Chương 13: Trường học
cảm!"
Một âm thanh khác lập tức phụ họa: "Chính là có tiểu bạch kiểm đi theo, ai bảo người ta là Diệp gia đại tiểu thư, nghe nói tài sản đến tỷ mấy đó."
Khóe miệng Diệp Trăn Trăn giật giật mấy cái, cô biết có một số người mang tâm lý thù giàu, có một số người thích hóng chuyện thị phi, nếu như nói những lời này là hai nữ sinh thì cô có thể hiểu được, nhưng hai nam thanh niên ở đây âm dương quái khí khiến người ta muốn sụp đổ.
"Hai người nói cái gì đấy?!" Có lẽ bị ba chữ tiểu bạch kiểm kích thích, Tần Không cười nhạt, tàn nhẫn nhìn về phía hai tên nam sinh kia. Diệp Trăn Trăn kinh ngạc nhìn Tần Không như biến thành con người khác, khéo anh ta lại: "Tỉnh táo, đây là trường học."
Hai tên kia dù sao cũng vẫn là sinh viên, trong nháy mắt cũng bị Tần Không làm cho sợ hãi, nhưng lúc này lại thấy anh ta bị Diệp Trăn Trăn giữ chặt, liền không chịu thua khiêu khích: "Đây là che chở chủ nhân, hương vị của đại tiểu thư nhất định vô cùng tốt."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn lóe lên, cô cười cười, buông lỏng tay giữ Tần Không ra: "Đi đi, Pikachu."
Tần Không như tên bắn khỏi cung.
Hiện trường náo loạn một trận.
Hai người đàn ông mặc âu phục chạy tới, nhưng không hề giúp đỡ Tần Không, dù sao bọn họ chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Diệp Trăn Trăn, dù Tần Không có gặp nguy hiểm, cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Mười phút sau, văn phòng giáo viên hướng dẫn.
Giáo viên hướng dẫn năm nay gần 28 tuổi, bởi vì ngày đêm bị giày vò, nhìn qua như 48 tuổi. Hiện tại, một vòng giày vò mới lại tới.
Cô ta nhìn ba người bị thương không giống nhau trước mặt, khó khăn nói: "Dù hai người bọn họ sai trước, anh cũng không nên động tay động chân đánh người."
Diệp Trăn Trăn một lần nữa thể hiện áy náy của mình, Tần Không tỏ vẻ không phục, anh ta chỉ vết thương trên mặt, lòng đầy căm phẫn nói: "Không phải chỉ mình tôi đánh, bọn họ cũng đánh tôi! Hơn nữa còn là hai đánh một!"
Giáo viên hướng dẫn nâng trán, nếu là sinh viên thì dễ xử lý, xử phạt là xong, nhưng cái vị này lại là tiểu thiếu gia của Tần gia, cô ta muốn xử lý cũng không dám, chỉ có thể phê bình: "Hai người họ không hiểu chuyện, nhưng anh là người lăn lộn ngoài xã hội, không nên xúc động như vậy."
Tần Không hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ tôi không dạy dỗ bọn họ, chờ bọn họ ra khỏi trường học, cũng sẽ có người khác dạy dỗ."
Đến lúc đó thì không còn liên quan đến tôi! Giáo viên hướng dẫn muốn lật bàn, vì sao mỗi ngày sinh viên đều đem đến phiền toái cho cô ta vậy! Điều cô ta quan tâm là việc kết hôn của bản thân!
Diệp Trăn Trăn lại một lần nữa thể hiện sự áy náy của mình: "Mặc kệ thế nào, động thủ trước là bọn em, em đồng ý chi trả tiền thuốc men của hai bạn học kia."
Tên nam sinh có mắt thâm như gấu trúc lập tức giậm chân: "Ai thèm tiền của cô! Đừng tưởng dùng mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể xỉ nhục tôi."
Giáo viên hướng dẫn: "..."
Tôi mới là người muốn giậm chân! Đây là đôi bên cùng bàn bạc có lợi, cô ta thật sự lo lắng cậu này học xong có thuận lợi tốt nghiệp được hay không.
Diệp Trăn Trăn vẫn duy trì nụ cười trên mặt: "Nếu đã vậy, tôi cũng không miễn cưỡng các cậu, nhưng lúc nào cũng hoan nghênh các cậu dùng tiền xỉ nhục bọn tôi, dù sao Tần Không cũng đang bị thương."
Nam sinh khó tin nhìn cô, ngay cả con mắt xưng húp cũng mở to. Một vị đại tiểu thư của cải cả trăm triệu mà lại đòi tiền anh ta? Thế giới này còn chút tình tương thân tương ái nào nữa không?
Cuối cùng hai bên tan rã trong sự không vui, giáo viên hướng dẫn cũng không xử phạt hai nam sinh kia, chỉ trừ điểm bọn họ. Diệp Trăn Trăn thuận tiện làm thủ tục học tiếp, đuổi Tần Không đi bệnh viện còn bản thân đi lên lầu tìm phòng học.
Nhìn thấy xe thể thao của Tần Không nhanh chóng rời đi, Diệp Trăn Trăn trầm xuống. Vừa rồi biểu hiện của Tần Không nháy mắt trở lên tàn nhẫn, không phải chỉ có hai tên nam sinh kia nhìn thấy, cô cũng nhìn thấy. Có lẽ sự hiểu biết của cô về Tần Không quá mức hời hợt, hoặc nói, cô hiểu rõ Tần Không, chỉ là Tần Không muốn cô hiểu những cái anh ta bày ra.
Lúc Diệp Trăn Trăn đến phòng học, tiết đầu tiên đã kết thúc, cô len lén đi vào từ cửa sau, ngồi xuống hàng cuối. Bạn học cùng lớp nhìn thấy, mặc dù mọi người đều kinh ngạc, nhưng không một ai tới chào hỏi , xem ra quan hệ của cô với bạn học cùng lớp không được thân lắm.
Không thân cũng có cái hay, đỡ mất công cô còn phải giải thích cái việc mình mất trí nhớ.
Cô ngồi chưa được bao lâu, một nữ sinh đi từ cửa sau vào, trong tay cầm hai quyển sách rất dày, còn đang ngáp liên tục. Bạn học cùng lớp nhìn thấy cô ấy, kinh ngạc nói: "Bùi Thúy Thúy, hôm nay ngọn gió đã đưa lão nhân gia ngài đi học vậy?"
"À, bởi vì hôm nay tôi đã rửa mặt, cho nên mới đi học." Bùi Thúy Thúy đặt sách lên bàn, phát ra âm thanh. Diệp Trăn Trăn nhìn cô ấy, đây là Bùi Thúy Thúy? Một trong ba người trò chuyện trong nhật ký điện thoại.
Bùi Thúy Thúy lại ngáp, khóe mắt liếc một cái đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ngồi bên cạnh, động tác ngáp dở liền dừng lại: "Trăn Trăn, cậu xuất viện rồi à?"
Diệp Trăn Trăn nhìn cô ấy cười cười, Bùi Thúy Thúy ôm sách đến bên cạnh ngồi cùng: "Sao xuất viện cũng không báo với tớ một tiếng? Lần trước có điện cho cậu nhưng không ai bắt máy, sau đó mới biết cậu nhập viện."
Diệp Trăn Trăn vẫn nhìn cô ấy cười nhẹ, Bùi Thúy Thúy nổi hết da gà: "Cậu sao đấy? Đầu bị hỏng à?"
"Không khác biệt lắm, tôi mất trí nhớ rồi."
Bùi Thúy Thúy sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cảm thán nói: "CMN thật là khốc liệt."
Diệp Trăn Trăn: "..."
"Nếu cậu không nhớ gì, thì tớ giới thiệu lại bản thân một lần nữa." Khóe miệng Bùi Thúy Thúy hơi cong để lộ núm đồng tiền: "Tớ là Bùi Thúy Thúy, là bạn đại học duy nhất của cậu."
"... Hai chữ duy nhất không cần nhấn mạnh đâu."
"Đây là sự thật!" Bùi Thúy Thúy xích lại gần: "Lúc trước chính bởi vì tên của chúng ta đều kiểu ABB nên tớ mới làm bạn với cậu."
Diệp Trăn Trăn mấp máy môi, cười gượng gạo: "Thật là... cảm ơn cậu."
"Không cần khách khí, giúp người làm niềm vui."
Ha ha.
Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu không nói gì, Bùi Thúy Thúy không chịu nổi cô đơn lại nghiêng đầu qua: "Trăn Trăn, cậu xem kiểu tóc này của tớ thế nào?"
Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng qua, miễn cưỡng nói: "Cũng không tệ lắm." Mặc dù cô không cảm thấy túm cả mái tóc thành một cục đâm sau gáy có thể gọi là một kiểu tóc. Ngược lại Bùi Thúy Thúy rất đắc ý: "Làm như này sẽ không có ai biết tóc tớ ba ngày chưa gội!"
...
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: "Cuộc sống của cậu thật là tràn đầy ánh sáng trí tuệ."
"Tớ cũng nghĩ thế!" Bùi Thúy Thúy gật gật liên tục. Đúng lúc đó chuông vào học vang lên, Bùi Thúy Thúy thấy giáo viên vào lớp nên cũng không nói tiếp nữa. Cuối cùng Diệp Trăn Trăn cũng được yên tĩnh, lúc đầu cô dự định nghiêm túc nghe giảng, thế nhưng cố gắng được mười phút, cô cảm thấy thà nghe Bùi Thúy Thúy nói chuyện còn hơn.
"Em là trái táo nhỏ của anh ~ Sao yêu em mãi cũng không chán nhỉ ~"
Tiếng nhạt vui vẻ đột nhiên từ dưới ngăn bàn của Bùi Thúy Thúy phát ra, giáo viên và bạn học đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
"Ha ha, xin lỗi, em quên để im lặng." Bùi Thúy Thúy cười khan hai tiếng, tắt điện thoại cực nhanh. Thầy giáo phê bình hai câu rồi tiếp tục giảng bài. Diệp Trăn Trăn hết sức khinh dị nhìn cô ấy: "Tiếng chuông điện thoại của cậu lại là bài Quả táo nhỏ?"
Bùi Thúy Thúy cảm thấy bản thân bị khinh bỉ, thế là phản kích nói: "Quả táo nhỏ thì làm sao? Dù sao cũng hơn bài Nhất Hưu Ca của cậu."
Diệp Trăn Trăn càng kinh ngạc hơn: "Tiếng chuông điện thoại của tôi là bài Nhất Hưu Ca?"
Bùi Thúy Thúy giơ điện thoại lên: "Không bằng tớ gọi thử cho cậu xem thế nào?"
"... Điện thoại của tôi đang để im lặng, cảm ơn."
Sau đó, hai tiết học của Diệp Trăn Trăn giống như đi trên máy bay, lúc ra khỏi phòng học, tâm trạng mười phần ưu sầu, cô cảm thấy có lẽ mình không tốt nghiệp nổi mất. Bùi Thúy Thúy kéo tay cô đi xuống lầu: "Hiếm khi hôm nay tớ rửa mặt, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng không trả lời, bài hát Quả táo nhỏ lại vang lên. Bùi Thúy Thúy lấy điện thoại ra nhìn thoáng, rồi lại ấn tắt.
"Sao không nghe?"
"Anh tớ gọi, không cần nghe."
Diệp Trăn Trăn trong lòng vì ông anh kia mặc niệm, lúc đi tới cổng trường, cô liền ngừng lại.
Diệp Trăn Trăn chỉ tay theo hướng một người đàn ông mặc âu phục phía trước, lắp bắp nói: "Quả quả quả quả táo nhỏ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro