Chương 7: Trạch tử của tiểu lang quân
Võ Trinh làm việc cũng không thích dây dưa không rõ ràng, vì thế sau khi biết chỗ đại lang Mai gia có không hóa cốt, nàng không chút do dự quăng bỏ một đám tiểu đệ, bản thân nói dối có việc gấp, cưỡi ngựa rời hồ Đái Ngọc.
Mặc kệ nói như thế nào, trước tiên nàng phải giành cái không hóa cốt về tay, miễn cho đại lang Mai gia không cẩn thận một cái liền bị xương cốt xui xẻo kia hại chết.
Nhà đại lang Mai gia ở Thường nhạc phường, trạch tử gần tường phường phía đông, Võ Trinh nhẹ nhàng tra được địa chỉ nhà hắn, chạy đến cổng Xuân Minh ngay, sau đó rẽ qua một chỗ ngoặt hướng nam, đi vào phụ cận tường phường phía đông Thường nhạc phường. Nàng vẫn thường không đi đường bình thường, cửa phường môn không vào, tới tường phường bên này trèo lên.
Võ Trinh buộc ngựa ở ven đường dưới tàng cây một cây hòe, tuấn mã màu mận chín kia liền ngoan ngoãn chờ ở dưới bóng cây râm mát, một bộ dáng nghe lời. Chẳng qua ngựa này ở trước mặt Võ Trinh nhìn dễ bảo, đối với người khác không quen thuộc, sẽ kêu lên mãnh liệt, có kẻ cắp dám trộm ngựa, có thể bị nó sống sờ sờ dẫm chết.
Cho nên Võ Trinh cũng không sợ con ngựa Hồng Anh nhà mình bị trộm, thuận tay sờ sờ đầu ngựa, đi đến phía dưới chân tường phường cao lớn kia, nhìn xem xung quanh không người, dưới chân dẫm lên mặt tường, ba hai cái trèo lên trên tường, chớp mắt leo qua.
Leo qua tường phường, nàng còn phải leo qua tường viện trạch tử đại lang Mai gia. Tường viện này không cao lắm, Võ Trinh thậm chí không cần mượn lực, trực tiếp nhảy lên. Chẳng qua, tốt xấu cũng là trong nhà người ta, nàng trước tiên vẫn là một tay víu vào đầu tường nhìn thoáng qua xung quanh, xác định bên trong không có ai mới nhảy xuống.
Đại lang Mai gia Mai Trục Vũ một năm trước từ Cừ Châu tới đây, cha mẹ trong nhà đều mất, cũng không có huynh đệ tỷ muội, thân thích thân cận nhất ở Trường An chính là nhà Mai Tứ bọn họ còn có Mai quý phi, nhưng theo Mai Tứ nói đại lang này không phải người tính tình niềm nở, không thường cùng người khác lui tới, cho nên một người ở tại phủ đệ bên này. Võ Trinh ngồi ở tường viện nhìn xuống nhìn thoáng qua, liền biết hắn xác thật là người thích thanh tĩnh, trong viện thế nhưng không có một nô bộc.
Võ Trinh thấy trạch tử này của hắn xem ra rất nhỏ, hoàn toàn không thể so với Dự quốc công phủ, nhưng một người ở xác thật cũng đã đủ rồi. Võ Trinh trực tiếp leo đến sân chủ nhà ở, tiền viện bên kia không biết có người không, nàng tập trung suy nghĩ nghe trong chốc lát, cảm thấy hậu viện giống như có chút tiếng vang sột soạt, chẳng qua nàng cũng không thèm để ý.
Nếu Mai Trục Vũ không mang trên người cái không hóa cốt kia, khẳng định là đặt ở trong phòng, nàng tới trước bên này leo leo, nếu là không có lại nghĩ cách lấy từ trên người hắn.
Rõ ràng là tới làm kẻ trộm, Võ Trinh lại vô tư dường như là tới làm khách, còn rất có hứng thú thưởng thức cảnh vật trong viện này. Người đương thời đều thích hoa đỏ tía tươi sáng, gần như trong viện mọi nhà đều trồng vài cọng đào mận tú cầu, các loại hoa hồng hoa sen, nhưng viện này của Mai Trục Vũ, phóng tầm mắt nhìn lại đều một mảnh xanh đậm xanh nhạt, thế nhưng nhìn không có một màu sắc tươi sáng nào.
Bên kia phía dưới tường viện rũ xuống một tầng dây leo màu xanh lục, gieo trồng trong viện chính là mấy khối cây tùng, bên cửa sổ một bụi tre xanh, trước sân còn có một cây sơn trà, kết quả treo ở đầu cành màu xanh lục ngây ngô. Trước hành lang đào cái hồ nước, trong hồ hai ba lá sen mới hái, duyên dáng yêu kiều, bên cạnh hồ giữa khe hở mấy tảng đá lớn mấy bụi cây xương bồ mọc lên, cũng là một mảnh cảnh sắc màu xanh lục mới vừa mọc ra không lâu.
Thế này cũng thôi đi, cửa sổ cột hành lang cũng là màu gỗ trầm lắng, ngay cả cột nhà màu son cũng không có, toàn bộ trong viện, một màu lịch sự tao nhã trầm tĩnh cùng...... Lãnh đạm.
Vào mùa này khi mùa hè đã đến gần, cảm giác sinh ra khiến Võ Trinh rùng mình vì lạnh.
"Muốn mạng mà, gả cho nam nhân như vậy, không sợ phải nhàm chán chết sao." Võ Trinh nói thầm, đẩy cửa phòng Mai Trục Vũ.
Võ Trinh đã tính toán tốt, hẳn là Mai Trục Vũ hôm nay phải trực ở Hình Bộ, nàng còn có thể lục lọi ở đây một đoạn thời gian, cho nên nàng yên tâm mà thành thạo tiêu soái đi vào phòng Mai Trục Vũ.
Trong phòng xác thật không có ai, nhìn kỹ, bày biện đơn giản, bên trong phòng ngủ ngoại trừ giường tủ quần áo rương hòm án kỷ ở ngoài, không có đồ vật dư thừa, gian ngoài thư phòng không có ngăn cách hoàn toàn, dùng màn trúc ngăn chặn, đồ vật trong thư phòng nhưng thật ra rất nhiều, sách đặc biệt nhiều.
Võ Trinh trước tiên tham quan ở kệ sách trong chốc lát, bắt đầu động thủ tìm kiếm không hóa cốt kia. Nhưng mà tìm trong chốc lát, nàng cũng không cảm giác được cái loại oán khí nhỏ nhoi nào.
Chẳng lẽ không ở nơi này? Tiểu lang quân thật đúng là mang theo thứ đồ kia đặt ở bên người? Thật là xúi quẩy.
Võ Trinh đóng tủ quần áo của Mai Trục Vũ lại, vừa định trước tiên rời đi, đi bên kia Hình Bộ nhìn xem, liền nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân. Thanh âm này cực nhẹ, người bình thường chỉ sợ nghe không thấy, nhưng Võ Trinh tai thính, nghe thấy là có người hướng tới căn phòng này. Nàng không chút hoang mang, đi đến bên cửa sổ muốn đẩy cửa sổ từ hậu viện chuồn ra. Ai ngờ cửa sổ còn không mở được, nàng lại nghe thấy được thanh âm sột soạt ngoài cửa sổ.
Từ khe hở nhỏ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, là lão nhân cải trang nô bộc ở bên ngoài quét dọn lá rụng, nếu nàng từ nơi này đi ra ngoài, tất nhiên sẽ chính diện đụng phải lão nhân này. Thư phòng bên kia cửa sổ cũng không được, sẽ bị người tới phát hiện, trong phòng bài trí trống trải, xà ngang trên đỉnh đầu cũng dấu không được người...... Ách, không có biện pháp.
Võ Trinh bắt đầu cởi quần áo.
Mai Trục Vũ đi vào phòng chính mình, hắn mới vừa đi ngoại ô bẫy nhạn, làm bẩn y phục, liền mở tủ quần áo ra chuẩn bị tìm thân y phục sạch sẽ thay, khi hắn cởi đồ chỉ còn lại có một kiện trung y trắng thuần, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không thích hợp, không khỏi quay đầu nhìn giường.
Đệm chăn chỉnh tề trên giường hắn, giống như bị người khác động qua, có chút loạn. Mày Mai Trục Vũ nhăn lại, cảm giác sau đầu có một tầm mắt, lại quay đầu, bỗng nhiên đối diện một đôi mắt vàng óng ánh.
Có một con mèo li hoa ngồi xổm ở trên đỉnh tủ quần áo hắn, trên cao nhìn xuống hắn.
Động tác Mai Trục Vũ dừng lại, hắn cảm thấy con mèo li hoa này có chút quen mắt, dường như chính là con mèo hắn trước đây nhìn thấy ở công sở. Hắn đoán rằng con mèo này hẳn là nhà người ta nuôi, nếu là mèo hoang, sẽ không có da lông tươi sáng sạch sẽ như vậy.
Nhưng, sao mèo này lại chạy đến phòng hắn? Mai Trục Vũ ngửa đầu nhìn mèo li hoa trên đỉnh tủ quần áo trong chốc lát, dưới cái nhìn chăm chú của nó đổi xong y phục. Ngay sau đó hắn đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.
Lão nô quét gom lá rụng trong viện phía sau nhìn thấy hắn, vội buông chổi nói: "A lang đã trở lại?" Thấy hắn khoác kiện y phục sạch sẽ, đoán rằng có thể hắn là làm bẩn quần áo, liền lại hỏi: "Có cần phải pha chút nước ấm tắm gội không?"
Mai Trục Vũ lắc lắc đầu, không nói chuyện, lão nô kia biết hắn tính tình, cũng không nói nhiều, tiếp tục cúi đầu quét rác.
Mai Trục Vũ mở cửa sổ không có đóng lại, khoác áo ngoài của mình, đi đến thư phòng bên kia đi.
Võ Trinh nhìn cửa sổ kia, đoán được Mai Trục Vũ là để nàng tự mình từ cửa sổ bên kia nhảy ra rời đi. Người này nhưng thật ra không tồi, người bình thường đột nhiên phát hiện trong phòng chính mình có con mèo hoang, hơn phân nửa là ngại bẩn rống to kêu gào đuổi đi, nhưng hắn thật ra rất bình tĩnh khoan dung, lần trước còn rửa móng vuốt cho nàng.
Võ Trinh không lấy được đồ vào tay, đương nhiên không có khả năng đơn giản như vậy liền đi, hơn nữa y phục của nàng còn nhét dưới gầm giường tiểu lang quân, dù sao cũng phải lấy ra, nhưng hiện tại nô bộc quét sân bên ngoài còn ở đây. Biến thành mèo chính là có chút không tiện, vì cái gì phục sức trên người không thể biến thành lông mèo à? Mỗi lần còn phải cởi mặc vào.
Nhảy xuống tủ quần áo, Võ Trinh cũng đi tới thư phòng bên kia. Cửa sổ lớn một bên thư phòng bị Mai Trục Vũ đẩy ra, màn trúc cũng bị hắn treo lên, ánh nắng tươi sáng bên ngoài, cửa sổ mở rộng, trong phòng cũng có vẻ cực kỳ sáng ngời, hơn nữa ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ nước bên ngoài chiếu rọi vách tường trong phòng, ánh sáng đung đưa dập dờn.
Mai Trục Vũ ngồi trên một cái đệm mềm cạnh cửa sổ sát đất, dựa vào chiếc bàn hình bán nguyệt, một tay nhẹ nhàng ấn cái trán, ánh mắt nhẹ bay dừng ở trên hồ nước xanh biếc ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn cởi khăn vấn đầu trên đầu ra, sợi tóc đen nhánh búi thành búi tóc, một sợi ở bên tai rơi xuống dưới.
Võ Trinh khó hiểu cảm thấy, tinh thần thản nhiên của tiểu lang quân này nhìn có chút thu hút người khác. Vài sợi râu trắng quanh miệng nàng giật giật, đi đến phía sau Mai Trục Vũ. Dựa vào gần, nàng rốt cuộc cảm giác được luồng khí tức không rõ ràng thuộc về không hóa cốt kia, xem ra đồ vật kia thật đúng là mang theo bên người tiểu lang quân.
Lúc này nàng nên làm thế nào để lấy không hóa cốt về tay? Võ Trinh đi đến trước người Mai Trục Vũ, ngồi xổm ngồi xuống, đánh giá hắn, một bên tự hỏi nên làm cái gì bây giờ.
Ánh mắt Mai Trục Vũ lại rơi xuống trên người nàng, lúc này hắn có chút kinh ngạc, hắn cho rằng mèo này sẽ tự mình rời đi, ai ngờ nó còn ở lại đây. Mèo này dường như vô cùng thông minh? Trong lòng Mai Trục Vũ sinh ra chút hoài nghi, không khỏi tinh tế quan sát một hồi mèo li hoa trước mặt, nhưng hắn cũng không có cảm giác được khí tức dị thường của yêu vật, trước mặt này hẳn là con mèo bình thường không sai.
Thế gian xác thật có chút sinh linh, trời sinh thông tuệ. Nghĩ đến đây, Mai Trục Vũ vẫn là yên tâm gạt bỏ nghi ngờ trong đầu.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát tiểu lang quân, Võ Trinh thử tiến lên thăm dò, vươn móng vuốt chạm vào vạt áo người ta.
Mai Trục Vũ xác định li hoa trước mặt là con mèo bình thường, không biết nó muốn làm cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn nó. Võ Trinh thử một hồi, thấy tiểu lang quân không phản ứng, liền thoải mái nhảy vào trong lòng ngực hắn.
Mai Trục Vũ vốn đang ngồi khoanh chân, lúc này khiến mèo li hoa tròn đầy trong lòng. Võ Trinh nhảy đến trong lòng ngực tiểu lang quân nhà người ta, dùng cái mũi ngửi ngửi mùi trên người hắn, nàng là muốn tìm không hóa cốt kia đến tột cùng đặt ở nơi nào, nhưng chóp mũi ngửi được chính là một cỗ thảo hương tươi mát, vì thế bên trong đầu nàng liền không chút để ý nghĩ, nha, tiểu lang quân vừa rồi khẳng định là lăn lộn một vòng nơi đất hoang trở về.
Hôm nay hắn không phải trực sao, sao lúc này giống như không có việc gì đợi ở nhà?
Mai Trục Vũ rõ ràng ngây ngẩn cả người, hắn còn chưa bao giờ gặp được qua động vật nhỏ chủ động thân cận chính mình như vậy tiểu, trong lòng ngực bị mèo con lông xù xù cọ cọ, hắn có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn lông mao mềm mại xoã tung dưới ánh nắng có vẻ nhung nhung, có chút nhịn không được, duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng một phen.
Mèo mặc hắn sờ cũng không giãy giụa, chỉ là chuyên tâm ngửi ngửi ở trên người hắn. Vì thế Mai Trục Vũ lại sờ sờ lỗ tai mèo con, xúc cảm mềm mại ấm áp, khiến biểu tình của hắn không khỏi hòa hoãn. Kỳ thật hắn đối với các loại chó mèo cũng không có quá nhiều tình cảm yêu thích, nhưng không biết vì sao, lúc này đột nhiên cảm thấy con li hoa trong lòng ngực này thật là đáng yêu.
Cuối cùng Võ Trinh cũng tìm được không hóa cốt kia, khối không hóa cốt này đặt bên trong túi bên eo tiểu lang quân. Nàng thầm nghĩ, hảo gia hỏa, lợi hại, tiểu lang quân lại đem thứ này thả bên người.
Nàng làm bộ lơ đãng, móng vuốt cào cào, cào cái túi nhỏ kia ra tới, lạch cạch một tiếng rơi trên sàn nhà. Khi móng vuốt nàng dẫm lên đi, đột nhiên Mai Trục Vũ một tay bế nàng thả sang một bên, nhặt cái túi nhỏ kia lên móc trở lại bên hông chính mình.
Võ Trinh:...... Này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro