Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Nhất trạc nhất bính đáp

Nhất trạc nhất bính đáp: có thể hiểu là phản ứng nhanh sau một cú chạm nhảy.

Tuy rằng Võ Trinh biến thành tiểu hài nhi còn chưa được một ngày, nhưng Mai Trục Vũ đã sâu sắc nhận thức được phu nhân mình khi còn nhỏ đến tột cùng là một hùng hài tử* tùy hứng tính tình cổ quái không thể nắm bắt như thế nào.

hùng hài tử: thường hình dung hài tử nghịch ngợm, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.

Một tiểu cô nương gần như có thể nói không sợ trời không sợ đất như vậy, đột nhiên sợ hãi rụt thành một đoàn, Mai Trục Vũ lập tức cũng cảm giác sửng sốt không thôi, một tay ôm tiểu cô nương không cho nàng lộn xộn ngã xuống ngựa, giương mắt nhìn về phía tiểu cô nương vừa rồi nhìn.

Chỉ thấy ở ven đường bọn họ đi tới, có hai thân cây, hai gốc cây cao lớn này bình thường hẳn là cung cấp cho người đi đường nghỉ ngơi, dưới tàng cây có mấy khối đá xanh bóng loáng vô cùng bị người cọ xát, dưới ánh nắng chói chang, hai mảnh bóng cây kia nhìn qua rất hấp dẫn người.

Chẳng qua ánh mắt Mai Trục Vũ cố định ở giữa hai thân cây. Nơi đó quấn quanh một cái lưới màu đen, lưới lớn giống như là tơ nhện nối liền tại hai chạc cây ở giữa, trung tâm lưới lớn nằm sấp một đoàn thứ gì đó đen tuyền, nhìn qua là một con nhện to lớn, nhất định phải vắt ngang ở giữa đường, giống như là thợ săn đang chờ đợi con mồi.

Đây là một loại tinh quái, tên là chu phụ, nhìn tuy rằng rất đáng sợ, nhưng kỳ thật cũng không hại người, ngược lại, chúng nó bắt đều là chút uế khí du đãng cùng tiểu trùng tinh quái hại người sinh bệnh.

Mai Trục Vũ cúi đầu nhìn tiểu cô nương run lẩy bẩy không nói tiếng nào trong lòng, nàng gắt gao chôn đầu, không dám nhìn vật kia một chút, dựa vào càng gần nàng liền run rẩy càng lợi hại, giống như là cực kỳ sợ hãi, nhưng dù sợ nàng cũng không khóc cũng không lên tiếng, không chỉ như thế nàng còn theo bản năng thở nhẹ nỗ lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.

Nàng thật sự sợ hãi đến cực điểm. Mai Trục Vũ vào giờ khắc này bỗng nhiên hiểu được cái gì, Võ Trinh, nàng chẳng lẽ cũng là từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ này? Phản ứng của nàng nói cho Mai Trục Vũ, khi nàng còn bé nhìn thấy những thứ này đều là như thế —— trầm mặc phát run.

Ý nghĩ này khiến Mai Trục Vũ có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới. Nàng là Miêu Công, từ khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng kia, Mai Trục Vũ chưa gặp nàng sợ qua bất cứ thứ gì, nàng cũng sẽ sợ hãi sao? Tiểu cô nương xảo trá không lưu tay, làm bộ sợ hãi thương tâm lúc ấy xoa đôi mắt lộ ra đáng thương thần sắc hề hề, khi thật sự sợ hãi sẽ không khóc, cũng sẽ không làm nũng.

Mai Trục Vũ thoáng cái, có chút đau lòng chịu không nổi, trên tay nhanh chóng ghìm cương ngừng ngựa lại. Hắn hít sâu một hơi, lấy ra tiểu cô nương tiến vào trong lòng mình, sau đó nói với nàng: "Không sợ, nàng ngẩng đầu nhìn xem, chu phụ đã không ở đây nữa."

Tiểu cô nương một lúc lâu mới kéo tay áo hắn nhỏ giọng nói: "Không thể nói chuyện!"

"Nó sẽ qua đây, sẽ bắt chân ta."

Mai Trục Vũ lại hít sâu một hơi, chỉ cần nghĩ đến Võ Trinh khi còn bé thường xuyên bị dọa thành như vậy, hắn liền nhịn không được đem thanh âm phát ra càng nhu hòa, đời này cũng chưa từng mềm mại như vậy. Nếu hiện tại đem sư phụ sư huynh sư điệt của hắn kéo tới, với giọng điệu này của hắn, có thể một lần hù chết phân nửa người.

"Thật đó, nó sẽ không lại đây, nàng xem."

Đang lúc nói chuyện, hắn giơ tay nhanh chóng vẽ cái linh phù, linh quang bao phủ trên chu phụ cùng tấm lưới đen lớn kia, để chúng nó lập tức biến mất. Tuy rằng chúng nó kỳ thật còn tại chỗ, nhưng tạm thời không thể bị nhìn thấy.

Có lẽ là bởi vì Mai Trục Vũ cho nàng cảm giác rất đáng tin cậy, tiểu cô nương rốt cục lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau một cái, cái nhìn này, nàng chỉ nhìn thấy không trung trống rỗng sáng loáng, không có lưới đen cùng nhện lớn làm nàng sợ hãi.

Tiểu cô nương thật giống như một tiểu hồ ly phát hiện nguy hiểm biến mất, lại cẩn thận thò đầu ra, vịn cánh tay Mai Trục Vũ nhìn chung quanh, thấy thật sự không có tung tích của con nhện lớn kia, nàng thở dài một hơi, ngồi trở lại trong lòng Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ còn đợi lại an ủi nàng, đã thấy tiểu cô nương nhanh chóng khôi phục hoạt bát trước đó, lần nữa nhếch chân lên bắt đầu chít chít oa oa.

Mai Trục Vũ:......

Hắn suy nghĩ một chút vẫn là cùng tiểu cô nương giải thích một chút chuyện chu phụ sẽ không thương tổn người này, hai người bọn họ đã rời đi kia hai thân cây phụ cận, tiểu cô nương nghe xong, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: "Ngươi cũng có thể nhìn thấy?"

Mai Trục Vũ gật đầu. Hắn mới vừa gật đầu, liền thấy tiểu cô nương mang theo chút ánh mắt đồng tình, đứng lên vỗ vỗ ót hắn, an ủi hắn, "Không sợ không sợ."

Mai Trục Vũ:...... Không, ta cảm thấy là nàng sợ hơn.

Nhưng là tiểu cô nương hiển nhiên không muốn cùng hắn nói những cái này, ánh mắt đã bị cây ăn quả ven đường hấp dẫn, hưng phấn kéo ống tay áo của hắn chỉ vào cây ăn quả ven đường: "Dương Mai! Có Dương Mai! Chúng ta đi hái dương mai!"

Mai Trục Vũ nhớ tới lúc trước cùng nàng đi chùa Lân Kinh, hái một nắm anh đào. Như vậy xem ra, kỳ thật Võ Trinh sau khi lớn lên cùng khi còn bé cũng có một ít chỗ tương tự.

Gần chạng vạng, bọn họ đến chùa Tu Đề dưới chân Nam Sơn. Lúc này chim mệt về tổ, tiếng chuông trong chùa truyền ra, quanh quẩn trong rừng. Dưới ánh chiều tà, khói trắng lượn lờ trong chùa, cũng không biết là hương khói của tiền viện hay là khói củi của hậu viện.

Mai Trục Vũ xuống ngựa, lại ôm tiểu cô nương xuống. Trong tay tiểu cô nương còn cầm một cây dương mai lớn, tò mò nhìn chằm chằm một góc chùa miếu lộ ra trong rừng cùng cửa lớn chùa miếu mơ mơ hồ hồ.

"Cha ta ở bên trong này a?"

"Đúng vậy." Mai Trục Vũ cúi người nói chuyện với nàng, "Chờ một chút nàng gặp mặt phụ thân trước hết đừng kích động, biết không?"

Hắn chỉ mang Võ Trinh đến thăm Dự Quốc Công, cũng không chuẩn bị để cho Dự Quốc Công nhìn thấy bộ dáng này của Võ Trinh, nếu không sự tình rất khó giải thích, sự tình sau khi Võ Trinh khôi phục phải xử lý sẽ càng nhiều.

Thế nhưng hắn nghĩ như vậy, sự tình lại không có cách nào phát triển theo dự liệu của hắn.

Hắn dắt tiểu cô nương vào trong chùa, cầu kiến nhạc phụ Dự Quốc Công tu hành ở đây, một đường tiểu cô nương quả thật ngoan ngoãn bị hắn dắt, hòa thượng lớn nhỏ đi ngang qua cũng không có nhìn thấy tiểu cô nương. Nhưng vừa nhìn thấy Dự Quốc Công, tiểu cô nương liền trợn tròn đôi mắt, bắt đầu giãy dụa muốn bổ nhào tới Dự Quốc Công.

Dự Quốc Công Võ Thuần Đạo rất là kỳ quái nữ tế ít nói Mai Lang của mình, tại sao lại chọn vào lúc này một mình đột nhiên tới bái phỏng. Làm cho Dự Quốc Công cảm thấy càng kỳ quái chính là, một tay nữ tế giống như nắm thật chặt thứ gì đó, tay áo hơi hơi đong đưa. Hắn không khỏi hướng trong tay trống rỗng của nữ tế nhìn nhiều hai lần, trong lòng nói thầm.

Không biết vì sao, hắn rất để ý nơi đó, luôn cảm thấy nơi đó có thứ gì đó.

Thu hồi ánh mắt dò hỏi, Võ Quốc Công phi thường hiền lành hỏi nữ tế tới làm cái gì, hỏi nàng Võ Trinh gần đây thế nào, vừa đi ngang qua tới có muốn dùng chút cơm chay gì đó hay không.

Mai Trục Vũ cung kính đáp, ngồi xuống trước mặt Võ Quốc Công, thuận tiện dùng xảo kình* trên tay kéo tiểu cô nương giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Võ Quốc Công trở về.

xảo kình: chỉ thủ pháp xảo diệu

Chỉ là không nhìn thấy không nghe thấy thanh âm mà thôi, nhưng nếu như Võ Trinh lúc này nhào tới, Võ Quốc Công vô luận như thế nào cũng sẽ cảm giác được. Để tránh cho lão nhạc phụ bị loại tình huống đột phát này dọa sợ, Mai Trục Vũ rất cố gắng khắc chế tiểu cô nương. Nhưng mà, tiểu cô nương sức lực chiến đấu vượt trội nghị lực kinh người, bỗng nhiên quay đầu hướng mu bàn tay Mai Trục Vũ cắn một cái.

Mai Trục Vũ cả kinh, trên mu bàn tay bị răng trắng mềm mại gặm một cái, không đau, nhưng cái loại xúc cảm ướt sũng ngứa ngáy hô hô này làm cho tay hắn run lên, theo bản năng buông lỏng tay.

Ngay sau đó, tiểu cô nương lộ ra thân hình ở không trung.

Võ Quốc Công đang hỏi nữ nhi của mình Võ Trinh gần đây có phải còn đang lưu luyến nhạc quán hay không, cảm giác trước mắt hoa lên, một tiểu cô nương từ khoảng không xuất hiện hướng hắn nhào tới, ôm lấy đầu bóng loáng của hắn, hi hi ha ha vuốt đầu của hắn cười hô: "Đầu trọc!"

Võ quốc công:...... Ta giống như thấy được bộ dáng tiểu nữ nhi khi còn nhỏ, nó còn gọi ta đầu trọc.

Mai Trục Vũ nhanh chóng vươn người kéo tiểu cô nương trở về một lần nữa vững vàng cầm, vẻ mặt bình thường ngồi trở lại tại chỗ, thậm chí tay kia bưng chén trà lên như không có việc gì uống một ngụm trà.

Võ quốc công:......

Hắn nhìn nữ tế chính trực mặt không chút thay đổi, lại nhìn thoáng qua chung quanh trống rỗng, một lúc lâu mới nói: "Vừa rồi, ta hình như thấy được một tiểu nữ oa."

Mai Trục Vũ: "Không có."

Võ quốc công: "Ta là hoa mắt?"

Mai Trục Vũ trầm mặc một chút, che giấu lương tâm nói: "Có thể là vậy."

Võ Quốc Công cúi đầu nhìn, từ trong lòng mình nhặt lên một cái dương mai lớn, yên lặng đặt ở trên bàn trước mặt hai người. Đó là dương mai tiểu cô nương vẫn cầm trên tay, vừa rồi lúc bổ nhào về phía hắn vì sờ đầu hắn mà ném đi.

Võ quốc công đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Đã xảy ra chuyện gì, không cần gạt ta, có phải chợ yêu Trường An xảy ra chuyện hay không?"

Mai Trục Vũ nghe hắn nhắc tới chợ Yêu, lúc này mới hiểu được Võ Quốc Công biết được thân phận phu nhân, rốt cục buông lỏng tay ra. Vì thế Vũ Quốc Công lại nhìn thấy tiểu cô nương cười hì hì kia. Tiểu cô nương đúng là bộ dáng nữ nhi khi còn bé, bộ dáng vô tâm vô phế đáng đánh kia, giống như khỉ giẫm lên chân hắn liền động tay động chân sờ lên đầu hắn.

Trên đỉnh một con khỉ nhỏ, Võ Quốc Công vẻ mặt phức tạp hỏi nữ tế, "Đây là có chuyện gì?"

Mai Trục Vũ còn chưa nói chuyện, tiểu cô nương trước tiên vỗ đầu trọc cười to, "Cha không tóc ha ha ha!"

Nghe thanh âm giống như chim hoàng oanh non nớt này, Võ Quốc Công cảm nhận được một trận cảm giác hít thở không thông đã lâu không thấy, cái loại tình cảm phức tạp hận đến nghiến răng nghiến lợi lại lấy tiểu nữ nhi không có biện pháp này ở trong lòng sống dậy. Thật vất vả nuôi lớn, giống người ta, như thế nào lại bị nhỏ đi!

Mai Trục Vũ nhìn phu nhân giẫm lên cánh tay nhạc phụ ngồi trên lưng lão nhân gia, cũng khẽ thở dài một tiếng, đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.

Vừa nói, liền nói đến lúc thắp đèn. Trong chùa Tu Đề nghèo khó, Võ Quốc Công tuy rằng thân phận khác biệt, nhưng cũng thành tâm hướng phật, trong phòng bài trí cũng đơn giản, một ngọn đèn bày ở bên án kỉ, chiếu ra một khối nho nhỏ chung quanh, đem thân ảnh hai người chiếu ở trên cửa sổ.

Con khỉ nhỏ nhảy nhót lúc này ngủ thiếp đi, nàng một tay cầm dương mai lớn Mai Trục Vũ hái cho nàng, cuộn mình ở trong lòng phụ thân, ngủ rất an tâm ngon lành, thỉnh thoảng còn đập đi đập lại miệng, nói mớ hai tiếng.

Bởi vì nàng ngủ, âm thanh nhạc tế hai người nói chuyện với nhau đều nhỏ đi.

"Nó đúng là từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ kia, ta có hai nữ nhi, nhưng chỉ có nó có thể nhìn thấy, đại nữ nhi không nhìn thấy. Ta cùng phu nhân cũng nhìn không thấy, nhưng theo như lời phu nhân, mẫu thân của nàng cũng có thể nhìn thấy những thứ này, cho nên huyết mạch Trinh nhi hẳn là kế thừa từ mẫu thân nàng bên kia."

"Có lẽ là bởi vì sinh ra đã khác với con mắt người thường, hài tử này tính tình cũng cùng những hài tử khác khác biệt. Nàng khi còn bé nghịch ngợm, để cho chúng ta rất là đau đầu, nàng có thể nhìn thấy những vật không phải người kia, càng làm cho ta lo lắng không thôi."

Võ Quốc Công nói tới đây, sờ sờ tóc tiểu nữ nhi trong lòng, thấy hai cái búi tóc trên đầu nàng kỹ thuật không thạo, ông bỗng nhiên cười cười, trong mắt mang theo hoài niệm cùng đau đớn âm thầm.

"Thời điểm nó nhìn thấy những thứ kia rất sợ hãi, sẽ chui vào trong phòng ta cùng phu nhân để ngủ, nhất định phải phu nhân ôm mới có thể ngủ được. Phu nhân thân thể không tốt, bị nàng làm ầm ĩ một đêm, buổi sáng tỉnh lại muộn, cho nên mỗi buổi sáng, ta đều ôm nó lặng lẽ ra khỏi phòng, tự mình chải tóc cho nó."

"Ta chải không tốt, nó đi ra ngoài điên cuồng chạy một vòng liền lỏng ra hết, tóc tai bù xù chạy về, giống như một tiểu phong tử* vui tươi hớn hở."

tiểu phong tử: người bị điên 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro