Chương 27
Hoàng Kỳ Lâm cầm bó hoa hồng trên tay , dự tính là về trước cả Vương Nguyên để chuẩn bị . Anh xếp nến thành hình trái tim rồi đem giấu bó hoa đi , đợi đến lúc cậu về
" Cạch "
Tiếng mở cửa ở ngoài truyền vào , biết chắc Vương Nguyên đã về , Kỳ Lâm đứng lên sửa sang lại quần áo một chút , miệng cười tươi trốn vào một bên cánh cửa
" Sao lại tối thế này ! Kỳ Lâm , anh đã về chưa ?"
Bỗng dưng từ chính giữa căn phòng , một luồng sáng được thắp lên . Cậu nhìn thấy những cây nến được xếp thành hình trái tim , sáng rực cả căn phòng , thực sự rất ấm áp
" Vương Nguyên " Anh mỉm cười ngọt ngào , tiến đến bên cậu
Cậu ngơ ngác nhìn anh , ánh mắt long lanh bởi ánh nến chiếu vào càng thêm huyền ảo trong bóng tối
" Em xem . Bóng tối xung quanh đây là những khó khăn , đau khổ mà em phải chịu , khiến em mờ mắt , không biết nên xoay xở như thế nào . Còn chỗ được nến thắp sáng cả một góc là tình yêu của anh dành cho em "
"..."
" Dù mọi thứ xung quanh vẫn mịt mờ một màu đen nhưng vẫn có tình yêu của anh là sáng rực dẫn bước em ra khỏi bóng tối "
Đáy mắt long lanh của Vương Nguyên ngân ngấn nước mắt
" Tôi thực sự...."
" Anh biết em còn yêu Vương Tuấn Khải , em chưa mở lòng được nhưng em lại muốn quên hắn "
" Cho nên ....đây là một lần em thử mở rộng lòng , có thể em sẽ hoàn toàn quên đi Vương Tuấn Khải , anh yêu em , Vương Nguyên .....chúng ta sẽ cùng cố gắng ...nếu em thấy hoàn toàn mệt mỏi về sau này , anh cũng sẽ hạnh phúc mà buông tay em vì ít ra em đã yêu anh "
Vương Nguyên nước mắt giàn giụa nhìn Kỳ Lâm , không rõ là cảm động hay đang tổn thương trong lòng nữa .
" Em....có đồng ý không?" Anh ngập ngừng hỏi cậu rồi đưa bó hoa hồng đỏ ra trước mặt cậu , mỉm cười chân thành
" Anh có thể cho tôi thời gian không " Cậu rõ rành rành mạch nói ra từng chữ một " Tôi hứa , nhất định 2 ngày sau sẽ có câu trả lời cho anh "
Kỳ Lâm mắt đượm buồn , nuốt nước bọt khó khăn : " Anh ...anh biết rồi "
" Bởi vì tôi muốn trong thời gian này , sẽ cố gắng hiểu anh xem sao , nếu có thể ...."
Anh mừng rỡ ôm cậu vào lòng , liên miệng :" Thật à , thật à ? Cảm ơn em . Mà nhất định hai ngày sau phải có câu trả lời cho anh đấy "
Vương Nguyên nhẹ gỡ tay Kỳ Lâm ra , nhìn sâu vào đôi mắt đang ánh lên những tia vui sướng ấy : " Nếu có thể thì được , còn không thể thì chúng ta vẫn làm bạn , đừng buồn nhé "
" Được ! được . Anh hứa với em , Tiểu Nguyên . Cầu mong là em đồng ý "
.
.
.
Vương Tuấn Khải khoác áo ấm , cho hai tay vào túi ủ ấm . Một mình ngồi trong xe , nhìn ra ngoài bầu trời đang rơi tuyết đang rơi đầy . Khẽ thở dài một tiếng , tâm trạng hắn bây giờ thực khó chịu quá !
Hiện tại hắn vẫn đang nhìn vào quán cà phê sáng đèn vàng mà Vương Nguyên đang làm ở trong . Đôi mắt chăm chú không rời nhất cử nhất động của cậu , những lời từ ngày hôm qua còn vang vọng mãi trong đầu hắn
Thế giới đã dần dà xa hết , cả Vương Nguyên cũng thế , xung quanh chỉ cảm thấy cô đơn . Đêm nào hắn không lên bar uống rượu say khướt với Thiên Tỉ thì cũng ngồi trong phòng Vương Nguyên mà hút thuốc , đôi khi còn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến sáng
Không biết những lúc trước , Vương Tuấn Khải đầu óc như thế nào mà không hay , không hiểu được thấu sự thiệt thòi , tủi thân của Vương Nguyên . Đến bây giờ hắn lại là người nhận lại tất cả ...
Cô đơn cho đến khi thấy được nụ cười ấm áp của Vương Nguyên ở quán cà phê , hắn dường như thức tỉnh lại . Hồi ấy , yêu Lưu Nhã Nhi đến ngu muội , trong mắt luôn thấy là thiên thần . Nhưng hôm qua , lời Vương Nguyên nói .......hắn nhận ra chẳng có ai là thánh thiện , thật lòng với mình ...
Hắn cũng nghĩ mình thật là kẻ mặt dày , hôm qua đã bị Vương Nguyên đuổi mà hôm nay lại mò mặt đến đây tiếp .
Có cha mẹ cũng như không có , quanh năm suốt tháng đi quản lý công ty bên Mỹ . Điều Vương Tuấn Khải cần là một hơi ấm để hắn có thể dựa vào , chia sẻ nỗi buồn , niềm vui . Chỉ cần một ai đó thôi , cũng sẽ làm hắn cảm động ngay tức khắc .
Tuấn Khải cầm máy gọi cho Thiên Tỉ , hẹn đến quán bar uống rượu giải sầu tiếp . Tối nay lại là một đêm chìm trong men say của hắn
Không ngờ Lưu Chí Hoành hôm nãy cũng cùng đến với Dịch Dương Thiên Tỉ , vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải , cậu đã chán ghét quay sang chỗ khác . Khi uống rượu cùng nhau , Chí Hoành đã hỏi Tuấn Khải :
" Vương Nguyên , cậu ấy vẫn ổn chứ ?"
" Làm sao tôi biết được "
" Đừng nói dối ! Tuy không biết nhiều nhưng ít ra tôi cũng biết anh ngày nào cũng đến chỗ cậu ấy làm để nhìn từ bên ngoài vào "
" Cậu theo dõi tôi ?" Vương Tuấn Khải nghi hoặc nhìn Chí Hoành
" Tôi nghĩ anh đang thay đổi dần đó "
Thay đổi ? Thay đổi ư ? Hai từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn . Hoá ra trong từng ngày ấy , hắn đang thay đổi , phải không ?
Anh đã thấy được hình ảnh anh chưa từng thấy...
Nghe thấy âm thanh , anh chưa từng một lần nghe
Kể từ khi em rời xa ....
Vương Tuấn Khải loạng choạng bước ra khỏi bar với bộ dạng say khướt . Hắn còn chẳng thể nhận thức được phía trước là gì , cứ thế mà đâm sầm vào một đám người
" Thằng nhãi , mày dám đụng tới lão tử . Mày gan to bằng trời "
" Cút " Tuấn Khải hất tay đám người đó ra nhưng chẳng may bị chúng giữ lại
" A ; Thằng này láo , đánh chết mẹ nó cho tao " Tên cầm đầu hô to rồi chúng lao vào đánh hắn , mà Tuấn Khải say khướt nữa nên cũng chả có đủ tỉnh táo để phản công . Nếu không say , thì chắc chắn tối nay là ngày tận số của bọn kia rồi
Vương Nguyên lúc đi làm về nghe thấy tiếng gây gổ trong một hẻm nhỏ . Cũng không thể lờ họ mà đi được , như thế thật vô lương tâm . Nghĩ tới nghĩ lui cậu đành chạy vào ngõ hô to :
" Các anh cảnh sát ơi ! Có nhóm côn đồ đang đánh người "
Bọn người đó hai từ "cảnh sát " thì thi nhau bỏ chạy toán loạn . Khi đám đó đã đi hết , Vương Nguyên mới từ từ đi lại , nhìn thiếu niên có bóng dáng quen thuộc đang ngồi bệt dưới nền đất lạnh , nhẹ nhàng nói
" Anh gì ơi ! Anh có sao không ?"
Người đó trở mình quay ra theo tiếng nói êm dịu . Là Vương Tuấn Khải ! Vương Nguyên bực mình thở dài , biết thế thì để hắn bị đánh cho rồi (Ác gì mà ác thế con?? =(()
" Vương Nguyên , Vương Nguyên " Tuấn Khải mỉm cười ngây ngốc gọi tên cậu
" Đứng lên ! Tôi đưa anh về " Dù đúng là giận hắn nhưng cũng không đành lòng để hắn suốt đêm ở đây được
Khó nhọc lắm cậu mới đưa hắn về được đến nhà . Trên đường đi hắn liên tục nói những câu vô nghĩa , sém chút nữa là cậu thả hắn ra một bên vệ đường
Ngôi nhà vẫn im lìm và lạnh lẽo như thế , nhìn lại nơi đây mà trong lòng có chút co rút đau đớn . Vẫn chỉ mình hắn ở đây , cả hai bác lại liên tục quản lý công ty bên Mỹ xa xôi . Đỡ hắn nằm xuống giường , cậu vào phòng tắm bưng ra một chậu nước nóng và khăn ướt lau người cho hắn
Lúc đó , Vương Tuân Khải đột nhiên nắm chặt lấy tay Vương Nguyên làm cậu cư nhiên hoảng hốt
" Làm ơn ....làm ơn ở lại đây với tôi một chút thôi cũng được "
Khẽ thở dài , nhìn bộ dạng hắn lúc này kỳ thực rất đáng thương . Trong lòng cảm xúc lẫn lộn , hình như hận cũng có , mà thương cũng có
Nhẹ gỡ tay hắn ra , cậu đến bên chiếc ghế sofa cạnh giường , rút điện thoại ra nhắn một cái tin cho Hoàng Kỳ Lâm an tâm rằng hôm nay làm thêm ca . Đúng như dự đoán , anh hồi đáp rất nhanh nhắc cậu phải luôn giữ sức khỏe , đừng làm nhiều quá , cũng đừng làm nặng quá . Kỳ Lâm lại làm Vương Nguyên phải suy nghĩ thêm nhiều một chút nữa , thực sự anh là một người rất chân thành
Vương Tuấn Khải thức dậy lúc giữa đêm vì khát nước , đầu óc đau như búa bổ . Hắn chỉ nhớ mình đã gây gổ với một nhóm côn đồ rồi ai đó đến . Nhìn sang một bên , hắn thấy chậu nước và chiếc khăn ướt . Điều quan trọng là Vương Nguyên đang nằm co ro vì lạnh trên ghế sofa gần đó , thật gần .......
Trong lòng đột ngột phát lên một tia ấm áp , thì ra những lúc mệt mỏi , cô đơn như thế này , ít ra ....Vương Nguyên vẫn còn ở lại nơi thế giới không một bóng người của Tuấn Khải
Hắn mang theo chiếc mềm rồi đến bên chiếc ghế sofa , nhẹ nhàng đắp lên người cậu . Tuấn Khải ngồi bệt xuống sàn cạnh chiếc ghế , châm lửa hút thuốc . Đêm nay may mắn không phải một mình hắn ở trong căn phòng tịch mịch này nữa , còn có Vương Nguyên mà ....
Cảm ơn em ............................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro