Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Chính văn kết thúc

Con của Mai Trục Vũ và Võ Trinh, đặt tên là Mai Nhược Chuyết, làm cha ruột Mai Trục Vũ đặt.

Bởi vì đặt tên hài tử này, Võ gia phụ nữ ba người thiếu chút nữa đánh nhau. Lão trượng nhân* muốn đặt tên cho hài tử là Mai Duyên Pháp, Hoàng hậu điện hạ biết, khịt mũi coi thường, trực tiếp viết phong thư ân cần thăm hỏi cha ruột mình có phải niệm kinh niệm choáng váng hay không, sao không dứt khoát gọi Mai Biện Pháp, sau đó nàng cho thấy, muốn đặt tên cho hài tử này là Mai Bảo Nguyên, một cái tên nghe liền vui mừng ngọt ngào.

lão trượng nhân: cha vợ

Võ Trinh nghe tỷ tỷ muốn đặt cho nhi tử mình cái tên như vậy, không vui, cũng không khách khí cười nhạo nghe quê mùa. Cũng không biết tỷ tỷ anh minh thần võ này của nàng, sao lại đặt tên đến tùy tiện như thế.

Dựa theo ý của Võ Trinh, hài tử nên đặt tên là Mai Dịch Tư.

"Mai Dịch Tư, không có ý nghĩa, đây không phải rất thú vị sao ha ha ha!" Làm thân nương một chút cũng không quản nhi tử sau khi lớn lên mang cái tên này có thể bị người cười nhạo hay không, dù sao nàng đã là người thứ nhất bắt đầu cười nhạo.

Cũng may Mai Trục Vũ là một người cha đáng tin cậy, không nghe theo ý kiến của nàng, quy củ thắp một nén nhang trước mặt tổ sư gia, tĩnh tọa nửa ngày, nghĩ ra một cái tên nghiêm trang như Mai Nhược Chuyết.

Võ Trinh thở dài, "Cái tên này thật sự không có ý nghĩa." Nhưng rốt cuộc không nói gì, vì thế tên hài tử cứ như vậy định ra. Hoàng hậu điện hạ lão đại mất hứng, Nguyên Chân công chúa viết phong thư cho Võ Trinh, Mai quý phi cũng gửi tin cho Mai Trục Vũ, cho nên cuối cùng Hoàng hậu điện hạ lấy Bảo Nguyên, liền thành nhũ danh của tiểu oa nhi.

Tiểu Bảo Nguyên lớn lên giống một nguyên bảo, có thể bởi vì mẫu thân thích cho nó ăn lung tung một chút, cho nó ăn béo đô đô, hai lỗ tai nhỏ cũng giống như nguyên bảo, nhìn vô cùng đáng yêu. Chẳng qua, hài tử này, không có kế thừa bất luận năng lực gì của cha nương, nó không giống Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ như vậy ánh mắt có thể nhìn thấy yêu vật tinh quái, cũng không có chút chỗ đặc thù nào, chính là một người bình thường.

"Làm người bình thường rất tốt." Võ Trinh nghĩ, nếu sau này hài tử không nghe lời, nàng sẽ bắt hai tiểu yêu quái nuôi ở nhà, hù dọa tiểu tử này.

Võ Trinh chỉ là ngẫm lại, Mai Trục Vũ cũng đã bắt đầu làm như vậy. Mai đạo trưởng dạy hài tử cho tới bây giờ đều là đơn giản thô bạo, cho dù đối mặt với con ruột của mình cũng không kém, cho nên rất nhanh, Tiểu Bảo Nguyên đi theo thân nương học chút phong hoa tuyết nguyệt này, toàn bộ vung tay áo xua tan, chỉ có thể làm một hài tử tốt nghiêm túc tiến bộ, rời xa nhuyễn ngọc ôn hương oanh ca yến ngữ.

Chẳng qua thỉnh thoảng, Mai Trục Vũ bận rộn công tác, Võ Trinh sẽ len lén trộm hài tử từ nhà ra ngoài, mang nó ra ngoài hóng gió. Tiểu oa nhi này kế thừa mỹ mạo của thân nương, đồng thời cũng kế thừa da mặt dày của thân nương, chân trước rời khỏi tầm mắt của cha, biểu tình có nề nếp ở chân sau liền sụp đổ, cà lơ phất phơ ngồi ở trên mấy bàn nhỏ dùng để luyện chữ, bộ dáng ghét bỏ nhìn bảng chữ cái kia cùng nương nó nhìn thấy đồ vật không thích giống nhau như đúc.

Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng chim hót uyển chuyển, Tiểu Bảo Nguyên hai mắt sáng ngời, lộc cộc đi qua mở cửa sổ, lộ ra khuôn mặt tươi cười của thân nương.

"Cha con hôm nay nhiều việc, tối nay mới về, đi, nương dẫn con đi chơi!"

Võ Trinh đưa tay, lôi con trai ra khỏi phòng, kẹp dưới cánh tay chạy ra ngoài. Còn không quên dặn dò người hầu trong phủ, chờ lang quân trở về cũng đừng nói cho hắn biết nàng lại mang hài tử ra ngoài chơi. Tiểu Bảo Nguyên bị nương kẹp, khép bàn tay nhỏ bé đáng thương nhìn các nàng.

Bị uy áp của phu nhân và sự khẩn cầu của tiểu lang quân, mọi người hôm nay vẫn đem việc này giấu diếm Lang quân gắt gao.

Nhưng mà, lang quân thật sự không biết sao?

Ở Hình bộ xa xôi, Mai đạo trưởng đang vùi đầu xử lý công vụ bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn đặt một đạo hoàng phù không lửa tự bốc cháy, hắn dừng lại, vê lên một chút bụi ngửi ngửi, lập tức thở dài.

Phù này ở nhà cũng thả một đạo giống vậy, lúc này lá của hắn bốc cháy, có thể thấy được nhi tử mặt ngoài ngoan ngoãn nghe lời kia ra cửa, không cần đoán cũng biết là nương hắn mang ra cửa.

Hắn thở dài lắc đầu, đem tro quét vào trong một cái hộp, trong cái hộp nhỏ kia đã tích một tầng tro mới cũ. Đợi đến khi cái hộp nhỏ này bị tích đầy, hắn nên hảo hảo tính toán một chút, hai người đều phải tính. Chẳng qua, nếu như trước khi tro trong cái hộp nhỏ này tích đầy, hai người kia biết có chừng mực, như vậy đầu cơ trục lợi lúc trước bằng mặt không bằng lòng, có thể xóa bỏ.

Toàn bộ xem các nàng có thể dừng cương trước bờ vực hay không, Mai đạo trưởng liền lẳng lặng nhìn.

"Nương, hôm nay chúng ta đi Nhạc phường nào? Hay là đến Hộc Châu quán cùng Hộc Châu tỷ tỷ chơi trò chơi? Bằng không đi chợ Tây, lần trước hai đội lạc đà kia không phải nói sẽ mang càng nhiều đồ vật thú vị tới sao? Còn có thương đội Ba Tư hẳn là cũng đã trở lại, chúng ta đi tìm mấy tỷ tỷ Ba Tư biết nhảy múa kia đi!"

Tiểu Bảo Nguyên hào hứng hỏi mẫu thân, không hề phát hiện cha mình đang nhìn chằm chằm.

Võ Trinh vừa định trả lời, ven đường một người cưỡi ngựa dừng ở bên cạnh bọn họ.

"Trinh tỷ, đang muốn tìm tỷ đây!" Triệu lang quân lập tức nói.

Võ Trinh: "Làm sao vậy?"

Triệu lang quân: "Mau đi xem Mai Tứ đi, hắn lúc này là thật muốn cạo đầu xuất gia rồi!"

Vừa nghe hai chữ cạo đầu này, Võ Trinh liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên cảm thấy đau răng, "Hắn hiện tại đang ở đâu?"

Triệu lang quân: "Ở chùa Trầm Hương."

Võ Trinh ôm nhi tử trong lòng, "Tiểu đường thúc con lại gây chuyện, chúng ta đi thăm hắn trước, sau đó đi thăm tỷ tỷ Ba Tư."

Tiểu Bảo Nguyên: "Được rồi, vậy chúng ta đi nhanh lên."

Hai mẫu tử đạt thành nhận thức chung, Võ Trinh ôm nhi tử cưỡi ngựa đi tới chùa Trầm Hương, thấy tiểu sa di* đón khách liền hỏi: "Có một lang quân ngốc nào lớn lên không tệ tới đây muốn cạo đầu xuất gia trong chùa các ngươi không?"

sa di: hòa thượng mới xuất gia

Tiểu sa di bị vẻ mặt của nàng dọa sợ, thành thật trả lời: "Có a, có một người......"

Võ Trinh: "Vậy các ngươi cạo cho hắn chưa?"

Tiểu sa di vội vàng lắc đầu, Võ Trinh bóp cổ tay, thập phần đáng tiếc nói: "Các ngươi sao không dứt khoát cạo cho tiểu tử kia luôn đi!"

"Ai, cái này không được!" Tiểu sa di nghiêm túc nói: "Lang quân kia lại không có lấy ra độ điệp* quan phủ phát ra, chúng ta thế nhưng là chùa miếu chính quy, làm sao có thể tùy tiện tiện cạo cho người ta!"

độ điệp: thẻ đi tu

Võ Trinh gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, lướt qua hắn đi vào trong.

Chờ nàng tìm được tên Mai Tứ kia, lại thấy hắn ở Đáo Vân Đường sau chùa Trầm Hương dùng để chiêu đãi lữ khách đến, cùng một lang quân trẻ tuổi trò chuyện thật vui.

"Đây là hoa yêu ta vẽ, ngươi xem qua《Yêu Quỷ Trát Ký》của Bạch Xà Lang chưa? Bên trong có viết đến hoa yêu, nhiều hoa yêu đều có miêu tả. Ngươi xem cái này, trà hoa yêu, ta cảm thấy trà hoa nên là trắng mới tốt."

Nghe Mai Tứ nói như vậy, lang quân trẻ tuổi đang uống trà đặt chén trà xuống nói: "Không, đương nhiên là hồng trà hoa là tốt nhất."

Võ Trinh nhận ra lang quân trẻ tuổi này là ai, hắn tên là Bùi Tĩnh Huyền, là phò mã trước đây Hoàng hậu cho nữ nhi Nguyên Chân công chúa xem trọng, chẳng qua sau đó bởi vì Nguyên Chân công chúa cự tuyệt, Trạng Nguyên lang trẻ tuổi này cũng không sợ chết ở trước mặt Hoàng hậu cự tuyệt hôn sự này, cho nên thôi.

Võ Trinh cũng là bởi vậy, mới có chút ấn tượng với người này. Dám dứt khoát cự tuyệt hoàng hậu, buông tha công chúa, tiểu tử này cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Nghe nói hắn trước kia nhà nghèo, lại không có thân nhân gì khác, sau khi đến Trường An vẫn ở nhờ trong chùa miếu này, chẳng biết vì sao cho tới bây giờ làm quan còn không có dọn ra ngoài tìm trạch tử khác.

Nghe hai người trong phòng vì bạch trà hồng trà mà tranh luận, Võ Trinh liếc nhìn cây hồng sơn trà sum xuê mọc trước phòng khách, lá cây hồng sơn trà bị nàng nhìn run rẩy, lúc này Võ Trinh mới nhẹ giọng cười nói: "Sợ cái gì, ngươi ở chỗ này nhiều năm như vậy, lại không làm chuyện xấu gì, ta chẳng lẽ còn có thể nhổ ngươi hay sao."

Xong rồi nàng lại cảm thán, "Một người thích sơn trà trắng, một người thích sơn trà hồng, cũng là duyên phận."

Tiểu Bảo Nguyên lấy làm lạ: "Nương, nương đang nói chuyện với ai vậy?"

Võ Trinh: "Nương đang nói một mình."

Nói xong, nàng liền đi vào trong phòng.

"Mai Tứ."

Mai Tứ vừa nghe được thanh âm của nàng, lập tức biến thành một quả mướp đắng, buông tập tranh trong tay xuống.

"Trinh tỷ, sao tỷ lại tới đây."

Sau thời gian một chén trà, Mai Tứ đi theo sau Võ Trinh ngoan ngoãn ra khỏi sơn môn chùa Trầm Hương.

"Ta trở về sẽ đưa cho đệ một phần độ điệp, lần sau đệ muốn xuất gia nhớ mang theo, nếu không người ta không cạo đầu cho đệ." Võ Trinh như cười như không nói.

Mai Tứ: "Trinh tỷ, tỷ cũng đừng nói móc đệ, tỷ biết đệ chỉ nói mà thôi, cũng sẽ không cạo thật, cạo dài ra sẽ rất lâu, đệ bị Liễu Ngự Sử đánh ra cửa, đã rất thảm rồi."

Võ Trinh cười ra tiếng, "Bị đánh tới ba lần, đệ còn muốn đến Liễu gia cầu hôn?"

Mai Tứ nói đến chuyện này liền thần sắc sục sôi kiên định: "Đương nhiên phải đi, từ sau khi phát hiện nương tử Liễu gia chính là Bạch Xà Lang, ta liền quyết định nhất định phải cưới nàng!""

Võ Trinh trêu chọc: "Thế nào, đệ không sợ rắn sao?"

Mai Tứ vò đầu, "Kỳ thật, ta ở nhà nuôi một con rắn, mỗi ngày buộc mình sờ một chút, sau khi quen thuộc thì tốt rồi."

Võ Trinh nhịn cười, cảm thấy nếu Rắn nhỏ biết, có thể sẽ càng tức giận, nói không chừng nửa đêm trực tiếp đến nhà hắn đem con rắn hắn nuôi cất về hầm ăn.

"Được, vậy đệ tiếp tục cố gắng đi." Võ Trinh cũng không nói nhiều, cuối cùng dặn dò một câu: "Lần sau đệ muốn xuất gia, ta cũng mặc kệ đệ."

Mai Tứ đỏ mặt, cam đoan: "Sẽ không!" Ngẫm lại vẻ mặt đau khổ thêm câu "Chỉ cần Liễu Ngự Sử đừng đánh ta ra khỏi cửa nữa."

Giải quyết xong việc này, Võ Trinh tiếp tục dẫn nhi tử đi xem tiểu tỷ tỷ Ba Tư tóc vàng mắt xanh, Tiểu Bảo Nguyên ngó ngó tiểu đường thúc rời đi, hỏi: "Tiểu đường thúc khi nào thì có thể cưới được người thúc ấy thích a?"

Võ Trinh yêu thương vuốt đầu nhi tử, "Không chừng sau này con đã cưới phu nhân, hắn còn chưa cưới được đâu."

Tiểu Bảo Nguyên: "Nghe thật đáng thương."

Võ Trinh: "Cho nên lần sau dẫn con đi chơi với Rắn nhỏ, con nói chút lời tốt cho hắn."

Tiểu Bảo Nguyên: "Chuyện này không thể, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, cha nói rồi."

Võ Trinh không hề gánh nặng đổi giọng: "Được rồi, cha ngươi nói đều đúng, vậy thì không nói nữa."

Mẫu tử hai người nói chuyện, đi về phía chợ tây. Hoa hải đường ven đường nở rất đẹp, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi trên người hai người. Tiểu Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của mẫu thân, còn có hoa hải đường như rặng mây đỏ kia, cảm giác sau đầu lạnh lẽo.

Võ Trinh cúi đầu, thổi rơi một cánh hoa hồng nhạt trên trán nhi tử.

"Lễ Hoa Triều năm nay lại sắp đến rồi, cha con nói lần đầu tiên chàng ấy gặp ta chính là ở lễ Hoa Triều......" Võ Trinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khuyến khích nhi tử: "Lần tới con hỏi cha con xem, nhìn thấy ta ở đâu."

Tiểu Bảo Nguyên bĩu môi cho thân nương một ánh mắt cự tuyệt.

"Nếu con hỏi ra, nương dẫn con đi xem thi đấu mã cầu."

"Được, không được gạt con!"

Hai mẫu tử lần nữa đạt thành nhận thức chung lộ ra một nụ cười tương tự, thân ảnh biến mất ở cuối phố dài.

Xa xa bên hồ Ngọc Đái lại là một năm hoa cây phủ đầy, thuyền hoa thuyền nhỏ đầu đuôi tương liên, chở đầy người ngắm hoa, các phường thị rộn ràng nhốn nháo vô cùng náo nhiệt, xe ngựa người đi đường nối liền không dứt, tửu quán rượu cờ phấp phới, còn có tiếng nhạc không ngừng vang khắp Trường An.

Mai lang quân chăm chỉ làm việc không biết, phu nhân và nhi tử hắn đang một bên nhìn mỹ nhân tóc vàng khiêu vũ, một bên bàn bạc muốn từ trong miệng hắn nói lời khách sáo.

( chính văn xong )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro