầu cô, cô phải để một tay ôm eo anh, một tay bắt lấy cổ tay anh mới không đến nỗi đi vẹo người sang một bên.

"Cẩn thận bậc thang."

Tư thế của hai người quá gần, hơi thở anh mang theo men rượu nóng cháy phả bên tai, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của cô, dù sao đen như mực, chẳng ai thấy rõ vẻ mặt nhau.

Cố Văn Tư cảm thấy có lẽ anh không say hoàn toàn, bởi vì Du Việt đi đường vẫn ổn, cô cũng không cảm thấy quá nặng.

Nhưng cánh tay đè trên vai kia, không biết khi nào ôm lấy vai cô, siết chặt, rồi ngay lập tức quay lại, biến thành anh ôm cô.

Nhất là cầu thang phía dưới không có đèn cảm ứng, Cố Văn Tư rất cẩn thận thăm dò dưới chân sợ bước hụt, bỗng nhiên vòng eo bị siết chặt, người bên cạnh một tay ôm cô lên.

Hai chân lơ lửng cách mặt đất chưa đến một giây đồng hồ, Cố Văn Tư chỉ kịp kêu sợ hãi một tiếng, người đã được đặt trên đất bằng vững vàng.

"Cẩn thận."

Du Việt đứng trước người cô, một tay kéo cà vạt, một tay nắm lấy lan can, dáng vẻ như đầu anh vẫn còn choáng, hơi loạng choạng.

Nhưng mà tất cả xảy ra quá nhanh, Cố Văn Tư còn chưa kịp phản ứng, trong đầu phủ tuyết trắng xóa. Chờ đến khi cô bình phục lại nhịp tim đập, mới phát hiện cô còn cầm lấy không buông áo sơ mi người ta.

"Xin lỗi."

Lúc tối om, cô cảm thấy người trước mặt không giống lúc bình thường biểu hiện ra ngoài vẻ nho nhã lịch sự, khóe miệng anh cũng mang ý cười, lười biếng, nhưng làm cô cảm thấy nguy hiểm.

Du Việt duỗi tay gãi tóc, tùy tiện vò tung kiểu tóc gọn gàng ban đầu, sau đó may mà làm như vậy lại để lộ cả vầng trán, làm khí chất chuyển biến lớn 180 độ.

Đã không còn vẻ ôn tồn lễ độ, đặc biệt là khi anh cụp mắt nhìn cô, cứ cảm thấy như có dòng suối lạnh trào ra trong mắt anh.

"Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa." Bởi vậy Cố Văn Tư quyết đoán lựa chọn xoay người chạy ra hành lang, không quản anh nữa.

Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, cô nhìn thấy một người bên cạnh chiếc xe hơi màu đen của anh, do không có đèn đường không nhìn thấy rõ mặt, nhưng cũng là dáng vẻ mặc tây trang.

"Vị này hẳn là tài xế, phiền anh đi chậm chút, anh ấy uống không ít rượu." Cố Văn Tư gật đầu với bên kia.

Lưu Tuấn: Trông tôi giống tài xế lắm à? Nhưng xem cô là phu nhân tổng giám đốc tương lai, tôi cam tâm tình nguyện nhịn đấy ha ha ha.

Thương lượng thỏa đáng với tài xế, Cố Văn Tư chà xát cánh tay, cảm nhận trên người lạnh đến nỗi nổi hết cả da gà.

Người kia ở phía sau lúc này mới chậm rì đi ra, lặng yên không một tiếng động đứng phía sau cô, y như một bức tường dựng đứng.

"Trên đường cậu phải để ý nhé, lúc về uống ít nước đường rồi đi ngủ sớm đi, nhớ kỹ không uống trà đặc với sữa bò."

Cố Văn Tư tùy tiện vỗ bờ vai anh, cảm thấy thân thể người bên dưới cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó anh thở dài, bỗng nhiên đổ ập xuống như tòa núi.

"Á!"

Cô xoạc chân lui ra sau, hai tay trong nháy mắt chắn trước ngực thành dáng vẻ phòng thủ toàn lực, nhưng sức nặng trong dự đoán không xảy đến, người này bỗng nhiên mở rộng hai tay ôm lấy cô, đầu gác bên tai cọ cọ, hai tay vòng ra phía sau cô.

Hơi thở nóng hầm hập mang theo mùi rượu ngọt tràn ngập thần kinh cô, trên người cũng là sự ấm áp dễ chịu.

"Văn Tư." Sau khi uống rượu giọng anh trầm thấp, ngứa cả tai, "Hôm nay cảm ơn em chiêu đãi." Không biết vì sao cô nghe ra sự hạnh phúc.

Sau đó, không có sau đó. Du Việt chỉ để lại một câu tạm biệt ngắn gọn như vậy, chiếc xe nhỏ bí ẩn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi hiện trường, giống như có chuyện gì vội vã.

Cố Văn Tư một mình đứng chỗ giao lộ, cảm thấy hỗn độn trong gió.

Ngẩng đầu nhìn, trên tầng mẹ Tiết đã kéo tấm rèm ra, ánh đèn trong phòng tràn, lờ mờ tỏa sắc vàng nhạt.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy tình cảm của anh có lẽ không chỉ đơn giản là nhân viên tạm thời với chủ thuê, tình nghĩa giữa bạn học nam nữ.

"Diễn không tệ đâu, chắc là có tiềm chất ảnh đế."

"Chẳng lẽ trước kia cậu ấy thiếu tiền mình, hay là do mình cho cậu ấy nhiều bài tập quá?"

Nhưng sau đêm ấy, họ đã mấy ngày không liên lạc với nhau, lượng tiêu thụ cửa hàng "nửa món ăn cả tấm lòng" vững bước tăng lên, bởi chỉ có một mình Cố Văn Tư, đồ ngọt nào có kĩ thuật khó cô chỉ có thể cung ứng số lượng có hạn.

Nên khi 10 giờ mỗi ngày cô mở cửa, tranh đồ ngọt cung ứng đặc biệt dần trở thành một tục lệ.

"Này, cậu có biết cơm hộp quán cửa hàng đồ ngọt gần đây mới mở không, nói cho cậu nghe, ăn ngon lắm."

"Lần trước con gái ông chủ tới, làm giá lắm, thế nào cũng phải ăn cơm sau ăn đồ tráng miệng trước, chúng tôi tới hai cửa hàng mua bánh kem về mà không ăn nổi. Quảng cáo cái gì mà vị bơ ấy, đúng là lừa đảo."

"Thế rồi cũng phải ăn vào miệng thôi, sau đấy bạn đồng nghiệp bất chấp tất cả gọi bên "nửa món ăn cả tấm lòng", không ngờ thế mà con bé ăn."

Trong đó một người phụ nữ trang điểm dẫn chương trình nói, "Cậu không thấy thì thôi, ăn sạch bách luôn. Lúc sau con bé hỏi là đầu bếp nào mở cửa hàng, đồng nghiệp tôi nói là chỉ bán ra ngoài 30 suất, công chúa đấy tức tím mặt."

Phụt ——

Cố Văn Tư đang chọn trái cây trong siêu thị, đoạn đối thoại của hai cô gái cách đó không xa làm cô suýt cười sặc sụa. Đúng lúc chọn mấy trái kiwi, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, giọng mẹ Tiết vang lên.

"Văn Tư à, ngày mai tan tầm con mời Tiểu Du tới ăn cơm tối."

"Không phải mới ăn cơm rồi sao ạ?" Cố Văn Tư cầm túi đi cân, "Mẹ, chỗ con gần đây cứ tự dưng đóng cửa, khách hàng sẽ giảm đi đó."

"Cái đó thì tính là gì." Mẹ Tiết nói chẳng hề để ý, "Đừng hỏi nữa, mời cậu ấy đến là được, nhớ kỹ nhất định phải đúng giờ đến tiệm đó, mẹ chờ con!"

Thường nói mẹ con hiểu nhau, Cố Văn Tư nghe giọng bà là biết chắc đang giấu cô chuyện gì. Mỗi lần Tiết Nhã nói gần nói xa, đều ý chỉ bà lại làm gì đó rồi.

Cố Văn Tư nghĩ ngợi, vẫn móc di động ra nhắn tin WeChat cho Du Việt, tin vừa gửi có hai giây, đã nhận được tin trả lời.

【 Ừ.】

Cô nhìn chăm chú chữ kia lúc lâu, cảm thán trước khi uống rượu với sau khi uống rượu, người này hoàn toàn có hai thái độ khác nhau.

Làm sao mới tỉnh rượu lại biến về trạng thái nhân tài xã hội tích chữ như vàng chứ. Nhớ đến lại đỏ đỏ mặt, cô vội vàng cầm túi hoa quả đi.

Ngày hôm sau, mãi cho đến buổi chiều, Cố Văn Tư mới nhận được tin Du Việt báo tối nay sẽ đến. Do có vụ hợp tác với bên giám đốc hãng hàng không, là nhân vật rất quan trọng.

Trong lời anh đầy vẻ hối lỗi, Cố Văn Tư cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng mà mãi khi cô tới cửa tiệm, mới xem như biết Tiết Nhã rốt cuộc định làm gì.

"Tiểu Du sao không tới?" Mẹ Tiết kéo cô qua một góc nói chuyện, Cố Văn Tư ngó nghiêng nhìn mọi người thân thuộc ngồi một bàn trong góc, "Anh ấy có việc đột xuất ạ, lát nữa mới đến."

"Ừ, vậy chúng ta đợi cậu ấy trước đi." Hôm nay Tiết Nhã mặc bộ quần áo rất đẹp, vòng ngọc trên cổ sáng lấp lánh, đến ba Cố cũng thay chiếc áo khoác mới, không giống như muốn vào phòng bếp nấu cơm.

Cố Văn Tư hơi xấu hổ, nhưng trên bàn mọi người còn đang nói cười vui vẻ, cô lúng túng không biết làm sao, "Bác cả sao lại tới vậy ạ?"

Tiết Nhã hừ một tiếng, duỗi tay vuốt tóc cô, "Mẹ lộ chút tiếng gió thôi, mấy bà ấy cứ như ong mật ngửi được mùi theo qua, ngoài miệng thì nói là đến nhận lỗi, mẹ chẳng thấy có ý nhận lỗi ở đâu hết. Văn Tư, lát nữa con đừng để ý tới mấy bác ấy, chờ Tiểu Du tới cho mấy bà ấy đẹp mặt, cho mấy bà đó biết lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau."

Lần này, Cố Văn Tư nhớ tới chuyện hôm ấy, trong tim như bị ai thả độc. Quá khứ từng bị phủ định hoàn toàn tàn nhẫn, nhưng lợi dụng một người khác đổi lấy thể diện hình như cũng chẳng hay ho hơn là bao.

Du Việt đúng là cô thuê tới, nhưng vì sao bây giờ phải lấy anh làm bia đỡ, cô lại có chút không tình nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro