Chương 35: Tân hôn
Một hồi tiệc cưới náo nhiệt đến sau đó, thì ngay cả Dự quốc công cũng không quản, để cho bọn họ làm ầm ĩ thôi, chính ông hôm nay vui vẻ. Làm ầm ĩ rất nhanh đến nửa đêm, những người khác đều tản đi, chỉ còn lại một đôi tân lang tân nương.
Tân lang tân nương ngồi ở trong trăm tử trướng, náo nhiệt mới vừa rồi biến thành yên tĩnh, trong trướng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Màn mới vừa rồi bị người thả xuống, ngọn đèn dầu trong trướng lờ mờ, chiếu bóng dáng hai người vào màn trên mặt sắc màu rực rỡ, hơi hơi rung động.
Võ trinh nhìn thấy Mai Trục Vũ. Trước đây hắn chẳng hề biết uống rượu, nhưng hôm nay, cho dù là nàng cố ý ngăn cản một chút cũng quả thật uống không ít, lần này tiểu lang quân tửu lượng thạo hơn, thể nhưng không có say, xem thần sắc vẫn thanh tỉnh.
Chính cái gọi là hồng nam lục nữ, Võ Trinh mặc hôn phục là xanh, Mai Trục Vũ mặc hôn phục còn lại là hồng. Dung mạo lang quân cũng không xuất sắc, bình thường nhìn thấy còn có chút nhạt nhẽo, nhưng mang theo hỉ sự lại mặc hôn phục tươi đẹp như vậy, cả người đều có vẻ sáng ngời vài phần.
Võ Trinh đưa hắn nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nhiên nâng tay đã cởi kiện đại tụ sam mặc trên người chính mình kia ra, Mai Trục Vũ cả kinh, lại cố gắng ngăn chặn, ngồi ở kia không hề cựa quậy, nhưng Võ Trinh phát hiện hắn vừa rồi kinh hãi một chút, đoán được hẳn suy nghĩ cái gì, lập tức liền cười lên tiếng.
Nàng hướng trên mặt lau một chút, sờ soạng một tay phấn son, lắc đầu bật cười: "Chàng sẽ không nghĩ muốn như vậy ngủ đi? Trên mặt ta này thật dày một tầng, nếu không rửa, ta có ngủ cũng không được. Trong màn này lại oi bức, ta không thích."
Mai Trục Vũ tuy nói là không có say, nhưng tửu lượng chung quy so với Võ Trinh không bằng, phản ứng so với ngày thường hơi chậm một ít, hắn dừng một chút mới nói, "Tân lang tân nương tối nay phải ở trăm tử trướng...... " Nói đến một nửa, hắn nói không được.
Võ trinh đem kiện đại tụ sam kim hoa ngọc hoa nặng chết người ném sang bên cạnh, lại tự mình tháo trang sức nặng trịch trên tóc ra, sau khi tháo xong nàng xoay cổ, chỉ cảm thấy đầu đều sắp gãy rồi.
"Được rồi, mau theo ta, đêm nay chúng ta không ngủ nơi này." Võ Trinh một phen kéo Mai Trục Vũ, xốc màn lên rồi đi ra ngoài. Trước khi đi nàng còn không có quên thổi tắt ngọn đèn dầu trong trướng.
Sắc trời như mực, sao trời rực rỡ, xa xa dưới hành lang có ngọn đèn dầu ẩn ẩn xước xước, trong bụi hoa gần đây có tiếng côn trùng nhỏ ríu rít, càng có vẻ im ắng.
Võ Trinh mang theo Mai Trục Vũ lén lút chạy về viện tử chính mình, hôm nay nàng đã sớm để cho người chuẩn bị nước ở bên cạnh.
"Sớm nghe nói hôn lễ dày vò người, lại đây rửa cái mặt, đây còn có trà thanh đạm để uống cùng thức ăn, ở bữa tiệc thấy chàng cũng chưa ăn gì, đói bụng rồi phải không?" Bộ dáng Võ trinh chu đáo cẩn thận này, nếu như bị Dự quốc công cùng Võ hoàng hậu thấy, chỉ sợ tròng mắt đều phải trợn ra ngoài.
Mai Trục Vũ lấy nước, vắt khăn bố, nhưng không có lau chính mình, mà là đưa cho nàng, còn thay nàng chải vuốt sợi tóc. Nàng vừa rồi chính mình tháo lung tung một hồi, đem cái búi tóc biến thành lung tung rối loạn, Mai Trục Vũ tinh tế lấy búi tóc vướng cùng một chỗ buông ra cho nàng, để cho tóc nàng xõa xuống dưới.
Võ Trinh cười nhận lấy, lau khô sạch sẽ mấy thứ kia trên mặt, đắp khăn bố nóng hầm hập ở trên mặt, sau đó tựa vào trong lòng ngực Mai Trục Vũ. Nàng nghiêng tai, bỗng nhiên cười rộ lên, "Lang quân, tim đập quá nhanh rồi."
Thanh âm của nàng giấu ở dưới khăn bố, có vẻ mơ mơ hồ hồ, nếu là nàng giờ phút này có thể xốc miếng vải bố kia lên, sẽ phát hiện lang quân da mặt mỏng kia của nàng lúc này trên mặt cũng không chỉ có xấu hổ túng quẫn, còn có vẻ mặt si mê cùng dục vọng. Mai Trục Vũ không có lên tiếng, hắn chậm rãi cúi đầu, tựa mặt vào mái tóc buông xõa của Võ Trinh, lại dùng chóp mũi cùng môi nhẹ chạm vào da thịt hai má của nàng.
Bỗng nhiên, hai tay hắn nhấc lên, bế Võ Trinh từ chiếc bàn trà lên. Khăn bố trên mặt Võ trinh rớt xuống, nàng không có để ý, chính là vòng tay qua cổ Mai Trục Vũ, để sát vào hắn cho hắn một cái hôn môi phớt qua.
"Đi phòng của ta?" Thanh âm nàng trầm thấp mềm mại.
"Được." Giọng nói Mai Trục Vũ khàn khàn.
Giường án của Võ Trinh nàng như ý nguyện bố trí ổn thỏa ở bên cửa sổ hướng nam, cửa sổ bên này mở rộng ra, có thể nhìn thấy chỗ phía sau đây trong viện tử mẫu đơn đầy vườn. Võ Trinh thích náo nhiệt, cho nên trong viện nàng này mảnh mẫu đơn trong vườn đủ loại mẫu đơn đều nở rộ, vào ban ngày nhìn lại tươi sáng xinh đẹp loá mắt, ở trong bóng đêm lại đều bị phủ thêm một tầng ánh sáng mông lung, cực kỳ mơ mộng.
Sở dĩ có cửa sổ lớn này, chính là bởi vì Võ Trinh thích nằm ở trên giường này ngắm hoa, tối nay, cùng nàng nằm ở giường này nhiều hơn một người, nhưng không ai có tâm tư đi thưởng hoa.
Hương thơm thoang thoảng, theo cơn gió nhẹ thổi vào phòng, khiến người mê túy huân nhiên. Mai Trục Vũ nắm tay Võ Trinh, đặt lên mặt chính mình, hai người trên dưới đối diện, trong mắt đều là sắc thái giống nhau. Nói không rõ là ai chủ động, thời điểm hai người sát tại một chỗ, chỉ cảm thấy trời sinh nên như thế.
Thời điểm Mai Trục Vũ thiếu niên, các sư huynh từng nói hắn không có cái loại nhiệt tình cùng manh động không thể kiềm chế của thiếu niên bình thường, sư phụ cũng nói hắn thanh tâm quả dục, từ nhỏ chính là tu đạo.
Mai Trục Vũ cũng luôn cảm thấy như thế, thẳng đến khi hắn đi vào thành Trường An, nhìn thấy Võ Trinh, hắn mới phát hiện hóa ra chính mình cùng một hạng nam nhân cũng không có cái gì khác nhau, hắn giống như biết khắc chế không được chính mình, sẽ vì một người tinh thần bất định nóng ruột nóng gan.
Người tu đạo rất ít cưới thê, cũng đề xướng tu thân quả dục, trước đây Mai Trục Vũ đối với loại chuyện nam nữ này không có chờ mong, chẳng sợ hạ sơn trở lại giữa hồng trần, cũng tuân thủ quan trung giáo đạo, nhưng mà cho đến ngày nay hắn mới biết, thần hồn điền đảo là bộ dáng ra sao.
Thời khắc như vậy, hắn chỉ muốn vớt dòng nước chảy mềm mại này lên, để cho nàng chảy vào trong thân thể chính mình, dập tắt trận lửa cháy lan ra đồng cỏ này.
Võ Trinh thật vất và có cơ hội thở dốc, một tay chống ở trên ngực lang quân, có chút kỳ quái nghĩ, vì sao tiểu lang quân này của nàng nhìn thì gầy, khí lực hết lần này tới lần khác lớn như vậy, làm cho nàng này đường đường Miêu Công đều có chút chịu không nổi. Nàng nhịn không được nhéo nhéo cánh tay tiểu lang quân, rốt cuộc lấy đâu ra cỗ khí lực đó?
Mai Trục Vũ hít một hơi, cầm tay nàng. Cảm giác được hắn vùi mặt vào bên cổ chính mình, Võ Trinh vòng tay ôm đầu hắn, ôm lấy một nhúm tóc sau đầu hắn.
"Lang quân."
"Ừm."
"Eo của ta, có thể bị chàng niết bầm rồi."
Mai Trục Vũ lập tức ngồi xuống muốn xem eo của nàng, nhưng trên cao nhìn xuống liếc mắt một cái nhìn lại, chi thấy nàng nằm ở trên giường hỗn độn, ý cười nhàn nhạt, không có gì ngăn cản. Mai Trục Vũ yên lặng kéo qua một bên chăn mỏng đắp cho nàng, Võ Trinh trở mình đem nụ cười buồn bực ở trên cánh tay, lập tức phát hiện, trên lưng có thêm một đôi tay, tuy rằng nóng một chút, nhưng thập phần quy củ xoa eo cho nàng.
Nàng tựa vào cánh tay quay đầu nhìn Mai Trục Vũ, hắn ngồi ở bên cạnh nàng, khom lưng, tóc rủ xuống bả vai, ánh sáng lờ mờ bên ngoài làm cho hắn mông lung trải một bên, giống như một gốc tùng xanh bên vách núi — Võ Trinh không có lý do gì bỗng nhiên nghĩ như vậy.
Nàng bỗng nhiên xoay người, vươn tay dài kéo Mai Trục Vũ xuống, nàng không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Một đêm không dài, ngoài cửa sổ rất nhanh đã hiện ra ánh rạng đông. Thời điểm thanh âm chuông trống gõ vang lên vang dội từ hoàng thành phóng xạ đến trong các phường, Võ Trinh vừa mới ngủ không lâu. Nàng cảm thấy quấy nhiễu người khác, tay ở bên cạnh sờ soạng lung tung một chút, sờ đến thứ gì đó, lúc này liền đem chính mình chôn vào.
Mai Trục Vũ bị tiếng chuông trống bên ngoài cùng phu nhân tân hôn đánh thức, hắn hơi mê mang mở mắt, nhìn thấy Võ Trinh cau mày trốn vào trong lòng mình, lập tức ý thức được cái gì, đưa tay bịt lỗ tai cho nàng, quả nhiên thấy nàng buông lỏng lông mày, một tay ôm eo hắn lại ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông phải vang lên vài lần hồi lâu, tiếng chuông đầu tiên vang lên bình thường Mai Trục Vũ sẽ thức dậy, ở trong viện tĩnh tọa thở ra hai khắc, múa kiếm hai khắc, sau đó rửa mặt chải đầu chuẩn bị ăn điểm tâm, tiếp theo cưỡi ngựa đi trực, gặp gỡ đại triều hội*, liền sớm hơn chút. Nhưng hôm nay, hắn nằm ở đây, chỉ cảm thấy cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nhìn Võ Trinh.
đại triều hội: là một loại triều nghi quy cách lễ nghi cao nhất bắt đầu từ Tây Chu, Tần Hán cho đến Minh Thanh, các đời kế tục không suy, tức bách quan triều kiến thiên tử.
Bỗng nhiên cánh tay ôm eo hắn dời đi, Mai Trục Vũ cảm giác trước mắt tối sầm lại, ánh mắt của mình bị người che khuất. Võ Trinh dùng giọng mũi buồn ngủ nói: "Bị chàng nhìn ngủ không được."
Mai Trục Vũ xin lỗi, Võ Trinh mở một con mắt, nhìn liếc hắn một cái.
"Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ xem."
Mai Trục Vũ theo lời quay đầu nhìn lại. Mẫu đơn đầy vườn lấp lánh trong nắng sớm, có thể là do sương sớm trên hoa. Sáng sớm không khí vô cùng tốt, trong không khí vẫn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, chẳng qua Mai Trục Vũ chẳng biết tại sao, cảm thấy mùi thơm này không nồng đậm bằng tối hôm qua.
Võ Trinh đứng lên, đặt cằm lên vai hắn, cùng hắn nhìn bụi hoa mẫu đơn bên ngoài.
"Đẹp không?"
"Đẹp."
Võ Trinh hôn lên má hắn một cái, nằm trở về, đầu tựa vào ngực hắn, lười biếng nói: "Nếu đẹp vậy thì nhìn hoa đi, ta ngủ thêm một lát."
Mai Trục Vũ ở dưới chăn mỏng sờ soạng đến tay của nàng, nắm lấy, lẳng lặng nhìn hoa mẫu đơn bên ngoài, vẫn nhìn thấy trời quang đại sáng ngời.
Cuối cùng là không quen ở trên giường nán lại quá muộn, Mai Trục Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng thu dọn qua loa trong phòng, đóng lại hai cánh cửa sổ mở rộng, chỉ để lại gần một nửa khe hở, tiếp theo đóng cửa đi ra ngoài.
Chờ Võ Trinh rốt cục ngủ ngon mặc y phục vào đi ra, đang nhìn thấy phụ thân nhà mình cùng tân tế* ngồi ở đại sảnh uống trà.
tế: con rể
"Phương pháp uống từ phía nam truyền đến, hiện nay chùa miếu trong ngoài thành Trường An đều thích cách uống này, lúc trước chất nhi Bùi gia tới đây, cũng dạy ta nấu trà, con nếm thử đi." Dự Quốc Công cười híp mắt, dáng vẻ người cha thương con. Võ Trinh tựa vào cạnh cửa nhìn một hồi, gõ gõ giá gỗ bên cạnh, chờ hai người nhìn qua nàng nói: "Trà kia uống không ngon, một chút vị cũng không có."
Dự quốc công nhìn thấy bộ dáng vô hình vô trạng của nàng liền theo bản năng nghiêm mặt, lại nhìn nữ tế đoan chính, hắn càng cảm thấy nữ nhi mình không có quy củ, lập tức muốn giáo huấn người, ai biết lời còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt nghe nữ tế nói: "Lần sau không thể dậy muộn như vậy, bỏ lỡ giờ cơm không ăn gì đó, bất lợi cho thân thể."
Dự Quốc Công trong lòng lộp bộp, nữ nhi nhà mình nhà mình biết, nàng không thích nghe những thứ này nhất, cho dù là lão tử nàng nói thêm vài câu nàng cũng phiền, Dự Quốc Công chưa từng nghe nói qua bọn họ ở chung thế nào, hiện giờ vừa nghe nữ tế quản nữ nhi, liền lo lắng nữ nhi nổi giận. Ngày đầu tân hôn, nếu thật sự cãi nhau thì không được rồi.
Ông hắng giọng muốn nói gì đó, bên kia Võ Trinh đã trả lời, nàng ồ một tiếng, không thấy giận, cũng không thấy cao hứng, chỉ là biểu tình bình thường thong thả bước tới, miệng nói: "Buổi sáng chàng ăn cái gì?"
Mai Trục Vũ đáp, lại hỏi nàng có phải cũng nên ăn một chút lót dạ hay không, Võ Trinh gật đầu, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, như là muốn đi lấy cho nàng bữa sáng đã chuẩn bị tốt nhưng đã muộn hơn một canh giờ.
Mai Trục Vũ đi rồi, Võ Trinh an vị ở vị trí của hắn, còn thuận tay bưng trà người ta vừa uống một nửa lên, đánh giá một câu: "Quả nhiên không dễ uống." Tiếp theo một ngụm uống hết.
Dự quốc công nhìn nữ nhi, lại nhìn cửa trống rỗng, có chút xem không hiểu. Chẳng qua trong lòng hắn vui mừng nghĩ, xem ra không cần lo lắng nhiều, hắn vẫn là sớm một chút trở về trong chùa đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro