Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Ảnh trùng

Bởi vì vết thương còn chưa hoàn toàn tốt, so với hình người, thời gian Võ Trinh mỗi ngày duy trì bộ dạng mèo tương đối nhiều, bộ dáng này có thể làm nàng khôi phục nhanh hơn. Nhắc tới cũng kỳ quái, Võ Trinh nguyên lai là một người không chịu ngồi yên, mỗi ngày thế nào cũng phải tìm chút niềm vui thú vị, bằng không sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng từ khi cùng Mai Trục Vũ càng đi càng gần, nàng giống như bị lang quân lây nhiễm, cũng có thể chịu đựng được loại thanh tĩnh này.

Không có cưỡi ngựa vùng ngoại ô, không có tỷ thí giáo trường, không có đá cầu mã cầu, ngay cả kỹ quán nhạc quán cũng đi ít. Khoảng thời gian dưỡng thương này, Võ Trinh nhiều nhất chính là ban ngày biến thành mèo cùng lang quân làm việc ở Hình bộ, vùi ở trong lòng hắn ngủ trưa, buổi tối thì là hình người, gối lên đầu gối lang quân hóng mát ngủ, cả người đều lười biếng.

Chẳng qua trong ban ngày, nàng cũng không phải luôn đợi ở Mai Trục Vũ nơi đó, ngẫu nhiên ngủ đủ, nàng cũng sẽ chạy ra ngoài tại các quan thự dạo một vòng.

Từ khi nựng mèo trở thành thị hiếu, trong ngói xanh tường đỏ này, mèo lập tức nhiều hơn không ít. Khác với những con mèo hoang lang thang kia, mèo da lông bóng loáng thân hình cường tráng, bình thường đều là quan lại mang đến, không ít quan lại gần đây đều ngầm so đấu mèo của mình.

Võ Trinh còn chạy đến chỗ một đám quan lại nhàn rỗi tán gẫu, vây xem mèo của bọn họ so sánh một phen, tình cảnh kia thật sự là cực kỳ hỏng bét, một đám mèo thiếu chút nữa đánh nhau, chọc cho đám quan lại nuôi mèo thiếu chút nữa vì thế mà đánh nhau.

Mặt khác Võ Trinh đi nhiều nhất chính là Ngự Sử Đài. Bởi vì hai con mèo Liễu Ngự Sử của Ngự Sử đài, là do nữ nhi Liễu Thái Chân của ông nuôi dưỡng, bề ngoài cùng mèo Võ Trinh giống hệt nhau, Liễu Ngự Sử cũng không nhận ra bộ dạng mèo của Võ Trinh cùng hai con mèo kia khác nhau, cho nên Võ Trinh thường xuyên chạy tới giả mạo một con mèo trong đó.

Liễu Ngự Sử nhìn thấy nàng liền trừng mắt, nhưng nàng biến thành mèo, lại có thể nhảy lên đầu Liễu Ngự Sử diễu võ dương uy, trong lòng Võ Trinh thầm sảng khoái, không có việc gì sẽ tới chơi, thường xuyên mượn cơ hội báo thù riêng —— ví dụ như bỗng nhiên nhảy lên cho hắn một cước, Liễu Ngự Sử cũng chỉ biết vẻ mặt từ ái ha hả cười, quả thực hòa ái giống như Liễu Ngự Sử giả.

Mỗi khi đến lúc này, Võ Trinh liền cảm thấy mình vài năm trước cho rắn nhỏ chọn hai con mèo rất tốt, bằng không hôm nay nàng liền không thể mượn bề ngoài giống nhau đến chiếm tiện nghi.

Chẳng qua cân nhắc dù sao cũng là cha ruột của hảo hữu, Võ Trinh rốt cuộc cũng không dám quá phận, sợ vạn nhất bị Liễu Thái Chân biết, sẽ bị đánh thành một con mèo chết, vì thế nàng chỉ thỉnh thoảng tới lắc lư vài vòng, ngồi xổm trên vai người ta, đột nhiên mèo bay không nhẹ không nặng đạp. Đối với Miêu Miêu quyền không đau không ngứa này, Liễu Ngự Sử chẳng những không giận, còn mỗi lần đều muốn khoe khoang mèo nhà mình thân cận người.

Số lần Võ Trinh đến Ngự Sử đài nhiều hơn, Mai Trục Vũ tan làm còn chưa thấy nàng trở về, sẽ chờ ở cửa Ngự Sử đài. Liễu Ngự Sử lần đầu tiên phát hiện không đúng nhìn thấy ba con mèo giống nhau như đúc đồng thời xuất hiện sau đó ngây người, mà nhìn thấy Mai Trục Vũ đối với ba con mèo nhìn kỹ thật lâu, cuối cùng thận trọng ôm lấy một con trong đó, Liễu Ngự Sử cả người đều không tốt lắm.

Liễu ngự sử: ""Đây là mèo ngươi nuôi?""

Mai Trục Vũ còn đang tỉ mỉ đánh giá con mèo mình đang ôm, trong lòng cảm thấy không sai, vì thế gật đầu nói: "Đúng vậy."

Liễu Ngự Sử hoài nghi liếc mắt nhìn mèo li hoa nhu thuận vô tội trong lòng Mai Trục Vũ, đột nhiên sinh ra một loại hoài nghi mãnh liệt, cảm thấy trong khoảng thời gian này mình bị chiếm tiện nghi, nhưng hoài nghi này lại không giải thích được.

Mai Trục Vũ ôm mèo trên đường trở về, một mực nói chuyện, nhưng mà mèo trong ngực không lên tiếng, thật giống như nghe không hiểu hắn nói chuyện. Mai Trục Vũ những ngày này nhãn lực tăng mạnh, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, trong mười lần có thể chuẩn xác chọn trúng phu nhân chín lần, nhưng mỗi lần cho dù hắn chọn đúng, Võ Trinh cũng sẽ cố ý trêu chọc hắn, giả bộ giống như con mèo thật, có một lần Mai Trục Vũ mang nàng trở về, đến nửa đêm cũng không thấy nàng biến trở về, lấy làm mình quả thật nghĩ sai rồi, thiếu chút nữa ôm nàng nửa đêm đi lục lọi trạch tử Liễu gia, chọc cho Võ Trinh cười hơn nửa đêm.

Bị phu nhân mình lừa nhiều lần, lúc này Mai Trục Vũ cũng không dám nhẹ nhàng kết luận, nâng mèo cùng nàng một đôi mắt tròn nhìn nhau hồi lâu, rốt cục Võ Trinh nhịn không được, một móng vuốt đặt ở trán hắn, cười hì hì nói: "Hôm nay cũng chọn đúng rồi!"

Mai Trục Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sương Giáng đạo trưởng mấy ngày trước đã rời khỏi Trường An, có Võ Trinh ở đây, Sương Giáng tiểu đạo trưởng cuối cùng cũng không bị tiểu sư thúc bảo đao chưa già* giày vò mất một tầng da. Trước khi hắn rời đi, Võ Trinh còn nghe được hắn lẩm bẩm nói muốn nói cho các sư huynh sư đệ sư phụ sư bá chuyện tiểu sư thúc cưới thê này, ngữ khí có chút chờ mong 'Đạo hữu cùng ta chết mới không phụ cái tình nghĩa tốt này'.

bảo đao chưa già: già nhưng vẫn còn sức sống

Võ Trinh thầm nghĩ, sẽ không qua một thời gian ngắn, các đạo trưởng Thường Hi Quan sẽ tề tụ ở thành Trường An?

Đến giữa hè, những năm trước Võ Trinh đều phải tìm bảo địa* tránh nóng khắp nơi, năm nay ngược lại nhịn được, còn an an ổn ổn ở trong nhà Mai Trục Vũ. Bất tri bất giác, nàng gần như mỗi ngày đều ở bên này đợi, Dự Quốc Công phủ cũng rất ít trở về.

bảo địa: vùng đất trù phú

Đám người Mai Tứ Thôi Cửu muốn tìm nàng đi chơi, mấy lần không thể tìm được người ở phủ Dự Quốc Công, dần dần cũng quen đến bên này tìm nàng. Thế nhưng Võ Trinh dưỡng thương, lại gần như mỗi ngày cùng Mai Trục Vũ trực ban, đám người Thôi Cửu cũng rất ít có thể bắt gặp nàng, kể từ đó, thật vất vả mới gặp được nàng một lần, mấy thiếu niên thiếu nữ đều u oán đến cực điểm, giọng nói kia chọc cho Võ Trinh cảm thấy mình giống như một kẻ phụ lòng.

Một ngày này, Võ Trinh rốt cục cùng Thôi Cửu bọn họ đi chơi, không có cùng Mai Trục Vũ trực ban. Mai Trục Vũ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất là không quen, cho tới trưa ngừng bút mấy chục lần, nhìn cây đồng ngoài cửa sổ nhiều lần, nhưng vẫn không thấy bóng mèo của Võ Trinh. Đợi đến giữa trưa, có hai yêu quái nâng hộp thức ăn tới đưa cơm cho hắn, là hai thử* yêu, ngửi khí tức Võ Trinh lưu lại nơi này, hai tiểu yêu run rẩy đưa cơm xong liền nhanh chóng chạy.

thử: chuột

Tuy rằng đồ ăn vẫn phong phú như cũ, nhưng Mai Trục Vũ cảm thấy không có tư vị gì, bưng chén dừng một lát rồi than nhẹ một tiếng, buông chén xuống.

Ngày hôm đó, Võ Trinh cũng không xuất hiện, buổi tối cũng không trở về. Mai Trục Vũ chờ nàng ăn cơm, vẫn đợi đến khi trống đóng cửa vang lên, sắc trời hoàn toàn tối tăm cũng không đợi được người, đành phải tự mình ăn đơn giản một chút. Kỳ thật lúc trước Võ Trinh đã nói hôm nay không trở lại, nhưng hắn vẫn đợi đến lúc này.

Đèn đuốc lẳng lặng thiêu đốt, phát ra tiếng lách cách nhẹ nhàng, có gió mát phất vào trong nhà, cửa sổ mở rộng, túi thơm xua muỗi treo ở cạnh cửa sổ hơi lay động.

Chỉ là thiếu một người mà thôi, trong phòng lại có vẻ vô cùng trống trải an tĩnh.

Lúc Võ Trinh ở đây, hai người cho dù không thân thiết, ngủ cũng có chút muộn, bởi vì Võ Trinh là một con cú đêm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi của Mai Trục Vũ cũng lùi lại.

So với ngày xưa, lúc này còn sớm, nhưng Võ Trinh không ở đây, Mai Trục Vũ một mình ngồi ở đó hóng gió một hồi, đọc một quyển sách, rồi rửa mặt đi ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Mai Trục Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn nhạy bén nghe được tiếng động từ cửa sổ truyền đến, im lặng không lên tiếng ngồi dậy, một khắc sau bên ngoài cửa sổ nhảy vào một bóng người. Đây đương nhiên không phải tiểu tặc gì, mà là Võ Trinh trèo cửa sổ.

Trong tay nàng cầm một cái bình nhỏ nhảy vào trong phòng, nhẹ nhàng rơi xuống đất một chút âm thanh cũng không phát ra. Vừa thấy Mai Trục Vũ từ trên giường ngồi dậy, nàng khẽ cười một tiếng, không hề cố ý nhẹ giọng, sờ sờ mũi nói: "Đánh thức chàng rồi."

Mai Trục Vũ đứng dậy thắp sáng đèn, thanh âm bình thản mang theo hai phần ân cần, "Không phải nói tối nay không trở lại sao, sao đột nhiên lại trở về?"

Võ Trinh ồ một tiếng, tùy ý đáp: "Vốn là không dự định trở về, cùng Thôi Cửu bọn họ chơi một ngày, buổi tối dự định ngủ ở chỗ Hộc Châu bên kia, nhưng ngủ không được, lại bắt được chút đồ thú vị, muốn mang về cho chàng xem, nên trở về."

Mai Trục Vũ nhìn nàng cúi đầu cởi dây thừng, ánh mắt bất giác trở nên nhu hòa vui sướng.

Võ Trinh tiện tay đặt sợi dây thừng đã cởi xuống ở trong miệng cắn, lại tiếp tục vén tờ giấy đỏ che ở trên bình lên, vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt yên tĩnh mà ôn nhu của Mai Trục Vũ, nàng sửng sốt, bỗng nhiên phi một tiếng nhổ sợi dây thừng trong miệng ra, ôm bình hai bước đi tới trước người Mai Trục Vũ, kéo vạt áo hắn kéo hắn xuống, hôn lên mặt hắn một cái.

Cũng không biết tại sao, nàng giật mình, liền cam đoan: "Sau này không có việc gì, ban đêm ta nhất định về nhà ngủ."

Mai Trục Vũ chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ nói loại lời này, thấy ánh mắt nàng ở trong ánh đèn có vẻ sáng ngời, có hào quang trong veo ở trong mắt nhảy nhót, không khỏi đưa tay ôm nàng, thật lâu mới há miệng phun ra một câu: "Mệt không, nghỉ ngơi đi."

"Chờ đó, trước tiên cho chàng xem cái này." Võ Trinh nói xong một tay kéo hắn đi tới một thư phòng cách bình phong.

Thư phòng có một mặt tường trắng, khi cửa sổ mở rộng, bóng cây trong đình viện bên ngoài sẽ chiếu lên tường trắng, trong ngày nắng, sóng nước bên ngoài hồ nhỏ cũng sẽ dập dờn trên tường trắng. Giờ phút này, Võ Trinh đem Mai Trục Vũ kéo đến đối diện tường trắng, nhấc chân đem chiếu trúc nhỏ trên giường đẩy xuống đất, sau đó một tay đem Mai Trục Vũ ấn ngồi ở trên chiếu trúc.

Mai Trục Vũ theo ý của nàng ngồi trên chiếu trúc nhìn nàng. Võ Trinh thần thần bí bí vạch một lớp giấy che trên bình trong tay, sau đó từ trong bình nặn ra một mảnh miếng mặt nửa trong suốt trơn trượt.

"Chàng xem." Nàng đem 'miếng mặt' run rẩy trong tay kia hướng trên tường trắng vung lên, cái 'miếng mặt' kia ba một tiếng dính ở trên tường, cuối cùng chậm rãi dung nhập vào trong tường, một lát sau trên tường liền một tia dấu vết đều không có. Cùng lúc đó, trên tường bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng nho nhỏ, đó là bóng dáng của một con bướm, bay tới bay lui trên tường trắng, động tác nhẹ nhàng xinh đẹp. Nhìn qua, giống như là ngoài cửa sổ đang có một con bướm, bị ánh trăng chiếu ra bóng dáng, chiếu ở trên tường này.

Võ Trinh lại từ trong bình lấy ra một mảnh miếng mặt không kém bao nhiêu so với lúc nãy, ném lên mặt tường lần nữa. Lúc này, trên mặt tường xuất hiện một cái bóng chim tước, con chim tước kia linh động sống động, tuy rằng chỉ là một cái bóng, lại làm cho người ta cảm thấy giống như có thể nghe được tiếng nó kêu chiếp chiếp.

Thấy vậy, Mai Trục Vũ đã đoán được đây là cái gì. Võ Trinh một bên tiếp tục từ trong bình lấy ra loại nửa miếng trong suốt này, một bên giải thích cho Mai Trục Vũ: "Đây là một loại tinh quái đối với người bình thường vô hại, gọi là Ảnh Trùng, chúng nó có đủ loại hình thái, sẽ biến thành đủ loại bóng dáng khác nhau, bóng dáng người, bóng dáng động vật, còn có bóng dáng hoa cỏ cây cối. Thứ này giấu rất kĩ, rất khó bắt."

Bởi vì chúng nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, lại biến thành các loại bóng dáng, dung nhập hoàn cảnh xung quanh, còn không có khí tức dị thường gì, cho nên rất khó tìm ra.

Võ Trinh tìm được cái bình này, rất có chút đắc ý, lại thuận tay ném ra hai mảnh, lúc này một mảnh biến thành một bụi trúc, ở một góc tường trắng hình thành bóng dáng một bụi trúc, một mảnh khác biến thành một đóa hoa mẫu đơn, rơi ở bên kia, vì thế con chim lúc trước, rơi vào bóng trúc, bươm bướm thì rơi vào trên hoa.

Mai Trục Vũ thấy Võ Trinh còn đang hăng hái bừng bừng lấy đồ ném lên tường, thấy trên tường trắng chậm rãi xuất hiện các loại bóng dáng, có vẻ càng ngày càng náo nhiệt, hắn bỗng nhiên cảm thấy, phu nhân cùng tiểu cô nương nửa đêm bắt đom đóm cực giống.

Đúng lúc này, Võ Trinh đại công cáo thành vỗ vỗ tay, xoay cái bình rỗng trong tay đắc ý nói: "Chàng xem, thế nào, có vui hay không~" Đúng là ngữ khí dỗ hài tử, không biết hành vi này của nàng, mới càng giống một tiểu hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro