Chương 49: Khẩu súng này, cô muốn!
"Phan Xử Nữ, cái con bé chết tiệt này, chẳng phải nói là ngày mai mới tiến hành phẫu thuật mà? Vậy sao lại tùy tiện đổi thành hôm nay hả?" Kim Ngưu cao giọng mắng Phan Xử Nữ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Lục Bảo Bình kéo Kim Ngưu một cái, trầm tĩnh đáp, "Phan Xử Nữ đã bình phục rồi, sớm làm phẫu thuật sẽ tốt cho cô ấy hơn.Em đừng kêu la ầm ĩ nữa được không, hoạt động mạnhsẽ làm vết thương trên cổ tay của em sẽ bịtoác ra đấy."
Sau khi nói xong, Lục Bảo Bình liền nắm lấy tay phải của Kim Ngưu, cẩn thận quan sát vết thương.
Đáng lẽ ra lúc này, Kim Ngưu đang ở trong phòng băng bó vết thương,nhưng vì vô tình hỏi đến chuyện của Phan Xử Nữ, sau khi nghe bác sĩ nói sáng nay Phan Xử Nữ mới làm phẫu thuật phá thai xong, trong nháy mắt, Kim Ngưu trở nên vô cùng nóng nảy. Vừa sốt ruột giục bác sĩ nhanh lên vừa liếc mắt ra hiệu cho Lục Bảo Bình.
Lục Bảo Bình hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt của Kim Ngưu. Kim Ngưu chỉ có một người bạn thân duy nhất là Phan Xử Nữ, không dễ gì cô mới có thể mở lòng kết bạn với người khác, nhưng một khi đã coi người đó là bạn tốtthì cô sẽ đối xử chân thành, sẽ luôn vì đối phương mà suy nghĩ.
Dưới sự thúc giục không ngừng của Kim Ngưu, động tác băng bó của bác sĩ cũng nhanh hơn. Lục Bảo Bình vẫn chưa kiểm tra được tình hình vết thương của Kim Ngưu, Kim Ngưu liền mang tốc độ của đầu đạn, bật dậy khỏi ghế, chạy tới phòng bệnh của Phan Xử Nữ.
May là Phan Xử Nữ sẽ sớm rời khỏi thành phố A để về với ba mẹ của cô ấy, nghĩ như vậy, khuôn mặt nhăn nhó của Lục Bảo Bình mới từ từ giãn ra.
Phan Xử Nữ tựa người vào thành giường mỉm cười nhìn Kim Ngưu.Vừa mới làm phẫu thuật xong, Phan Xử Nữ có vẻ hơi yếuớt, cánh môi của cô trở nên trắng bệch nhợt nhạt. "Kim Ngưu, mình đã hỏi bác sĩ, với tình trạng bây giờ của mình thì có thể tiến hànhthủ thuậtđược rồi, cậu đừng trách Thượng tá Bình."
Phan Xử Nữ vừa nói xong thì cũng nhìn thấy vết băng bó trên cổ tay phải của Kim Ngưu, ánh mắt lộ ra tia hoảng hốt lẫnlo lắng, "Sao cậu lại bị thương?"
Tuy là hỏi Kim Ngưu, nhưng ánh mắt Phan Xử Nữ lại nhìn sangLục Bảo Bình.
Lục Bảo Bình có thể lực vô song, Kim Ngưu ở bên cạnh anh thì sao lại bị thương? Trong đầu Phan Xử Nữ trải ra một hàng dấu chấm hỏi thật dài.
Kim Ngưu khoát tay, "Mình không trách anh ấy. Xử Nữ, hôm nay cậu mới làm phẫu thuật xong, sau khi thân thể hồi phục, chẳng bao lâu cậu sẽ trở về nhà.Sau này, cậu còn đến thành phố A nữa không?"
Phan Xử Nữ lắc đầu, "Chắc là không!Trừ phi, trừ phi hôn lễ của cậu và Thượng tá Bình tổ chức ở thành phố A." Khóe môi Phan Xử Nữ cong lên.
Những lời này nghe cực kỳ êm tai!Khóe mắt Lục Bảo Bình hiện lên ý cười, anh nắm chặt lấy bàn tay của Kim Ngưu, "Hôn lễ chắc sẽ không tổ chức ở thành phố A, địa điểm cụ thể vẫn còn phải chờ thương lượng với Kim Ngưu.Về phần mẹ của Kim Ngưu, tôi cũng phải sớm đếnra mắt bà. Tất cả phải chờtới khi vụ đấu thầu với Đạt Thuận hoàn thành xong cái đã."
Lần này, Kim Ngưu không hề phản đối.Sau khi Phan Xử Nữ nhìn thấy vậy, liền giơ một ngón cái về phía Lục Bảo Bình.Mặc dù vừa rồi Kim Ngưu không lên tiếng đồng ý, chỉ lẳng lặng đứng một bên không nói gì,nhưng đó chính là bày tỏrằng cô đã đồng ý rồi.
Tính tình ngang ngược của Kim Ngưu cũng bị Lục Bảo Bình thuần phục rồi, Phan Xử Nữ càng ngày càng bội phục Lục Bảo Bình. Đồng thời, cũng vì Kim Ngưu tìm được một người đàn ông tốt như vậy mà vui mừng thay cho côấy.
"Thượng tá Bình, anh là người tốt, Kim Ngưu đi theo anh, em nghĩ rằng mẹ cậu ấy cũng sẽ rất yên tâm. Về phía mẹ vợ, anh không cần lo lắng." Phan Xử Nữ nhẹ giọng nói.
Kim Ngưu thở dài một tiếng, sau đó nhíu mày liếc nhìn Lục Bảo Bình, "Mẹ em rất khắt khe với con rể, anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi là vừa." Kim Ngưu vừa nói vừa hừ nhẹ một tiếng.
Lục Bảo Bình bất chấp việc đang đứng trước mặt Phan Xử Nữ, hai tay liền tóm lấy vai Kim Ngưu kéo cô vào lòng anh, cúi đầu nhẹ giọng nói với cô, "Bà xã, còn nhiều thời gian hàn huyên với bạn thân của em, chúng ta mau về nhà thôi. Ông xã chờ ăn thịt." Lục Bảo Bình cố ý nói chữ 'thịt' thật chậm, hởi thở ấm áp phiêu giật trên má Kim Ngưu.
Kim Ngưu giơ taykhẽ đẩy người Lục Bảo Bình, nhẹ nhàng đáp lại, "Không được có ý nghĩ 'ăn cơm trước kẻng'." Nói xong, Kim Ngưu liên tục giẫm lên chân của Lục Bảo Bình, rồi lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của anh.
Phan Xử Nữ cười ha ha ra tiếng.Cuối cùng, Kim Ngưu nói mấy câu với Phan Xử Nữ sau đó liền bị Lục Bảo Bình kéo ra khỏi phòng bệnh. Cả người tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Land Rover vội vã chạy về phía Hào Đình Hoa Uyển, vết thương trên tay Kim Ngưu cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi. Hôm nay,vì vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy xảy raở trên cầu vượt, nên các tờ báo lớn nhỏ trong thành phố đều đồng loạt đưa tin, Chính quyền thành phố A cũng nhanh chóng có câu trả lời với người dân.
Trong khi đó, thân phận của hai kẻ trên chiếc xe Audi kia đã được chứng thực là phần tử của mafia SK.Phân Quân khu của thành phố A lập tức báo cáo với Tổng bộ. Chắc không bao lâu nữa, Tổng bộ Quân khu sẽ phái một lượng lớn nhân lực và vật lực đến để tiêu diệt tàn dư của mafia SK.
Lục Bảo Bình tay phải nắm vô lăng, tay trái vuốt trán, Tổng bộ Quân khu sẽ sớm giao nhiệm vụ cho anh, hơn nữa, lần này bọn mafia SK đã động vào người không nên động.Hai hàng lông mày Lục Bảo Bình cau lại, phen này phải cho chúng một lần tập kích trùng điệp, khiến cho chúng không bao giờ có thể trở mình được nữa.
Kim Ngưu gõ gõ vào ghế của Lục Bảo Bình, hỏi: "Lục Bảo Bình, anh có muốn thu mua Mậu Hưng không?"
Lục Bảo Bình quay đầu nhìn Kim Ngưu một cái, sau đó bình tĩnh trả lời: "Trở về liền thu mua,tiếp đến,đá ngay Chung Sam Vũ đi, đưa em lên vị trí đứng đầu của Mậu Hưng. Tập đoàn Hồng Thiên sẽ cửngười tài đến Mậu Hưng, họ sẽ giúp em quản lý tốt Mậu Hưng."
Trợ giúp cô quản lý? Mí mắt Kim Ngưu nảy liên hồi, cứ như vậy, cô từ đầu đến cuối chẳng phải làm gì sao?Ở Mậu Hưng bất quá cũng chỉ treo một cái biển hữu danh vô thực thôi sao?
Kim Ngưu liếc Lục Bảo Bình một cái, "Làm như vậy, em mới có thời gian để hầu hạ anh chứ gì? Gian xảo!"
Khóe mắt Lục Bảo Bình hiện lên ý cười, ánh mắt phát sáng tựa ngọc lưu ly, "Đừng vội, về sau em sẽ có rất nhiều việc phải làm. Như là kết hônvới anh, lăn lộn trên giườngvới anh, và sinh concho anh."
Kim Ngưu nhìn chằm chằm Lục Bảo Bình một hồi, sau đó hết sức nghiêm túc hỏi, "Lục Bảo Bình, anh thành thật trả lời em một câu, trước kia anh đã từng lên giường với người phụ nữ nào chưa?"
Lục Bảo Bình không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại, "Vậy em đã từng làm việc đó chưa?"
Kim Ngưu gõ lên đầu Lục Bảo Bình một cái, "Bà đây là xử nữ!"
Khóe miệng Lục Bảo Bình cong lên, "Anh cũng vậy, anh cũng là xử nam. Nhưng phỏng chừng lập tức sẽ khác thôi, anh muốn khai trai rồi."
Lần này, Kim Ngưu không hề tỏ ra ngượng ngùng.
Hai tay chống cằm cẩn thận suy nghĩ. Hai người đều là..., vậy biết phải làm thế nào? Xem AV? Hay học một số kiến thức về phương diện kia?
Lúc Kim Ngưu suy nghĩ bỗng nghe thấy Lục Bảo Bình nói, "Chuyện trên giường, em không cần lo lắng. Khả năng lĩnh ngộ của anh rất cao.Trái lại, là em đó, có muốn xem một chút ảnh nhạy cảm không?"
Ảnh nhạy cảm ư?Cút xuống Địa ngục đi! Không được ăn cơm trước kẻng!
Sáng hôm sau, Lục Bảo Bình rời giường từ rất sớm, mặc trên người bộ quân trang, đội mũ lính, toàn thân toát lên khí thế anh dũng bất phàm.
Lục Bảo Bình hôn nhẹ lên trán của Kim Ngưu, sau đó nhanh chóng lái xe tới Quân khu. Kim Ngưu đi đến phòng bếp, mở nồi cơm điện ra xem, thấy bên trong đang hấp hai cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.
Kim Ngưu ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Mẹ, Lục Bảo Bình thực sự rất tốt với con, chắc chắn mẹ sẽ rất thích anh ấy."
Sáng sớm đã dậy làm điểm tâm nhưng chính mình lại không kịp ăn. Người đàn ông như này, trên đời còn được mấy người.
Kim Ngưu ăn điểm tâm xong liền trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa, đeo túi xách Chanel, mặc đồ công sở của Dior, vô cùng thoải mái bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài biệt thự, sớm đã có một chiếc xe Benz đứng đợi. Khi cửa kính được hạ xuống, Kim Ngưu mới nhìn rõ người lái xe là ai.
Nhân Mã ngáp một cái thật dài, mở đôi mắt cònnhập nhèm vì buồn ngủra, "Nhanh lên xe.Nửa đêm hôm qua Lục Bảo Bình gọi điện bảo tôi sáng sớm nay đưa cô đến buổi đấu thầu của Đạt Thuận. Làm tôi cả đêm ngủ không ngon giấc."
Kim Ngưu nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào trong, thắt dây an toàn, "Đồng chí Nhân Mã, vất vả cho anh rồi!"
Nhân Mã vừa nhấn ga vừa nói: "Đừng dùngnụ cười ấy lúc nói chuyện với tôi, tôi phải cẩn thận mới được! Sau khi đưa cô đến nơi tổ chức đấu thầu của Đạt Thuận là tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ và rút lui!"
Buổi đấu thầu được tổ chức tại một khách sạn 5 sao cao cấp ở thành phố A.Từ trước đến nay Mậu Hưng tham gia đấu thầu về lĩnh vực điện tử, nhà máy, hay các cửa hàng tư nhân đều chỉ dừng lại ở hai chữ 'phòng họp', mà lần này, công ty Đạt Thuận trực tiếp tổ chức buổi đấu thầu ở khách sạn 5 sao.
Nhân viên tiếp tân đều mặc trên người bộ sườn xám màu đỏ thẫm, đi tới đi lui trong gian phòng, đôi chân dài trắng nõn đều lộ hết ra ngoài.
Sườn xám truyền thống hầu như đều là cao cổ hoặc cổ tròn, nhưng sườn xám mà những cô tiếp tân này mặc đều là cổ thấp, sườn xám cổ thấp bó sát, họ chỉ hơi cúi đầu một chút thôi thì cặp vú đầy đặn ngay lập tức đập vào mắt người đối diện .
Quy mô của lần đấu thầu này quả thực rất lớn, rất nhiều công ty trong thành phố A đều đến tham dự, mà những công ty có cùng đẳng cấp với Mậu Hưng thì nhiều vô kể.
Trong các công ty có mặt ở đây, thu hút nhất vẫn là 'ông trùm' của thành phố A, tập đoàn Quốc Lập của nhà họ Sở.
Hồng Thiên âm thầm hỗ trợ Mậu Hưng.Những người ở đây đều biết tập đoàn Quốc Lập vốn dĩ sẽ không tham dự lần đấu thầu này, nhưng không biết tại sao bây giờ lại tham gia.
Tập đoàn Quốc Lập đột nhiên đến đây ra một chiêu như vậy, làm rất nhiều các công ty tham gia đấu thầu khác phải choáng váng.
Kim Ngưu ăn mặc đơn giản nhưng vô cùng thành thục, quanh thân tỏa ra một cỗ khí phách, còn Mẫn Cần thì mặc bộ váy bó sát màu vàng chói mắt, cổ áo thêu vài đường kim tuyến trông vô cùng lấp lánh. Đôi môi được tô vẽ cẩn thận bằng một lớp son nước màu mân côi.Tóm lại, Mẫn Cần trông chẳng khác gì một cái bóng đèn, đâm vào cô ta một cái liền mù mắt.
Kim Ngưu đảo mắt nhìn mọi người xung quanh một cái mà không khỏi cảm thán, với phong cách ăn mặc này của Mẫn Cần, không muốn hấp dẫn ánh mắt của Thái tử gia Đạt Thuận cũng khó.
Mẫn Cần đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm tình với thú hay SM rồi hả?
Kim Ngưu không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, nhanh chóngdẫn Mẫn Cần đi tới chỗ ngồi.
Sau khi Mẫn Cần ngồi xuống, lưng cô ta lập tức thẳng tắp, cố ý muốn phô diễn hoàn toàn bộ ngực mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo ra.
Nhìn từ phía bên thì quả thật dáng người của Mẫn Cần cũng rất chuẩn, chỗ nào nên lồi thì lồi, nơi nàocần lõm thì lõm.
Người phụ trách của công ty Đạt Thuận đi tới, nói vài câu khách khí, sau đó theo lệ, từng công ty một viết giá đấu thầu của mình vào màn hình điện tử bên cạnh, nhấn một cái để xác nhận, những số liệu này lập tức được chuyển tới máy chủ của Đạt Thuận.
Mẫn Cần nhìn mấy con số mà Kim Ngưu ấn, hai mắt đột nhiên trợn trừng, ghé đầu vào sát tai Kim Ngưu, trong giọng nói mang theo bất mãn lẫn chỉ trích, "Tại sao cô lại tự ý nâng giá lên cao như vậy? Cô bị điên rồi hả!?"
Kim Ngưu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xác nhận, "Nhất thời quyết định nâng giá."
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Kim Ngưu khiến cho mặt Mẫn Cần trở nên trắng bệch.Nếu không trúng thầu, thì tiền thưởng cuối năm của tất cả nhân viên Bộ phận Marketing đều mất hết, rốt cuộc thì Kim Ngưu đang nghĩ cái gì vậy!
Mẫn Cần cắn chặt cánh môi, "Kim Ngưu, cô đại diện cho Mậu Hưng tới đây, sao cô có thể. . ."
Kim Ngưu lập tức phất taycắt ngang lời Mẫn Cần, "Tôi đã quyết rồi. Lại nói, không phải có đại mỹ nhân Mẫn Cần ở đây sao? Thái tử gia của Đạt Thuận liền giao cho cô thu phục, cô có dám hay không?" Kim Ngưu nhíu mày, ngữ khí mang theo vẻ khiêu khích.
Tâm Mẫn Cần phịch một cái thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, lần này cô ta ăn mặc sặc sỡ như vậy chính là muốn câu dẫn ánh mắt của Thái tử gia Đạt Thuận.Nhưng đến hình ảnh của anh ta còn chẳng hiện rathì cô ta phải đi nơi nào để tìm anh ta bây giờ? Người còn tìm không thấy, thì làm sao mà câu dẫn được! Vậy mà Kim Ngưu còn nói mát.
"Mời đại diện của ba công ty Quốc Lập, Hạnh Mỹ và Mậu Hưng đến nội sảnh, còn tất cả đại diện của các công ty khác, mời các vị ở lại khách sạn dùng bữa! Đạt Thuận cảm ơn các vị đã tới." Từ trong loa truyền ra một giọng nói đàn ông vô cùng vang dội.
Rất nhiều đại diện của các công ty khác không khỏi thở dài, mới vòng đầu tiên đã loại nhiều công ty đến vậy.
Khóe miệng Kim Ngưu cong lên, tiêu sái đứng dậy.
Trong mắt Mẫn Cần lộ ra vẻ nghi hoặc, trả giá cao như vậy, thế nhưng lại thuận lợi vượt qua cửa ải đầu tiên.
Hai mắt Mẫn Cần dừng lại ở tập đoàn Quốc Lập, cảm thấy người đại diện của tập đoàn Quốc Lập trông rất quen, hình như cô ta đã từng trông thấy anh ta trên tạp chí kinh tế.
Nghĩ một lát, hai mắt của Mẫn Cần liền trợn trừng, không nói với Kim Ngưu câu nào chủ động bước tới.
"Tổng giám đốc Thiệu, em đã từng nhìn thấy anh trên một cuốn tạp chí kinh tế, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"Mẫn Cần mặt mày tươi cười, lời nói ra khiến da gà Kim Ngưu rơi đầy đất.
Kim Ngưu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái rồi lui về phía sau vài bước, sau đó chuyển tầm mắt lên trên người cái tên Tổng giám đốc Thiệu kia.
Tầm mắt vừa giao nhau đã thấy Tổng giám đốc Thiệu nhìn cô cười hữu nghị.
Để đáp lễ, Kim Ngưu cũng đành mỉm cười thân thiện chào lại anh ta. Ngược lại, đối với sự chào hỏi nhiệt tình của Mẫn Cần, anh ta hoàn toàn bỏ qua.
SởThiệu đi về phía Kim Ngưu, "Cô Kim của công ty Mậu Hưng, hân hạnh được làm quen."
Kim Ngưu gật đầu một cái, "Thật không ngờ tập đoàn Quốc Lập cũng có hứng thú với công trình này. Mẫn Cần, chúng ta vào nội sảnh thôi."
Kim Ngưu vừa dứt lời, lập tức tiến về phía trước, đồng thời ra hiệu bằng mắt với Mẫn Cần.
Phía trong nội sảnh tổng cộng có ba phòng, mỗi một công ty được bố trí ở một phòng khác nhau.
Khóe miệng Kim Ngưu khẽ nhếch lên, một buổi đấu thầu thật kỳ quái.
Trên mặt Mẫn Cần lộ ra vẻ đề phòng, kéo lấy cánh tay của Kim Ngưu, "Kim Ngưu, tôi cảm thấy lần đấu thầu này có vẻ rất thần bí, liệu có phải chúng ta bị lừa rồi không?"
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!Cô tưởng rằng tiền thưởng cuối năm dễ lấy như thế sao?" Kim Ngưu lạnh lùng lên tiếng, rồi đẩy cửa tiến vào phòng.
Căn phòng tối như mực đột nhiên sáng lên, nhưng bên trong rỗng tuếch không có lấy một bóng người.
Mẫn Cần bị không khí quỷ dị này dọa cho sợ tới mức trốn vào góc phòng, không dám tiến lại gần.
Kim Ngưu trấn định đến sát bức tường vỗ vỗ vài cái.Sau một hồi mò mẫm, ánh mắt Kim Ngưu dừng lại ở một nơi gồ lên, tay phải thăm dò chỗ gồ lên kia.
"Cạch."Đột nhiên, trên vách tường xuất hiện một hình ảnh cực lớn, một con chó sói đầu chảy đầy máu tươi đang đứng trên đỉnh núi cao giọng tru lên.
Thanh âm cực kỳ vang dội! Mẫn Cần bị tiếng hú bất ngờ đó dọa sợ đến mức run bần bật.
Ngay sau đó, hình ảnh biến mất, từng hồi tiếng chó sủa truyền đến.
Kim Ngưu cẩn thận lắng nghe, tiếng chó sủa này có vẻnhư không phải là giả. Mày nhăn lại, lúc này một cánh cửa ẩn trên bức tườngtừ từ mở ra.
Thật không ngờ, nghênh đón cô là một bữa tiệc người - thú tươi mát thế này, phim AV xứ Phù Tangcũng không thể nào sánh kịp, quả thực là đã được mở mang tầm mắt.
Những cô nhân viên đứng tiếp đón khách ở ngoài đại sảnh ban nãy bây giờ đã không còn một mảnh vải che thân, dùng đủ các loại tư thế vuốt ve mơn trớn điểm mẫn cảm trên người, vừa vuốt ve vừa rên rỉ điên cuồng. Trên mặt hồng rực đến đáng sợ, trông giống như đã bị người khác hạ thuốc.
Bên cạnh mấy cô gái đó có ba con chó đen cực to đang bị trói chặt bốn chân.
Đúng là cực kỳ biến thái! Kim Ngưu ổn định tâm trạng, liếc mắt thấy Mẫn Cần ở đằng kiađang sợ tới mức không thở nổi.
"Công ty Đạt Thuận quả thực rất khác người, lần đấu thầu này thực sự đã cho chúng tôi mở rộng tầm mắt rồi." Kim Ngưu hướng tới bức tường phía đối diện nói.Nếu cô đoán không sai, trong bức tường đó có một cánh cửa bí mật nữa.
Một hồi tiếng cười trầm thấp truyền đến. Ngay sau đó, cánh cửa bí mật được mở ra.Một dáng người cao lớn bước ra, là một người đàn ông vô cùng tà mị.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông với mái tóc highlight nổi bật màu tím cùng với đôi mắt màu xanh lục vô cùng cuốn hút, bí ẩn.
Trì Lăng Hạo lười nhác ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, hai chân vắt chéo, đưa tay ra dấu cho Kim Ngưu và Mẫn Cần, "Chỉ cần các cô có thể bịt miệng lũ đàn bà và mấy con chó kia lại thì dự án lần này của Đạt Thuận sẽ thuộc về các cô."
Kim Ngưu liếc mắt đánh giá Trì Lăng Hạo từ trên xuống dưới. Cô phát hiện phía thắt lưng của hắn có chút lồi ra, khóe mắt Kim Ngưu khẽ cong lên. Chỉ cần như vậy, cô đã có thể chỉnh chết cái tên Trì Lăng Hạo này rồi.
Đôi mắt màu xanh lục toát ra vẻ u ám nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu, khóe miệng mang theo nụ cười khiêu gợi mê hoặc, hắn chỉ vào Mẫn Cần, "Người phụ nữnày đã ăn mặc lòe loẹt như thế, vậy thì để cho cô lên trước đi."
Trì Lăng Hạo nhẹ nhàngnémxuống một câuxong, ngả lưng dựa cả người vào thành ghế sofa, vạt áo bị kéo lên lộ ra một chút da bụng màu lúa mạch.
Kim Ngưu nhìn thấy vẻ hoang mang lo sợ của Mẫn Cần thì liền lùi đi về phía bức tường bên cạnh.Cả người dựa vào vách tường cứng rắn, hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, đôi mắtkhép hờ, tư thế đứng của cô lúc này vô cùng nhàn nhã.
Mí mắt Trì Lăng Hạo khẽ nhếch lên, tầm mắt thoáng dừng lại trên người Mẫn Cần, rồi chuyển ánh mắt sáng ngời sangKim Ngưu.
Không tệ, rất có bản lĩnh! Hắn thực háo hức chờ mong xem Kim Ngưu làm sao để giải quyết ba con chó cùng đám đàn bà đang lõa thể này.
Mẫn Cần nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Kim Ngưu lộ ra vẻ mặt cầu cứu. Sao Kim Ngưu có thể trấn tĩnh vàtự nhiên đến thế?Cục diện trong phòng đang căng thẳng như thế này,Kim Ngưu ổn định được cảm xúc bằng cách nào vậy?
Mẫn Cần vừa căng thẳng vừa khiếp sợ, hai khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, dòng nước mắt chảy xuống làm trôi hết lớp phấn dày đặc trên mặt cô ta.
Mẫn Cần cắn chặt môi, bước chân cứng nhắcđi về phía Trì Lăng Hạo.
Trì Lăng Hạo giơ tay, tiếng nói trầm thấp truyền ra từ hai cánh môi, "Những con đàn bà này đã bị hạ thuốc hết rồi.Nếu như cô không có cách gì khiến cho bọn chúng câm miệng lại, thì kết cục của cô cũng sẽ giống như chúng... cắn thuốc."
Đôi chân cứng nhắc của Mẫn Cần bắt đầu run lên.Vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị tâm lý rất tốt để đến gặp Thái tử gia của Đạt Thuận, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai đầu gối của Mẫn Cần khẽ cong lại, bộ dáng như muốn quỳ xuống, cô ta muốn đi cầu tình.
Đột nhiên đầu gối Mẫn Cần đau dữ dội, Kim Ngưu dùng giày cao gót đạp cho cô ta một cái. Vì có một cái đạp này nên Mẫn Cần không quỳ xuống nữa mà khom lưng ôm gối xoa lên chỗ vừa bị đạp.
Kim Ngưu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái, "Cô đứng dẹp sang một bên cho tôi. Trì Lăng Hạo chỉ cho cô một lựa chọn, mà lựa chọn đó không phải là muốn cô quỳ xuống cầu xin hắn. Bây giờ không phải xã hội phong kiến, tại sao đàn bà phải quỳ trước mặt đàn ông."
Giọng nói sắc lạnh giống như đang vuốt một cây đao sắc bén lạnh ngắt, từng câu từng chữ đều như muốn lăng trì Mẫn Cần.
Mẫn Cần rũ mắt xuống, chậm rãi bình ổn lại trái tim đang nhảy dựng lên vì sợ hãi.Vừa rồi, Kim Ngưu đã cứu cô ta.
Mẫn Cần giương mắt nhìn Kim Ngưu, quanh người cô tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ mà ngoan độc.Bộ dạng này của Kim Ngưu, Mẫn Cần chưa từng thấy bao giờ.
Trì Lăng Hạo nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, đầu tựa vào lưng ghế, hai chân tà tà vắt lên chiếc ghế bên cạnh. Ngoắc ngoắc ngón tay về phía Kim Ngưu, "Người đẹp, em muốn làm như thế nào? Chỉ có cách hoàn thành được yêu cầu của tôi, thì công trình này mới thuộc về em."
Kim Ngưu không thèm để ý đến Trì Lăng Hạo, chỉ chậm rãi đưa ngón tay lên vuốt mấy lọn tóc, "Tôi tò mò một chuyện, anh để cho người đại diện của ba công ty vào nội sảnh, người đại diện của Quốc Lập và Hạnh Mỹ đều là nam. Theo tôi được biết, lần này người mà Quốc Lập phái tới chính là Song Ngư, vậy hai gian phòng kia cũng đều đang trình diễn một màn tươi mát như thế này sao?"
Ánh mắt của Trì Lăng Hạo thoáng dừng lại, không nằm nữa mà nghiêng người ngồi lại trên ghế, "Tôi làm việc hết sức công bằng, cả ba gian phòng đều được bố trí như nhau. Chỉ có duy nhất một thứ không giống, đó là tôi tự mình tới đây để kiểm tra các cô, xemnhư đây là đặc quyền của phụ nữ."
Kim Ngưu không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt Trì Lăng Hạo.
Trì Lăng Hạo vỗ tay, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh ở hai gian phòng bên cạnh.
Song Ngư đứng giữa một đám phụ nữ, giữa trán toát ra vẻ ngưng trọng.Một cô gái do dược tính phát tác, không nhịn được nữa nên hai bàn tay không ngừng trêu chọc trên người Song Ngư, songhắn cũng không có bất cứ hành động chống cự nào.
Lại nhìn đến người đại diện của Hạnh Mỹ, vẻ mặt hoảng sợ, lúc này đang ngồi chồm hỗm ởmột góc phòng mà run rẩy kịch liệt.
"Bốp" một tiếng, hình ảnh biến mất.
Trì Lăng Hạo lạnh nhạt nói, "Tin không? Người đẹp, cho dù người 'chống lưng' cho em có là Lục Bảo Bình đi chăng nữa, nhưng một khi đã đến đây thì phải làm việc theo nguyên tắc của tôi.Không có một chút quyết đoán thì Mậu Hưng nghĩ có thể dễ dàng tóm được một dự án lớn đến vậy sao?"
Trong không khí bỗng vang lên tiếng vỗ tay của Kim Ngưu, "Đối với loại đàn ông biến thái thì chỉ có thể dùng vũ lực để đối phó!"
Lời nói ra như mang theo một thanh đao sắc bén. Kim Ngưu rất nhanh vọt đến trước mặt Trì Lăng Hạo, tay phải vung lên chém vào cổ hắn ta, còn tay trái cực kỳ thần tốc chuyển đến bên hông của hắn.
Cả người Trì Lăng Hạo vẫn nghiêng người ngồi trên ghế sofa, tất cả lực chú ý đều dừng trên tay phải của Kim Ngưu.
Khí thấy tay trái Kim Ngưu đang cầm thứ gì đó, Trì Lăng Hạo mới vui sướng cất tiếng cười to, "Không hổ là người phụ nữ mà Lục Bảo Bình nhìn trúng, đủ ngoan độc! Người đẹp, em muốn bắn chết tôi sao?"
Hai mắt Mẫn Cần trợn tròn.Lúc nhìn thấy ánh mắt mang đầy sát khí của Kim Ngưu nhìn Trì Lăng Hạo, cô ta không kìm đượcmà kêu lên thất thanh.
Trì Lăng Hạo nhướng mày, tay phải vỗ vỗ vài cái.Chỉ chốc lát sau đã có hai người mặc áo đen tiến vào lập tứckéo Mẫn Cần ra khỏi phòng.
Hai cánh tay Mẫn Cần không ngừng khua khoắng loạn xạ, miệng vẫn hét chói tai.
Cuối cùng hai người đàn ông mặc áo đen kia đành phải chặt một cái vào cổ Mẫn Cần, lúc đó tiếng la hét mới chịu dừng lại.
Một khắc sau khi hai người đàn ông kia kéo Mẫn Cần ra khỏi phòng liền liếc mắt nhìn Trì Lăng Hạo, "Thái tử gia. . ."
Tay phải Trì Lăng Hạo vung lên, "Các ngươi đi xuống đi."
Kẻ có tiền chính là nhàm chán như vậy đó, cần phải tiêu tiền tìm kích thích.
Khóe miệng Kim Ngưu cong lên, quay họng súng lại, dùng chuôi súng gõ mạnh vào đầu Trì Lăng Hạo một cái.
Kiểu tóc cầu kỳ của Trì Lăng Hạo thoáng chốc trở nên hỗn độn, giọng nói lạnh lùng, "Chị dâu, đầu có thể rơi chứ tóc không thể loạn, chị xuống tay cũng phải chú ý một chút!"
Kim Ngưu nhíu mày "a..." một tiếng, ngay lập tức dùng ngón trỏ và ngón áp út tiếp tục vò tóc Trì Lăng Hạo.
Trì Lăng Hạo nhíu chặt lông mày, bàn tay dùng lực giữ chặt lấy cổ tay Kim Ngưu, dùng năm phần sức bóp mạnh cổ tay cô.
Trì Lăng Hạo luôn ghi nhớrằng, phụ nữ làm từ nước.Mặc dù chỉ dùng năm phần sức, hẳn là đủ để cho Kim Ngưu gào khóc kêu to.
Nhưng khi nhìn thấy ý cười trên mặt Kim Ngưu, Trì Lăng Hạo không khỏi kinh ngạc.Đây rốt cuộc có phải phụ nữ không vậy?
Sau một hồi suy nghĩ, Trì Lăng Hạo đưa ra đáp án, Kim Ngưu không phải là phụ nữ. Ngẫm lại thì cũng đúng, cái tên Lục Bảo Bình này cường đại đến mức vượt qua cả phạm trù về đàn ông, thì người đàn bà mà hắn nhìn trúng chắc chắn cũng không phải là người bình thường.
"Chị dâu, vừa rồi tôi chỉ là muốn thử chị một chút thôi.Tôi muốn xem người đàn bà mà Lục Bảo Bình chọn rốt cuộc là người như thế nào mà thôi. Chị hung dữ như thế mà Lục Bảo Bình quản được chị sao?" Trì Lăng Hạo buông cánh tay Kim Ngưu đang bị hắn nắm chặt ra, tiếp đến, liền ngăn cản hành động chà đạp đầu tóc hắn của Kim Ngưu.
"Không phải anh muốn giỡn sao? Tôi đây sẽ giỡn với anh tới cùng. Lục Bảo Bình đã nói rồi, anh ấy muốn tôi chỉnh chết anh. Anh xem, người anh kết nghĩa của anh cũng không thèm quan tâm đến sống chết của anh, vậy thì việc gì mà tôi phải bỏ qua cho anh? Anh nói xem có phải vậy không?" Kim Ngưu nắm lấy khẩu súng nhắm vào Trì Lăng Hạo đang ngồi trên sofa mà bóp cò.
Đạn lao ra khỏi nòng súng mà không phát ra bất cứ một âm thanh nào, một góc của sofa xuất hiện lỗ thủng, cùng lúc, một làn khói trắngthoát ra.
Kim Ngưu nhếch môi thổi nhẹ vào họng súng, khẩu súng xoay vòng vòng quanh ngón trỏ của cô. Súng cách âm, tuyệt thật, cô muốn khẩu súng này!
Trái tim Trì Lăng Hạo không ngừng nhỏ máu, khẩu súng này hắn phải vất vả lắm mới mang được từ Pháp về đây!
Tại đại sảnh của khách sạn 5 sao, một người đàn ông với mái tóc highlight/ nổi bật đang đứng bất động một chỗ, đôi đồng tử màu xanh toát ra một tia u oán.
Khiến cho một đám vệ sĩ đứng sau lưng hắn lo sợ không dám ho he nửa lời, nhìn cô gái đi đằng trước với dáng vẻ vô cùng thong dong, khẩu súng bên người cách âm cực tốt của Pháp mà Thái từ gia thích nhất đã bị cô gái đó cướp mất rồi! Hơn nữa, hình như Thái tử gia cũng không có ý định đòi lại! Người nàymà là Thái tử gia ngoan độc tàn nhẫn của bọn họ sao?!
Trì Lăng Hạo đưa tay lau khóe môi, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ đang nhìn chằm chằm Kim Ngưu. Biểu tình trên khuôn mặtcàng nặngnề, hừ một tiếng rồi đạp mạnh xuống nền bước đi.
"Đặt phòng khách sạn rồi vứt đám đàn bà kia vào các phòng khác nhau.Khi nào người đại diện của mấy công ty kia dùng cơm trưa xong thì dẫn họ tới đó, mỗi người một phòng." Giọng nói trầm thấp kia truyền vào tai những tên vệ sĩ đi phía sau.
Đám vệ sĩ nín thở đứng lại, gật đầu một cái rồi lập tức quay người đi làm việc.
Mẫn Cần vẫn chưa khôi phục lại khí sắc bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn trắng bệch. Nhìn nụ cười tự nhiên trên khóe môi Kim Ngưu, hai mắt Mẫn Cần lập tức trợn tròn, trong lòng ngậptràn tò mò, "Kim Ngưu, lúctôi bị đánh ngất đirồi, cô đã dùng cách gì để đối phó với Thái tử gia của Đạt Thuận vậy? Hắn giao công trình đó cho Mậu Hưng dễ dàng như vậy, chẳng lẽ cô đã. . ."
Mẫn Cần dừng lại, không tiếp tục nói nữa, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng, Kim Ngưu có thể giành được công trình ấy về tay mình, thì chắc chắn cô ta đã làm gì đó khiến cho Thái tử gia Đạt Thuận hài lòng rồi.
Chuyện có thể khiến cho Thái tử gia Đạt Thuận hài lòng ư? Đương nhiên là. . . khiến cho đám đàn bà và lũ chó kia im mồm, nhưng tất cả bầy thú- nhân đó đều bị hạ xuân dược rồi mà!
Huống chi, ba con chó kia lại béo tốt như vậy.
Rốt cuộc thì Kim Ngưu đã làm như thế nào?
Kim Ngưu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mẫn Cần một cái, sau đó giơ tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc vài cái, "Làm như thế nào ư? Đương nhiên là phải dùng cái đầu rồi.Bất quá, hình như có người chẳng có chút chất xám nào."
Mẫn Cần nghe thấy thế, mặt vốn trắng bệch nay càng trắng hơn, từ trước đến nay Kim Ngưu mắng chửi người không cầndùng đến từ thô tục.Nói cô ta không có đầu óc! Mặc dù cô ta bị đánh hôn mê bất tỉnh, mặc dù Kim Ngưu đã cứu cô ta, nhưng tốt xấu gì, cô ta cũng là người tốt nghiệp đại học chính quy cơ mà!
Hai mắt Mẫn Cần lóe lên một tia phẫn hận, nhưng không thể phát tác. Địa vị của Kim Ngưu ở Mậu Hưng còn cao hơn cả Triệu Thâm Du gấp nhiều lần. Triệu Thâm Du hiển nhiên không tiêu hóa được cái sự thật này, nhưng không có cách nào đối mặt với sự thật nên mới tức đến mức ốm liệt giường như vậy.
Kim Ngưu bây giờ, không những Mẫn Cần không thể đắc tội, mà ngược lại còn phải lấy lòng cô. Sự phát triển sau này của Mậu Hưng như thế nào, tất cả đều phải dựa vào Kim Ngưu.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt trắng bệch của Mẫn Cần lộ ra tươi cười, khóe mắt cũng đã nhắm thành một đường. Nếu trên mặt Mẫn Cần không trát đầy phấn, thì khi cô ta cười như vậy trông cũng chẳng đến nỗi nào.
Nhưng bây giờ thì. . . trông chẳng khác gì ma nữ! Kim Ngưu khoát khoát tay, "Mẫn Cần, hôm nay cô vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Mậu Hưng rất quan tâm đến nhân viên, yên tâm, sẽ thưởng cho cô. Chuyện hôm nay cô nhìn thấy ở khách sạn, không được tiết lộ với người ngoài. Chắc cô cũng biết thủ đoạn của Thái tử gia Đạt Thuận rồi đấy." Kim Ngưu càng nói, giọng càng trở nên thâm trầm.
Nụ cười trên mặt Mẫn Cần lập tức biến mất, liều mạng gật đầu một cái.
Kim Ngưu "ừ" một tiếng, vẫy một chiếc taxi. Mẫn Cần đi theo Kim Ngưu ngồi vào trong xe.
Kim Ngưu vừa ngồi vào ghế lái phụ, còn chưa kịp nói địa chỉ thì tài xế đã đạp mạnh chân ga phóng đi.
Kim Ngưu hoài nghi, liền quay đầu nhìn về phía đầu xe, mỗi tài xế lái taxi đều phải có giấy chứng nhận hành nghề để ở đầu xe, nhưng trênchiếc xe này lại không có.
Kim Ngưu yên lặng không lên tiếng.Hôm nay gặp phải thật nhiều chuyện bất ngờ. Kim Ngưu lặng lẽ sờ khẩu súng cách âm trong túi, khẩu súng này tới thật đúng lúc.
Mẫn Cần ngồi ở ghế sau cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hai tay vỗ vào ghế của người tài xế, vội vàng mở miệng, "Anh lái xe này, chúng tôi muốn tới công ty trách nhiệm hữu hạn Mậu Hưng.Sao anh chưa hỏi chúng tôi muốn đi đâu mà đã tự tiện cho xe chạy vậy? Cẩn thậnkhông là tôi kiện anh đó!"
Mẫn Cần nhíu chặt lông mày.
Kim Ngưu khẽ cười một tiếng, chỉ tay về phía đầu xe nói: "Mẫn Cần, vừa lúc đến giờ ăn trưa, có người muốn mời chúng ta ăn cơm. Mời cơm không phải là chuyện tốt sao? Lại còn phái người giả dạng tài xế taxi lừa chúng ta, làm như vậy, thật khiến người ta mất hứng."
Mẫn Cần sau khi nhìn theo hướng ngón tay Kim Ngưu chỉ thì liền trợn trừng đôi mắt, trong lòng vô cùng hoảng sợ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.Nước mắt Mẫn Cần lại rơi xuống, quay sang tài xế lái taxi kia cầu xin: "Chúng tôi đều là người tốt, cầu xin anh thương xót thả chúng tôi xuống đi."
Tên tài xế lái taxi không lên tiếng,mà Mẫn Cần khóc càng thêm lợi hại.
Kim Ngưu lắc đầu, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.Lần này cô đưa Mẫn Cần tới buổi đấu thầu, thật sự là một quyết định sai lầm. Lúc nguy cấpchẳng những không giúp được gì cho cô mà còn gây thêm phiền phức.
Kim Ngưu thật muốn thưởng cho Mẫn Cần một cái bạt tai, sau đó trực tiếp đánh ngất cô ta.
Xe chạy càng lúc càng nhanh, đến một vùng ngoại ô hoang vắng mới thả Kim Ngưu và Mẫn Cần xuống.
Kim Ngưu cười tít mắt bước xuống xe, tiêu sái đóng cửa xe lại.
Mẫn Cần đã sớm khóc đến kiệt sức.Cô ta càng lúc càng không hiểu Kim Ngưu đang nghĩ gì, sao Kim Ngưu lại không hề hoảng sợ chút nào vậy!
Mẫn Cần không biết là Kim Ngưu đã sớm mở di động, thừa dịp lúc tên lái xe không chú ý, nhấn di động ghi lại quãng đường vừa mới đi qua.Trong lúc đóng cửa xe, cô lựa chọn người liên lạc, gửi ngay cho Lục Bảo Bình.
Mặc dù biết hôm nay Lục Bảo Bình đang làm nhiệm vụ, nhưng Kim Ngưu vẫn quyết định gửi tin cho anh.
Không biết vì sao, Kim Ngưu chỉ biết, bất luận Lục Bảo Bình đang ở chỗ nào, chỉ cần lúc đó Kim Ngưu gặp nguy hiểm, việc đầu tiên anh làm sẽ là lao đến bên cô.
Lại nói, người mời cô đến nơi này, chưa chắc đã làm gì được cô!
Mẫn Cần sợ hãi theo sát sau lưng Kim Ngưu, nếu là trước kia, Mẫn Cần tuyệt đối sẽ không đứng gần Kim Ngưu như vậy.Nhưngbây giờ Mẫn Cần không thể không thừa nhận, bề ngoài trông Kim Ngưu vô cùng bướng bỉnh lì lợm,đi phía sau lưng cô, khiến cô ta có một cảm giác vô cùng an toàn.
Kim Ngưu nghĩ tới Song Tử, nhưng dựa theo tính cách của cái tên hoa hoa công tử này, thì hắn mời cô đến hộp đêm hoặc khách sạn thì có vẻ hợp lý hơn.
Một người khác sao? Rốt cuộc là ai?
Đi được vài bước, Kim Ngưu nhìn thấy đằng sau gốc cây xuất hiện một bóng dáng nhỏ xinh màu trắng.
Hai mắt Kim Ngưu nhíu lại, mời cô đến nơi này là một cô gái sao?
Bóng dáng màu trắng quay người đi về phía này, một đầu tóc dài hỗn độn không chịu nổi, ánh mắt đều bị tóc mái che khuất, cô gái đó lại cúi thấp đầu, nhìn qua, cực kỳ giống Trinh Tử!
Mẫn Cần khẩn trương lôi kéo ống tay áo của Kim Ngưu, "Kim Ngưu, có phải cô đã bức chết một cô gái, nên bây giờ, hồn cô ta mới hiện về gặp cô kìa!"
Kim Ngưu tức giận liếc mắt nhìn Mẫn Cần, hất mạnh tay của Mẫn Cần ra, đi nhanh về phía trước.
Một cơn gió lạnh thổi tới, toàn thân Mẫn Cần run lẩy bẩy, lập tức thần tốc di chuyển hai chân, bắt kịp Kim Ngưu.
Cô gái kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỉ tay vào mặt Kim Ngưu, phẫn hận kêu lên, "Kim Ngưu, mày đã giết chết con của tao, trả lại con cho tao!"
Lông mày Kim Ngưu nhíu lại.Kỳ quái!Cô gái này biết tên cô, mà cô lại không hề biết cô ta! Hơn nữa, cô giết con của cô ta lúc nào!
Kim Ngưu dừng bước, bình tĩnh nhìn cô gái mang vẻ mặt phẫn hận dưới gốc cây.
Cả người Mẫn Cần cứng đờ, hai mắt nghi hoặc nhìn về phía Kim Ngưu, chẳng lẽ cô gái mặc quần áo màu trắng này là bạn gái cũ của Lục Bảo Bình? Kim Ngưu đã hại chết con của cô ta rồi sao?
Suy nghĩ của Mẫn Cần càng lúc càng hỗn loạn, mang ánh mắt nghi hoặc nhìn Kim Ngưu. Kim Ngưu không nói bất cứ lời nào, có phải là đang ngầm thừa nhận rồi không?
Kim Ngưu lẳng lặng nhìn cô gái đang đứng dưới tán cây kia, vững vàng nói, "Có ân oán mới có thể trả thù, tôi và cô không hề có ân oán gì, sao tôi phải giết con của cô? Ngay cả tên của cô tôi còn không biết, nhưng cô lại biết tên của tôi. Cô gái, cô bị điên hay có người đứng đằng sau sai khiến cô?"
Bàn tay đang duỗi ra của Mã Vũ Đình không ngừng run rẩy, vừa gào to vừa đi đến trước mặt Kim Ngưu, "Chính là mày, đồ đàn bà xấu xa, mày hại tao tan cửa nát nhà, mày hại tao mất con! Mày không biết tao, nhưng chắc mày biết Song Tử chứ? Chắc mày cũng biết thư ký Mã của thành phố A chứ?"
Mẫn Cần đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Thư ký Mã, kẻ tình nghi nhận hối lộ, đang bị tòa án giam giữ, bị khai trừ khỏi Đảng và tịch thu toàn bộ tài sản sung vào công quỹ. Chẳng lẽ cô là Mã Vũ Đình con gái của thư ký Mã sao?"
Mã Vũ Đình ngửa đầu cười lớn một tiếng, sau đó mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu, "Kim Ngưu, nếu không phải tại mày thì Song Tử sao có thể không cần tao? Cũng chính vì mày đã xúi giục Lục Bảo Bình, cố ý vu oan hãm hại nhà họ Mã.Bây giờ tất cả người nhà họ Mã đều bị giam trong tù! Như vậy, mày vui vẻ chưa, khiến chúng tao người không ra người, quỷ không ra quỷ!"
Mã Vũ Đình nói xong, bước chân càng lúc càng nhanh, chạy như bay đến chỗ Kim Ngưu.
Kim Ngưu đảo mắt một cái, Mã Vũ Đình có giấu một con dao gọt trái câytrong cổ tay áo.
Mẫn Cần sớm đã bị sự điên cuồng của Mã Vũ Đình dọa sợ đứng sang một bên, còn Kim Ngưu vẫn đứng yên một chỗ bất động, im lặng nhìn Mã Vũ Đình lên cơn điên.
Khi gần đến trước mặt Kim Ngưu, Mã Vũ Đình chạy chậm lại, vừa oán hận chửi mắng Kim Ngưu vừa vung tay lên chém về phía Kim Ngưu.
Kim Ngưu vẫn không di chuyển, rồi bỗng nhiên, cô gập người xuống một cái, Mã Vũ Đình đâm dao vào người Kim Ngưu thất bại.Mã Vũ Đình lại tiếp tục vung dao về phía Kim Ngưu, Kim Ngưu lạnh lùng tóm chặt lấy cổ tay phải của cô ta, xoay ngược một cái, Mã Vũ Đình đau đến mức mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, mặt nhăn lại như một tờ giấy bị vò nát.
Kim Ngưu co đùi thúc vào bụng Mã Vũ Đình một cái, Mã Vũ Đình đau đến nhất thời quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu liên tục kêu đau.
Tay phải Kim Ngưu dùng lực, hai mắt nghiêm túc nhìn Mã Vũ Đình, "Vu oan hãm hại người khác chính là cô!Thứ nhất, tôi và Song Tử chẳng có quan hệ gì hết, hắn bắt cô bỏ đứa bé trong bụng thì có quan hệ gì đến tôi sao? Thứ hai, việc ba cô nhận hối lộ là thật, theo luật pháp thì phải ngồi tù. Thứ ba, đứa bé trong bụng cô không phải là của Lý Xà Phu sao, thế nào mà lúc này lại đổi thành Song Tử rồi hả?"
Từng câu từng chữ của Kim Ngưu như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim của Mã Vũ Đình.
Cả người Mã Vũ Đình không ngừng run rẩy, mãi đến lúc răng nanh cắn nát môi, mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng, cô tamới lên tiếng, "Mày dùng ba lý do đó để chối bỏ hết trách nhiệm sao?Nếu không phải mày đi trêu chọc Song Tử, thì hắn sẽ không bị mày mê hoặc, tao cũng sẽ không phải mất đi đứa con này. Lý Xà Phu chẳng qua cũng chỉ là tấm bia mà thôi, tao chỉ muốn con tao là đứa con hợp pháp, không muốn để người đời biết nó là con riêng mà thôi. Nhà họ Mã lụn bại, nếu không phải mày đến câu dẫn Lục Bảo Bình, thì hắn cũng không xuống tay với nhà họ Mã chúng tao. Mày là vì bạn của mày, Phan Xử Nữ, đúng không?"
Kim Ngưu giơ tay hung hăng tát vào mặt Mã Vũ Đình một cái, bên má phải của Mã Vũ Đình sưng đỏ lên. Mã Vũ Đình bị đánh ngã lệch sang một bên.
Sau khi Mẫn Cần nhìn thấy cảnh này, hai tay bịt chặt miệng lại, trừng lớn hai mắt, quanh thân Kim Ngưu tỏa ra một khí thế vô cùng lạnh lẽo, giống như chị hai của giới hắc đạo vậy!
Kim Ngưu hừ nhẹ một tiếng, "Cô còn có mặt mũi để mở mồm ra sao? Cô muốn con của cô hợp pháp thì cô nên đi tìm người ba thật sự của đứa bé! Song Tử không cần cô, cô lại đổtất cả tội lỗi lên đầu tôi. Mã Vũ Đình, tôi thấy cô cũng sắp phải ngồi tù rồi, giết người khôngthành. Cảnh sát kiểm tra dấu vân tay trên chuôi con dao kia sẽ rõ!"
Mã Vũ Đình đột nhiên cười lạnh, hai mắt lộ ra tia tàn độc, "Kim Ngưu, tao có xuống địa ngục cũng phải kéo mày chết chung! Chẳng lẽ mày không ngửi thấy mùi gì lạ hay sao?" Mã Vũ Đình nói đoạn sau, thanh âm bỗng dưng trầm xuống.
Mùi thuốc nổ bấy giờ mới sộc thẳng vào mũi Kim Ngưu, Kim Ngưu thầm kêu không ổn, lập tức dùng lực đẩy mạnh Mã Vũ Đình ra.
Mã Vũ Đình điên cuồng kêu một tiếng, áo bị xé ra, trên chiếc bra đích thị là bom hẹn giờ!
Được cài đặt một tiếng đồng hồ, tới giờ sẽ nổ. Kim Ngưu híp mắt nhìn, chỉ còn một phút đồng hồ.
Mã Vũ Đình dùng hết sức lực của bản thân laovề phía Kim Ngưu, ôm chặt lấy hai chân của cô, trên mặt lànụ cười hung ác, "Kim Ngưu, để cho chúng ta cùng xuống địa ngục đi. Mày hủy hoại tao, tao cũng không thể để mày sống vui vẻ một mình được!"
Hai tay Kim Ngưu lần mò bom hẹn giờ, Mã Vũ Đình bị điên rồi, cư nhiên ôm bom liều chết, khối thuốc nổ này vô cùng lớn, nhất thời không thể gỡ được.
Thời gian từng giây trôi qua, còn lại 45 giây.
Hai tay Mã Vũ Đình ôm chân Kim Ngưu càng lúc càng chặt, trên mặt nở ra nụ cười điên cuồng.
Mẫn Cần nhanh chóng tiến lên, muốn giúp Kim Ngưu kéo Mã Vũ Đình ra.
Kéo vài cái, Mẫn Cần đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Ngưu.Dáng vẻlúc này của Kim Ngưu vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt một cái, khiến cho người khác có cảm giác như rơi vào hầm băng vậy.
Kim Ngưu liếc mắt nhìn bom hẹn giờ, 30 giây.
30 giây, đủ để cô giải quyết Mã Vũ Đình, đây là con đường mà tự cô ta chọn.
Kim Ngưu nhanh chóng thò vào trong túi xách, lấy ra một khẩu súng vô cùng tinh xảo.Họng súng nhắm thẳng vào trán của Mã Vũ Đình, trong giây phút Mã Vũ Đình vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng, Kim Ngưu nhanh chóng bóp cò.
Không một tiếng động, chỉ có làn khói trắng. Mã Vũ Đình ngã phịch trên mặt đất, tắt thở chết.
Mẫn Cần bị dọa sợ tới mức hai chân cứng đờ, không thể di chuyển được dù là nửa phân.
Kim Ngưu tóm lấy tay Mẫn Cần, kéo cô ta chạy như điên về hướng ngược lại.
25 giây sau, "Bang bang! Ầm!" một tiếng nổ lớnvang lên giữa vùng đất hoang vắng, từng tia lửa bắn thẳng lên trên, bầu trời trong xanh thoáng chốc đen kịt, tro thuốc nổ bốp bốp rơi đầy xuống đất, mùi thuốc nổ nồng nặc phiêu tán trong gió.
Bên cạnh có một thôn nhỏ, người dân trong thôn đang nấu cơm.Sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn, tất cả đều chạy ra xem, khi thấy trên bầu trời khói đen mù mịt, sợ tới mức trên mặt cắt không còn giọt máu.
Trong giây phút trái bom phát nổ, cũng là lúc Lục Bảo Bình nhảy xuống xe.
Thiếu úy của Phân Quân khu Trương Vĩ Lâm không khỏi chấn động.Lửa cao ngút trời, mà bà xã của Thượng tá Bình đang ở trong đó.
Sắc mặt của Lục Bảo Bình trong nháy mắt biến đổi, Trương Vĩ Lâm trơ mắt nhìn Lục Bảo Bình từ đi nhanh đến chạy vộivã, cuối cùng là chạy như điên, mấy sợi tóc trên trán Lục Bảo Bình dường như cũng trở nên cứng đờ.
Trương Vĩ Lâm rũ mắt xuống, hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền bỗng buông thõng ra, phạm vi nổ vô cùng lớn, xe quân dụng còn bị nó làm cho rung lắc một hồi.
Trương Vĩ Lâm lại giương mắt nhìn về phía trước, cả người Lục Bảo Bình đã tiến vào giữa làn khói đen xì.
Sau khi Lục Bảo Bình nhìn thấy một khối thịt trông giống cánh tay thì đôi lông mày liền nhíu chặt lại, yên lặng nhìn hai giây, rồilập tức quay đi. Trong mắt anh bất giác dâng lên một tia hi vọng, Kim Ngưu không có việc gì, tuyệt đối không có việc gì!
Lục Bảo Bình rất nhanh di chuyển hai chân, dù là bắp thịt hay thần kinh đều đã trở nên căng cứng.
Ánh mắt một lần nữa dừng lại trên thân thể của một người con gái mặc quần áo màu vàng, Lục Bảo Bình chỉ liếc qua một cái rồi lại tiếp tục tìm kiếm.
Sắc mặt Mẫn Cần vốn trắng bệch nay lại trở nên đen xì làm lộ ra hàm răng trắng tinh.
Mẫn Cần suy yếu vô lực ngẩng đầu, nhận ra có người đi qua thìkhẽ kêu một tiếng.
Trương Vĩ Lâm dừng bước, kéo Mẫn Cần, cánh tay và hai chân của cô gái này đều bị thương rất nặng, bom lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có thể chạy xa đến 20 mét đã quá giỏi rồi.
Hai tay Mẫn Cần tóm chặt lấy Trương Vĩ Lâm, cánh môi khô ráp nứt nẻ khép mở vài cái, "Cứu!Cứu tôi, cứu, cứu tôi."
Quẳng lại một câu đó, đầu Mẫn Cần đột nhiên sụp xuống, Trương Vĩ Lâm vươn tay ôm lấy Mẫn Cần.
Tay phải kiểm tra hơi thở của Mẫn Cần, hơi thở vô cùng mong manh, nhưng vẫn còn sống. Trương Vĩ Lâm giương mắt nhìn về phía trước đã không còn thấy bóng dáng Thượng tá Bình, anh đã đi đâu rồi?
Trương Vĩ Lâm có linh cảm không tốt, nếu không tìm thấy Kim Ngưu, chỉ có hai khả năng, một là Kim Ngưu bình an vô sự thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của trái bom, hai là đã bị trái bom làm cho tan xương nát thịt, thân thể và bom đồng thời hóa thành khói đen, theo gió mất đi.
- -
"Phụt" một tiếng, Kim Ngưu phun hếtcỏ trong miệng ra ngoài. Chạy quá nhanh, giẫm lên một tảng đá, trực tiếp lăn xuống sườn núi.
Thình lình xảy ra chấn động nên bàn tay đang nắm chặt tay Mẫn Cần của cô bị tuột ra.
Kim Ngưu bóp nhẹ vai, cánh tay và cổ tay, sau đó, quay đầu nhìn xung quanh.
Lúc quay đầu ngửa cổ nhìn lên, hai mắt của cô chống lại ánh mắt mang theo vô vàn lời nói của người nào đó. Lo lắng, kinh hoảng, sợ hãi, sự bế tắc đồng thời lóe lên trong ánh mắtấy rồi biến mất, cuối cùnglà sáng lên.
Một bóng dáng cao ngất từ đỉnh núi chạy như điên xuống như một cơn gió, Kim Ngưu vừa nháy mắt một cái, thân thể đã được Lục Bảo Bình ôm vào trong lòng.
Mùi cỏ quen thuộc lập tức bay vào chóp mũi, Kim Ngưu hung hăng ở trong ngực Kim Ngưu hít mạnh một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu như biển của Lục Bảo Bình, "Lục Bảo Bình, em đã giết. . ."
Lời còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của anh chặn lại ở cổ họng, hai tay Kim Ngưu gắt gao ôm lấy đầu Lục Bảo Bình, đầu càng lúc ngửa càng cao, chống đỡ lại nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt của anh.
Miệng môi hòa lại làm một, một mảnh ôn nhu, khói đen trong không trung đằng xa chậm rãi phiêu đãng.
Trên sườn núi có hai người đàn ông mặc quân trang đang đứng đó, Trương Vĩ Lâm khoát tay một cái, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ, thậm chí còn mang theo chút âm rung, giống như bị cảm động, "Đừng đi quấy rầy Thượng tá Bình.Xem ra, chị dâu không có việc gì. Cho xe cứu thương chở cô gái kia đến bệnh viện, để lại một chiếc xe cho Thượng tá Bình, chúng ta trở về."
Nói xong, Trương Vĩ Lâm xoay người mang theo cấp dưới rời đi, thời gian còn lại là của Thượng tá Bình và chị dâu.
"Kim Ngưu. . ." Lục Bảo Bình chứa chan nhu tình chậm rãi gọi tên Kim Ngưu, tay phải không ngừng vuốt mái tóc dài của cô.
Một giờqua đi, tay phải của anh lại đè ót Kim Ngưuxuống, ôm chặtcô vào lòng.Cả khuôn mặt Kim Ngưu áp chặt vào khuôn ngực rộng lớn của Lục Bảo Bình, không một kẽ hở.
Kim Ngưu ở trong ngực Lục Bảo Bình rầu rĩ nói, "Trên người Mã Vũ Đình có gắn bom hẹn giờ, em đã nổ súng giết chết cô ta, khẩu súng cách âm đó em lấy từ chỗ Trì Lăng Hạo."
Lục Bảo Bình nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, "Tự vệ chính đáng, không tính là phạm tội."
"Lục Bảo Bình, Mã Vũ Đình lấy đâu ra bom, chắc không phải cô ta là người của mafia SK chứ?" Kim Ngưu ngẩng đầu, cau mày hỏi.
Lục Bảo Bình cúi đầu yên lặng nhìn Kim Ngưu, "Mã Vũ Đình bị người khác lợi dụng, bây giờ cô ta đã chết không toàn thây rồi, xem như trừng phạt đúng người đúng tội. Kim Ngưu, chúng ta ngày mai liền đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn."
Trong ánh mắt anh chan chứa rất nhiều tình cảm, Kim Ngưu lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó dùng hai tay nâng mặt Lục Bảo Bình lên, hôn nhẹ lên cánh môi của anh một cái rồi nói, "Vâng."
Chỉ một chữ nhẹ nhàng mộc mạc đơn giản như vậy, nhưng uy lực lại vô cùng to lớn. Trái tim của Lục Bảo Bình nảy sai một nhịp, hôm nay Kim Ngưu là vợ của anh, cả đời là vợ của Lục Bảo Bình anh.
Tầm mắt Kim Ngưu bỗng thay đổi, nhìn lên vết thương trên vai trái của Lục Bảo Bình, "Anh bị thương?"
Quân trang trên vai trái Lục Bảo Bình bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Lục Bảo Bình thản nhiên đáp, "Vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Vừa dứt lời, nghênh đón Lục Bảo Bình lại là một dòng nước mắt. Lục Bảo Bình nhất thời không biết làm thế nào, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Kim Ngưu đấm nhẹ vào ngực Lục Bảo Bình một cái, "Anh thì giỏi rồi, bị thương như thế cũng không coi ra gì!Nếu như đầu đạn chỉ cần lệch đi một chút thôi, thì bắn trúng sẽ là cổ anh đó!"
Trên mặt Lục Bảo Bình lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Bà xã, anh rất khỏe, muốn bắn vào cổ anh đâu phải chuyện dễ dàng."
Kim Ngưu nhẹ nhàng véo một cái lên cổ anh, "Không chịu nhận sai, ngày mai không đến Cục Dân Chính với anh nữa, anh đi một mình đi!"
Sau khi nói xong, Kim Ngưu liền đẩy Lục Bảo Bình ra, lập tức đứng lên.
Lục Bảo Bình cũng nhanh chóng đứng dậy, giữ chặt lấy cánh tay của Kim Ngưu, "Bà xã, lúc nào về anh quỳ lên tấm gỗ giặt quần áo rồi viết phạt 1000 chữ được không!"
Kim Ngưu hừ một tiếng, hất cằm, "Em chỉ thấy máy giặt thô, làm gì nhìn thấy tấm gỗ giặt đồ nào đâu. Không bằng, tự anh chui vào trong máy giặt rồi ngồi trong đó viết phạt được không?"
Với dung lượng của máy giặt thì cùng lắm cũng chỉ chứa được nửa người dưới của Lục Bảo Bình mà thôi.
Lục Bảo Bình suy nghĩ một phen, sau đó nặng nề gật đầu một cái.
"Đạn lấy ra chưa?"
Lục Bảo Bình lộ ra tươi cười, vô cùng thành thật, "Lấy ra rồi!"
Kim Ngưu liếc mắt nhìn Lục Bảo Bình một cái, "Nói dối, phải phạt."
Khuôn mặt của Lục Bảo Bình lập tức sụp xuống, sao Kim Ngưu lại phát hiện ra được là anh đang nói dối nhỉ? Bà xã thật lợi hại, không chuyện gì có thể qua được mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro