Chương 75: Thường Hi Quan
"Biểu huynh, ta thật sự là tìm huynh tìm thật khổ a."
A Phúc ngơ ngác đem một khối bánh ngọt còn lại nhét vào trong miệng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm 'biểu muội' sư phụ, luôn cảm thấy nàng lớn lên giống nam tử, ngay cả thanh âm cũng giống nam tử. Không hổ là biểu muội của sư phụ, thật không giống người thường.
Bùi Quý Nhã làm sư phụ, cũng không có tâm tính tốt như đồ đệ, hắn nhìn Võ Trinh đến gần mình, da đầu có chút tê dại —— kỳ quái, đều biến thành chuột cũng sẽ có loại cảm giác 'da đầu tê dại' này sao?
Biểu huynh muội hai người, một người dùng thân thể lang quân, một người biến thành bộ dáng con chuột, hai người trong mắt nhìn thấy đều là nghiệt chính mình lúc trước làm ra. Chẳng qua, da mặt Võ Trinh cuối cùng vẫn dày hơn một chút, nàng đưa tay túm lấy con chuột trắng trên gối, cười lộ ra hàm răng trắng nõn, nói với hắn: "Biểu huynh tặng lễ vật tân hôn kia, thật sự là nhọc lòng. Ta đoán là huynh muốn trong hôn lễ màn đêm buông xuống ta mở ra xem, nhưng thật đáng tiếc, làm huynh thất vọng rồi."
Bùi Quý Nhã bị nàng nắm ở trong tay, không chút hoang mang điều chỉnh tốt tâm tình, nhìn không có sợ hãi như vừa rồi, hắn cũng cười nói: "Cũng như nhau, lễ vật trước khi chia tay biểu muội tặng ta cũng thập phần thú vị, bộ dáng này của ta hiện giờ biểu muội có hài lòng không." Hắn nói xong, còn quơ quơ hai móng vuốt chân chuột nho nhỏ.
Võ Trinh buông biểu huynh chuột trắng xuống, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy một đĩa kẹo vừng trong tay tiểu cô nương bên cạnh. Nàng tiện tay cầm một miếng đường, chọc chọc bụng chuột trắng, "Biểu huynh, chuyện trước liền không nói, huynh hiện tại phải giúp ta đem thân thể đổi trở lại đi?"
Bùi Quý Nhã vỗ vỗ hạt vừng dính trên bụng, cũng không tức giận, nói: "Sao Mai Trục Vũ không đi cùng muội vậy?"
Võ Trinh nhớ tới việc này, mặt đều đen, "Đến rồi, nhưng chàng ấy và hài tử cùng nhau bị người xấu bắt đi rồi."
Bùi Quý Nhã: "Ai lớn mật như vậy, dám bắt hắn đi...... Chờ một chút, hài tử? Ta nhớ các muội mới thành thân không bao lâu, hài tử hẳn là không có ra đời nhanh như vậy chứ?"
Võ Trinh: "Đương nhiên không nhanh như vậy, còn ở trong bụng."
Chuột trắng đột nhiên cười ra tiếng, Võ Trinh lại chọc hắn một cái, "Bùi biểu huynh, huynh biết ta kiên nhẫn không tốt lắm."
Chuột trắng im lặng, "Kỳ thật thuật chuyển đổi này là một trang tàn thiên ta tìm được trong sách cổ, ta tự mình cân nhắc một hồi, kỳ thật trước đó cũng chưa từng thành công, không nghĩ tới các ngươi thật đúng là thành công trao đổi. Muội đại khái không biết, đây không phải là hai người tùy tiện nào có thể trao đổi, phải tâm ý tương thông, đối với đối phương không có bất kỳ bài xích cùng ác ý nào, còn có một ít yêu cầu khác...... Từ điểm này xem ra, tình cảm của các muội không tệ, ta còn tưởng rằng muội không phải thật lòng thích Mai Trục Vũ chứ."
Võ Trinh lòng lang sắt đá, không muốn nghe hắn bức bách, dứt khoát nói: "Bớt nói nhảm đi, nói thẳng biện pháp giải quyết."
Râu chuột bên miệng run rẩy, tựa hồ có chút đau răng: "Tốt nhất hai người đồng thời ở chỗ này, nếu không muội muốn ta cưỡng ép giải chú, có thể không thành công."
Võ Trinh mặc kệ hắn khó xử, kẹo vừng trong tay sắp đâm vào mặt chuột trắng, "Nhanh lên, giải ngay bây giờ, hơn nữa phải thành công."
Bùi Quý Nhã buông tay, được rồi, vẫn là biểu muội khi còn bé nhìn hào phóng kỳ thật rất không nói đạo lý.
Quá trình giải chú đơn giản ngoài ý muốn, hơn nữa rất nhanh, Võ Trinh nhìn tay mình, không có thay đổi, đây là thân thể lang quân. Lại nhìn Bùi Quý Nhã, cả con chuột hắn ngồi phịch ở đó, hình như sắp chết rồi.
Võ Trinh tâm ngoan thủ lạt đánh thức hắn, lành lạnh nói: "Huynh đang đùa ta à, căn bản không có chuyện gì xảy ra."
Chuột trắng ùng ục đứng lên, "Các muội cách quá xa, chỉ có thể làm như vậy, một ngày sau có thể đổi lại."
Võ Trinh thu tay về, cười híp mắt nhìn chằm chằm con chuột trắng, "Được, nếu biểu huynh lừa ta, a."
Bùi Quý Nhã ho nhẹ một tiếng, duy trì sự đoan trang của mình, "Ta đã giải chú cho muội, biểu muội có phải cũng nên giúp ta tháo chuột địa y này ra không?"
Võ Trinh: "Chính huynh cũng biết nên giải như thế nào, người trong nhà huynh nhiều như vậy, nước mắt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Bùi Quý Nhã: "Nhưng đây là muội làm, chẳng lẽ không nên phụ trách đến cùng?"
Võ Trinh: "Biểu huynh, có phải ta bình thường biểu hiện quá tốt hay không, huynh mới có thể cảm thấy ta là người tốt sẽ phụ trách?"
Bùi Quý Nhã bị nàng làm nghẹn, cuối cùng lắc đầu bật cười, "Được rồi, ta tự mình giải quyết, hơn nữa lại nói tiếp, ta thật phải cảm tạ 'chuột địa y' này của biểu muội đã cứu ta một mạng."
Bùi Quý Nhã tựa vào gối đầu phía sau, nói đến trải nghiệm hai tháng trước, lúc bọn họ đi qua con đường núi ở thành Đường Thủy kia, bỗng nhiên sắc trời đại biến sấm sét vang dội, ngựa kéo xe chấn kinh, thế nhưng nhảy lên vách núi bên cạnh, xe ngựa ngã xuống dưới khe núi, đám nô bộc hộ vệ cũng vội vàng đi theo cứu người.
Nhưng mà, dưới khe núi ngày đó, có một mảnh bóng tối sền sệt.
"Dưới khe núi, có một con quái vật." Bùi Quý Nhã nheo nheo mắt, "Nó giết chết tất cả vật sống, mà ta khi đó vừa vặn kích phát chuột địa y, biến thành một con chuột, may mắn không ngã chết, chỉ bị chút thương, lại trốn ở dưới một cỗ thi thể tránh được sát khí của vật kia. Nói thật, ta vẫn là lần đầu tiên cảm giác được uy áp đáng sợ như vậy."
Sau đó vật kia rời đi, hắn mang theo vết thương từ dưới khe núi leo lên sơn đạo —— một đoạn đường dài như vậy quả thực mệt chết, hắn đường đường Bùi gia lang quân, lần đầu tiên trong đời mệt mỏi như vậy, nhiều năm như vậy không bệnh chết, không bị chính mình dùng các loại thuật giày vò chết, lại suýt nữa cho mệt chết.
Võ Trinh hỏi: "Có phải là một con yêu quái thối rữa hay không?"
Bùi Quý Nhã có chút kinh ngạc: "Muội cũng từng thấy thứ đó? Chẳng lẽ, Mai Trục Vũ bị thứ đó bắt đi?"
Võ Trinh rất sốt ruột, không muốn trả lời.
Bùi Quý Nhã cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục hỏi: "Vật kia bây giờ còn ở dưới khe núi sao?"
Võ Trinh xoa xoa ngón tay trầm giọng nói: "Không còn nữa, không biết chạy đi đâu."
"Tiểu sư thúc!" Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng la, Võ Trinh quay đầu nhìn một chút, quay đầu nói với Bùi Quý Nhã: "Ta có việc đi trước, huynh còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?"
Bùi Quý Nhã: "Biểu muội đi cẩn thận."
Ý của hắn là không cần quản hắn, vừa vặn Võ Trinh cũng không quá muốn quản, vì thế nàng liền dứt khoát vung tay rời đi, quán triệt triệt để từ này.
Chờ Võ Trinh đi ra cửa, con chuột trắng lập tức lại biến thành bộ dáng trâu bò lúc trước thiên địa đều ở dưới chân, chỉ điểm đồ đệ thu thập giường của hắn. Phía trên đều là mảnh vụn đường vừng, vừa rồi Võ Trinh làm ra.
A Phúc nghe lời ghé vào trên giường đem những đường vụn kia phủi đi, rất ngay thẳng hỏi sư phụ nhà mình, "Sư phụ, người có phải rất sợ biểu muội người hay không a?"
Bùi Quý Nhã: "......"
A Phúc: "Có phải nàng từng đánh người, cho nên người mới sợ nàng?"
Bùi Quý Nhã ôn nhu nói: "A Phúc, nghe này, ngươi phải ngoan một chút, đừng nói những lời như vậy nữa."
A Phúc mờ mịt: "Đừng nói gì nữa?"
Bùi Quý Nhã: "Biểu muội."
A Phúc: "Ồ." Nàng nghĩ, sư phụ có thể thật sự rất sợ biểu muội của hắn, kỳ thật nàng cũng cảm thấy rất sợ hãi.
Võ Trinh đi ra tiểu viện, vẫy vẫy tay với Lập Đông tiểu đạo trưởng, "Nơi này."
Lập Đông tiểu đạo trưởng bước nhanh tới, "Tiểu sư thúc phát hiện cái gì sao?"
Võ Trinh: "Chuyện đã giải quyết xong, chúng ta có thể đi rồi."
Lập Đông tiểu đạo trưởng cả kinh, hắn còn chưa biết rõ ràng là cái gì đang quấy phá, tiểu sư thúc cũng đã đem sự tình giải quyết, tiểu sư thúc quả nhiên vẫn là tiểu sư thúc! Lập Đông tiểu đạo trưởng đối với lời nói của tiểu sư thúc tin tưởng không nghi ngờ, lập tức nói cho hai vị họ Đào chuyện đã giải quyết xong, sau đó lại đáp ứng Đào lang quân sẽ tìm người thay hắn xử lý vấn đề phu nhân cùng nữ nhi, lúc này mới cùng Võ Trinh tiếp tục chạy tới Tây Lĩnh Sơn Thường Hi Quan.
Lúc này đây trên đường cũng không có lại xảy ra vấn đề gì, hai người tại lúc hoàng hôn tới Tây Lĩnh sơn, lại chui nửa canh giờ rừng rậm, mới tới cửa Thường Hi quan.
Ngoài dự liệu của Võ Trinh, Thường Hi Quan tiếng tăm lừng lẫy ở đạo môn, ở nơi hẻo lánh không nói, còn rất rách nát. Tấm biển tróc sơn, mặt tường mọc rêu xanh, trên tảng đá lớn làm cầu thang ở cửa tràn đầy dấu vết mài mòn, cửa quan nhỏ chỉ có thể cho hai người sóng vai đi vào, hai cánh cửa gỗ nho nhỏ nhẹ nhàng đẩy một cái liền kẽo kẹt mở ra, cũng không khóa.
Lập Đông đóng kỹ cửa quan, nói với Võ Trinh đứng ở trong viện nhìn chung quanh: "Tiểu sư thúc chạy một ngày đường đói bụng rồi, lúc này sư phụ sư huynh bọn họ hẳn là đều ở thiện đường ăn cơm, ta đi nói với sư tổ một tiếng tiểu sư thúc đã trở lại, tiểu sư thúc ngươi đi thiện đường ăn cơm trước đi."
Nói xong hắn vội vàng đi sang bên phải, để lại Võ Trinh một mình đứng ở trong sân.
Quá tối không thấy rõ, nhưng tiền viện của Thường Hi Quan cũng rất cũ, chỗ này nhưng thật rất lớn. Nàng chắp tay sau lưng nhìn trái nhìn phải, xuyên qua thiên điện đi về phía sau, đi về phía nơi có âm thanh có ánh đèn.
Tuy rằng Võ Trinh không biết đường đến thiện đường, nhưng ngửi mùi là có thể tìm được chỗ. Một cỗ vị cay xông vào mũi, Võ Trinh đứng ở cửa thiện đường, nghĩ khó trách lang quân có thể ăn cay như vậy, cảm tình các đạo trưởng trong Thường Hi quan ngày thường chính là ăn như vậy.
Võ Trinh, một người không biết sợ bất cứ vật gì, nàng đi vào thiện đường của Thường Hi Quan, đối mặt với vô số ánh mắt sáng ngời bắn tới, đồ sộ bất động, bình tĩnh thong dong.
Thậm chí còn đối với mọi người cười cười thân thiện chào hỏi, "Lần đầu gặp mặt, các vị hữu lễ."
Thiện đường vốn còn có không ít người đang nói chuyện, lúc này đều sững sờ nhìn Võ Trinh đứng ở cửa ra vào, có mấy đạo trưởng nhìn thấy 'tiểu sư thúc' 'sư đệ' trở về lộ ra thần sắc vui sướng, nghe được nàng nói chuyện, sau khi nhìn thấy nụ cười của nàng đều choáng váng.
Thanh âm lạch cạch lạch cạch không dứt bên tai, đều là người ngây ngốc đánh rơi bát đũa trong tay.
Không có một người nói chuyện, tất cả đạo trưởng, già trẻ, đều ngạc nhiên không hiểu nhìn chằm chằm Võ Trinh.
Võ Trinh chẹp miệng một cái, liếc nhìn mấy bàn đồ ăn, chọn một bàn nhìn qua không có thả nhiều ớt như vậy, tự nhiên ngồi ở một vị trí trống trong đó, nàng ở trong ánh mắt chăm chú của mọi người múc cơm bắt đầu ăn, cũng kêu gọi bọn họ: "Mọi người ăn a."
Cả ngày hôm nay nàng đều lên đường, quả thật không ăn cơm, cũng đói bụng.
Ngồi ở bên cạnh nàng một lão đầu râu bạc có chút khẩn trương đánh giá nàng, "Cốc Vũ sư đệ, ngươi đây là làm sao vậy, như thế nào, như thế nào có chút không đúng a?"
Bên kia ngồi một đạo trưởng hơi trẻ tuổi một chút, nhưng cũng dài một cái râu đẹp đầy cõi lòng lo lắng hỏi: "Xuống núi lâu như vậy, cũng không có tin tức, đột nhiên trở lại, nhưng là xảy ra chuyện gì?"
Những đạo trưởng khác không lên tiếng cũng đều nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trên mặt đều mang theo nghi vấn giống nhau. Võ Trinh buông bát đũa, lau cái miệng có chút cay, lại cười cười với hai vị sư huynh râu mép một trái một phải: "Hai vị đạo trưởng chắc là sư huynh của Trục Vũ, chuyện này nói ra rất dài dòng, kỳ thật, ta là phu nhân Trục Vũ cưới ở Trường An, ta tên là Võ Trinh."
Các sư huynh sư chất: Cái quái gì vậy? Là lỗ tai của chúng ta có vấn đề hay là tiểu sư thúc/sư đệ có vấn đề?
Thấy bọn họ đều không phục hồi tinh thần lại, Võ Trinh liền tiết kiệm được hai câu khách khí, trước vùi đầu lấp đầy bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro