Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Sư- Ngư] Mưa Rồi, Lại Một Lần Nữa Tôi Nhớ Anh


_ Chia tay đi.

_ Lí do?

_ Tôi chán cô đến tận xương tuỷ. Thế thôi.

_ Anh chán tôi - nó nhíu mày, tim như bị ai đó bóp nghẹt đau nhói.

Anh như cơn gió vô tình lướt qua em rồi biến mất.

Anh như ngọn lửa nồng nhiệt cho em sức sống rồi lại dập tắt nó.

Anh như viên ngọc quý làm em phải trân trọng nhưng rồi lại tuột mất.

Anh à, em làm gì sai sao?

Mưa rơi rồi kìa. Liệu ông trời đang khóc cho nó hay muốn xoa dịu nó...

Nó nhìn bóng dáng anh khuất dần sau làn người tấp nập mà lòng thắt lại, mưa rơi như xối nước.

Nhưng lạ quá nước mưa sao lại có vị mặn. Hai vai nặng trĩu buông thõng, nó quay lưng, lặng lẽ bước trong màn mưa.

****

Bước vào lớp nó di chuyển xuống ghế, ngước đôi mắt màu khói đã sớm nguội lạnh. Nó úp mặt xuống bàn, nhắm hờ mắt, hôm nay là ngày nó mất anh, mất anh mãi mãi.

_Lãnh Sư Tử.

Nó vẫn chìm trong dòng suy nghĩ thì 1 cái vỗ vai khiến nó giật mình. Dùng đôi mắt sắc sảo nhìn lên, lông mày nhíu lại.

Ánh mắt Bảo Bình ánh lên tia kinh thường...

"Reng!reng!"

Tiếng chuông vào học vang lên đập vào tai nó. Xoa xoa vành tai nó thở dài...ai bảo tai nó thính quá làm gì. Cơ mà nhìn gì mà nhìn, Bảo Bình mày nên chui về chỗ đi. Mái tóc đen bị nó hất ra sau, nó ghét cảm giác bị tóc dính vào mặt. Khó chịu chết đi được...

_Tóc cậu sẽ rối đấy.

Một giọng nói vang lên, nó quay sang, mặt nó biến sắc, cắn mạnh môi đến bật máu, nó hất anh ra, úp mặt xuống bàn. Làm sao có thể? Vì sao có chuyện người lại giống người đến như thế...?

_Đừng lãnh cảm như thế mà. Tớ là Hàn Song Ngư. Rất vui được gặp.

Song Ngư chìa bàn tay ra nhưng đáp lại anh là 1 sự im lặng đến đáng sợ. Anh đáng ra rất tức giận nhưng lạ làm sao anh còn cười như không có chuyện gì xảy ra. Thoái lui tay, anh ngồi xuống bên cạnh nó. Mùi hương của anh giống quá thật giống Trần Song Tử, người đã khắc sâu vào tiềm thức của nó. Đôi mắt Bảo Bình khẽ ánh lên tia lo lắng, anh ta thật giống.

"Tôi nhất định sẽ làm cho cô cười."

****

_Hàn Song Ngư, lên trả bài cũ.

_Ơ ơ vâng.

_Đọc lại bài Qua Đèo Ngang cho tôi.

_À vâng.

E hèm!!!

"Bước tới nhà em, bóng xế tà.
Đứng chờ năm phút, bố em ra.
Lơ thơ phía trước, vài con chó.   
Lác đác đằng sau, chiếc chổi chà.
Sợ quá anh chuồn, quên đôi dép.
Ông già ngoác mỏ, đứng chửi cha.
Phen này nhất quyết thuê cây kiếm.
Trở về chém ổng đứa làm ba."

_ Song Ngư em đọc cái quái gì vậy?

_Em nhớ mình đọc đúng mà?

Song Ngư cười cười nhìn xuống chiếc điện thoại. Chớt mợ đó bài chế mà, lần này mày chết chắc ròi Ngư ơi!

_Viết 5 cái bản kiểm điểm cho tôi. Nhớ mỗi cái viết 10 vạn lần. Cuối tiết nộp để lên đây, chữ đẹp vào cấm hoáy. Thôi cả lớp vào tiết. Lãnh Sư Tử mau tỉnh dậy luôn đi.

Bà cô phán cho Song Ngư sụp đổ. Ể nhưng vế sau khiến Ngư tò mò lúc nãy anh đâu thấy nó ngủ đâu, nhìn sang nó, nụ cười hình bán nguyệt của nó khiến anh đứng hình. Nó biết cười.

_ Cậu mới cười - Song Ngư nắm lấy tay áo nó kéo kéo, vui quá đi.

_Ơ?

Sư Tử lập tức thu lại, hắn lố bịch hết sức.

_ Mô ̀! Hiếm lắm mới thấy cậu cười, cười lên đi - Song ngư kéo mặt nó gần sát mặt mình.

Đẩy anh ra nó khẽ đỏ mặt. Nửa tức giận nửa xấu hổ, cắn chặt môi. Anh làm thế với hàm ý gì chứ? Nó điên rồi, Song Ngư anh ngốc thật. Muốn làm bạn với nó sao. Nó thật sự muốn anh tránh xa nó, ghét nó. Tình yêu thật phức tạp mà.

*****

1 bức thư gửi đến cho nó, hẹn nó cuối giờ ra sau trường, nó tất nhiên đồng ý.

Cuối giờ, sau trường:

_Mày tránh xa anh Song Ngư của tao ra - Cái giọng đanh đá của Uyển Nhi vang lên. Vâng tên cô ta là Uyển Nhi kẻ thù không đội trời chung từ khi cấp 1 của Lãnh Sư Tử nó.

_Anh ấy là của cậu, cậu chắc chứ?

Sư tử nhướn mày, nó vốn luôn xem ả là bạn nhưng cái giọng của ả khiến nó thêm bực bội.

_Ôhô tao rất chắc đấy, còn mày đồ mặt dày, chả phải anh Song Tử bỏ mày chỉ vì mày quá nhàm chán hay sao và tất nhiên Song Ngư cũng vậy - Uyển Nhi nhếch môi

_.... - Sư Tử im lặng. Sau đó, nó bỗng lên tiếng.

_Song Ngư không yêu cậu đừng níu kéo anh ấy nữa - Nó biết việc dõi theo Song Ngư khiến Uyển Nhi mệt mỏi đến nhường nào.

_...- Đến lượt Uyển Nhi im lặng. Ả ngồi thụp xuống giả vờ khóc lóc

Chẳng mấy chốc mọi người đã quay quanh nó. Tiếng bàn tán xôn xao cả lên, Thế Đạt - Bạn trai Uyển Nhi chạy lại cô bạn gái.

_Tiểu Nhi em sao vậy - Đôi mắt nhỏ đỏ hoe, nhỏ sụt sịt trả lời...

_Hic hic ... Sư Tử xấu lắm, em chỉ hỏi mượn sách của cậu ấy thì cậu ấy đẩy em ngã....

Tiếng xôn xao ngày càng rầm rộ, đa số đều bên vực Uyển Nhi và nói xấu Sư Tử. Từ bao giờ Thế Đạt đả đụng tới nó, cậu giơ tay thành quyền thì bỗng 1 bàn tay nắm chặt lấy.

_Thế Đạt dừng lại - Kéo sư tử ra sau. Song Ngư lên tiếng.

_Tránh ra, tao phải cho nhỏ đó một trận.

_Thế Đạt mày mà đụng vào nó thì tao sẽ xử mày, Uyển Nhi cô ngừng giả tạo được rồi đấy. Còn mấy người nữa mau biến hết đi, đứa nào đụng vào 1 cọng tóc của Sư Tử, tao sẽ chôn thằng đó - Song Ngư giận dữ. Sư tử cắn môi, tim nó vài giây chợt thấy ấm áp.

Kéo nó đi Song Ngư nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó chặt đến độ không thể dứt ra.

Uyển Nhi lập tức mắt đỏ ngầu, giận dữ tột độ.

"...Lãnh Sư Tử, Phạm Uyển Nhi tao sẽ cho mày biết.... thế nào là lễ độ..."

****

Song Ngư nâng bắp tay nó lên, liếm nhẹ vết máu trên đó. Khốn thật móng tay ả thật sắc.

_Anh đang thương hại tôi. - Sư Tử rụt tay lại. Nó sợ, sợ rằng Song Ngư thương hại nó.

_ Sư Tử ... tớ thật sự không biết quá khứ của cậu thế nào dù có ra sao tớ sẽ ở bên cậu - Cười khẩy cậu nhìn thẳng vào mắt nó, đôi mắt nâu khói trở nên vô hồn.

_Tại sao? - Nó cúi gầm mặt

_Tại Sư Tử là cô gái đặc biệt. Tớ muốn bảo vệ cậu. Mèo nhỏ cậu có thể kể quá khứ của cậu cho tớ -Song ngư nắm lấy vai Sư Tử.

Khẽ gật đầu nó kéo cậu ngồi xuống.

_Bạn A trước đây là 1 cô gái hoà đồng, nhanh nhẹn, hoạt bát nhưng bạn A lại ngu ngốc đến nỗi thích bạn B suốt năm cấp 2. Rồi lên cấp 3 bạn A rất vui vì được học chung lớp với bạn B. Một ngày bạn A chợt nhận ra mình yêu bạn B mất rồi.

Xây dựng câu truyện bằng Bạn A và Bạn B sao? Song Ngư dịu dàng mỉm cười.

_ Rồi 1 ngày bạn A quyết định thổ lộ, nhưng bất ngờ thay bạn B lại đồng ý.

Anh ta đồng ý?

_Bạn A rất vui, hạnh phúc đến độ muốn hét lên cho cả thế giới biết bạn A yêu bạn B rất nhiều. Nhưng bạn A lại quá nhu nhược khi nghĩ rằng bạn B cũng yêu bạn A.

Anh ta....

_Rồi 1 kia bạn B hẹn bạn A ra công viên với 3 từ "Chia tay đi" bạn A đã rất sốc và bị trầm cảm ngay sau đó.

Điều đó thật là...

_Vào năm cuối cấp bạn A đã gặp bạn C người có vóc dáng và mùi hương giống hệt bạn B. Bạn A đã bối rối đến độ muốn tránh xa bạn C ra vì đơn giản cô ấy không muốn đau.

Là mình sao?

_Nhưng bạn C lại rất tốt bụng và thân thiện điều đó khiến trái tim bạn A thấy ấm áp....

Sư Tử...cậu ?

_Song Ngư nè, bạn A ngu ngốc quá đúng không? Kể cả khi bạn A biết rằng điều đó rất đau.

Song Ngư thoáng im lặng.

Anh không biết bạn B là ai nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi Chính người kia đã làm nó đau, người kia đã khiến cho nó đau. Và cũng chính anh, chính anh là người gợi chuyện trong quá khứ lên trong nó. Anh thật sự không biết gì cả, hoàn toàn không.

_Bạn A không có lỗi, chính bạn B và bạn C mới là người làm bạn A tổn thương nhưng Mèo Con à. Tớ chắc chắn sẽ không để cậu tổn thương thêm nữa đâu. Tớ chắc chắn.

Song Ngư để đầu Sư Tử dựa vào mình. Nó đau khiến anh cũng khó chịu. Anh có cảm giác vai áo mình ươn ướt, nó lại khóc rồi.

****

Sau việc hôm qua Song Ngư ngày ngày kiên trì đeo bám nó. Mặc nó đuổi cậu như đuổi tà cậu vẫn mặt dày bám nó. Yêu là phải mặt dày.

Trong phút chốc, chiếc lá phượng đầu tiên rơi xuống, hè rồi. Nhìn sang chỗ anh vẫn trống, hôm nay anh không đến lớp, nó như thấy thiếu gì đó. Nó không nghĩ sự xuất hiện của anh trong nó đã quan trọng đến nhường nào.

Bổng 1 cú điện thoại vang lên.

_Cô là Sư Tử? - Tiếng nói trầm của người đàn ông lạ mặt vang lên.

_Vâng?

_ Hàn Song Ngư đang cấp cứu,  mong cô đến gấp. Địa chỉ đường xxx bệnh viện SSS.

Rớt chiếc điện thoại nó vốn giữ như giữ của, nó thở không ra hơi, anh bị sao vậy? Mặc kệ cái nhìn khó hiểu của lũ bạn và cô giáo nó xách cặp trèo ra khỏi cửa sổ nhảy xuống.

_Này đây là tầng 3 mà - Bảo bình cắn môi, chuyện gì mà gấp gáp thế, lòng cô bỗng lo lắng cho cô bạn nối khố của mình.

****

_Bác sĩ cậu ấy sao rồi ạ? - Sư Tử bấu lấy gấu áo của người đàn ông mặc áo trắng.

_Chúng tôi rất tiếc. Cậu ấy không thể sống.

Nó đứng hình.

Chảng phải mới hôm qua anh còn cười nói với nó sao? Sao bây giờ?

_Chiếc xe gây tai nạn đã bị đưa về đồn. Nhưng ta đã rất ngạc nhiên vì ngay khi cậu nhóc ấy hôn mê vẫn lẩm bẩm tên cháu đấy.

_Haha bác sĩ ông đùa sao. Cháu, cháu không tin.

_Não bộ của cậu ấy đã bị tổn thương. Và trái tim của chàng trai đó đã ngừng đập. Ta xin lỗi cháu.

Vị bác sĩ cúi mặt. Không dám ngẩng đầu nhìn nó.

Không, không thể nào...

Song Ngư cậu đã hứa với tớ rồi cơ mà, là bên cạnh tớ mãi mà?

Sao có thể?

Chợt nhận ra, từ bao giờ nó đã yêu anh mất rồi. Yêu nụ cười của anh. Yêu ánh mắt dịu dàng và cả trái tim thuần khiết ấy nữa. Nó yêu tất cả mọi thứ thuộc về người con trai mang tên Song Ngư ấy.

Nhưng lời nói này không thể truyền đến tai anh nữa rồi, đã quá muộn. Không thể...

Chết tiệt.

_Ta đã tìm thấy trong túi áo nó có tên của cháu. Ta xin gửi lại cho cháu.

Mở hộp quà ra là một chiếc vòng tay được chạm khắc tinh xảo. Đâu đó trong chiếc vòng còn có lời nhắn nhủ ngọt ngào.

"Sư Tử, tớ thích cậu được không?"

_Không không - Nước mắt nó rơi xuống, tim nó sao mà đau lắm.

Tình yêu thật đáng sợ, nó như con dao 2 lưỡi vậy.

Và tôi nghe nói Sư Tử sau đó đã thắt cổ tự sát. Mọi thứ thật khủng khiếp, như một cơn ác mộng.

****
1000 năm sau

_Tớ thích cậu tiểu Sư!

_Tớ cũng vậy. Tớ nhất định sẽ trở thành vợ của Ngư Ngư mà.
________________________

Cre: Hime-tan
Edit: Ant.

Sao và cmt cho tớ nhé! Sao dạo này cảm thấy như bị bơ 😭😭 Bùn tủi quá hàaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro