Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Nhìn thấu

Mai đạo trưởng một trương mờ mịt trên mặt lộ ra hai phần ngu ngốc, hai phần không xác định, còn có sáu phần kinh hoảng.

Võ hoàng hậu nhìn không đúng, nụ cười trên mặt biến thành hồ nghi, vỗ vỗ tay hắn nói: "Sao hả, mang thai hài tử còn không vui sao?"

Mai đạo trưởng rốt cục bị Võ hoàng hậu vỗ vỗ hồi hồn, miễn cưỡng khôi phục một chút trấn định. Hắn thở ra một hơi, mặt đầy nghiêm nghị hỏi Lưu Phụng Ngự, "Ta hôm nay không cẩn thận ngã một cái, có thể đối với thân thể có trở ngại?"

Lưu Phụng Ngự mới chắp tay còn chưa nói chuyện, Võ hoàng hậu liền lộ ra vẻ mặt trách cứ, "Muội bình thường lỗ mãng hấp tấp, một khắc cũng không dừng lại được, khi còn bé thương cho roi cho vọt, giờ đã thành thân, còn tưởng rằng muội gần đây ổn trọng rất nhiều rồi!"

Dứt lời lại dặn dò Lưu Phụng Ngự: "Mau, xem cho muội ấy một chút."

Lưu Phụng Ngự nói một hồi, mới coi như an ủi hai tỷ muội mặt ngoài này, kỳ thật là muội tế tỷ tỷ. Sau khi kê đơn thuốc an thai, lại dặn dò chút chuyện, Lưu Phụng Ngự lui xuống, Võ hoàng hậu lại lôi kéo bàn tay cứng ngắc của muội muội giáo huấn nàng.

Mai đạo trưởng thừa nhận 'tỷ tỷ' quan tâm, cả người còn có chút mất hồn mất vía, mỗi liếc mắt nhìn bụng của mình liền muốn sửng sốt một chút, rất giống trúng tà.

Võ hoàng hậu: "Hiện tại đã mang thai, về sau không cần luôn cùng người luận võ đánh nhau, nghe nói muội thường xuyên cùng hai nô bộc giáo trường đi theo người tỷ thí, bây giờ cũng không thể làm, săn thú cũng tạm thời ngừng, trước bảo trọng thân thể cho tốt."

Mai Trục Vũ lấy lại tinh thần ứng phó với Võ hoàng hậu, "Vâng, muội biết rồi, chắc chắn sẽ chú ý nhiều hơn." Hắn vốn không học được loại khí chất lưu loát này của Võ Trinh, hơn nữa tin tức đột nhiên này, vừa mừng vừa hoảng, lại càng không nghĩ ra phải che giấu trước mặt Võ hoàng hậu như thế nào.

Võ hoàng hậu chính là mắt mù đều có thể phát hiện muội muội hôm nay không thích hợp, cau mày đem nàng đánh giá một vòng, ánh mắt chậm rãi sắc bén lên: "Muội rốt cuộc làm sao vậy?"

Mai Trục Vũ: "...... Thật là không có việc gì."

Ngay khi bầu không khí trong điện càng ngày càng cổ quái, cung nhân tùy thân Mai quý phi cúi đầu đi vào, bẩm báo trước người Mai quý phi, nói Mai lang trung Mai Trục Vũ ở cửa cung đưa lời cầu kiến.

Mai quý phi có chút ngoài ý muốn, nàng cùng chất tử này gặp mặt không nhiều lắm, nhưng biết tính tình của hắn có chút đơn độc, cùng nàng rất giống nhau, cầu kiến như vậy thật đúng là khó có được.

Mai Trục Vũ làm chất tử của Mai quý phi, lại kiêm lang quân của Võ Trinh, hiện tại Võ Trinh ở chỗ này, Võ hoàng hậu tự nhiên là vung tay lên chuẩn cầu kiến của hắn. Trong khoảng thời gian chờ Mai Trục Vũ đến, Võ hoàng hậu cùng Mai quý phi hai người ngồi ở một bên nhẹ giọng nói chuyện, thường thường nhìn xem 'Võ Trinh' trầm mặc ngồi.

Không chỉ Võ hoàng hậu cảm thấy không đúng, Mai quý phi vừa rồi không nói gì, nhưng cũng đã đem 'Võ Trinh' nhìn kỹ hồi lâu, càng xem nàng càng cảm thấy 'Võ Trinh' này không giống Võ Trinh, ngược lại càng giống chất tử Mai Trục Vũ của nàng. Đem lời này cùng Võ hoàng hậu vừa nói, vẻ mặt Võ hoàng hậu cũng trở nên vi diệu.

Trải qua đoạn thời gian trước chuyện Mai quý phi biến thành mèo, hai người lúc này lập tức đều nhớ tới một ít truyền thuyết thần thần quỷ quỷ, nhìn 'Võ Trinh' ánh mắt càng phát ra quỷ dị. Cuối cùng là cảm thấy nàng quá kỳ quái, trong ánh mắt Võ hoàng hậu còn có vài phần đề phòng.

Vạn nhất là gặp tà, có thứ bẩn thỉu cô hồn dã quỷ gì đó, chiếm thân thể muội muội nàng thì phải làm sao bây giờ!

Đợi đến khi 'Mai Trục Vũ' quen cửa quen nẻo thoải mái hào phóng đi vào điện, Võ hoàng hậu nhìn thoáng qua 'Mai Trục Vũ' kia, mang dáng vẻ kiêu ngạo nói: "Mai lang trung hôm nay sao lại tới đây?"

Võ Trinh nhìn thấy tỷ tỷ của mình, theo bản năng liền cười phong lưu phóng khoáng chắp tay nói: "Đương nhiên là nhớ......" Nói được một nửa, nàng nhìn thấy thân thể của mình ngồi bên cạnh, thanh âm trì trệ, ho khan một tiếng đem hai chữ tỷ tỷ gượng gạo đổi thành phu nhân.

"...... Nhớ phu nhân, đặc biệt tới đón nàng."

Võ hoàng hậu nhìn thấy nàng tiêu sái bái liền cảm thấy quen mắt, quen mắt làm cho nàng ngứa tay, lại vừa nghe ngữ điệu không đứng đắn này của nàng, còn có cặp ánh mắt thần thái phấn khởi kia, làm sao giống như là từng gặp qua muội phu Mai Trục Vũ ổn trọng kia. Xem ra không chỉ là muội muội trúng tà, muội phu cũng trúng tà.

Nàng nhìn hai phu thê kỳ quái này, nháy mắt với Mai quý phi, Mai quý phi lập tức phân phó cung nhân chung quanh hầu hạ tất cả đều lui xuống, đợi đến khi chỉ còn lại bốn người các nàng, Võ hoàng hậu chậm rãi nói với 'Mai Trục Vũ': "Võ Trinh, muội đến tột cùng đang làm cái quỷ gì?"

Võ hoàng hậu vốn là thăm dò, ai ngờ nàng một câu này nói, đã thấy kia 'Mai Trục Vũ' cười rộ lên, thành thật không khách khí ngồi vào trước người nàng, khen nàng: "Tỷ tỷ quả nhiên lợi hại, thoáng cái liền nhìn ra!"

Nàng một bộ làm nũng ngữ khí, cũng không gọi điện hạ, đổi gọi tỷ tỷ. Võ hoàng hậu bị giọng điệu không phù hợp với khuôn mặt của nàng nghẹn ngào thiếu chút nữa không thở nổi, nhịn một chút không nhịn được, quát: "Đừng cợt nhả với ta như vậy, chà đạp dung mạo đoan chính của Mai Lang Trung!"

Võ Trinh cũng không thèm để ý, ngẩng đầu cười nói với bản tôn Mai Trục Vũ trầm mặc: "Lang quân không ngại đâu."

Mai Trục Vũ tuy nói cũng không quen trên mặt mình lộ ra loại nụ cười sáng lạn này, nhưng chuyện hai người trao đổi thân thể này, vốn không khiến người ta vui vẻ lắm, hắn cũng không muốn hạn chế Võ Trinh nhiều, để cho nàng tùy tâm ý của mình là tốt rồi.

Mai quý phi nhìn, tổng kết một câu, "Cho nên nói, hai phu thê các ngươi, đúng là trao đổi thân thể?"

Mai Trục Vũ cùng Võ Trinh lúc trước thật không ngờ sẽ bị triệu vào cung, để cho Võ hoàng hậu nhìn ra, bởi vậy cũng không có thương lượng rõ ràng lý do thoái thác, lúc này Mai quý phi hỏi như vậy, Mai Trục Vũ tự biết mình sẽ không bịa chuyện, bởi vậy ngậm miệng không nói toàn quyền giao cho Võ Trinh.

Võ Trinh quả nhiên thuận miệng nói mê sảng, thu liễm thần sắc nói: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, mấy ngày trước ta gặp phải một đạo sĩ điên khùng, không cẩn thận đắc tội hắn, khi đó hắn tiện tay chỉ một ngón nói muốn cho ta một bài học, ta vẫn không phát hiện có gì không đúng, chỉ tưởng rằng hắn gạt người, không ngờ tới hôm nay ta lại đột nhiên thay đổi thân thể với lang quân, nghĩ đến chính là đạo sĩ kia làm."

"Ta vừa rồi đã điều tra rõ ràng, đạo sĩ điên kia đi Côn Châu, ta muốn cùng lang quân đi Côn Châu tìm đạo sĩ kia, tốt xấu gì cũng xin lỗi hắn, nói không chừng có thể nhờ hắn giúp chúng ta đổi lại." Võ Trinh nói như thật, Mai Trục Vũ nghe nàng nói qua tình huống đơn giản cũng bắt đầu hoài nghi đây mới là nguyên nhân thật sự.

"Cho nên, tỷ tỷ phải giúp ta một việc, công việc Hình bộ của lang quân, cần phải xử lý rõ ràng trước, đợi chúng ta đi Côn Châu tìm người trở về rồi nói sau." Võ Trinh thuận tay kéo việc này ra.

Võ hoàng hậu quả thực không biết nên nói nàng cái gì cho phải, ngón tay bởi vì thói quen thiếu chút nữa gõ đến trán nàng, thế nhưng hiện tại Võ Trinh dùng chính là thân thể Mai Trục Vũ, ngón tay của nàng như thế nào cũng gõ không được, đành phải hung hăng nói: "Ta biết ngay là muội gây ra tai họa!"

Võ Trinh nhìn ra tỷ tỷ muốn đánh mình không có cách nào xuống tay, càng không sợ hãi, "Tỷ tỷ vậy là đồng ý với muội rồi?"

Võ hoàng hậu tức giận, vẫn gật đầu, chỉ là lại tức giận răn dạy nàng một hồi lâu. Võ Trinh đã sớm quen bị cha và tỷ tỷ ruột nhắc tới như vậy, tai trái vào tai phải ra, còn không quên chớp chớp mắt với Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ bị một tin tức mang thai đập thiếu chút nữa mất đi thần trí, lúc này nhìn thấy Võ Trinh như vậy, nhịn không được liền khẽ mỉm cười.

Võ Trinh nhìn một hồi bỗng nhiên thở dài: "Ta quả nhiên lớn lên đẹp, cười cũng đẹp cực kỳ."

Võ hoàng hậu nhìn thấy ngữ khí không đứng đắn đùa giỡn người này của muội muội, hận không thể đánh gãy chân chó của nàng, cắn răng nói: "Hắn hiện tại mang thai hài tử, muội ổn trọng một chút cho ta, không nên càn quấy, trên đường đi Côn Châu cũng chăm sóc cho tốt, nghe không!"

Biểu tình cười đùa của Võ Trinh cứng đờ, nàng thu hồi nụ cười, ngồi ngay ngắn dậy, vẻ mặt nghe không hiểu: "Cái gì?"

Võ hoàng hậu cũng nhớ tới vụ kiện loạn thất bát tao này, cũng không biết nên dùng ngữ khí gì mới tốt, "Vừa rồi Lưu Phụng Ngự đến bắt mạch cho thân thể muội, muội có thai."

Võ Trinh: "......"

Nàng không dám tin nhìn chằm chằm Mai Trục Vũ bình tĩnh, ánh mắt chuyển qua bụng bỗng nhiên mơ hồ, trong cổ họng ách một hồi, hơn nửa ngày mới nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng: "Như vậy a."

Mai quý phi vẫn rất an tĩnh bỗng nhiên che môi cười khẽ, ánh mắt ba người đều chuyển hướng nàng, Mai quý phi chậm rãi ôn nhu nói: "Ba tháng đầu khi mang thai, Trinh là người không thể sơ suất, nếu để cho nàng tự mình đến, thật đúng là khiến người ta lo lắng, Trục Vũ tuy nhỏ tuổi hơn Trinh, nhưng ổn trọng đáng tin cậy, đổi lại là hắn, nhất định sẽ không có vấn đề."

Trong nháy mắt, Võ hoàng hậu Võ Trinh cùng với Mai Trục Vũ, đều bị suy nghĩ của nàng thuyết phục. Thậm chí Mai Trục Vũ nhìn thoáng qua Võ Trinh, trong lòng thầm nghĩ, nếu không vẫn là qua một đoạn thời gian trước đổi lại, nếu không quá tra tấn Võ Trinh. Vừa rồi Lưu Phụng Ngự nói, muốn uống chút nước canh dược thiện, Võ Trinh không thích uống những thứ vị đắng này, hơn nữa phụ nhân mang thai còn có thể nôn mửa, nghe chính là chịu tội, không bằng đổi trước, chờ qua đoạn này rồi đổi lại.

Nói thật, Mai đạo trưởng cũng là lo lắng phu nhân của mình, hắn cảm thấy mình đến tương đối yên tâm.

Võ hoàng hậu cũng lộ ra thần sắc vui mừng, nói với Mai quý phi: "Muội nói đúng, để Võ Trinh tự mình đến, nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Chỉ có Võ Trinh thận trọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Không ổn, vẫn là sớm đổi lại thì tốt hơn."

Mai Trục Vũ rốt cuộc là mở miệng khuyên nàng một câu: "Không vội."

Võ Trinh: "Không được."

Nàng khó có được kiên định nghiêm túc như vậy, Mai Trục Vũ hỏi: "Nàng có phải không quen thân thể của ta?"

Võ Trinh bỗng nhiên bĩu môi, "Chuyện mang thai vất vả như vậy, ta sao có thể để lang quân chàng làm."

Mai Trục Vũ không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng: "Ta cũng không thể để nàng chịu khổ như vậy."

Mai quý phi đúng lúc nói: "Mang thai hài tử, liền không thể nhảy nhót đùa giỡn, không thể tùy tiện cùng người ra tay, không thể cưỡi ngựa nhanh, không thể ăn loạn đồ ăn lạnh, còn phải ăn rất nhiều thang thuốc dưỡng thai, vừa rồi Lưu Phụng Ngự kê ra danh sách......"

Võ Trinh lập tức sửa miệng: "À, vậy đổi trước đi, chờ chúng ta đi Côn Châu tìm được đạo sĩ điên nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ bàn bạc kỹ hơn."

Muốn nàng uống thứ này, quả thực chính là muốn mạng của nàng.

Hai người ra khỏi cung, Võ Trinh bỗng nhiên nói: "Ta muốn rời khỏi Trường An, chuyện chợ Yêu phải nói rõ ràng với Rắn nhỏ, nàng hiện tại hẳn là đang ở Liễu phủ, lang quân đi theo ta."

Nàng nói xong lộ ra nụ cười không có ý tốt, "Chúng ta đi hù dọa nàng một chút."

Mai Trục Vũ nhìn biểu tình chưa bao giờ xuất hiện trên mặt mình, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn còn chưa đưa ra dị nghị, Võ Trinh lại bỗng nhiên xoa hai má thở dài: "Lang quân, chàng mỗi ngày đều không cười, biểu tình cũng ít, ta chỉ cười nhiều như vậy hai cái, mặt đều chua xót, nếu đổi lại, ta nhất định muốn cho chàng mỗi ngày cười nhiều hơn."

Mai Trục Vũ vừa định nói mình đã quen, chợt nghe Võ Trinh cúi đầu nhẹ giọng nói với hắn: "Lúc trước ta đi nhà xí, ngược lại cảm thấy nam tử thuận tiện hơn nữ tử."

Mai Trục Vũ chần chờ: "...... Nàng nhìn đến kia......"

Võ Trinh không để bụng: "Ta cũng không phải lần đầu tiên thấy, chàng còn thẹn thùng sao?"

Mai Trục Vũ không đành lòng nghe đến nghiêng đầu, lấy tay chống trán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro