Chương 38-39
" Thật náo nhiệt." Thủy Lượng nắm tay Tàn Tâm bước vào, không vội nhìn tới Bạch Dạ. Mà cá nhỏ ngay lúc Thủy Lượng cùng Tàn Tâm đến bên cạnh trong nháy mắt liền đem Tàn Tâm ôm sà vào lòng.
Thủy Lượng cũng không đem Tàn Tâm kéo trở về, mà sau đó hướng sắc mặt như trước lãnh khốc nhìn về phía Bạch Dạ.
Đối mặt Thủy Lượng cường đại ma khí, Bạch Dạ vẫn như cũ ánh mắt luôn nhìn thẳng, không hề sợ hãi.
Khuynh khắc thời gian, trong gian phòng dường như cũng chỉ có Thủy Lượng cùng Bạch Dạ hai người. Lạc Nhạn còn có một loại cảm giác là cả thế giới chỉ còn có hai người bọn họ vậy.
Hai người dùng ánh mắt cho nhau phân cao thấp một chút......
" Ngươi nghĩ muốn như thế nào?" Không nghĩ Bạch Dạ như thế bình tĩnh, Thủy Lượng đầu tiên mở miệng.
Bạch Dạ nhíu mày, lạnh lùng mà nhẹ nhàng nói:" Ngư nhi cùng cha hắn khoái hoạt là tốt rồi." Kia ngữ khí hình như là cùng người bình thường nói chuyện giống nhau.
" Vậy ngươi có thể yên tâm ." Thủy Lượng tự tin cười, liếc thật nhanh về phía Tàn Tâm cùng cá nhỏ, rồi mới nói với Bạch Dạ:" Họ là thê nhi của ta, theo ta sẽ thực khoái trá." Thủy Lượng đã thay đổi cách xưng hô của chính mình, không hề dùng bổn vương......trong lòng hắn hiện tại đã muốn đặt địa vị của mình cùng Bạch Dạ là giống nhau.
Nghe vậy, cá nhỏ cùng Tàn Tâm đều nhìn thoáng qua, hiển nhiên là đã muốn không sao cả, dù sao chỉ cần đối phương không có việc gì, chỉ cần Bạch Dạ không có việc gì đó là phúc khí, hơn nữa, ánh mắt Thủy Lượng liếc nhìn Bạch Dạ bỗng xuất hiện một tia kính nể chưa bao giờ từng có.
" Thủy Lượng, ta còn không đáp ứng sẽ làm thê tử của ngươi, bất quá chỉ cần hảo hảo đối đãi cá nhỏ, ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận ngươi." Chính là việc làm thê tử đối với nam nhân mà nói vẫn là không được tự nhiên, cho nên Tàn Tâm còn không hoàn toàn thỏa hiệp.
" Đã biết." Nhớ tới ngày đó rộng mở trái tim đối đàm, Thủy Lượng cười đến thật xán lạn, hoàn toàn không có hơi thở khủng bố của vua Ma giới nữa: " Dù sao chúng ta đã muốn càng ngày càng hiểu biết đối phương, đúng không?"
Thủy Lượng nói xong liền vô thanh vô tức đem cá nhỏ cùng Tàn Tâm rời ra, rồi mới lại vươn tay mạnh mẽ ôm lấy Tàn Tâm, đối Bạch Dạ cười nói:" Ngươi nếu phải rời khỏi ta sẽ không ngăn trở, nhưng nếu ngươi muốn ở trong này thì liền thay ta chiếu cố hảo con tiểu bổn ngư này đi...... ách không, là đứa con của ta."
" Tại sao không giết ta?" Nghĩ đến có thể sẽ bị bầm thây vạn đoạn, Bạch Dạ đột nhiên hỏi vấn đề này .
Nghe xong câu hỏi của Bạch Dạ, Thủy Lượng cười nói:" Ta thật thích ngươi...... Ngươi thật xinh đẹp."
Nếu nói là thích thì không chính xác lắm, không bằng nói để thưởng thức thì đúng hơn, nhưng mà Thủy Lượng lại quỷ quái đem lời nói vặn vẹo. Đến nỗi ở câu thứ hai, thanh âm Thủy Lượng ép tới cực thấp, cho nên trừ bỏ chính mình ở ngoài không ai nghe thấy.
Tất cả mọi người không thể ảnh hưởng, chỉ có cá nhỏ thân mình run rẩy một chút, nhanh mồm nhanh miệng hỏi:" Thích cùng yêu còn phân biệt với nhau sao?"
Ở đây mỗi người đều một bộ chịu không nổi vấn đề của cá nhỏ, mà Thủy Lượng cũng nhịn không được mở miệng đối Bạch Dạ nói:" Ta thật chịu không nổi lải nhải ngư này, ta hiện tại đem hắn giao cho ngươi ......"
Trước khi xuất môn, hắn lại tái bên tai Bạch Dạ thấp giọng nói:" Ta chờ mong ngày nào đó ngươi sẽ trở thành con dâu của ta....."
Chỉ cần Bạch Dạ và cá nhỏ ở cùng một chỗ, kia cá nhỏ sẽ không tới quấy rầy hắn cùng Tàn Tâm"ngọt ngào" sinh sống, Thủy Lượng trong lòng vì sự tính toán này mà không ngừng tự đắc.
Mà Bạch Dạ còn chưa kịp "tiêu hoá" cách nói xấu hổ của Thủy Lượng..... đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên lại có thanh âm xâm nhập trong đầu hắn.
" Nói cho ta biết..... thích cùng yêu phân biệt với nhau như thế nào?" Bạch Dạ mơ hồ nghe được cá nhỏ đang bám theo Lạc Nhạn đáng thương hỏi mãi cái vấn đề này......
39
Bạch Dạ hiện tại trụ ở trong phòng cá nhỏ, ngày ngày thật bình tĩnh, Tàn Tâm cùng Thủy Lượng quan hệ tựa hồ càng ngày càng ... hoàn hảo hơn, mà Lạc Nhạn ngẫu nhiên nhận được mệnh lệnh của Thủy Lượng là hắn phải thường xuyên đến phòng bọn họ xem xét. Ngay từ đầu Lạc Nhạn vốn đã bài xích, bởi vì Bạch Dạ luôn trương cái mặt lạnh ra, mà cá nhỏ thì luôn tìm mình nói chuyện phiếm. Nhưng thời gian lâu, hắn cũng thói quen ...... thật sự thói quen sao?
" Tại sao phải ăn cá chứ?"
Hôm nay Lạc Nhạn vừa vặn muốn ăn cá, kết quả rất không may bị cá nhỏ thấy.
Lạc Nhạn thầm kêu không tốt, sao cùng cá nhỏ giải thích đây? Không nói rõ với hắn nhất định sẽ theo phiền mình cả ngày, Bạch Dạ có lẽ cũng nghĩ giống như mình, nên tự đề ra mục đích bản thân luyện công, cũng không quá gần cá nhỏ, theo đuổi cá nhỏ chung quanh chạy.
" Không cần ăn hắn, hắn thật đáng thương, ăn ta tốt hơn!" Cá nhỏ vừa nói vừa cầm lấy cái chén có con hồng ngư đã cháy đen, sau khi ở trên người hồng ngư thổi ra một hơi khí, giống như kỳ tích hồng ngư đột nhiên sống lại, Lạc Nhạn trợn mắt há hốc mồm nhìn cá nhỏ đem hồng ngư kia bỏ vào bên trong ao nhỏ.
Rồi cá nhỏ mới liền đi hướng Lạc Nhạn, kéo chính mình ống tay áo hỏi:" Ngươi muốn ăn làm sao? Cánh tay được không? Có điều, không được béo cho lắm."
" Cá nhỏ!!"
" Ngư nhi!!"
Hô to không chỉ là Lạc Nhạn, còn có Bạch Dạ bởi vì lo lắng cá nhỏ mà tiến đến.
Cùng với cấp Lạc Nhạn ăn, còn không bằng...... Đáng giận! Tiểu bổn ngư này...!
Bạch Dạ cuối cùng nhịn không được cá nhỏ như vậy không biết là hành vi đơn thuần hay là ngu ngốc, trong cơn giận dữ, không nói hai lời liền giữ chặt cánh tay cá nhỏ đưa hắn mang về phòng, lưu Lạc Nhạn một người ở tại chỗ.
Mắt thấy Bạch Dạ đem cá nhỏ lôi đi, Lạc Nhạn trong lòng không có tới từ căng thẳng......
" Miêu mễ, ngươi cũng muốn ăn sao? Cuối cùng đã đói bụng phải không? Ừ......"
Lần này Bạch Dạ không giống lần trước chỉ đơn thuần dùng miệng "hôn gió", mà là dùng răng cắn lấy đôi môi cá nhỏ, kia đôi môi nhỏ thật thơm tho, Bạch Dạ như là đang thưởng thức một món ngon thượng hạng, cho nên ngoài việc cắn ở ngoài, còn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm môi cá nhỏ, một chút một chút liếm vòng quanh đôi môi hoàn mỹ kia.
Tại sao miêu mễ lại thích ăn cái miệng của mình chứ? Đây là cá nhỏ trong lòng nghi vấn.
Hôn đến một nửa, Bạch Dạ rời đi cặp môi bị hắn cắn thiếu chút nữa là ăn mất luôn, hướng cá nhỏ hỏi:" Đã quên ta đối với ngươi nói qua cái gì rồi sao?"
" A?" Cá nhỏ oai trứ đầu, khó hiểu.
Bạch Dạ cười lắc đầu, nâng mặt cá nhỏ lên với hai gò má đỏ hồng hồng, hôn lên đôi mắt sáng của hắn, vừa hôn vừa hỏi:" Ánh mắt...... phải làm như thế nào?"
Cá nhỏ dừng một chút, sau đó cả cười, nhắm hai mắt lại, mơ màng nói:" Phải nhắm lại......"
" Đúng rồi. Sau này phải nhớ..... ngươi hẳn là mệt mỏi rồi? Đi ngủ thôi." Bạch Dạ nói xong liền vỗ vỗ lưng cá nhỏ.
" A?" Nguyên bản đang nhắm mắt lại muốn Bạch Dạ hôn hắn thêm một lần nữa, cá nhỏ đột nhiên một trận mất mác.
" Xảy ra chuyện gì?"
" Không có......"
Đang lúc cá nhỏ vừa mới lên giường, đột nhiên nghe được cách vách có thanh âm. Là Tàn Tâm cùng Thủy Lượng, nhưng...... sao vậy giống như có điểm là lạ a?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro