Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN 3: Đừng làm bẩn tay

Trong quán bar nổi tiếng nhất nhì thành phố, âm nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ đang điên cuồng lắc lư nhún nhảy theo âm nhạc.

Sau khi Jimin vào bên trong lại cảm thấy mình không thích ứng được với loại tiết tấu này. Chẳng lẽ anh đã quá già để thích ứng với những trò tiêu khiển của giới trẻ ngày nay.

Nhưng tới cũng tới rồi, anh cũng nên ở lại thêm một lúc.

Nghĩ vậy, Jimin thuê một lô ghế dài, mở chai rượu đắt nhất, yên lặng ngồi uống rượu một mình.

Với vẻ bề ngoài của Jimin, dù anh ngồi yên lặng trong một góc cũng là một phong cảnh đẹp, chớp mắt đã thu hút được sự chú ý của phái nữ.

Có người lớn gan lại gần bắt chuyện.

Jimin liền mỉm cười từ chối.

Nói cũng lạ, miệng anh nói là đi ra ngoài thoát kiếp độc thân nhưng tâm trí anh đều nhớ tới người phụ nữ tên là Rose buổi sáng kia.

Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, cô cứ lắc lư trong tâm trí anh, làm thế nào cũng không chịu đi.

Điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng rối bời.

Mỗi một người phụ nữa lại gần bắt chuyện, anh đều so sánh họ với Rose. Nếu không phải eo không đủ nhỏ thì là chân không đủ dài, hoặc là ngực không đủ lớn, làn da không đủ trắng, dù sao thì cũng không ai có thể so với Rose.

Jimin cảm thấy chán chường, dứt khoát đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, âm nhạc trong hội trường ngừng lại, ánh đèn phụt tắt, chỉ còn lại một chiếc bóng đèn công suất cao chiếu thẳng vào giữa sân khấu.

Một người phụ nữ dáng người yểu điệu dựa vào ống thép xuất hiện lập tức những tiếng hú hét bùng nổ cả hội trường.

Jimin cũng nhìn lên sân khấu và nhận ra đó chính là người phụ nữ đã làm tâm trí anh không yên cả ngày nay.

Jimin dừng lại nhìn không chớp mắt về phía sân khấu.

Eo cô linh hoạt như rắn nước, chiếc váy bó sát vàng rực lấp lánh đầy gợi cảm, đôi giày cao gót tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của cô.

Jimin nghe thấy tiếng tim mình đập không ngừng theo nhịp trống.

Điệu nhảy của Rose vừa quyến rũ lại vừa gợi cảm, quả thật đúng là tâm điểm chú ý giống như bản thân cô vậy.

Không có ai rực rỡ hơn cô ấy!

Điệu nhảy kết thúc, mọi người đồng loạt reo hò, đám đàn ông đỏ mắt muốn làm quen với cô. Thậm chí còn có người vươn tay ra muốn lôi kéo cô, muốn sàm sỡ cô.

Rose vứt ra một nụ hôn gió rồi biến mất ở sau cánh gà.

Jimin vội đuổi ra phía sau hậu trường. Anh đã thấy một người đàn ông chặn đường Rose, trong tay tên đó còn cầm chén rượu hình như muốn mời cô uống rượu.

Đôi mắt tham lam bẩn thỉu của tên đó đã làm lộ tâm tư xấu xa của hắn ta.

Rose vừa nhận ly rượu, Jimin đã xuất hiện giật lấy cái ly và ném xuống đất.

Rose ngạc nhiên, cô cũng không ngờ sẽ gặp lại anh ở chỗ này.

Người đàn ông kia tức giận gầm lên với Jimin: "Con mẹ nó mày là ai? Sao lại đập rượu của ông?"

Jimin nhếch miệng cười: "Mày muốn làm gì không phải mày là người biết rõ nhất sao?"

Hắn ta hoảng hốt cho rằng hành động bỏ thuốc vào rượu của mình đã bị bại lộ. Nhưng lúc này có chết cũng không thể thừa nhận, vì thế hắn ta lớn tiếng nói: "Tao không biết mày đang nói gì cả? Mày không biết tán gái cũng cần thứ tự trước sau sao?"

Jimin đang chuẩn bị vạch trần hắn ta, Rose lại khoác tay người đàn ông kia, nói với Jimin như người xa lạ: "Vị tiên sinh này, tôi và bạn tôi đang nói chuyện tại sao anh lại xông ra xen vào việc của người khác thế?"

Người đàn ông kia lộ vẻ mặt đắc ý, ôm eo cô, ưỡn ngực nói, "Đúng vậy, chuyện của tụi tao có liên quan gì tới mày, nếu mày không đi tao sẽ báo cảnh sát đấy."

Jimin hết sức ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.

Ai ngờ sau khi Rose khoác tay tên đó quay người rời đi lại đột nhiên quay đầu lại nháy mắt với anh.

Jimin trở nên bối rối, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Anh nghĩ thế nào vẫn cảm thấy lo lắng cho nên đã lặng lẽ đi theo.

Nhưng bọn họ đi quá nhanh, Jimin đuổi theo ra tới cửa đã không thấy bóng dáng hai người họ đâu.

Jimin thở dài, cảm thấy mình không nên xen vào việc của người khác muốn xoay người rời đi.

Anh mới đi được hai bước thì bắt gặp hai tên thanh niên đứng dựa vào tường hút thuốc trong con hẻm nhỏ.

"Đứa con gái vừa rồi khá ngon nhỉ, đáng tiếc bị tên họ Oh nẫng tay trên. Thằng nhãi đó cũng thật lắm mánh khóe."

Một người khác cười nhạo: "Mánh khóe của tên đó chẳng phải là bỏ thuốc vào rượu hay sao? Không biết lần này hắn ta lại cho con nhỏ đó uống thuốc gì? Tao nghe nói tháng này nó đã rape được bảy tám đứa nhờ vào loại thuốc ấy rồi."

"Thật hay giả vậy? Có biết là thuốc gì không? Lần sau tìm nó lấy một chút thử xem." Hai tên đó hưng phấn cười rộ lên.

Jimin đi qua lạnh lùng hỏi: "Cái tên tụi mày nói tới đi đâu rồi?"

Hai người liếc nhau, hầm hè nói: "Mày là ai?"

Jimin nhìn vào mắt bọn họ, hai người đó liền ngây ra, nói một cách máy móc: "Tên đó đã vào khách sạn Changji rồi! Hắn ta thường xuyên làm chuyện ấy ở đó."

Jimin lập tức gọi xe đuổi theo.

Vừa bước vào sảnh anh đã hỏi thăm lễ tân. Tất nhiên lễ tân không thể tiết lộ thông tin khách hàng nhưng Jimin đã xâm nhập vào tiềm thức của lễ tân và dễ dàng lấy được thông tin khách thuê phòng.

Jimin đi thẳng lên tầng 3, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng phụ nữ kêu thảm thiết.

Anh tức giận đạp cửa tiến vào nhưng trong phòng lại không phải hình ảnh anh tưởng tượng.

Rose ăn mặc gợi cảm đang tay đấm chân đá tên đàn ông nằm sõng xoài trên mặt đất.

Tên kia bị bịt chặt miệng, Rose vừa đánh vừa phát ra tiếng rên rỉ.

Jimin vừa xông vào lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Rose thấy Jimin đạp cửa xông vào cũng khá là bất ngờ.

Tên kia đã suýt bật khóc khi nhìn thấy Jimin, nếu không phải hắn ta bị bịt miệng thì hắn ta đã muốn kêu lên cứu mạng.

Rose thấy thế lại đạp cho hắn ta vài phát nữa, hắn ta bị đá đến mức mặt mày xám xịt, kêu cũng không dám kêu.

Jimin xoay người đóng cửa lại, tiến lại gần hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Rose mỉm cười vuốt tóc, liếc nhìn anh một cách tình tứ: "Anh không nhìn ra sao? Tôi đang xử lý tên cặn bã này. Tên khốn này đã đánh thuốc mê và cưỡng gian 10 cô gái trong tháng này. Hơn nữa trong tay thằng khốn này còn có video, những cô gái đó muốn báo án cũng không dám. Nếu đã gặp vậy thì nhất định phải dạy dỗ hắn một trận ra trò mới được."

Nói xong, cô dùng hết sức đá vào hạ thân của đối phương, hắn ta đau đến quằn quại.

Rose còn chưa hết giận, cô lấy một con dao phẫu thuật từ trong túi ra.

Jimin vội vàng ngăn cô lại: "Cô định làm gì thế?"

Rose cười tà ác: "Thiến tên khốn này! Loại người như tên này nên tịch thu công cụ gây án là tốt nhất."

Jimin rút con dao trong tay cô ra nói: "Chuyện thế này sao có thể để một cô gái ra tay được."

Rose ngạc nhiên vậy mà anh lại không cản cô lại?

Jimin ngồi xổm xuống bịt chặt miệng của đối phương, vung tay cắt một nhát vào bộ phận mấu chốt nhất của tên đó.

Tên đó hoảng sợ muốn thét lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh, sau đó hắn ta trực tiếp ngất xỉu.

Jimin đứng lên, nói: "Được rồi, chuyện còn lại giao cho tôi xử lý đi. Một cô gái như cô cũng đừng làm bẩn tay mình vì chuyện thế này."

Đôi mắt Rose như tỏa ra ánh sáng, cô cảm thấy khó hiểu hỏi anh: "Anh... không thấy tôi tàn nhẫn độc ác sao?"

Jimin nghe vậy thì mỉm cười.

"Anh cười cái gì?"

Jimin ép cô vào sát tường, cười xấu xa nói: "Cô bé à, cô còn chưa biết thế nào mới là tàn nhẫn độc ác thật sự đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro