Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Xem đèn

Một khắc bị bế lên kia, Võ Trinh cảm giác mình giống như một trái bóng hoặc là một con chim gì đó, bởi vì tiểu lang quân giơ nàng quá nhẹ nhàng, phảng phất không có trọng lượng, căn bản không đem bụng lớn của nàng để vào mắt.

Ánh mắt vừa chuyển, Võ Trinh bỗng nhiên ở trong đám người thấy được mấy gương mặt quen mắt, bên trái là thân tỷ tỷ của nàng, cũng chính là hoàng hậu điện hạ, bên phải là mỹ nhân thanh lệ Mai quý phi, ở giữa là tỷ phu hoàng đế ngưu tầm ngưu mã tầm mã trầm mê ca múa từ khúc kia, thiếu nữ dựa vào bên cạnh thân tỷ tỷ, là Nguyên Chân công chúa đeo trâm hoa trà trắng, trong tay Mai quý phi thì ôm tiểu thái tử mập mạp mềm mại bụ bẫm.

Trên đời này một nhà thân phận quý trọng nhất, giống như nhà giàu bình thường chạy ra ở trong đám người chen chúc xem tạp hí. Võ Trinh nhìn thấy những người xung quanh bọn họ rõ ràng là hộ vệ, cũng không lo lắng gì, bầu không khí trong triều cởi mở, mấy vị này ngày lễ ngày tết ra ngoài dạo chơi cùng dân chúng cũng là chuyện rất bình thường.

Tuy rằng người chung quanh rất nhiều, nhưng sau khi Võ Trinh được Mai Trục Vũ vóc dáng cao giơ lên, thật sự quá mức dễ thấy, hơn nữa ánh mắt của nàng dừng lại trên người Võ hoàng hậu một lát, Võ hoàng hậu lập tức liền phát hiện sự tồn tại của nàng, quay đầu nhìn lại. Sau đó những người khác đều theo hoàng hậu cùng nhau thấy được đám người phía sau Võ Trinh.

Hoàng đế cười ha hả vẫy vẫy tay với Võ Trinh, ôm thái tử mập mạp trong tay Mai quý phi, mang theo lão bà con gái cùng một đống hộ vệ người hầu chen ra khỏi đám người, đi tới bên cạnh Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ.

Võ Trinh đã được Mai Trục Vũ thả xuống, cũng không hành đại lễ gì, mọi người dựa theo bối phận thân thích mà hô một trận.

Bên này Nguyên Chân công chúa cười hì hì ôm cánh tay Võ Trinh gọi tiểu di, lại hướng Mai Trục Vũ gọi dượng. Bên kia tiểu thái tử cũng gọi tiểu di, lại nhìn Mai Trục Vũ, lại gọi biểu huynh. Từ Mai quý phi bên này tính, Mai Trục Vũ đúng là biểu huynh của hắn, bối phận này hình như có chút loạn, nhưng không ai để ý, mọi người dứt khoát cùng nhau đi dạo chợ đèn lồng.

"Nhị nương nào, hai tiểu phu thê các ngươi ra ngoài, sao cũng không mang theo mấy tôi tớ hộ vệ?" Hoàng đế ngữ khí hiền hoà hỏi.

Võ Trinh nói: "Quá phiền toái, chỉ có hai chúng ta tự tại bao nhiêu."

Hoàng đế tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Đúng là rất phiền toái, chẳng qua vẫn phải chú ý an toàn."

Hoàng hậu tiếp lời, "Tứ Lang nói đúng, muội hiện tại thân thể quan trọng, ra cửa phải mang theo tôi tớ, còn có vừa rồi, các muội là đang làm gì đây, giơ cao như vậy, vạn nhất ngã xuống có thể như thế nào là tốt? Muội chính là bên người không người quản giáo, cái gì cũng không thèm để ý, càng ngày càng vô pháp vô thiên."

Thấy hoàng hậu muốn giáo huấn người, hoàng đế lại vội khuyên hoàng hậu, "Ai nha, hôm nay ngày lễ tốt, chúng ta cũng khó có được đi ra ngoài một chuyến, không bằng để nhị nương dẫn chúng ta đi Nhạc phường Ngọc Trúc rất có danh tiếng gần đây kia nghe một chút khúc?"

Nhạc phường Ngọc Trúc chính là nhạc phường những yêu bộc Võ Trinh mang về kia kinh doanh, hôm nay thanh danh lan xa, mỗi ngày không biết hấp dẫn bao nhiêu người đi vào, Võ Trinh tự nhiên quen thuộc.

Mai quý phi: "Ta nói lần này Tứ Lang sao lại có hứng thú xuất cung ngắm hoa đăng như vậy, thì ra là ý của Túy Ông không phải ở rượu.*"

ý của Túy Ông không phải ở rượu: có dụng ý khác

Hoàng đế lơ đễnh, cười ha ha hai tiếng, nháy mắt với Võ Trinh, Võ Trinh tự nhiên nói tiếp, "Kỳ thật ta đã sớm đặt trước hôm nay phải đi qua, hôm nay nghe nói bọn họ muốn dựng bàn ở Hồ Dẫn Nguyệt, còn vì thế mà sắp xếp vũ đạo mới, không xem thật đáng tiếc, mọi người cùng đi náo nhiệt náo nhiệt."

Hoàng đế vừa nghe, mừng rỡ không ngậm miệng lại được, "Nếu như vậy chúng ta còn chờ cái gì, đi thôi!"

Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ hai người đi ở phía sau cùng, Mai Trục Vũ nhìn Võ Trinh từ dưới lòng bàn chân bắt ra một con tiểu yêu, thấp giọng phân phó nó đi Nhạc phường Ngọc Trúc dặn dò chuẩn bị tốt một địa phương thanh tịnh xem ca múa.

Mai Trục Vũ: "Nàng trước đó không có đặt trước sao?"

Võ Trinh: "Đương nhiên không có, ta chuẩn bị dẫn chàng đi xem hoa đăng cả đêm, nhạc phường kia ngày nào đó không thể đi, xem các nàng ca múa, làm sao so được cùng lang quân hai người cùng nhau ngắm đèn."

Nàng nói ở đây, nhưng mà sau khi thật sự đến nhạc phường Ngọc Trúc, chỉ Võ Trinh cùng Hoàng đế hai người nhìn hăng say nhất, cao giọng trầm trồ khen thưởng, mỗi lần thuyền hoa đòi thưởng kia đến dưới đài nhỏ bên bọn họ, hai người này liền vung tiền, còn thường thường bình luận một phen giọng hát vừa rồi không tệ, lại khen Không Hầu đàn rất tốt. Nhìn ngữ khí động tác tương tự kia, không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ huyết thống gì, mới có thể giống nhau như vậy.

Hoàng hậu đối với hai người này vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, phảng phất con mắt đau thường xoay đi đầu.

Giữa lúc nghỉ ngơi, Võ Trinh ra cửa, sau đó Nguyên Chân công chúa cũng nhanh chóng đi ra.

"Tiểu di, cháu còn tưởng dì không chú ý tới ám chỉ của cháu chứ!" Lý Nguyên Chân nói.

Võ Trinh xoa xoa cái trán, "Mắt con sắp bị chuột rút rồi, ta có thể nhìn không ra? Nói đi, chuyện gì? Không phải là hoa trà nhỏ của con lại xảy ra chuyện gì chứ."

"Đương nhiên không phải, hắn rất tốt!" Lý Nguyên Chân hừ một tiếng, "Là gần đây nương các nàng muốn tìm phò mã cho con!"

Võ Trinh: "Người đã chọn xong rồi?"

Lý Nguyên Chân gật gật đầu, "Chọn xong rồi, là Trạng Nguyên Lang năm ngoái, hình như tên là Bùi Tĩnh Huyền gì đó!"

Võ Trinh có chút ấn tượng, hình như là một thanh niên tài tuấn, xuất thân bình dân, cùng nàng chơi với một lang quân Dương gia thi thám hoa, rất là không phục trạng nguyên này, lúc trước vây săn đã nói với mọi người một lần Bùi Tĩnh Huyền này, nghe nói trạng nguyên lang gia nghèo, tới Trường An ngay cả một trạch tử cũng thuê không nổi, ở nhờ trong một ngôi chùa đổ nát nào đó.

"Vậy con muốn ta làm gì? Nói trước đi, giết người diệt khẩu các loại chuyện không thể được." Võ Trinh đùa giỡn nói.

Lý Nguyên Chân chớp chớp mắt, "Sao có thể vì chuyện này mà giết người, tiểu di lại nói đùa, thật ra con đã sớm nói với cha, người đồng ý con không gả."

Võ Trinh tò mò: "Tuy rằng bệ hạ vẫn có chút tiêu sái, nhưng việc này con làm sao để cho hắn đáp ứng?"

Lý Nguyên Chân nở nụ cười, "Con nói với người 'Con chính là công chúa duy nhất của triều đại này, thân phận tôn quý, đương nhiên cũng xứng với nam tử tôn quý nhất trên đời, nhưng nam tử tôn quý nhất trên đời này là cha, nam tử tôn quý thứ hai là a đệ, nam tử khác làm sao xứng với con, chẳng lẽ cha muốn nữ nhi khuất phục những nam tử phàm tục kia?'"

Tiểu công chúa cười trộm sờ sờ trâm trà trắng trên đầu, "Con không cần nam tử phàm tục, con đã có tốt nhất rồi!"

Võ Trinh có thể tưởng tượng được Hoàng đế bệ hạ sau khi nghe xong lời này của nữ nhi, khẳng định là chống nạnh phóng khoáng nói cái gì đó "Một khi đã như vậy vậy thì không thể ủy khuất nữ nhi của ta, con nói đúng, con là công chúa thân phận tôn quý, sao có thể xứng với nam tử bình thường, chúng ta liền mở phủ công chúa hảo hảo chọn, chờ khi nào con nhìn trúng người nào rồi hãy nói."

"Con đã nói với bệ hạ rồi, còn gọi ta ra ngoài làm gì?" Võ Trinh hỏi.

Lúc này Lý Nguyên Chân mới thu hồi vẻ mặt đắc ý, thấp thỏm nói: "Tiểu di, dì cũng không phải không biết tính tình của nương con, dì nhất định phải xử lý con một trận thật tốt, cho nên đến lúc đó, dì phải giúp con cầu xin!"

"Không thành vấn đề." Võ Trinh hào phóng đáp ứng, muốn nói ứng đối với Hoàng hậu điện hạ tức giận, trên đời này so với nàng lợi hại hơn chỉ sợ cũng chỉ có một Mai quý phi. Nhớ tới Mai quý phi, nàng hỏi: "Ngoại trừ ta, con có đi nói với Mai quý phi không? Nếu nàng nguyện ý giúp con khuyên, làm ít công to."

Lý Nguyên Chân bĩu môi, "Mai di luôn luôn nghe lời nương con, sao có thể khuyên nương thay tôi, khuyên dì ấy còn kém không nhiều lắm."

Sau khi hai người trở về, hoàng hậu hoài nghi nhìn hai người, "Các muội ở bên ngoài nói cái gì?"

Võ Trinh tự nhiên ngồi bên cạnh hoàng hậu, cười nói: "Nguyên Chân đang hỏi khi nào con muội ra ngoài."

Hoàng hậu nhìn bụng nàng, ánh mắt dịu dàng trở lại, bỗng nhiên thở dài sờ sờ đầu nàng, "Hài tử ngốc này, cũng không biết hài tử sinh ra muội có thể chăm sóc tốt hay không, người lớn như vậy, ngay cả chính mình cũng chăm sóc không tốt, nếu mẫu thân còn ở đây thì tốt rồi, ta cũng không cần luôn ở trong cung lo lắng cho muội."

Nói xong lại hỏi Võ Trinh: "Tết năm nay thế nào? Trong cung lễ tiết nhiều, muội mang thai hài tử, mấy ngày nay ta sợ muội vất vả sẽ không triệu muội vào cung, muội ăn ngủ có khỏe không? Người được gọi từ phủ Dự Quốc Công có chăm sóc tốt cho muội không? Những y giả ta chọn cho muội muội lại không thích gặp......" Hoàng hậu vừa thấy muội muội nàng liền thay đổi uy nghiêm ngày xưa, bắt đầu lải nhải.

Võ Trinh nghe được đầu ong ong rung động, rất có tâm cơ bắt đầu họa thủy đông dẫn, "Muội rất tốt a, đúng rồi, lễ mừng năm mới cha cũng trở lại, chẳng qua chỉ ở nhà một ngày, ăn hai bữa cơm liền trở về chùa."

Nghe nàng nói đến cha ruột, hoàng hậu quả nhiên lập tức lửa giận dời đi, khiển trách nói: "Cha cũng vậy, vô duyên vô cớ muốn đi xuất gia làm hòa thượng, ném muội ở nhà một mình, nếu ông vẫn nhìn muội, cũng không đến mức khiến muội biến thành như vậy, cho dù không dạy muội, chính là ở nhà đợi cũng có thể làm bạn với muội, đỡ cho hai người các ngươi cô đơn."

Xem nàng không nói chính mình, Võ Trinh phi thường không có lương tâm bắt đầu cùng tỷ tỷ cùng nhau khiển trách cha ruột.

Võ Trinh: Dù sao cha hiện tại không ở đây, nói hai câu ông cũng không biết.

Tiễn người một nhà đi, Võ Trinh đấm đấm eo, nói với lang quân nhà mình: "Đi, chúng ta tiếp tục đi xem đèn."

Mai Trục Vũ không đồng ý, "Đã trễ thế này, về nghỉ ngơi đi."

Võ Trinh kéo hắn đi ra đường, "Vậy sao được, hôm nay đèn đẹp nhất còn chưa thấy đâu."

Mai Trục Vũ: "Đèn ngày mai lại nhìn, ngày mai cũng có đèn. Trời đã tối, bên ngoài lạnh."

Võ Trinh không nói hai lời, đưa hắn tới bên hồ Ngọc Đái. Trời đã tối, hơn nữa bên bờ nước gió lớn, không thể so trên đường, hiện tại nơi này đã không có người nào, chỉ có hai bên bờ cây treo đèn màu còn đang tản ra óng ánh sáng chói.

"Đến đây, ở đây có một chiếc thuyền, lên đây."

Võ Trinh quen thuộc đi tới dưới cầu, chỗ tối tăm nơi đó quả nhiên đậu một chiếc thuyền không lớn, trong khoang thuyền có giường ngủ, lại còn có không ít đồ ăn chín cùng trà nóng, bề ngoài nhìn qua thuyền nhỏ mộc mạc, trong khoang thuyền bài trí cầu kỳ, vừa nhìn, liền biết là Võ Trinh làm ra.

Võ Trinh thắp sáng ngọn đèn treo trong khoang thuyền, lại khoác áo choàng dày kéo Mai Trục Vũ qua đầu thuyền ngồi xuống, thắp sáng một ngọn đèn hình hoa nơi đó. Thuyền nhỏ sáng lên hai ngọn đèn đơn độc, chậm rãi dưới sao lạnh đầy trời, từ vòm cầu chạy ra, chậm rãi chạy về phía xa.

Mai Trục Vũ phát hiện dưới thuyền này có yêu khí nhàn nhạt, giống như có thủy yêu. Võ Trinh đưa cho hắn một ly trà nóng, nhẹ giọng cười nói: "Ta bắt được mấy con thủy yêu phạm sai lầm, phạt bọn họ đẩy thuyền cho ta."

Mai Trục Vũ: "......"

Thuyền thong thả đi về phía trước, dần dần rời xa đường lớn có người đi đường, vào một nhánh sông, rất nhanh hai bờ sông cũng chỉ còn lại có rừng cây đen kịt dày đặc, một chút đèn sáng cũng không có, ngay cả ánh sáng hải đăng trên đường phương xa cũng không chiếu tới nơi này.

Sau khi vượt qua bóng tối ban đầu, màu sắc vốn có trong thiên địa chậm rãi hiện ra, trời cũng không phải đen như mực, mà là mang theo một mạt gấm vóc màu lam, nước cũng không phải đen trầm, phản chiếu chút lam quang trên trời kia, trong suốt thanh tịnh.

Trong bụi cây hai bên bờ sông ước chừng có hoa mai hoang dã, Mai Trục Vũ ngửi được hương hoa mai nhạt nhẽo.

Thuyền nhỏ rẽ qua một đoạn bụi cây gần như che giấu đường sông chật hẹp, trước mắt rộng mở trong sáng, hào quang lấp lánh lốm đốm chợt đập vào mắt, như bầu trời chợt vỡ, sao rơi xuống, rơi đầy cây huy hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro