Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Trong nháy mắt, phía sau có người giơ thanh gỗ nện xuống, cô không chút nghĩ ngợi liền đẩy anh ra, nhắm chặt mắt lại, không có đau đớn, chỉ có tiếng người ngã xuống đất rên rỉ.

Giang Dẫn Xuyên chiến đấu quyết liệt, cộng với sự huấn luyện chuyên nghiệp, anh hạ gục tên đàn ông chỉ trong hai, ba đòn, rồi cười khinh thường, "Ngoan ngoãn làm người tốt không muốn, lại chạy đi làm một kẻ b.uôn ng.ười."

Có tiếng còi báo động vang lên cùng với ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát.

Cảnh sát áp giải kẻ tình nghi ra ngoài, Giang Dẫn Xuyên hợp tác thẩm vấn, đồng phạm cũng bị bắt trên đường bỏ trốn, hóa ra hai người đã là mục tiêu của cảnh sát từ lâu.

Hạ Niên Khải, ăn mặc như một tên nhà giàu mới nổi, hớt hải xuống xe, nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi đông hỏi tây.

Chưa bao giờ Hạ Noãn cảm thấy thế giới này ấm áp đến thế, cũng như lạnh lẽo đến vậy, hóa ra gia đình người thân dù có như thế nào đi nữa thì họ vẫn yêu thương cô, thì ra có người thật sự lợi dụng lòng tốt của những người xa lạ để phạm t.ội.

Tại cổng đồn cảnh sát, Giang Dẫn Xuyên nhìn thấy mái tóc rối của cô gái và đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trong lòng anh đầy xót xa, nếu anh không ngần ngại đưa cô về nhà thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Anh không dám nghĩ nếu mình không đi theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh hít thật sâu, chậm rãi ôm lấy cô: "Không sao cả, đừng sợ."

Hạ Noãn lại cảm thấy tủi thân, "Tại sao anh tìm được em?"

Người đàn ông im lặng, trầm giọng nói: “Thuận đường đi theo”.

Cô hít một hơi, không dám nghĩ đến một kết quả khác, trực tiếp giơ tay ôm lấy anh, đột nhiên điều cô nghĩ tới không phải là mình may mắn được cứu, mà là rất nhiều cô gái đã biến mất không có tung tích, vậy thì họ phải làm sao.

Tựa vào lòng anh, khàn giọng vừa khóc vừa hỏi: "Anh có tin vào thần linh không?"

"Người ta luôn nói rằng con người phải sống thiện lương ….. thần linh sẽ sắp xếp tốt mọi thứ… nhưng có rất nhiều người xấu… thần linh cũng không quản hết được..."

Giang Dẫn Xuyên lau nước mắt cho cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa cổ tay bị trói bằng dây gai của cô, "Ừm, đó là lý do tại sao thần linh lại tạo ra cảnh sát."

___

Hạ Niên Khải không yên tâm để cô sống một mình, bắt cô sống ở nhà trong suốt kỳ nghỉ hè, khi nhận được một cuộc điện thoại với dãy số quen thuộc, Hạ Noãn vẫn còn hơi choáng váng, cô biết gần đây Giang Dẫn Xuyên đang thực tập trong đội cảnh sát hình sự nên anh rất bận.

"Mẹ tôi mời em cuối tuần tới nhà tôi ăn cơm để nói lời cảm ơn."

Chuyện là sau ngày hôm đó, cô đã cắt tóc và đặt làm riêng một bộ tóc giả gửi tặng cho Giang Ý Nhu, Hạ Noãn chạm vào mái tóc ngắn, mặc dù không quen lắm nhưng tâm trạng cô rất tốt, "Không sao, lần trước là anh đã cứu em, nên em trả ơn anh."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói của người đàn ông có chút không tự nhiên, "Ý Nhu cũng muốn em đến."

Hạ Noãn chần chờ một chút, "Bây giờ là cuối tuần sao? Buổi tối có được không? Buổi trưa bố sắp xếp cho em đi xem mắt."

"..."

"Em, xem mắt?"

Trong giọng điệu mang theo ý cười, Hạ Noãn cảm thấy anh có hàm ý khác, liền nói thêm lần nữa, "Em rất được săn đón đấy nhé?"

Lại một lần nữa yên lặng, cô nghe thấy tiếng bật lửa, người đàn ông hình như đang hút thuốc, vài giây sau mới hỏi: "Nhà hàng nào?"

Hạ Noãn theo bản năng báo lại tên nhà hàng, sau đó nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thuận miệng hỏi thôi."

"..."

Quả nhiên chỉ thuận miệng hỏi, cô vừa đi đến cửa nhà hàng đã nhìn thấy Giang Dẫn Xuyên ở đó, "Chắc không đến mức trùng hợp buổi trưa anh cũng đến ăn ở nhà hàng này đâu nhỉ."

Giang Dẫn Xuyên nhìn cô một lúc, sau đó thản nhiên quay đi, "Không trùng hợp, theo yêu cầu của cấp trên, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của em."

Chuyện đã qua mấy ngày rồi, tại sao cô không biết mình cần được bảo vệ??

Hạ Noãn cau mày, có chút bối rối, không lâu sau đối tượng xem mắt cũng đã đến.

Thật ra ban đầu cô cũng không đồng ý, nhưng ở nhà mãi rất khó chịu nên ra ngoài giải khuây.

Trên bàn ăn, mắt to nhìn mắt nhỏ, còn tưởng rằng Giang Dẫn Xuyên đang nói đùa, không ngờ người này trực tiếp ngồi ở cạnh cô, nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng, cảm giác rất áp lực.

Đối tượng xem mắt là con trai của bạn cha cô, anh ta có vẻ hơi lo lắng khi bị nhìn chằm chằm, "Đây là anh trai của em ...?"

Hạ Noãn lắc đầu, vừa định nói.

"Bạn trai cũ của cô ấy."

"..."

Một bữa ăn cực kỳ ngại ngùng, cô cũng không ăn nhiều, Hạ Noãn cũng không ở lại được nữa, khách sáo vài câu liền rời đi.

Trên đường, cô lặng lẽ đi phía trước, Giang Dẫn Xuyên đi chậm theo sau cô, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên lưng cô, anh theo thói quen muốn giơ tay ôm cô, lại ý thức được suy nghĩ của mình, cau mày cáu kỉnh.

Cô đột ngột dừng lại, anh cũng dừng lại.

"Nói đi, tại sao?"

Giang Dẫn Xuyên dừng một chút, quay đầu qua, "Chia tay được mấy ngày đã đi xem mắt, so với có mới nới cũ có gì khác nhau đâu."

Thanh âm của anh rất nhỏ, Hạ Noãn nghi hoặc nhìn anh một lúc, sau đó tiến thêm một bước, “Em tới đây là để ứng phó với bố, chứ em không muốn hẹn hò với anh ta."

Giang Dẫn Xuyên ò một tiếng, rồi lại lặng lẽ đi bên cạnh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro