Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Mèo trắng

Trong cung, Mai quý phi đi lên đại điện cao cao, tà váy nàng kéo lê trên gạch đen bóng loáng, giống một đóa hoa tỏa ra. Nàng chậm rãi đến gần bóng người cao gầy nhìn ra xa cung thành kia, đặt đầu ở trên vai người nọ, ôn nhu nói: "Điện hạ."

Võ hoàng hậu quay đầu lại, dắt tay nàng, "Sao lúc này lại tới đây, hôm nay Thái Tử không phải có chút không thoải mái sao, sao không bồi hắn?"

Mai quý phi ôn nhu nói: "Thái Tử uống thuốc ngủ rồi, ta liền qua đây nhìn xem điện hạ. Điện hạ một mình ở đây nhìn ra xa cung thành, chính là tâm tình không tốt sao?"

Võ hoàng hậu thở dài một tiếng, "Chỉ là nghĩ đến muội muội cũng phải gả làm nhân phụ, nhất thời có chút bùi ngùi thôi."

Mai quý phi: "Điện hạ yên tâm, ta xem đại chất nhi kia của ta là thật tình thích nàng, ngày sau tất nhiên sẽ đối tốt với nàng."

Võ hoàng hậu cười rộ lên, "Ta nơi nào là không yên tâm lang quân nhà muội, ta là không yên tâm muội muội kia của ta, chỉ sợ nó ngày sau khi dễ tiểu lang quân nhà muội."

Mai quý phi che môi cũng cười, đẹp đôi mắt cong thành trăng non, "Khi dễ liền khi dễ, ta nghĩ trong lòng chất nhi cũng là cam tâm tình nguyện, điện hạ không biết, ta lại là xem đến rõ ràng, chất nhi sợ là đã sớm đối với Trinh muội rễ tình đâm sâu, cái tính tình kia của hắn cùng đại huynh ta giống nhau như đúc, Trinh muội ở cùng với hắn, sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất."

Hai người đứng trong chốc lát, Hoàng Hậu nghĩ đến cái gì, lại nói: "Hôm nay sứ thần Ô Tư đưa tới chút thú vật quý báu, ta nghe nói Thái Tử thích một con mèo trắng nhỏ bên trong, nói lưu lại nuôi, muội lại cho người đưa mèo con đi rồi ?"

Mai quý phi nhìn nàng, "Vâng, ta biết điện hạ tỷ không thích mèo, cho nên đưa đi. Thái Tử nếu thích động vật nhỏ này, lần sau ta sẽ cho người cho hắn nuôi mèo rừng, cũng không cần thế nào cũng phải là mèo con."

Võ hoàng hậu trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Muội có biết ta vì cái gì không thích mèo không?"

Mai quý phi lắc đầu: "Không biết, nhưng điện hạ không thích, ta sẽ không để cho một con mèo xuất hiện ở trước mặt điện hạ."

Võ hoàng hậu dắt nàng, theo cây cột màu son đi về phía trước, hơi hơi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn phía chân trời lâm vào hồi ức, "A nương ta mẹ năm đó đột nhiên mất, ta cùng phụ thân bi thống vạn phần, khi lo liệu lễ tang lơ là muội muội, thế nhưng để cho nó từ lầu cao ngã xuống. Khi đó nó bị thương nghiêm trọng, mắt thấy là không sống nổi...... Đêm đó, ta trông giữ muội muội chỉ còn một hơi thở, nhìn thấy...... Một con mèo thật lớn xuất hiện ở trong phòng, nó ăn muội muội ta."

Mai quý phi ngạc nhiên, nhưng thấy Võ hoàng hậu biểu tình nghiêm túc không giống nói giỡn, liền nghiêm túc lắng nghe.

Võ hoàng hậu nhìn trời, "Ta một lần cho rằng đó là một cảnh trong mộng, nhưng là phụ thân vội vàng tới, cũng thấy được con mèo thật lớn kia, nó ăn sống muội muội ta, sau đó chạy. Ta cùng phụ thân kinh dị lại lo sợ nghi hoặc, ai ngờ chỉ là một ngày qua đi, muội muội êm đẹp lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt chúng ta, nó trọng thương từ trên lầu ngã xuống khỏi hẳn, cũng không nhớ rõ chuyện chính mình bị mèo ăn sống. Ta kia đoạn thời gian rất sợ nó, bởi vì mỗi khi đến ban đêm, trong viện nó hội tụ đầy mèo, an tĩnh vây quanh phòng nó."

"Ta không biết muội muội ta, đến tột cùng còn có phải muội muội ta hay không, trong lòng ta hoài nghi nó là yêu tà gì đó, nhưng lại không muốn làm cái gì cả, rốt cuộc nó là thân nhân ta mất mà tìm lại được. Kỳ thật, hài tử kia từ nhỏ đã không tầm thường, nó cùng chúng ta không giống nhau, nàng giống như có thể nhìn thấy một số thứ chúng ta nhìn không thấy, a nương còn sống, nàng thường xuyên lôi kéo a nương nói nơi không có một vật có thứ gì vậy, chỉ sợ, cũng chỉ có a nương hoàn toàn không sợ nó đi."

"A nương từng tràn đầy sầu lo nói ta, muội muội không giống người khác, chỉ sợ ngày sau sẽ có trắc trở khó khăn, cuối cùng là ứng nghiệm. Sau đó đại đức cao tăng Tĩnh Ngôn đại sư ở chùa Tu Đề được phụ thân mời đến, hắn nói cho chúng ta biết, muội muội chết đi sống lại là có một hồi đại cơ duyên, một cơ hội sống của nó là a nương lưu lại cho nó."

"Nó chậm rãi lớn lên, trở nên càng ngày càng bình thường, ngoại trừ hành sự khác người chút, không còn có khác thường khi còn bé. Việc này, ta cùng phụ thân giấu diếm được mọi người, hiện giờ nhiều năm như vậy qua đi, ta vốn nên quên những việc này, nhưng trong lòng luôn có chút không cách nào tiêu tan lo sợ nghi hoặc. Thấy mèo, ta sẽ nhớ tới chuyện năm đó, hồi tưởng lại cảnh tượng thân muội muội ta bị con mèo lớn kia nuốt vào."

Mai quý phi thần sắc từ kinh dị không dám tin tưởng đến cuối cùng bình tĩnh, nàng gắt gao nắm lấy tay Võ hoàng hậu, vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu trấn an: "Chuyện hiếm thấy trên thế gian nhiều biết bao, điện hạ, nếu sự tình đã qua đi lâu như vậy, không cần lại suy nghĩ, ngày sau muội muội nhất định sẽ bình bình an an."

Võ hoàng hậu lắc đầu, kế tiếp nói rồi lại không có nói thêm gì nữa. Kỳ thật ở mồng một tết năm nay, khi Tĩnh Ngôn đại sư viên tịch*, phụ thân lại gặp ông ấy một lần, đại sư nói Võ Trinh trong mệnh còn có một kiếp, cần đến quý nhân tương trợ mới có thể trải qua, mà quý nhân này cùng một cơ hội sống sót của nàng năm đó cũng có sâu xa. Phụ thân nhiều lần khẩn cầu, Tĩnh Ngôn đại sư mới rốt cuộc lại cho ra một chữ.

viên tịch: nói người tu hành theo Đạo Phật chết

Cái chữ kia là "Vũ".

Cho nên, phụ thân vốn đã không còn miễn cưỡng hôn sự của muội muội, mới có thể để bụng như thế thúc đẩy hôn sự của nàng cùng Mai Trục Vũ, hắn cảm thấy Mai Trục Vũ, đó là cái 'Vũ' kia theo như lời Tĩnh Ngôn đại sư, thời cơ hắn xuất hiện quá mức trùng hợp.

"Quên đi, ta gần đây nói chung là suy nghĩ quá nặng cho nên tâm thần không yên, trở về đi, đừng ở chỗ này trúng gió."

Võ hoàng hậu khôi phục bộ dáng ngày thường, dắt Mai quý phi cùng rời đi.

Màn đêm buông xuống, một bóng ma buông xuống cung điện nơi Hoàng Hậu ở, bên cạnh người Hoàng Hậu ngủ say bồi hồi không đi. Trên giường Võ hoàng hậu mồ hôi đầy đầu, hãm sâu bóng đè, trong miệng vô ý thức kinh hô ra tiếng. Ban ngày Mai quý phi nghe được tâm sự của nàng trùng hợp không yên tâm, bưng đèn tiến đến xem nàng, nghe nàng trong mộng nói mớ liên tục, chạy nhanh tiến lên ngồi vào mép giường, muốn đánh thức nàng.

Ai ngờ, đoàn bóng ma nằm rạp dưới giường kia bỗng nhiên bay vút lên, quấn lấy Mai quý phi vào bên trong bóng ma, Mai quý phi ở giữa ngạc nhiên, nàng bị khối bóng ma kia bao vây lấy, biến thành một con mèo.

Mèo con màu trắng, đôi mắt xanh biếc.

Đèn lúc trước Mai quý phi bưng trong tay rơi trên mặt đất, phát ra một thanh âm leng keng vang lên, ngọn đèn dầu cũng tắt. Võ hoàng hậu hãy còn lâm vào trong mộng bỗng nhiên bị động tĩnh này bừng tỉnh, đầy người mồ hôi ngồi dậy. Nàng lại mơ thấy mèo lớn năm đó ăn sống muội muội, nỗi lòng nhất thời không cách nào bình tĩnh.

"Meo ~"

Một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng làm Võ hoàng hậu sợ hãi cả kinh, nàng quay đầu, thấy mép giường chính mình một con mèo trắng ngồi xổm, trong một đôi mắt xanh biếc của mèo con kia, hình như còn mang theo ngạc nhiên nôn nóng nhân tính hóa, thấy được Võ hoàng hậu sửng sốt. Chẳng qua nàng rất nhanh mặt trầm xuống, giương giọng kêu người tiến vào.

"Nơi này vì sao lại có mèo?"

Thấy cung tì tiến vào là Thanh Ngạc hầu hạ Mai quý phi, Võ hoàng hậu lại kinh ngạc nói: "Thanh Ngạc ngươi không hầu hạ ở bên người Quý phi, sao lại ở đây?"

Thanh ngạc nhìn quanh trái phải không thấy được Mai quý phi, cũng là kỳ quái, quỳ xuống nói: "Nô cùng Quý phi lại đây, Quý phi nửa đêm tỉnh lại không yên tâm, nói muốn lại đây nhìn xem, mới vừa rồi bưng đèn vào."

Cây đèn lăn ở mép giường, Võ hoàng hậu nghe Thanh Ngạc nói như vậy, cũng không để ý tới mèo nữa, cau mày đánh giá trong điện, "Quý phi vào trong điện? Nàng kia người ở nơi nào?"

Trong điện tất cả đều vừa xem hiểu ngay, ngoại trừ các nàng, cũng không thấy thân ảnh Mai quý phi, Thanh Ngạc hoảng loạn lắc đầu, "Nô, nô không biết a, nô cùng người khác đều nhìn thấy Quý phi vào trong điện, chỉ có ngắn ngủn trong chốc lát, nô cũng không biết sao Quý phi sẽ không còn đây nữa."

Võ hoàng hậu ánh mắt ngưng đọng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về con mèo trắng phía mép giường kia, ánh mắt dần dần lạnh xuống. Mỗi lần đụng tới mèo, bên người nàng nói chung phát sinh việc chẳng lành, con mèo này xuất hiện quỷ dị, nói không chừng có quan hệ cùng việc này.

Nàng cổ quái nhìn chằm chằm mèo xem, mấy cung tì cũng không dám lên tiếng, mà mèo kia giống như nhìn hiểu biểu tình Võ hoàng hậu, hơi lộ vẻ nôn nóng lại meo một tiếng, sau đó nhảy tới trước người Võ hoàng hậu, thử dùng móng vuốt cào y phục nàng. Võ hoàng hậu thần sắc biến đổi, phản ứng cực lớn vung tay, ném mèo trắng tới góc giường.

Mèo trắng kia bị ném ngã quỵ ở trong chăn gấm, trở mình hai cái lộn nhào, bò dậy u oán hướng tới Võ hoàng hậu kêu meo meo.

Võ hoàng hậu không biết từ đâu ra chột dạ, thế nhưng cảm thấy chính mình làm như vậy thực không nên.

Nghe nàng vẫn luôn không nói chuyện, cung tì Nga Hoàng đi theo bên người nàng nhiều năm thử lên tiếng hỏi: "Điện hạ, mèo này...... Có cần mang ra ngoài hay không?" Hầu hạ Hoàng Hậu nhiều năm, nàng cũng biết được Hoàng Hậu luôn luôn không thích mèo.

Võ hoàng hậu nghĩ đến chuyện Mai quý phi không thấy, xua tay: "Mang đi đi."

Mèo trắng hướng tới Võ hoàng hậu meo không ngừng, cung tì tiến lên muốn bắt nó, mèo trắng né tránh, không ngừng kêu to, Võ hoàng hậu bị nó kêu tâm hoảng ý loạn, mày nhăn càng ngày càng sâu, bỗng nhiên nói: "Được rồi, không cần lo cho mèo này, dẫn người trong điện ở đây tìm xem, nhất định phải tìm ra Quý phi, Thanh Ngạc, ngươi dẫn người đi bên ngoài tìm kiếm, nói không chừng Quý phi mới vừa rồi lại đi ra ngoài."

Người đều đi rồi, Võ hoàng hậu khoác áo đứng dậy, nhặt cây đèn rơi trên mặt đất kia lên.

Sự tình phát triển hướng về dự đoán tệ nhất của Võ hoàng hậu, cung tì một cung tìm đêm hôm, cũng chưa tìm được thân ảnh Mai quý phi, nàng dường như liền như vậy biến mất vào hư không, trong cung điện đây thủ vệ chồng chất, đột ngột biến mất, duy nhất không bình thường, chính là nhiều ra mèo trắng.

Võ hoàng hậu không thể không để người phong tỏa tin tức, giấu xuống việc này, sau đó tiếp tục phái mọi người tìm kiếm. Ở thời điểm nàng bận rộn, con mèo trắng kia vẫn luôn đi theo phía sau nàng, bất đắc dĩ kêu meo meo.

Võ hoàng hậu bị nàng kêu phiền, nhịn không được quay đầu phiền chán lên tiếng: "Đừng ầm ĩ!"

Mèo trắng xinh xắn đáng yêu kia ngừng lại, bỗng nhiên quay đầu thẳng đến một cái giá đặt trong điện, xem chính xác trong đó một cái bình gốm chưa nung màu bạc sáng bóng, nâng móng vuốt đẩy. Võ hoàng hậu hí một tiếng, nhìn chính mình một cái bình sứ yêu nhất rơi vỡ thành mảnh nhỏ trên mặt đất, mặt đen.

"Mèo chết tiệt, mày......"

Mèo trắng lại một móng vuốt, đẩy ngã một cái gương lưu li Võ hoàng hậu âu yếm khác.

Võ hoàng hậu: "......" Vì cái gì chỉ chọn đồ vật ta thích nhất xuống tay!

Nàng đi nhanh tiến lên, muốn bắt lấy mèo trắng, nhưng mèo trắng linh hoạt dị thường tuỳ thời chuồn mất nhanh chóng, nó đột nhiên chui vào trong một cái ngăn tủ, sau đó ngậm ra một cái túi tiền cũ xưa, đặt ở trước mặt Võ hoàng hậu.

Võ hoàng hậu động tác dừng lại, đây là túi tiền đầu tiên Mai quý phi làm cho nàng, Mai quý phi tính tình lãnh đạm cao ngạo, kỳ thật không giỏi việc này, tay nghề không tốt làm khó coi, sau lại làm càng tốt cho nàng, cái túi tiền này đã bị Võ hoàng hậu cất giữ trong tủ. Cái túi tiền này địa vị cùng ý nghĩa, chỉ có nàng cùng Mai quý phi biết được.

Võ hoàng hậu cổ quái nhìn mèo trắng, hơn nửa ngày mới hỏi: "Mày là nói, nàng ở trong tay ngươi, ta không được hành động thiếu suy nghĩ?"

Mèo trắng: "......"

Móng vuốt mèo trắng vươn tới rồi lùi về đi, qua lại hai lần, mới nghiến răng, quay đầu khắp nơi tìm kiếm, lại ở trong tủ kéo ra một cái váy.

Ánh mắt Võ hoàng hậu rốt cuộc chậm rãi biến hóa, "...... Mày là Tố Hàn?"

Mai Tố Hàn, chính là tên Mai quý phi.

Mèo trắng gật gật đầu, thay đổi hung bạo mới vừa rồi, ôn thuần đi tới, cọ cọ tay Võ hoàng hậu. Võ hoàng hậu rụt rụt, cảm giác nổi lên một thân da gà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro