Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Hoa quế

Tuy nói Võ Trinh nghĩ kỹ sau khi trở về nghỉ ngơi hai ngày, vừa lúc cùng lang quân ra ngoài thưởng hoa quế, nàng nghĩ rất đẹp, nhưng mà, từ ngày thứ hai các nàng trở về, Võ Trinh liền bận rộn căn bản không có thời gian nghĩ những thứ này.

Đầu tiên là Dự Quốc Công nghe được tin tức nữ nhi trở về, trước tiên từ trong miếu hòa thượng chạy về, hắn ngược lại không có truy hỏi rốt cuộc hai người Võ Trinh ra ngoài là vì cái gì, cũng lười nghe những lý do nói hươu nói vượn kia của Võ Trinh, mục đích lão phụ thân minh xác, trực tiếp bắt được Võ Trinh giáo huấn một trận, Võ Trinh vì cầu thoát thân tế ra bụng của mình.

Nhưng mà một chiêu này cũng không có tác dụng, biết nàng mang thai còn đi ra ngoài chạy loạn, Dự Quốc Công càng thêm tức giận, xuất gia tu luyện ra tính tình tốt đối mặt với tiểu nữ nhi này, trên cơ bản không phát huy được công dụng, Võ Trinh cũng không có cách nào, chỉ có thể ôm bụng hai mắt trống rỗng ngồi ở trước mặt thân phụ vài canh giờ nghe ông dạy bảo.

Sau Dự quốc công tìm tới cửa, chính là mấy tiểu lang quân Triệu lang quân thường đi theo Võ Trinh chơi, trước khi Võ Trinh rời khỏi Trường An chưa từng nói với bọn họ, vẫn là sau khi Võ Trinh rời khỏi Trường An hai ngày, đám người này muốn tìm Võ Trinh đi chơi tìm không thấy, lúc này mới biết sau phát hiện Võ Trinh dĩ nhiên đã rời khỏi Trường An chẳng biết đi đâu, một đám người ai oán lên án Trinh tỷ không phúc hậu.

Nhưng mà một đám vật nhỏ này, không lợi hại như lão Dự quốc công, có thể làm cho Trinh tỷ ngoan ngoãn cúi đầu, đối với đám người bọn họ nhìn mình lớn lên, Võ Trinh lấy uy nghiêm kinh sợ hết thảy bất bình, lại cho một trái táo ngọt —— sau khi đáp ứng tự mình mang theo mọi người đi săn mùa thu, chơi đủ, lúc này mới dỗ được một đám hài tử lớn đùng.

Chuyện kỳ quái duy nhất là, Mai Tứ tên kia vậy mà không tới, cũng không biết có phải lại ở trong nhà vùi đầu vẽ quỷ thần hay không.

Ban ngày người tới tìm nàng nối liền không dứt, Võ Trinh căn bản không thoát thân được, buổi tối cũng không có thời gian cùng lang quân hoa tiền nguyệt hạ*, bởi vì còn có chợ Yêu bên kia chờ Võ Trinh.

hoa tiền nguyệt hạ: chỉ nơi nam nữ hẹn hò yêu đương

Cứ như vậy vội vàng ba ngày, Võ Trinh cũng không thở nổi một hơi, ngày thứ ba, ý chỉ trong cung cũng tới, hoàng hậu quý phi, ngay cả hoàng đế cũng muốn gặp nàng.

Hoàng hậu quý phi muốn gặp nàng, đương nhiên là lo lắng Võ Trinh cùng Mai Trục Vũ hai người còn chưa đổi lại, về phần Hoàng đế, hắn trước đây thường triệu Võ Trinh vào cung bình thưởng ca múa, cùng Võ Trinh là tri kỷ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Võ Trinh đã lâu không vào cung, Hoàng đế đương nhiên cũng nhớ nàng, vì thế một ngày này, Võ Trinh lại ở trong cung một ngày.

Mai Trục Vũ từ ngày hôm sau đã nghỉ phép trở về Hình bộ trực, vẫn làm Tư lang trung Bộ Hình im lặng như cũ. Chẳng qua lần này hắn trở về, phát hiện Từ Thị Lang trước kia luôn cùng hắn không hợp nhau, không có việc gì thích làm khó dễ hắn một phen chuyển công tác, bởi vậy, cuộc sống hắn ở Hình bộ trôi qua càng là an tĩnh, không ai cùng hắn gây khó dễ, cũng không ai thân cận hắn.

Vô duyên vô cớ xin nghỉ thời gian dài như vậy, sau khi trở về bình thường không có việc gì tiếp tục công tác trước đó, cũng không ai biết đồng liêu quái gở này đến tột cùng là đi làm cái gì, các quan viên Hình bộ đối với việc này khó tránh khỏi có vài phần nhàn rỗi, nhưng Mai Trục Vũ trở về công tác không tới hai ngày, Hình bộ quan thự tới mấy nội thị cung tỳ, tặng cho hắn một bình lớn hơn mười cành hoa quế, một đường mùi thơm tỏa ra bốn phía, từ cung Đại Minh thơm đến nơi này.

Nội thị đi đầu lộ ra khuôn mặt tròn cười hòa ái dễ gần, nói với Mai Trục Vũ: "Là hương quế trong Quế Viên, bệ hạ và hoàng hậu điện hạ đều cực kỳ thích hoa quế ở đó, hôm nay Dật Quốc phu nhân cũng ở đây, nói đến hoa quế này, bệ hạ liền thưởng cho Mai Lang Trung một lọ hoa quế, lệnh cho Lang Trung đồng thưởng."

'Dật quốc phu nhân' trong miệng nội thị này chính là chỉ Võ Trinh, sau khi Võ Trinh đại hôn, liền phong Quốc phu nhân, nàng lấy thân phận thân muội của hoàng hậu, có thể thụ phong Nhất phẩm Quốc phu nhân, cũng là đương nhiên, huống chi hoàng đế cũng đối với nàng coi trọng có thừa. Cho nên luận lại, phẩm cấp của Võ Trinh còn cao hơn Mai Trục Vũ, chẳng qua việc này cũng không bị người tốt lấy ra cười nhạo, dù sao từ khi khai quốc tới nay, bà bà cô tẩu trong nhà chư vị công chúa, còn có thân quyến của các tỷ muội sủng phi hoàng hậu, đều có không ít người được ân phong quốc phu nhân.

Phong khí bổn triều cởi mở, mấy năm trước khi Duệ Tông đương chính, phong năm vị tỷ muội nhà mẹ đẻ sủng phi làm quốc phu nhân, những phu nhân này phẩm cấp lang quân cũng không sánh bằng các nàng, sự thật này đã quen lắm rồi.

Nếu là nam nhân cường thế một chút, nói không chừng phải vì chút lời đồn nhảm cùng phu nhân nháo không thoải mái, nhưng mà đối với Mai Trục Vũ mà nói, những khúc quanh này cũng không đáng nhắc tới, hắn tiếp nhận một bình nhành quế đã cắm sẵn kia, nhớ tới chính là nửa đêm hôm qua, Võ Trinh vẻ mặt mệt mỏi từ chợ Yêu trở về, lười biếng dựa vào bên cạnh hắn, ảo não lại đáng tiếc nói với hắn: "Nếu không mang chàng đi thưởng hoa quế, đều sẽ bỏ qua thời điểm tốt nhất."

Mai Trục Vũ không hiểu gì là thời điểm ngắm hoa tốt nhất, chỉ cần Võ Trinh ở bên cạnh hắn, hắn liền cảm thấy là thời điểm tốt nhất. Chẳng qua hiển nhiên Võ Trinh còn nhớ việc này, không thể tự mình cùng hắn đi xem hoa quế Quế Viên nghe nói là đệ nhất Trường An, phải đặc biệt tìm mọi cách đưa tới, cũng không biết nàng nói như thế nào với Hoàng đế hoàng hậu, lại thật sự cho người đến Hình bộ chỉ vì tặng mấy cành hoa quế này.

Người đưa hoa đi rồi, Mai Trục Vũ đặt hoa ở bên cạnh thư án, một ngày này, chóp mũi đều tràn ngập mùi thơm trong veo, làm cho hắn nhịn không được lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn, liếc mắt một cái liền nhớ tới Võ Trinh, công việc cả buổi chiều ngày xưa có thể xử lý tốt, ngày hôm nay ngay cả một nửa cũng không thể xử lý tốt.

Mặc dù không xử lý tốt, nhưng nhìn thời gian trực ban đã đến, Mai Trục Vũ cũng không ở lại tiếp tục xử lý, ôm hoa trở về nhà, bởi vì lo lắng cưỡi ngựa sẽ làm những hoa quế này rơi xuống, hắn dắt ngựa về nhà.

Hắn về nhà không bao lâu, Võ Trinh cũng trở lại, vừa vào cửa liền hỏi hắn: "Thế nào, hoa quế thơm không? Ta đặc biệt chọn mấy cành hoa nhiều nhất."

Nàng cắt đương nhiên là hoa tốt nhất trên thân cây kia, cho nên khi đó biểu tình đau lòng của Hoàng đế giấu cũng không giấu được, chọc cho Hoàng hậu ở một bên bật cười, quý phi cũng khó có được mang theo nụ cười hỏi có phải luyến tiếc hay không, Hoàng đế ở trước mặt lão bà lớn nhỏ còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Võ Trinh cắt xuống vài cành, cắt trọc một cành.

Mai Trục Vũ không biết nội tình, hắn đã đem cành hoa quế đổi nước đặt ở trong phòng. Võ Trinh hôm nay ở Quế Viên bị hoa quế thơm đến không ngửi thấy mùi gì khác, về nhà thật sự không muốn tiếp tục ngửi, nhưng lại không tiện để lang quân nhìn ra, vì thế bất động thanh sắc lôi kéo Mai Trục Vũ chuyển đến thư phòng xem hoa quỳnh. Tuy nói hai ngày trước hoa quỳnh nở qua, nhưng còn có một hai đóa chưa nở, tuy rằng không có đồ sộ như lúc trước, nhưng nhìn bộ dáng hoa này chậm rãi nở ra trong đêm, cũng có một phen tình thú khác.

"Tối nay nàng còn muốn đi chợ Yêu sao?" Mai Trục Vũ thấy nàng mệt mỏi, có chút lo lắng đè tay nàng lại, muốn thăm dò mạch cho nàng.

Võ Trinh trở tay liền cười hì hì đem tay của hắn nắm ở trong lòng bàn tay, "Đương nhiên phải đi, Rắn nhỏ để lại một đống lớn chuyện cho ta làm, ta nếu không đi, hôm nay nửa đêm nàng chỉ sợ muốn tới nơi này đem ta khiêng ra ngoài."

Nàng đang nói đùa, nhưng mà Mai Trục Vũ cũng không muốn cười, hắn nói: "Nếu có việc, ta có thể giúp nàng."

Hôm qua cũng vậy, buổi tối Võ Trinh nói muốn đi chợ Yêu xử lý sự tình, Mai Trục Vũ cũng biểu đạt ý nguyện hỗ trợ, nhưng bị Võ Trinh cự tuyệt, lý do là trên người hắn còn mang theo vết thương, phải tĩnh dưỡng nhiều. Vết thương của Mai Trục Vũ không tốt lắm, nhưng Võ Trinh xụ mặt nói vảy còn chưa tróc ra thì không tốt lắm, sau đó không đợi Mai Trục Vũ phản bác, chuồn mất, Mai Trục Vũ ngăn cản cũng không ngăn cản.

Trên thực tế, Võ Trinh chỉ là không muốn để lang quân nhìn mình bộ dạng sợ hãi ở Nhạn Lâu bị Rắn nhỏ giáo huấn cẩu huyết lâm đầu, vậy cũng quá không ổn, trăm triệu lần không thể!

Chẳng qua tối nay, Mai Trục Vũ kiên trì lên, hắn quan sát sắc mặt Võ Trinh, quyết định muốn cùng nàng đi chợ Yêu.

Võ Trinh tốn sức khuyên một bữa cơm, hắn cũng không lên tiếng, cho thấy không thể thương lượng, Võ Trinh đành phải mang theo hắn cùng đi chợ Yêu, hiện tại nàng chỉ hy vọng Rắn nhỏ lưu chút mặt mũi cho mình, ngàn vạn lần đừng vỗ bàn mắng chửi người như ngày hôm qua.

Cũng may, Liễu Thái Chân rất có chừng mực, thấy Mai Trục Vũ đi cùng Võ Trinh, nàng lại biến thành bộ dáng lạnh lùng, cũng không nói một câu nặng lời —— chẳng qua phân cho Võ Trinh một công việc phiền toái.

Nhìn thấy công việc dọn dẹp con sông lớn nhỏ trong thành Trường An, Võ Trinh liền biết Rắn nhỏ còn tức giận, biết nàng ghét nhất chuyện phiền toái này.

Hai người rời khỏi chợ Yêu, Võ Trinh nói tối nay mình phải đi dọn dẹp nịch khôi trong sông, Mai Trục Vũ liền thần sắc không lo, nhíu mày không tán đồng nói: "Trong thành Trường An có rất nhiều đường sông, nịch khôi nhiều ẩn thân dưới nước, chỉ có thể xuống nước tìm, nàng hiện giờ sao có thể xuống nước làm loại chuyện mệt nhọc này."

Võ Trinh: Cho nên nói Rắn nhỏ là nhìn chàng đi theo ta mới đặc biệt ném tới nhiệm vụ này, tính toán chuẩn chàng sẽ không để cho ta làm, cho nên đây chính là để cho chàng làm.

Võ Trinh thầm nghĩ, xem ra Rắn nhỏ đối với các nàng lần này ra ngoài rất có ý kiến. Chẳng qua dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm, Võ Trinh hiểu rõ Liễu Thái Chân đây là xuất phát từ quan tâm nàng, cảm thấy nàng làm việc quá lỗ mãng, cũng không có gì để nói, lập tức hắng giọng nói: "Kỳ thật việc này năm ngoái ta cũng sẽ làm, không có gì phải mệt nhọc." Hơn nữa thanh lý nịch khôi phần lớn tập trung ở tháng tám, tháng chín, đây đã là tháng mười, khẳng định đã thanh lý qua một lần, cho nên cũng không có bao nhiêu nịch khôi có thể thanh lý, Rắn nhỏ tính toán tốt như vậy, cũng sẽ không để cho nàng có chuyện gì.

Mai Trục Vũ không vui, "Ta đi là được, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay mệt nhọc, vẫn không thể nghỉ ngơi."

Võ Trinh nhìn sắc mặt hắn, không dám cự tuyệt, vì thế một đêm này, Võ Trinh vểnh chân nghỉ ngơi bên cạnh đường sông lớn nhỏ và hồ nước, nhìn lang quân dứt khoát lưu loát từ trong nước xách lên từng mảng lớn từng mảng lớn nịch khôi, ngay cả lão nịch khôi ẩn không biết bao nhiêu năm trong hồ Khúc Giang cũng bị hắn bắt ra, ném xuống mặt đất bên bờ, một bãi thật lớn, Võ Trinh giẫm ở phía trên cảm thấy mềm mại cũng không tệ lắm, liền một mực dạo chơi tản bộ ở phía trên, giẫm đến nịch khôi kia phát ra tiếng xèo xèo khiến người ta nghiến răng.

Bên bờ ném đầy đất nịch khôi, những tinh quái có thể quấn lấy người bơi dìm chết bọn họ, ở trong nước khó chơi, nhưng rời khỏi nước lên bờ giống như là cá rời khỏi nước, rất yếu, đợi đến ngày mai mặt trời vừa phơi nắng, sẽ hóa thành nước, cái gì cũng không còn lại.

Mai Trục Vũ làm chuyện gì cũng nghiêm túc, chỉ riêng bắt nịch khôi, hắn đã bắt cả đêm, dọn dẹp sạch sẽ các con sông, sáng mai hai người về nhà, Võ Trinh thở dài: "Xem ra sang năm chúng ta không cần bắt nịch khôi nữa."

Mai Trục Vũ vặn góc áo, tóc mai rủ xuống còn hơi nước, "Sang năm ta còn có thể giúp nàng làm những thứ này."

Mai Trục Vũ khó có được không có dắt nàng, bởi vì ở trong nước ngâm hồi lâu, trên người mang theo hàn khí, không muốn dính vào thân Võ Trinh. Võ Trinh không tỏ vẻ gì với hắn, chỉ cười nói: "Mệt mỏi, đi không nổi, lang quân ôm ta trở về."

Mai Trục Vũ chần chờ: "Có nước."

Võ Trinh làm bộ làm tịch đấm thắt lưng, "Ai nha, mệt mỏi quá." Lại lén nhìn hắn.

Mai Trục Vũ bế nàng lên, cánh tay vững vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro