Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Tìm mèo

"Nàng tức giận sao?"

Thời điểm nghe được tiểu sư thúc hỏi như vậy, Sương Giáng đạo trưởng rất muốn nói cho hắn biết, hắn là một đạo sĩ đứng đắn, chưa từng nhìn qua cô nương ven đường dù là liếc mắt một cái. Còn nữa trong quan từ tổ sư đến tiểu đệ tử quét rác ở cửa quan, tất cả đều không cưới thê, hắn càng giữ mình trong sạch coi hồng nhan là xương khô, cho nên loại vấn đề tâm tư liên quan đến nữ tử này, hắn thật sự không rõ ràng lắm.

Thế nhưng, tiểu sư thúc tích uy* rất nặng, Sương Giáng đạo trưởng không dám nói thẳng, hơn nữa hắn thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy tiểu sư thúc mờ mịt thất thố nhìn bộ dáng phu nhân chạy trốn rất đáng thương, đành phải miễn cưỡng đáp: "Có thể là bởi vì lúc tiểu sư thúc đút nước phù khí lực quá lớn."

tích uy: ý tứ là thời gian dài hình thành uy nghiêm, thế lực.

Mai Trục Vũ: "Không phải bởi vì nước phù quá khó uống sao?"

Sương Giáng bình tĩnh suy nghĩ một chút, làm ra câu trả lời thật lòng: "Theo con phỏng đoán hẳn là không phải, nước phù đều là mùi vị này." Không tồn tại khó uống không khó uống.

Mai Trục Vũ thu dọn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, quấn quanh lại miệng vết thương trên tay, đứng dậy nói: "Ngươi một đường bôn ba, nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi tìm nàng trở về."

Nhìn bóng lưng tiểu sư thúc rời đi, Sương Giáng đạo trưởng bỗng nhiên trong lòng ưu sầu, nam nhân, sau khi thành gia liền trở nên đáng thương như thế, quả nhiên, làm đạo sĩ là tốt nhất, hắn cả đời đều phải làm đạo sĩ.

Từ khi bị rót nước phù phun ra một đống lớn nắm lông, phẫn nộ mà nhảy cửa sổ rời nhà trốn đi, Miêu Công đã hai ngày không có xuất hiện, Mai Trục Vũ ở bên ngoài tìm hai ngày, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Mai Trục Vũ các nơi tìm không thấy người, còn đặc biệt nói bóng nói gió đi hỏi thăm người Võ Trinh quen biết, người thứ nhất chính là đường đệ Mai Tứ.

"A, Trinh tỷ? Lại nói tiếp ta là có mấy ngày không thấy Trinh tỷ, tỷ ấy bây giờ là ở cùng một chỗ với đại đường huynh đi?" Mai Tứ hỏi.

Mai Trục Vũ chỉ có thể gật đầu che giấu, "Đúng vậy."

Mai Tứ biểu tình có một chút u oán, "Hai người các huynh gần đây luôn ở nhà không ra ngoài chơi, chẳng lẽ không cảm thấy nhàm chán sao, mọi người cùng nhau chơi thật tốt."

Mai Trục Vũ thuận miệng kiếm cớ, "Nàng không thoải mái lắm, ở nhà nghỉ ngơi."

Mai Tứ: "A? Trinh tỷ bị bệnh? Để ta đi thăm tỷ ấy."

Mai Trục Vũ cự tuyệt: "Không cần, chỉ là hơi mệt nhọc, đang nghỉ ngơi."

Mai Tứ sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt nhìn đại đường huynh của mình đã xảy ra biến hóa rõ ràng.

Mai Trục Vũ:......?

Hắn nghi hoặc, thấy đường đệ tràn đầy kính sợ chậm rãi nói: "Thể lực của Trinh tỷ, mấy người Hoàng lang quân cũng không nhất định có thể so sánh được, lại có thể khiến Trinh tỷ mệt mỏi thành như vậy, đại huynh đệ thật là một hảo hán."

"Chẳng qua, đường huynh, vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn, vạn nhất Trinh tỷ mệt mỏi ngã bệnh thì không tốt."

Mai Trục Vũ lúc này mới hiểu được ý của hắn, nhưng hắn không nói gì. Bởi vì trên thực tế, phu nhân hắn đã bỏ trốn.

Liên tiếp tìm rất nhiều người, cũng không thể nghe được một chút tin tức của Võ Trinh, Mai Trục Vũ đi tới chợ Đông náo nhiệt bên cạnh, nhíu mày tự hỏi có phải nên xông vào chợ Yêu xem một chút hay không. Nhưng hắn rất do dự, chợ yêu là địa phương Miêu Công Xà Công bảo vệ, thân phận đạo sĩ này của hắn thật sự không tốt tùy tiện xông vào, nếu là nháo ra chuyện gì, Võ Trinh chỉ sợ càng thêm tức giận.

Nhưng ngoại trừ chợ Yêu, hắn không biết còn phải đi đâu tìm Võ Trinh.

Ngay khi Mai Trục Vũ nhìn cửa phường phía đông, hắn bỗng nhiên nghe được một tiếng meo meo. Cúi đầu nhìn, phát hiện dưới cột cửa phường có một con mèo li hoa.

Mai Trục Vũ ánh mắt sáng lên, thò lại gần nhẹ giọng hỏi: "Nàng còn đang tức giận sao?"

Mèo li hoa lạnh lùng thản nhiên liếc hắn một cái, nghiêng đầu đi, chỉ có cái đuôi ở phía sau vung tới vung lui.

Mai Trục Vũ: "Cho nàng uống nước phù là vì bài tiết ôn khí trong cơ thể, đau dài không bằng đau ngắn, nếu không nàng còn phải chịu rất nhiều tra tấn."

Mèo li hoa từ trong mũi phun ra một hơi. Mai Trục Vũ thử đưa tay muốn ôm, mèo li hoa lại cảnh giác lui về phía sau, Mai Trục Vũ dừng tay, thu hồi lại.

"Một mình nàng bộ dạng này ở bên ngoài như vậy, ta không yên tâm, nàng cùng ta trở về trước, chờ nàng khôi phục chút ít rồi mới ra ngoài được không?"

Mèo li hoa vẫn không có phản ứng, ngược lại phía sau Mai Trục Vũ truyền đến một thanh âm kỳ quái.

"Mai lang trung?"

Mai Trục Vũ quay đầu, gặp được một nam nhân trung niên cứng rắn ôm một cái túi lá sen —— Liễu ngự sử. Liễu Ngự Sử là vì nữ nhi bảo bối của mình ra ngoài mua bánh xốp tuyết, đi ngang qua cửa phường ngoài ý muốn nhìn thấy hậu sinh vãn bối mình rất tán thưởng ngồi xổm ở cửa phường nói thầm với một con mèo, vì thế kỳ quái hô một tiếng.

"Liễu ngự sử." Mai Trục Vũ đứng lên.

Liễu Ngự Sử nhìn hắn, lại nhìn mèo li hoa ngồi xổm, bỗng nhiên đưa tay nói với mèo: "Hoa Nô, lại đây."

Con mèo li hoa kia lập tức nhu thuận nhảy vào trong ngực Liễu Ngự Sử, dùng đầu cọ cọ ngực Liễu Ngự Sử. Mai Trục Vũ nhìn đến sửng sốt, hỏi: "Con mèo này là?"

Liễu Ngự Sử một tay cầm điểm tâm một tay ôm mèo, giống như có chút ngượng ngùng bị người ta nhìn thấy bộ dáng này của mình, sờ sờ đầu mèo nói: "Đây là Hoa Nô, mèo nữ nhi của ta nuôi."

Mai Trục Vũ nhìn bộ dáng thân thiết của mèo li hoa trong lòng Liễu Ngự Sử, có chút không xác định nó rốt cuộc có phải là Võ Trinh hay không, hắn biết Võ Trinh kính nhi viễn chi* với Liễu Ngự Sử. Rất nhiều mèo li hoa lớn lên đều cùng một bộ dáng, nói không chừng con trước mặt này không phải là Võ Trinh.

kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi

Mai Trục Vũ không nhận ra phu nhân của mình, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Liễu Ngự Sử hôm nay tâm tình tựa hồ không tệ, thấy bộ dạng Mai Trục Vũ không giống có việc, liền mời hắn đến nhà nói chuyện phiếm. Mai Trục Vũ vừa vặn còn không xác định thân phận con mèo li hoa này, vì thế đáp ứng, đi theo Liễu Ngự Sử đến trạch tử Liễu gia.

Liễu Ngự Sử là một quan lại thanh lưu, nhưng phu nhân đã qua đời của ông là một tư sản phong hậu, để lại cho ông cùng nữ nhi rất nhiều sản nghiệp ruộng đất cùng cửa hàng, vị trí trạch tử của bọn họ rất tốt, cảnh trí cũng không tệ.

Nhưng Mai Trục Vũ vừa vào Liễu trạch liền kinh hãi, bởi vì, khi hắn đi theo Liễu Ngự Sử vào trong phòng, hắn lại thấy được một con mèo li hoa giống như Võ Trinh nhảy ra, bị Liễu Ngự Sử tiếp được.

Trừng mắt nhìn hai con mèo li hoa giống hệt nhau trong lòng Liễu Ngự Sử, Mai Trục Vũ hỏi: "...... Hai con?"

Liễu Ngự Sử thấy vẻ mặt hắn không đúng lắm, còn tưởng rằng vị Mai lang trung này cũng thích mèo, vì thế mang theo chút tự hào giới thiệu: "Con này gọi là Lệ Nô, là ca ca của Hoa Nô, chúng nó đều là nữ nhi của ta nuôi, nuôi nhiều năm, thập phần nhu thuận nghe lời."

Mai Trục Vũ cùng hai con mèo nhỏ vô tội nhìn nhau một lát, nhẹ nhàng thở dài: "......" Xem ra, thật sự không phải Võ Trinh.

Mai Trục Vũ thất vọng rời khỏi Liễu trạch, Liễu Thái Chân đứng sau một cây hoa nhìn Mai Trục Vũ rời đi, xoay người trở về phòng, ngồi vào bên giường chọc chọc một cái bọc nhỏ phồng lên trong chăn.

"Lang quân của ngươi nhìn qua gấp muốn chết."

Cái bọc nhỏ kia giật giật, rất nhanh lại không có động tĩnh. Liễu Thái Chân đưa tay kéo chăn ra, lộ ra một cục lông bên trong. Đây cũng là một con mèo li hoa, chẳng qua, con mèo li hoa này là một con mèo sữa nhỏ. Con mèo sữa nhỏ nheo mắt, ngủ khò khè.

Liễu Thái Chân đưa tay xoa xoa đầu mèo sữa, "Lang quân của ngươi vốn không nhận ra ngươi, hiện tại biến thành cái dạng này, lại càng không nhận ra."

Ngày thứ ba Miêu Công rời nhà trốn đi, Mai Trục Vũ vẫn không thể tìm được nàng. Đây là Trường An, địa bàn của nàng, Mai Trục Vũ trong lòng rõ ràng nàng sẽ không xảy ra chuyện, sở dĩ không xuất hiện chỉ là không muốn gặp hắn, vì thế lại ở trong phòng xơ xác chờ một đêm, hắn không có chạy tán loạn khắp Trường An tìm kiếm mèo li hoa, trở lại trực ban.

Xế chiều hôm đó, hắn trực về nhà, trên đường lại thấy được một con mèo li hoa phơi nắng trên tường một hộ gia đình. Mai Trục Vũ đứng dưới tường do dự nhìn một hồi lâu, đưa tay qua nói: "Là nàng sao?"

Mèo li hoa liếm liếm ngón tay của hắn, Mai Trục Vũ ánh mắt sáng lên, đưa tay ôm nó từ đầu tường xuống, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói cái gì nữa, đầu tường bên kia chậm rãi thong thả đi tới một con mèo li hoa giống nhau như đúc.

Con mèo li hoa này ngẩng cằm, tư thái ưu nhã, đi thẳng tắp bễ nghễ chúng sinh, cuối cùng dừng ở trước mặt Mai Trục Vũ, cùng hắn đối diện.

Mai Trục Vũ: "......"

Mai Trục Vũ, chưa bao giờ bối rối như thế. Càng làm cho hắn không biết làm sao bây giờ chính là, hai con mèo li hoa ngay tại trước mắt hắn đánh nhau, Mai Trục Vũ bất đắc dĩ, chỉ đành một tay ôm một con, ngăn cản chúng nó cắn xé lẫn nhau.

"Mai lang quân." Một nữ tử sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt nhàn nhạt cắt ngang suy tư của Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ nhìn về phía người tới, hai người cách nhau một trượng, cây lựu trong viện người ta nhô qua tường, ở giữa hai người rơi xuống một khối bóng râm.

Liễu Thái Chân và Mai Trục Vũ nhìn nhau một lát rồi nói: "Thất lễ, còn chưa chính thức gặp qua. Ta là Liễu Thái Chân, nữ nhi của Liễu Ngự Sử, đồng thời, cũng là Xà Công chợ Yêu."

Mai Trục Vũ trong mắt kinh ngạc chỉ chốc lát, hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hướng Liễu Thái Chân gật gật đầu, sau đó trong mắt mang theo hai phần chờ mong hỏi nàng, "Xà công cùng Miêu công trấn thủ Trường An, nói vậy cùng Miêu công chính là chí hữu, có biết tung tích Miêu công không?"

Liễu Thái Chân còn chưa nói gì, cảm giác được trong tay áo của mình khẽ nhúc nhích, nàng rũ mắt, đè ống tay áo, chỉ vào hai con mèo co móng vuốt trong tay Mai Trục Vũ nói: "Đây là hai con mèo ta nuôi."

Thì ra đây chính là hai con mèo li hoa hôm qua nhìn thấy ở Liễu phủ, vẫn không phải là Võ Trinh. Mai Trục Vũ buông chúng ra, mặc chúng nhảy xuống đất, vây quanh chân Liễu Thái Chân cọ cọ váy nàng.

Liễu Thái Chân cảm thấy cục gia hỏa tròn trong tay áo mình cử động lợi hại, trên mặt mỉm cười, cuối cùng giơ tay lấy nàng ra.

Mai Trục Vũ nhìn thấy nàng từ trong tay áo lấy ra một con mèo sữa, cũng không biết như thế nào ánh mắt liền dời không ra. Không đợi Liễu Thái Chân nói chuyện, hắn đột nhiên tiến lên hai bước hỏi: "Nàng là Võ Trinh đúng không?"

Liễu Thái Chân dừng lại, đột nhiên nở nụ cười, tiện tay đưa cục mèo cho hắn, trong miệng nói: "Là nàng. Quên nói với ngươi, Võ Trinh khác với yêu vật trời sinh bình thường, cũng không giống bán yêu như ta, nàng tương đối đặc thù, rất nhiều thứ không thể ăn bậy, nước phù ngươi cho nàng uống lúc trước hàm chứa quá nhiều linh khí thanh chính, tuy nói loại trừ ôn khí trong cơ thể nàng, nhưng đồng thời cũng khiến nàng biến thành cái dạng này."

Mai Trục Vũ tiếp nhận con mèo sữa híp mắt giống như rất buồn ngủ kia, nghe vậy lộ ra chút hối hận cùng thương tiếc, kiểm tra mèo sữa có phải còn có chỗ nào khó chịu hay không.

Liễu Thái Chân vốn còn có vài lời muốn nói, thấy hắn như vậy, cũng nuốt trở về, cuối cùng nàng ôm lấy hai con mèo lớn bên chân, rất là ý vị thâm trường để lại cho Mai Trục Vũ một câu nói.

"Mai lang quân, Võ Trinh khi còn bé vô cùng nghịch ngợm, có thể nói người chê chó ghét, ngươi bảo trọng."

Mai Trục Vũ không biết lời này của nàng là có ý gì, còn đợi hỏi lại, người đã đi rồi. Không có cách nào, Mai Trục Vũ chỉ có thể nâng con mèo sữa trong tay về nhà trước.

Kết quả buổi tối hôm đó, hắn liền hiểu được ý tứ câu nói kia của Liễu Thái Chân. Võ Trinh từ mèo biến trở về bộ dáng người —— từ mèo sữa biến thành một tiểu cô nương chừng bảy tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro