hoan kiem q4-c70
Quyển 4
Chương 70
Tạ Mai Nhi bị đánh thức rồi (2) Nguồn: Vipvandan
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ khẽ run rẩy, liền nói:
“Em đang tội nghiệp chị đó hả ?”
Phương Hạo Vân không nói gì, mà đã dùng đôi môi to lớn của hắn hôn lên đôi môi của người đàn bà, đồng thời bàn tay to lớn của hắn cũng đã lột phăng chiếc áo ngoài của cô, bàn tay hắn luồn vào bên trong chiếc áo len, đặt nằm gọn trên chiếc ngực căng tròn của cô, hắn bắt đầu dày vò.
Hơi thở của Trương Mỹ Kỳ bắt đầu nhanh dần, sau đó liền phát ra những tiếng rên khe khẽ. Cơ thể của cô sau nhiều lần được Phương Hạo Vân khai phá, đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều, hơn nữa, cái dục vọng đã được tích tụ trong ròng rã mười mấy năm trời cũng bắt đầu được bộc phát ra, mỗi lần ở cùng với Phương Hạo Vân, mặc cho trong lòng cô nghĩ thế nào. Nhưng cơ thể cô vẫn cứ khát khao nhiều đến thế.
“Hạo Vân, đừng… đừng có làm ở đây…”
Trương Mỹ Kỳ vùng thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, thẹn thùng nói:
“Đừng có làm ở đây, sẽ bị Mai Nhi phát hiện mất…”
Tuy chuyện của mình đã bị Mai Nhi biết rồi, nhưng bây giờ đang ở chung cư của Tạ Mai Nhi, trong lòng cô vẫn có chút kiêng dè. Cô e sợ là sẽ bị Tạ Mai Nhi nghe thấy. Cách âm của chung cư này không được tốt lắm, vốn không thể cách ly được tiếng rên rỉ và gào thét của cô.
Cô rất rõ sự điên cuồng của mình khi đang trong quá trình có những cảm xúc mạnh mẽ này.
Phương Hạo Vân không hề đếm xỉa đến lời cầu xin của Trương Mỹ Kỳ, đã lột sạch quần áo cô, cúi người thấp xuống, miệng hắn đã bắt đầu hôn hít hai cái nhũ hoa, bàn tay hắn cứ rờ rẫm về phía dưới, từ bụng xuống dần đến vùng kín của người đàn bà.
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy cái khoái cảm cứ không ngừng xuất hiện ở ngực và bên thân dưới của cô. Cơ thể cô bỗng chuyển động nhẹ nhàng. Kiêng dè trong lòng cũng dần dần biến mất.
Trải qua nhiều lần mây mưa, Phương Hạo Vân cũng đã dần dần thành thục chuyện giường chiếu, hắn đã nắm được một số cách khiến người đàn bà hưng phấn. Ngón tay hắn từ từ đưa vào trong, dựa vào nét mặt của người đàn bà để biết những chỗ nhạy cảm.
Chỉ trong một chốc. Vùng kín của Trương Mỹ Kỳ đã trở nên ướt át.
Đúng vào lúc này Phương Hạo Vân cởi hết toàn bộ quần áo trên người, để lộ thân mình tuy mong manh nhưng trông rất khỏe mạnh ra, bên thân dưới của hắn từ sớm đã ngẩng cao đầu dậy.
“Chị Mỹ Kỳ, hôm nay em sẽ cho chị hưởng thụ một cảm giác mới…”
Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên cúi người thấp đầu xuống, trườn xuống thân dưới của Trương Mỹ Kỳ, miệng hắn hôn hít vào vùng kín của người đàn bà.
“Đừng mà, chỗ đó dơ…”
Chiếc mông của Trương Mỹ Kỳ khẽ lay động, như có ý muốn ngăn Phương Hạo Vân lại, nhưng Phương Hạo Vân đã sớm nắm được đôi chân của cô, nên cô không có cách nào ngăn được hắn.
Qua một chốc nữa, khi Phương Hạo Vân đã buông lỏng chân cô ra, cô cũng đã không tìm cách ngăn cản nữa, quả là một cảm giác kỳ lạ, bắt luận là về mặt tâm lý, hay về mặt sinh lý, cô đều cảm thấy một cảm giác rất khác biệt. Một cảm giác chưa từng có khiến Trương Mỹ Kỳ bắt đầu hưng phấn. Chiếc hông xinh đẹp của cô không ngừng chuyển động, mong sự hôn hít của người đàn ông có thể mạnh mẽ hơn nữa, vào sâu hơn nữa…
Cùng lúc đó, một cơn thèm khát khó nhịn nổi bắt đầu xâm chiếm lấy trái tim và vùng kín của cô.
“Hạo Vân, chị chịu không nổi nữa rồi… chị nghĩ chị muốn đi tiểu…”
Cảm giác mới lạ này khiến Trương Mỹ Kỳ có cảm giác mình muốn đi tiểu. Nhưng thật ra đó là biểu hiện của cực khoái, chứ không phải mắc tiểu. Đúng là một người đàn bà tội nghiệp. Vì phải kềm nén sự ham muốn của mình quá lâu, nên đến cả việc mắc tiểu này cũng không biết.
Nhìn thân dưới của người đàn bà không ngừng động đậy, Phương Hạo Vân đã hiểu chuyện gì rồi. Hắn không ngờ chị Mỹ Kỳ lại muốn xuất nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, tốc độ hôn hít của hắn lại càng nhanh hơn.
“Chị chịu hết nổi rồi…!”
Cuối cùng, Trương Mỹ Kỳ hét lên một tiếng, thân thể cô rung mạnh một cái, tiếp đó là một trận run rẩy như bị co giật, sao đó là phun đầy mặt của Phương Hạo Vân.
“Xin lỗi, xin lỗi, chị không có cố ý…”
Sau khi cơ thể cô đã ổn định trở lại, Trương Mỹ Kỳ vội ngồi dậy, mặt đầy thẹn thụng và không ngừng nói lời xin lỗi với Phương Hạo Vân.
Trong cái tình huống như thế này mà lại có thể tiểu được, Trương Mỹ Kỳ xấu hổ chết đi được, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho xong. Nhưng mà, phải nói thật là, cái cảm giác lúc nãy, đúng là cô chưa từng có.
Nhìn cái vẻ mặt thẹn thùng tự trách của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đã cười hi hi lên, kề tai người đàn bà, giải thích rõ với cô về chuyện đạt cực khoái lúc nãy.
Đến khi nghe xong những lời giải thích của Phương Hạo Vân. Tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ mới thật sự nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng hai má của cô vẫn còn đỏ ửng, cô gục đầu vào ngực hắn, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông. Dù sao đi nữa, đã ra đầy mặt của Phương Hạo Vân, chuyện như thế, vẫn khiến cô cảm thấy rất khó xử. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phương Hạo Vân cười gian xảo, trong lòng thầm nghĩ, người đàn bà có thể đạt cực khoái, đúng là tạo vật xuất sắc mà trời sinh.
Hắn trườn qua ôm lấy người đàn bà vào lòng, lại bắt đầu rờ rẫm cơ thể cô lần nữa, Trương Mỹ Kỳ đã nhịn mười mấy năm rồi, đã bị trống vắng quá lâu, một lần, hai lần đối với cô vẫn không thể thỏa mãn hay kềm chế nổi được dục vọng của cô. Vở kịch diễn lại này còn phải xem tiếp mà.
Quả nhiên, không lâu sau, sự đói khát trong lòng Trương Mỹ Kỳ lại bắt đầu nảy sinh:
“ Hạo Vân, chị muốn rồi, chị muốn…”
Phương Hạo Vân rất thích cái vẻ mặt chủ động của đàn bà, sau khi điều chỉnh lại tư thế, hông hắn khẽ động đậy một chút thì đã đi vào trong cơ thể của người đàn bà.
Trái tim trống vắng và cái thân dưới trống rỗng của Trương Mỹ Kỳ đột nhiên được lắp đầy, cô không ngừng chuyển động cái hông xinh đẹp của mình để phối hợp với người đàn ông, mong là có thể vào sâu hơn nữa.
Trong lúc hưng phấn, thậm chí Phương Hạo Vân còn gác chân trái của cô lên vai mình, bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn, đến nỗi người đàn bà không ngừng kêu la.
Sau cùng, Trương Mỹ Kỳ đã chủ động bò sấp trên giường, giương chiếc hông lên, mong là người đàn ông có thể vào từ phía sau. Cái thế này, cũng vừa khéo chính là cái thế mà Phương Hạo Vân thích. Hắn vội vàng ôm lấy chiếc hông của cô, bắt đầu làm từ phía sau mạnh mẽ hơn. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vào lúc đỉnh điểm này, Trương Mỹ Kỳ đã không lo đến việc đang ở nhà của Tạ Mai Nhi rồi, bèn kêu to lên. Không cần nghi ngờ gì nữa, lúc này mà đứng ở phòng khách, có thể nghe rõ mồm một tiếng rên la của cô.
Tuy là cách phòng của Tạ Mai Nhi, nhưng tiếng rên la đó vẫn nghe được rất rõ ràng. Xuỵt, cô quyết định nhân lúc trời còn tối mà đi khỏi, không muốn người chị em tốt của mình nhìn thấy mình. Phương Hạo Vân vốn không muốn để cô rời khỏi sớm như vậy, dù gì thì chuyện này cũng đã bị Tạ Mai Nhi biết từ trước rồi, cũng không cần thiết phải làm vậy.
Nhưng Trương Mỹ Kỳ lại kiên quyết, Phương Hạo Vân chỉ đành chấp nhận đưa cô trở về.
Ai ngờ khi Phương Hạo Vân mặc lại quần áo xong xuôi đẩy cửa phòng bước ra, thì đã thấy Tạ Mai Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.
“Hạo Vân, chào buổi sáng…!”
Tạ Mai Nhi vẫn rất bình tĩnh, cô quay đầu lại mỉm cười chào Phương Hạo Vân 1 tiếng, trên mặt không có vẻ gì là không vui cả
Quyển 4
Chương 71
Cơn giận của Mai Nhi (1) Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn: Vipvandan
Ai ngờ khi Phương Hạo Vân mặc lại quần áo xong xuôi đẩy cửa phòng bước ra, thì đã thấy Tạ Mai Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.
“Hạo Vân, chào buổi sáng…!”
Tạ Mai Nhi vẫn rất bình tĩnh, cô quay đầu lại mỉm cười chào Phương Hạo Vân 1 tiếng, trên mặt không có vẻ gì là không vui cả.
Phương Hạo Vân lòng đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng, bây giờ là 5 giờ rưỡi, theo thói quen của chị ấy, thì lúc này chính là lúc mà chị ấy ngủ say nhất. Không lý gì chị ấy lại thức dậy vào cái giờ này.
“Chẳng lẽ tiếng rên của chị Mỹ Kỳ đã đánh thức chị ấy sao ?”
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cười một tiếng khô khốc nói:
“Chị Mai, sao hôm nay dậy sớm thế, mới có 5 giờ hơn à…”
Hắn muốn hỏi một câu thăm dò, để xem suy đoán của mình có đúng hay không.
“Đâu còn sớm, thật ra chị đã dậy lúc 2 giờ sáng rồi…!”
Tạ Mai Nhi lạnh lùng nói một câu.
“Hai giờ sáng à ? Chị điên rồi sao, đó chính là lúc mà mọi người ngủ say nhất…”
Phương Hạo Vân hỏi một câu quan tâm:
“Mất ngủ hả chị ?”
Tạ Mai Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, trong lòng đang tức tối, thầm nghĩ, chị cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng cuộc đại chiến giữa hai người, ồn ào đến thế, lại còn rên la nữa, còn có tiếng da thịt đụng chạm nhau, thêm cái tiếng giường kêu cọt kẹt nữa, làm sao mà người ta ngủ được. Thật ra, nếu không phải tối qua Tạ Mai Nhi nhận ra được tiếng của người đàn bà đó là Trương Mỹ Kỳ, thì cô đã sớm phá cửa xông vào rồi. Em muốn làm gì chị không nói tới, nhưng cũng đừng có làm ồn để người ta ngủ nữa chứ.
Khi Tạ Mai Nhi đã xác định được tiếng rên rỉ đó là của Trương Mỹ Kỳ, cô chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, lấy gối che đầu mà ngủ, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả, từng tiếng rên rỉ sung sướng ấy, cứ lọt vô tai cô, còn lọt vào đến tận tim cô.
Thử nghĩ mà xem, Tạ Mai Nhi dù gì cũng là một cô gái đã hai mươi mấy tuổi rồi, đến nay vẫn chưa có người yêu, vẫn còn là một khuê nữ, với sự kích thích như thế, nếu cô vẫn có thể ngủ được, thì cô đúng là thần rồi, không phải là con người nữa.
Người mà, ai chẳng có dục vọng chứ, ai lại chẳng có nhu cầu chứ. Tạ Mai Nhi đang vào lúc tuổi xuân phơi phới, dĩ nhiên là chịu không nổi rồi. Cuối cùng với sự kích thích của những tiếng động phát ra từ xác thịt, cô đã tự đưa tay vào giữa hai đùi của mình, để bắt đầu tự an ủi mình vậy.
Khi mọi thứ đã yên ắng trở lại, cô vẫn không tài nào ngủ được. Bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi một mình ở ngoài phòng khách, bật ti vi nhỏ tiếng mà xem vậy.
Trương Mỹ Kỳ ở trong phòng của Phương Hạo Vân đã nghe rõ mồn một, nghĩ rằng nếu muốn né tránh Tạ Mai Nhi, để cô ấy không biết là điều không thể được rồi.
Cô hơi do dự một chút, cuối cùng đã quyết định bước ra, cô ngại ngùng nói với Tạ Mai Nhi:
“Mai Nhi, chị xin lỗi…!”
Tạ Mai Nhi nghe thấy thế, bèn mỉm cười, bước đến bên cạnh cô, kéo cánh tay của Trương Mỹ Kỳ, thân mật nói:
“Chị Mỹ Kỳ, chị nói gì vậy, chị làm gì có lỗi với em chứ, cậu ấy cũng đâu phải cái gì của em đâu…”
Tạ Mai Nhi nói thế. Vẻ mặt của Trương Mỹ Kỳ lại càng trở nên không tự nhiên hơn, miệng thì mở ra, thế nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
“Hai chị cứ nói tiếp đi nhé, em đi tập thể dục đây…!”
Phương Hạo Vân cảm thấy có chút đau đầu, nhân cơ hội này tìm một cái cớ để chạy là thượng sách.
“Em mau đi bận việc của em đi, chẳng ai muốn giữ em lại đâu.”
Đối với Phương Hạo Vân, cô vẫn còn chút tức giận. Tuy không nói ra được lý do tại sao, nhưng quả thật trong lòng cô có bất mãn với hắn. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đợi khi Phương Hạo Vân đã đi khỏi, Tạ Mai Nhi liền buồn bã thở dài một tiếng, quay đầu nhìn người chị em tốt của mình, hỏi:
“Chị Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chị tính cứ như thế này mãi với Phương Hạo Vân sao ?”
Nghe câu hỏi của người chị em như có ý muốn chất vấn, gương mặt Trương Mỹ Kỳ như phát sốt lên, theo góc độ lý tính mà nói, mối quan hệ giữa cô và Phương Hạo Vân thuộc dạng quan hệ nam nữ không bình thường, vả lại, cô cũng đã có chồng. Mối quan hệ này càng bị người đời chê cười, bản thân cô cũng đã nhiều lần hạ quyết tâm, sẽ kết thúc mối quan hệ trái với luân thường đạo đức này. Nhưng cứ mỗi lần cô hạ quyết tâm, mà hễ gặp được Phương Hạo Vân, thì cô đã lại đầu hàng. Cơ thể cô cứ luôn khao khát được Phương Hạo Vân nâng niu, cái nhu cầu sinh lý ấy, bản thân cô không thể kềm chế được.
Cũng có lúc, cô đã cảm thấy, cô mới chính là người phải suy nghĩ đến nữa đời còn lại của mình.
Mỗi lần, lý trí của cô đều bị sự thèm khát của cơ thể cô nuốt chửng.
“Mai Nhi, chị không biết nữa, chị thật sự không biết nên làm sao nữa…”
Trương Mỹ Kỳ có vẻ đau khổ nên đã vò đầu bứt tóc mình, lắc đầu nói:
“ Chị cũng chẳng biết mình nên làm thế nào nữa ? Chị cũng đã nghĩ đến chuyện phải kết thúc… thế nhưng chị lại không biết làm cách nào. Có thể em sẽ cho rằng chị là một con đàn bà không biết xấu hổ, nhưng chị thật sự không thể từ chối cậu ấy được…”
Nhìn gương mặt đầy đau khổ của chị Mỹ Kỳ, trong lòng Tạ Mai Nhi cũng có vẻ không vui. Cô ôm chầm lấy đôi vai của Trương Mỹ Kỳ, an ủi nói:
“Chị Mỹ Kỳ, chị cứ khóc đi, khóc ra được sẽ tốt hơn đấy…”
Trương Mỹ Kỳ liền ngã vào lòng Tạ Mai Nhi mà khóc nức nở, đem toàn bộ những thiệt thòi trong lòng đều bộc phát ra ngoài.
Khóc đến nỗi đã mệt rồi, Trương Mỹ Kỳ mới ngẩng đầu lên, lau đi giọt nước mắt nói:
“Mai Nhi, bây giờ chị sẽ nói cho em biết, chị và Hạo Vân đã bắt đầu như thế nào, nhưng sau khi em nghe xong, nhất định phải bình tĩnh… thật ra, chị cảm thấy Hạo Vân là vô tội…” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghe Trương Mỹ Kỳ nói như thế, tâm trạng của Tạ Mai Nhi bỗng trở nên căng thẳng:
“Chị Mỹ Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”
Trương Mỹ Kỳ cố gắng để tâm trạng của mình được ổn định trở lại, bắt đầu nói rõ đầu đuôi ngọn ngành mình và Phương Hạo Vân đã bắt đầu như thế nào…
Tạ Mai Nhi quả thật đã rất tức giận, bàn tay cô nắm chặt lại, tức tối nói:
“Nó dám cưỡng bức chị sao, đúng là quá đáng lắm rồi… chị Mỹ Kỳ, sao chị không nói với em chứ…”
“Mai Nhi, chị đã nói rồi, lúc đó Hạo Vân hoàn toàn không thể khống chế được ý thức của mình, trước sau gì chị cũng luôn cảm thấy cậu ấy không cố tình làm thế. Trước khi xảy ra chuyện, cậu ấy đã từng bảo chị phải rời khỏi, chỉ là chị đã không rời khỏi…”
Trương Mỹ Kỳ buồn bã thở dài một tiếng nói:
“Sau khi chuyện đã xảy ra, chị đã rất hận cậu ấy, thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện phải báo cảnh sát, nhưng khi chị nhớ lại cái cảnh tượng và ánh mắt cậu ấy khi cậu ấy cưỡng bức chị, chị lại mềm lòng, chị biết là, cậu ấy không cố ý…”
“Vậy sau đó thì sao ? Tại sao sau đó chị vẫn cứ tiếp tục như thế với cậu ấy ?”
Tạ Mai Nhi truy hỏi.
Trương Mỹ Kỳ có chút đỏ mặt, do dự một hồi, cô ngẩng đầu thản nhiên nói với Tạ Mai Nhi:
“Mai Nhi, chị cảm thấy chị là một con đàn bà vô sỉ. Không giấu gì em, từ sau chuyện lần đó, cơ thể chị đã bắt đầu mê hắn, thậm chí đã có vài lần chị chủ động lên giường với hắn…”
“Tên Hạo Vân chết bầm, hắn có sức hấp dẫn đến vậy sao ?”
Tạ Mai Nhi mím môi mím lợi nói:
“Không được, dù gì thì em cũng đã biết chuyện chị bị cưỡng bức, em nhất định phải đòi lại công bằng cho chị.”
Quyển 4
Chương 71
Cơn giận của Mai Nhi (2)
Nguồn: Vipvandan
Nói đến đây, Tạ Mai Nhi bỗng nhiên nói:
“Chị Mỹ Kỳ, chị ly hôn với Tưởng Đại Phát đi, em sẽ bắt Hạo Vân phải cưới chị…”
“Không được, tuyệt đối không thể được…”
Trương Mỹ Kỳ đột nhiên hoảng hốt tột độ:
“Mai Nhi, em điên rồi à, em làm vậy, sẽ ép chị vào bước đường cùng, chị không muốn ly hôn, Tưởng Đại Phát rất yêu chị, chị cũng rất hài lòng với anh ấy. Chị và Hạo Vân không hợp nhau… huống chi giữa chị và Hạo Vân vốn không có… không có tình yêu trai gái…”
“Chị Mỹ Kỳ, chị đừng gạt em nữa, em có thể cảm nhận được, chị đã bắt đầu có những tình cảm tốt đẹp với Hạo Vân rồi, chỉ là chị không dám thừa nhận, không dám nghĩ đến mà thôi.”
Tạ Mai Nhi tức giận nói:
“Cứ cho là chị không tính đến chuyện sẽ ly hôn, nhưng cũng đâu thể nào cứ để cho tên háo sắc đó cứ lợi dụng chị mãi được, không được. Chuyện này em sẽ không cho qua dễ dàng vậy đâu, em nhất định bắt Hạo Vân phải bồi thường cho chị…”
“Thôi đi, Mai Nhi.”
Trương Mỹ Kỳ buồn bã thở dài nói:
“Chỉ nói chuyện ngày hôm nay thôi. Thật ra là do chị tự nguyện… không trách Hạo Vân được.”
“Chị Mỹ Kỳ, chị thật biết cách nói đỡ cho cậu ấy.”
Tạ Mai Nhi bĩu môi, không vui nói:
“Dù gì thì em cũng thấy không nên để cho cậu ấy cứ được lợi như vậy hoài. Chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi, chuyện này em sẽ không làm to chuyện lên đâu. Nhưng em cũng không thể cứ mở to mắt mà nhìn chị bị ức hiếp mà không lo được.”
“Mai Nhi, chị biết em vì muốn tốt cho chị, nhưng em cũng đừng làm lớn chuyện này ra, nếu làm lớn chuyện, em không những không giúp được chị, mà còn hại chị thêm, em hiểu chưa ?”
Trương Mỹ Kỳ không yên tâm nên căn dặn thêm.
“Chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi, em tự biết tính toán mà.”
……….
Dự án khai phá vịnh Kim Thủy đã bắt đầu bước vào giai đoạn đấu thầu, công ty đại diện đấu thầu của thành phố, và các bộ phận trực thuộc thành phố có liên quan đã bắt đầu thành lập một đoàn chuyên gia để thẩm định tư cách của các công ty dự thầu.
Để có thể giành được dự án khai phá vịnh Kim Thủy một cách thuận lợi, Kim Gia đã nhờ chủ nhiệm Lý mời trưởng đoàn thẩm định là ông Lộ Ba, đến nhà hàng năm sao Shangri-La sang trọng nhất thành phố, để tiện chiêu đãi ông ta. Mong rằng có thể nhân cơ hội này mà tạo mối quan hệ. Ngồi cùng bàn ngoài chủ nhiệm Lý và Kim Gia ra, còn có thêm người tình của chủ nhiệm Lý là Tuyết Phi Phi và em gái của Kim Gia là Kim Phi, ngoài ra còn có thêm Tưởng Đại Phát của địa ốc Thiên Hồng. Tổng cộng tất cả có 6 người.
Khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Chủ nhiệm Lý bèn giời thiệu Lộ Ba với mọi người: Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vị này đây chính là kiến trúc sư nổi tiếng Lộ Ba, Lộ giáo sư. Giáo sư Lộ không chỉ nổi tiếng ở thành phố ta, mà còn đứng hành nhất nhì trong cả nước.”
Kim Gia, Kim Phi, Tưởng Đại Phát vội vàng chào hỏi. Đồng thời cũng dâng lên tấm danh thiếp của mình. Để tiện cho việc liên hệ sau này. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lộ Ba là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi, ông ấy là bạn thân của chủ nhiệm Lý. Hôm nay cũng vì nể tình nên mới đến tham dự cái gọi là yến tiệc này. Thân hình ông có vẻ gầy gò, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt có thần, trông rất anh minh linh hoạt, thoạt nhìn đã biết ông là thuộc phần tử trí thức.
“Giáo sư Lộ, chào ông, chuyện lần này trăm sự nhờ ông hết…!”
Kim Phi được ông anh mình ra hiệu, bèn nói với Lộ Ba một cách lẳng lơ.
Lộ Ba cười nhạt nói:
“Những chuyện mà tôi có thể giúp thì không nhiều, tất cả vẫn phải trông cậy vào bản thân các anh chị đây.”
Chủ nhiệm Lý thấy thế bèn cười nói:
“Ha ha, lão Lộ này nói chí phải, việc đấu thầu đâu phải là chuyện giúp hay không giúp, chỉ cần các anh chị đây là vàng thật thì sợ gì lửa chứ, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”
Kim Gia nhân cơ hội này bèn nói:
“Đương nhiên đương nhiên, các công ty của chúng tôi ở Hoa Hải, đến cả trong ngành xây dựng cả nước đều là danh xứng với thật. Hôm nay chúng tôi có nhã ý mời giáo sư Lộ đến đây, chủ yếu là muốn cám ơn giáo sư Lộ đã có những công lao to lớn đối với ngành xây dựng của thành phố Hoa Hải chúng ta…”
“Giáo sư Lộ, tôi là người thô lỗ, không biết cách ăn nói văn hoa như trí thức các ông, tất cả những cái tình tôi xin được gởi gắm trong ly rượu này, tôi xin được phép uống cạn trước…”
Nói xong Kim Gia bèn ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn hết rượu trong ly.
Giáo sư Lộ vốn không thích uống rượu, nhưng vì nể mặt nên không thể không uống, chỉ đành cầm ly rượu nên nhấp môi tượng trưng mà thôi. Tưởng Đại Phát cười cười nói:
“Giáo sư Lộ nhìn nho nhã thế kia, thật ra cũng mà một người đàn ông đầy nhiệt huyết, đúng là tửu lượng tốt…”
“Đúng vậy, những người như giáo sư Lộ đây, mới thật sự là đàn ông đích thực…”
Kim Phi cố nén cơn buồn nôn trong lòng, mà cứ luôn miệng khen nức nở.
Được mọi người luôn miệng khen ngợi, vẻ mặt vốn dĩ rất lạnh nhạt của giáo sư Lộ cũng dần dần cở mở hơn, thậm chí đôi mắt ông cũng đã bắt đầu chú ý đến Kim Phi.
Tuyết Phi Phi thầm cười trong bụng, ối dào, xem ra cái ông giáo sư Lộ này cũng không phải thuộc dạng hàng khó chơi, chắc là qua hết đêm nay, chắc chắn thể nào cũng sẽ bị lôi xuống nước chung.
Dạo gần đây Tuyết Phi Phi đã theo chủ nhiệm Lý đến tham dự nhiều buổi tiệc, đã được gặp rất nhiều nhân viên viên chức của chính phủ, còn có một số người được gọi là giáo sư với chuyên gia nữa. Theo cô thấy thì, những người có văn hóa ấy có một đặc điểm chung là đều thích hư vinh, người ta chỉ mới khen ngợi vài câu thôi, chỉ mới nói vài câu nhiệt tình, vài câu nịnh bợ, thì đã có thể khiến lòng họ phơi phới rồi. Thật chẳng biết trong chốn quan trường họ đã được rèn luyện như thế nào nữa, thật là kém cỏi.
Tuyết Phi Phi nào đâu biết những người làm trong cơ quan chính phủ mà cô gặp chỉ là hạng tép riu, gió chiều nào theo chiều ấy, bình thường ở trong đơn vị, đều phải nhìn sắc mặt của người khác, phải nịnh bợ người khác. Giờ thì đột nhiên thân phận được thay đổi, được người khác tâng bốc, dĩ nhiên là phòng tuyến trong lòng cũng dễ bị hạ thấp xuống.
Kim Gia vì nắm được cái tâm lý này, nên mới quyết định làm như thế. Trong số những công nhân viên chức của chính phủ mà hắn kết giao, đa số đều phải dùng chiêu này để lôi họ xuống nước chung. Thời buổi này muốn làm xã hội đen thì phải biết dùng đầu óc, chỉ có những tên tiểu tốt tép riu mới hở tí là động đến đao súng mà thôi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Lão Lộ à, xem ra sức hấp dẫn của ông rất lớn, bình thường, tôi rất hiếm khi thấy mấy ông chủ lớn đây khen người như vậy đâu.”
Chủ nhiệm Lý nhân cơ hội này cũng tâng bốc thêm một câu.
Lộ Ba vội vàng khiêm tốn nói:
“Chủ nhiệm Lý lại trêu tôi rồi, tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, già rồi, làm gì còn sức hấp dẫn chứ. Chỉ có ông mới đúng là có sức hấp dẫn. Đúng rồi, tôi nghe nói phó thị trưởng Dương sắp được thăng chức, đến lúc đó, cái ghế chủ nhiệm của ông chắc sẽ không cần ngồi lâu nữa nhỉ ?”
Chủ nhiệm Lý cười hi hi, trên mặt có vẻ đắc ý, giả vờ khiêm tốn nói:
“Đừng nói vậy chứ, bây giờ vẫn còn chưa xác định. Cả thành phố đang rất chú trọng vào ý kiến của phó thị trưởng Dương, trong dự án khai phá vịnh Kim Thủy này, tôi có thể được lên chức hay không, còn phải xem ý kiến của thị trưởng đã.
Quyển 4
Chương 72
Bẫy tình (1)
Nguồn: Vipvandan
Ai mà chẳng biết quan hệ giữa ông với phó thị trưởng Dương rất tốt, mọi người cũng đã đinh ninh rằng, cái chức chủ nhiệm chính chắc chắn thuộc về ông rồi. Đến lúc đó đừng quên mời khách nhé…”
Uống được vài ly rượu vào bụng, lời nói của Lộ Ba đã gan hơn nhiều. Bình thường ông ấy cũng chẳng mấy khi uống rượu, vì là thư sinh mà. Hôm nay lại uống nhiều thế, nên rượu đã mau chóng xông lên đầu. thần trí cũng dần dần mơ hồ đi.
“Ha ha, cám ơn những lời tốt đẹp của lão Lộ nha, nếu đến lúc đó tội thật sự được như ý nguyện, tôi nhất định sẽ không quên người anh em này đâu…”
Chủ nhiệm Lý nâng ly rượu lên nói:
“Lão Lộ, nào, anh em chúng ta cùng nâng ly nào…!”
Nhìn chủ nhiệm Lý một hơi uống cạn ly rượu, Lộ Ba dĩ nhiên cũng không dám chậm trễ, tuy hai người họ không cùng bộ phận, nhưng dù gì thì người ta cũng là lãnh đạo. Không thể không nể mặt lãnh đạo được. Lộ Ba do dự một lúc, cố gắng chịu đựng, mà một hơi uống cạn ly rượu. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong phòng bỗng vang lên những tiếng khen hay.
Kim Gia lại nâng ly rượu lên:
“Được hai vị lãnh đạo đây chiếu cố, Kim mỗ đành mượn ly rượu nhạt này để kính hai vị lãnh đạo đây, cám ơn sự hiện diện và chỉ bảo của hai vị.”
Tửu lượng của Lộ Ba đã đến cực hạn, nhưng nhìn thấy chủ nhiện Lý đã uống cạn rồi, mọi người đều đang chờ hắn. Trong lòng nghĩ mọi người đều đang đề cao mình, bây giờ nếu mình nói là không thể uống thì lại mất hứng quá.
Phần tử trí thức chính là thích hư vinh như thế đấy, cuối cùng hắn cũng đã nốc cạn ly rượu. Liền đó, Kim Phi, Tưởng Đại Phát lại lần lượt mời thêm một ly. Lộ Ba cũng không hề từ chối, cố gắng uống cho hết.
Uống được vài ly rượu, Lộ Ba bắt đầu thấy lâng lâng rồi. Khi chủ nhiệm Lý chuẩn bị nâng ly rượu cùng với Kim Gia chơi xa luân chiến. Lộ Ba đã thật sự không chịu nổi nữa, hắn huơ huơ tay. Khiêm nhường nói:
“Chủ nhiệm Lý à, ông tha cho tôi đi, quả thật là tôi không uống nổi nữa…”
Thật sự, lúc này hắn đã bắt đầu thấy hoa mắt.
Chủ nhiệm Lý giả vờ không vui nói:
“Lão Lộ, mới uống có một tí mà đã say rồi sao ? Thật chẳng giống tác phong của ông tí nào, có phải cố ý không nể mặt tôi không…”
Kim Gia nhân cơ hội này mà can:
“Chủ nhiệm Lý, tửu lượng của giáo sư Lộ đây không được tốt, đừng làm khó ông ấy nữa, vậy đi, để tôi đây uống dùm cho ông ấy.”
“Như vậy hình như không đúng luật ?”
Sắc mặt chủ nhiệm Lý có vẻ không vui. Nghĩ một lúc bèn nói:
“Uống dùm cũng được, nhưng không phải ông chủ Kim đây uống dùm.”
Tưởng Đại Phát cười nói:
“Giáo sư Lộ, trên bàn rượu có một quy tắc, người uống dùm, chỉ có thể nhờ người khác giới tính uống dùm thôi, ông xem có cần gọi vợ ông đến để cùng vui vẻ không, hay là người tình cũng được ?”
Lộ Ba vội vàng lắc đầu:
“Tôi vừa mới ly hôn hồi tháng trước, làm gì còn vợ chứ…”
Chủ nhiệm Lý và Kim Gia liền nhìn nhau, liền khẽ mỉm cười, sau đó nói với Lộ Ba:
“Giáo sư Lộ à, như vậy đi, để tôi kiếm giúp ông một người đẹp đến uống dùm cho nhé.”
Nói xong, bèn ra hiệu cho tên tai sai đứng kế bên.
Tên tay sai hiểu ý, vội vàng gọi một cú điện thoại, rất mau chóng đã thấy cửa phòng mở ra, một cô gái tướng mạo thanh tú, mặc váy ngắn, áo lưới màu đen đã bước vào.
“Xuân à, Vị này là một chuyên gia, em đến ngồi cùng ông ấy đi…”
Kim Gia cười hi hi, ra hiệu cho cô gái kia bước qua bên đó.
Cô gái nhìn Kim Gia gật gật đầu, đi qua một cách điệu đàng, đặt mông ngồi ngay trên đùi của Lộ Ba, nũng nịu nói:
“Trời ơi, là giáo sư Lộ à, đã sớm nghe danh từ lâu, nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt, hôm nay đúng là vận may của em, anh có biết người ta rất sùng bái anh không nè ?”
Tuyết Phi Phi dò xét người con gái này một cách kỹ lưỡng, trong lòng có vẻ khinh thường, mông lại nhỏ thế, ngực cũng chẳng to. Vậy mà cũng ra làm ăn được à.
Dạo này, chất lượng của mấy cô gái điếm càng lúc càng xuống cấp.
Lộ Ba vốn rất thật thà. Nào từng có những chuyện như thế này, tuy đã có chút đau đầu, nhưng hắn vẫn đẩy A Xuân đứng dậy, có vẻ hoảng hốt nói:
“Chủ nhiệm Lý… Tôi… không được đâu, tôi phải về nghỉ thôi…”
Lý Trạch Huệ không vui nói:
“Lão Lộ, khó khăn lắm mới dắt được ông đến chỗ này chơi, cứ thoải mái đi, ông vậy là có ý gì, rõ ràng là không nể mặt tôi mà ? Tôi còn định sau này điều ông và các đồng nghiệp của ông về chỗ tôi. Xem ra ông quá xem thường cái tên chủ nhiệm nhỏ nhoi như tôi…”
Những lời này vừa được nói ra, đầu óc của Lộ Ba dường như được tỉnh hẳn, nghe cái giọng điệu đó của chủ nhiệm Lý, như có ý muốn đề bạt mình. Nghĩ đến đây, Lộ Ba lại vội vàng ngồi xuống, cười trừ nói:
“Chủ nhiệm Lý chắc ông hiểu lầm tôi rồi, tôi có thể không nể mặt người khác, chứ sao lại có thể không nể mặt ông chứ ?” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy giờ Lộ Ba làm ở công ty đại diện đấu thầu của thành phố, tuy cũng là một bộ phận trực thuộc thành phố, nhưng đãi ngộ lại không được nhiều, hơn nữa cũng không có đường tiến thân nhiều. Nếu chủ nhiệm Lý có thể nói vài lời giúp hắn, để hắn vào được cục địa ốc của vịnh Kim Thủy, hay là văn phòng dự án, vậy thì sẽ có nhiều cái lợi hơn, tiền đồ cũng sáng sủa hơn.
Kim Gia cười nói:
“Chủ nhiệm Lý, tôi thì lại thấy giáo sư Lộ đây là một người trọng tình trọng nghĩa, là một chính nhân quân tử đáng để kết giao. A Xuân, em phải cẩn thận hơn, đừng có làm các vị lãnh đạo đây mất vui.”
A Xuân nghe xong, vội vàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Lộ Ba, ngoại trừ ánh mắt liếc mắt đưa tình ra, cô cũng không dám có thêm hành động nào nữa. Hiển nhiên, cô cũng ý thức được là cái gọi là giáo sư, chuyên gia này khác so với người thường, phải từ từ mà tiến thôi.
Thấy ông chủ Kim trượng nghĩa như thế, nhiều lần nói đỡ cho mình. Lộ Ba chần chừ một lúc, chủ động nói:
“Mấy vị ông chủ đây, dự án lần này cạnh tranh rất quyết liệt, đến cả trung ương cũng đã phải một tổ đến giám sát, nên tất cả mọi việc không tiện cho lắm. Nhưng tôi có thể nói rõ thái đội với mọi người là, đối với những việc không vi phạm pháp luật của quốc gia, tôi nhất định sẽ ưu tiên cho công ty của các vị…”
Kim Gia nhân cơ hội này nâng ly lên, nói:
“Ha ha, giáo sư Lộ, có câu nói này của ông, thì tôi đã yên tâm rồi, cũng không uổng công tôi kết giao với một người bạn như ông.” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tâm ý của ông tôi xin nhân, nhưng còn rượu thì quả thật tôi uống không nổi nữa, hơn nữa những gì tôi có thể làm, cũng rất có hạn, mức độ nghiêm ngặt của dự án lần này, tin rằng chủ nhiệm Lý cũng đã rõ. Cho nên những lời cảm ơn này, mấy ông chủ đây khoan nói vội, giúp được bao nhiêu thì giúp…”
Sau khi đầu óc của Lộ Ba đã tỉnh táo được một chút, tâm tư cũng vui vẻ hơn nhiều.
Chủ nhiệm Lý gật đầu mỉm cười nói:
“Tình hình như thế nào tôi cũng đã trình bày với mấy ông chủ đây rồi. Nhưng thế lực các công ty của mấy ông chủ đây cũng khá lớn, cá nhân tôi cho rằng việc trúng thầu là chuyện hiển nhiên.”
“Nào, tôi lại kính hai vị lãnh đạo đây một ly…!”
Kim Gia lại nâng ly lần nữa
Quyển 4
Chương 72
Bẫy tình (2)
Nguồn: Vipvandan
Chính vào lúc Lộ Ba đang khó xử. A Xuân đã chủ động uống dùm ông ấy. Một lần uống thay này, là hết mười mấy ly lớn. Lộ Ba nhìn mà giật mình, trong lòng ông có vẻ khâm phục và cảm kích A Xuân. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dần dần, A Xuân và giáo sư Lộ đã bắt đầu hòa hợp với nhau, sau cùng, Lộ Ba còn giúp A Xuân đỡ rượu nữa, uống đến nỗi đầu óc quay cuồng.
“Giáo sư Lộ, A Xuân rất thích anh. A Xuân muốn được ngồi vào lòng anh…”
A Xuân là con điếm do Kim Gia đích thân đào tạo, dùng để mua vui cho khách. Tửu lượng của cô không phải một người đàn ông bình thường có thể so sánh được. Tuy uống nhiều hơn so với Lộ Ba, nhưng cô lại chẳng hề say tí nào, mọi chuyện vẫn đang tiến hành theo kế hoạch của Kim Gia.
Với sự kích thích của mem rượu, Lộ Ba như đã trở nên can đảm hơn, nhìn kỹ người đẹp đang ngồi kế bên mình, nhìn thấy vẻ xin xắn đáng yêu của cô, có trước có sau, trong lòng ông bỗng xuất hiện một cảm giác khác lạ.
Lộ Ba đã ly hôn vợ rồi, đã một tháng nay không có chuyện giường chiếu. Hôm nay lại được gặp một cô gái băng thanh ngọc kiết như A Xuân, lại thêm mem rượu trong người, nên có chút khó kềm chế.
Thấy thời cơ đã chín mùi, Kim Gia nhìn chủ nhiệm Lý khẽ gật đầu, liền đó căn dặn A Xuân:
“Đỡ ông ấy vào phòng nghỉ đi, nhớ kỹ, nhất định phải phục vụ cho tốt, nếu không tôi sẽ hỏi tội cô.”
A Xuân vốn rất kính sợ Kim Gia. Vội vàng đáp:
“Kim Gia yên tâm, em nhất định sẽ không khiến ông phải thất vọng.”
Nói xong, với sự giúp đỡ của một tên đàn em, đã dìu giáo sư Lộ bước ra khỏi phòng.
Trên đầu chữ sắc có một con dao. Rất nhiều người có thể chống lại sự mê hoặc của tiền bạc, nhưng lại không thể nào chống cự nổi với sự mê hoặc của đàn bà. Lộ Ba khôn ba năm dại một giờ, đã phạm phải một sai lầm lớn trong đời người.
Sau khi được dìu vào phòng, dường như chẳng cần có màn dạo đầu, thì A Xuân và Lộ Ba đã quấn lấy nhau rồi. Nào là nguyên tắc, nào là luân thường đạo lý, đều đã bị ông bỏ qua hết.
Bàn tay to lớn của gã đã đưa về phía ngực của người đàn bà, bắt đầu dày vò một cách vụng về, A Xuân cố nén buồn bực trong lòng, cũng bắt đầu đưa bàn tay ngọc ngà của cô vào phía trong quần của ông giáo sư.
Không lâu sau. Hai người đã nằm dài trong chăn. Bắt đầu mây mưa điên cuồng, tuy Lộ Ba đã say rượu, nhưng cái “ấy” thì lại rất tỉnh táo, hơn nữa được men rượu kích thích, khiến “nó” càng trở nên dũng mãnh hơn. Tuy A Xuân có chút chán ghét cái tên già gầy nhom này, nhưng lửa lòng đang hừng hực cháy quả thật khiến cô rất hài lòng.
Chủ nhiệm Lý thấy mọi việc đều đã xong xuôi, bèn nói vài câu tạm biệt với Kim Gia, rồi dẫn theo Tuyết Phi Phi rời khỏi, đi tìm nơi nào đó để qua một đêm ngọt ngào giữa hai người.
Tưởng Đại Phát vốn cũng định về nhà, không ngờ lại được Kim Phi giữ lại:
“Ông chủ Tưởng, nếu ông không có chuyện gì gấp, thì tôi muốn nói vài câu riêng tư với ông, không biết ông có nể mặt không.”
Trong việc làm ăn thường ngày Tưởng Đại Phát cũng từng có qua lại với Kim Phi, ông vẫn có chút thiện cảm đối với nữ cường nhân trong giới kinh doanh này, được cô chủ động mời, cũng không thể làm mất mặt cô được, vội vàng cười nói:
“Nếu giám đốc Kim đã mời, vậy thì tôi cung kính chi bằng tuân lệnh vậy.”
Lộ Ba trong lúc nửa mê nửa tỉnh, sau khi đã xong cuộc mây mưa bèn lăn đùng ra ngủ, A Xuân mặc lại nội y bèn bước ra khỏi phòng, gặp Kim Gia ở phòng bên cạnh.
Sau khi được Kim Gia chỉ bảo vài điều xong, bèn cho cô trở về nằm ngủ bên cạnh Lộ Ba như cũ.
Cả quá trình này đều đã được mấy đàn em của Kim Gia quay lại hết, và được ghi vào trong đĩa đưa đến cho Kim Gia.
Còn chuyện gặp gỡ riêng tư giữa em gái mình và Tưởng Đại Phát, hắn không can dự vào, những chuyện của Kim Phi, xưa nay hắn vẫn không hỏi tới.
Kim Phi và Tưởng Đại Phát đến quán café mở cửa suốt 24/24 của nhà hàng, mỗi người đều gọi một ly café. Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Kim Phi đột nhiên hỏi:
“Ông chủ Tưởng, tôi muốn hỏi ông về một vấn đề riêng tư, cũng không biết có tiện hay không nữa ?”
Tưởng Đại Phát mỉm cười gật gật đầu, nói:
“Cô cứ hỏi, chỉ cần tôi có thể trả lời được, thì tôi nhất định sẽ trả lời.”
“Quan hệ giữa ông với chị Mỹ Kỳ vẫn tốt đẹp chứ ? Dạo gần đây có phải ông quá bận rộn, để rồi bỏ quên chị nhà không ?”
Kim Phi hỏi nghiêm túc.
Tưởng Đại Phát nghe xong, sắc mặt có vẻ sa sầm lại, quả thật, câu hỏi này đã đánh trúng nỗi đau của hắn. Đâu chỉ có lạnh nhạt, đã lấy nhau 10 năm rồi, hắn vẫn chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
“Ông chủ Tưởng, thứ lỗi cho tôi đã mạo muội, nhưng bây giờ chúng ta đã là bạn làm ăn chung với nhau rồi, tôi thật không mong thấy hậu phương của ông có chuyện, để rồi khiến tinh thần của ông không được tập trung. Tôi thấy ông nên bớt chút thời gian dành cho vợ ông, để chị nhà không cảm thấy cô đơn trống vắng… để không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa ông và chị nhà.”
Kim Phi không thèm để tâm với khuôn mặt đang tái xanh của Tưởng Đại Phát, vẫn tiếp tục nói.
Uống một ngụm café, Tưởng Đại Phát cố gắng bình tĩnh lại, hắn cảm thấy trong những lời nói của Kim Phi còn có ẩn ý khác:
“Giám đốc Kim, rốt cuộc là cô muốn nói đến chuyện gì ? Chẳng lẽ cô lại nghe được lời đồn đãi nào đó sao. Mỹ Kỳ rất đẹp, lại rất xuất sắc, nên cứ luôn bị ong bướm buông lời đồn thất thiệt. Có ác ý muốn hạ nhục cô ấy. Không giấu gì cô, những lời này tôi đã được nghe nhiều rồi… không không để tâm đâu…” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Không… Ông lầm rồi, tôi chẳng nghe lời đồn đãi nào cả, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy một chút thôi…”
Trên môi Kim Phi như lộ ra nụ cười khinh miệt:
“Tôi không có ý muốn làm tổn thương ai cả, nhưng tôi cũng không giấu giếm sự thật. Ông chủ Tưởng, là bạn làm ăn chung, tôi không thể không đứng về phía ông được. Tôi nhất định phải nói ông biết, tôi đã thấy vợ ông thân mật với một người đàn ông ở trong một quán đêm…”
“Tầm bậy…!”
Tưởng Đại Phát nghe xong, dường như có chút tức giận:
“Mỹ Kỳ không phải là loại người như vậy…”
Tưởng Đại Phát và Trương Mỹ Kỳ đã sống với nhau được 10 năm, tuy hắn không thể thõa mãn dục tính cho cô, nhưng hắn hiểu vợ mình là một người hiền lương, là người rất biết giữ phụ đạo, cho đến hôm nay, cô vẫn luôn giữ thân trong trắng của mình. Vu khống, đây chắc chắn là vu khống rồi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ông chủ Tưởng à, đừng có kích động, nhưng gì cần nói tôi đã nói hết rồi, còn ông tin hay không là quyền của ông.”
Kim Phi đứng dậy, cười khinh miệt:
“Nếu ông tự nguyện để được mọc sừng, thì tôi không còn gì để nói nữa, tạm biệt…”
“Không thể nào, sao có thể như vậy được ?”
Tưởng Đại Phát cảm thấy mặt đất như đang sụp đổ dưới chân mình, tuy hắn không tin điều đó là sự thật, nhưng Kim Phi lại nói có sách mách có chứng. Hơn nữa cô ta cũng đâu có thù hận gì với mình và Mỹ Kỳ, nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, thì tại sao cô ta lại muốn hại Mỹ Kỳ chứ…
Khi Lộ Ba tỉnh dậy, thì mặt trời đã bắt đầu đứng bóng, gã nhìn thấy thân thể đầy sức sống tuổi xuân của A Xuân, cũng nhìn thấy có vết máu đỏ trên tấm trải giường màu trắng
Quyển 4
Chương 73
Lăng Kỳ gặp nguy hiểm (1) Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguồn: Vipvandan
Thật ra gã đâu hề biết, vết máu đó thật là chỉ là máu bồ câu mà thôi.
Lúc đó, rất nhiều người đàn bà làm nghề bán thân xác, đều dùng máu bồ câu để lừa gạt khách của mình.
Hắn bèn a lên một tiếng, liền đó bắt đầu nhớ lại cảnh tượng đêm hôm qua.
“Giáo sư Lộ, tối qua ông thật là mạnh mẽ, làm người ta mệt chết đi được à…”
A Xuân trườn lên thân người gã, dùng đôi mắt mỹ miều nhìn hắn, nói một cách rất gợi tình.
Làn da của A Xuân rất trắng, đôi ngực của cô cứ phập phồng lên xuống trước mặt gã, hắn bỗng mím môi, mở miệng ra, muốn nói gì đó nhưng rồi lại chẳng biết nên nói cái gì.
A Xuân chủ động nắm lấy bàn tay của Lộ Ba, đặt bàn tay của gã lên ngực mình, cười dịu dàng:
“Ông có thích không ? Bắt đầu từ hôm nay, “nó” sẽ là của ông đấy. Giáo sư à, đêm đầu tiên của người ta đã bị ông cướp mất rồi, chắc ông không phải hạng người không chịu trách nhiệm chứ ?”
Khi bàn tay to lớn của gã đã đặt lên ngực cô, trong lòng gã khẽ rùng mình, đôi bầu ngực mượt mà căng tròn ấy là khiến gã phải mê mệt, lại nghĩ đến việc mình đã chiếm được đêm đầu tiên của con gái người ta, trong lòng dù gì cũng có chút xao động. Gã vừa mới ly dị vợ, cho nên, đối với chuyện này, gã không cần lo nghĩ nhiều, đã vội chấp nhận ngay.
Sự dịu dàng và hiểu ý người của A Xuân là điều mà trước giờ hắn chưa từng cảm nhận được, nhất là mấy câu khêu ngợi hắn là đàn ông mạnh mẽ càng khiến gã hừng hực trong lòng.
“Tối qua, có đúng thật là đêm đầu tiên của em không ?”
Lộ Ba hỏi một câu dò xét.
Vừa dứt câu, đôi mắt A Xuân bèn ngấn lệ. Khuôn mặt tỏ vẻ đầy thiệt thòi, khẽ hứ một tiếng nói:
“Em đã biết trước là mấy người làm quan như ông đây chẳng phải tốt lành gì, chơi người ta cho đã xong rồi thôi. Cứ xem như em xui xẻo, ai bảo em nợ Kim Gia một món nợ tình nghĩa chứ...”
Nói xong, A Xuân đã bắt đầu mặc quần áo vào, chuẩn bị rời khỏi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lộ Ba lại nhìn vết máu một lần nữa, xong lại nhìn cô gái lần nữa, trong lòng cứ như đang bị mèo quào vậy, liền nhổm dậy ôm chầm lấy A Xuân từ phía sau. Bàn tay to lớn của gã lại đặt trên ngực cô mà dày vò tiếp. Lộ Ba không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, vì gã vừa mới ly dị vợ mà. Bây giờ đang được tự do, chỉ cần hắn không đi chơi gái, thì luật pháp cũng chẳng làm gì được hắn.
Chính là như vậy, mà Lộ Ba đã dần dần bước vào bẫy tình của Kim Gia, trở thành một trong những quan viên chính phủ đã bị hắn lôi xuống nước.
…..
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng mở cửa nhà mình, khi hắn nhìn thấy cả 3 người nhà họ Phương đều đang ở nhà, trong lòng ấm hắn lên. Một lần nữa hắn ý thức được, bây giờ mình không còn là cô nhi nữa.
Phương Hạo Vân phát hiện ra rằng mình cái gia đình này càng ngày càng trở nên quen thuộc với hắn.
“Hạo Vân, con về rồi à, qua đây ngồi nào.”
Thấy con trai về nhà, Phương Tử Lân rất vui mừng, ông vỗ vỗ vào cái chỗ sofa bên cạnh mình, lên tiếng nói:
“Ba và chị con đang bàn về chuyện của Kỳ nè, vừa may con về tới, qua đây chúng ta cùng bàn về con dâu của con...”
“Ba, Kỳ vẫn chưa được gả vào nhà mình, đừng có luôn miệng gọi con dâu này, con dâu nọ chứ...”
Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, nói:
“Sao một cô gái giỏi giang như Kỳ lại có thể để mắt đến em được chứ...”
Đúng là thứ đàn ông lăng nhăng. Mỗi khi nghĩ đến chuyện hắn và Trương Mỹ Kỳ cho đến nay vẫn còn giữ mối quan hệ bất thường đó, trong lòng Phương Tuyết Di liền có vẻ không được vui.
Nhìn vẻ mặt đầy thích thú của ba, Phương Hạo Vân cười hi hi, vội vàng bước qua ngồi bên cạnh ông, cười nói:
“Ba, chị, hai người đang nói gì về Kỳ thế ?”
Phương Tử Lân cười cười nói, vỗ vỗ vào vai con trai, nói vài câu khen ngợi:
“Thằng nhóc này, thật không hổ danh là con trai của ba chút nào, giống ba y như đúc, đúng là sáng mắt. Cô bé Kỳ này đúng là rất khá. Ba rất hài lòng. Mấy cuộc phỏng vấn điều tra kỳ này ba đã xem qua rồi, cô bé ấy làm rất tốt. Thậm chí có thể nói là trình độ khá chuyên nghiệp đấy...”
Nói đến đây. Phương Tử Lân đột nhiên tức mình nói:
“Sao con lại không được như Kỳ vậy ? Thật tức chết ba. Nếu con có một nửa bản lĩnh của Kỳ thôi, ba có chết cũng yên tâm hơn.”
Phương Hạo Vân vội vàng nói:
“Ba, ba nói gì vậy, bệnh tim của ba đã được dì Bạch chữa khỏi rồi mà, ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Ha ha...!”
Phương Tử Lân nhìn con trai đầy yêu thương, cười nói:
“Được rồi, đừng có dùng mấy lời ngon ngọt để mê hoặc ba nữa, sức khỏe của ba, ba tự biết, tuy bệnh tim đã không còn, nhưng dù gì thì ba cũng đã già rồi... thôi , không nói những chuyện này nữa. Đúng rồi, Hạo Vân sao dạo này không thấy dì Bạch của con đến nữa, hay là con liên lạc dùm ba, hôm nào đó mình làm một bữa thịnh soạn, gọi dì Bạch con đến, để ba cám ơn người ta cho đàng hoàng chứ.”
“Ba, dì Bạch đã đi công tác rồi, cũng lâu rồi con không có tin tức gì của dì ấy. Đợi khi nào dì ấy về con sẽ chuyển lời cám ơn của ba đến dì ấy.”
Nói thật, Phương Hạo Vân cũng rất nhớ dì Bạch, cũng chẳng biết đến khi nào dì ấy mới trở về. Thôi thì để hắn gọi điện vậy, ai ngờ lại có nghe được thông báo của tổng đài là số điện thoại này không có thật, khiến hắn càng buồn bực hơn. Nhưng hắn biết là sớm muộn gì dì Bạch cũng sẽ trở về, khoan nói đến chuyện khác đã, chỉ tính đến thiên phạt thôi, cũng đã đủ lý do để dì ấy quay về rồi.
“Uhm, đợi khi nào dì ấy về, thì con cứ mời dì đến nhà ta nhé, dì ấy là ân nhân cứu mạng ba đấy.”
Phương Tử Lân nói:
“Chúng ta không thể nào vong ơn bội nghĩa được, nhất định phải biết cám ơn.”
“Ba cứ yên tâm đi, dì Bạch là bạn tốt của con, dì ấy sẽ không để tâm những chuyện này đâu.”
Phương Hạo Vân cười nói.
“Vậy đâu có được. Chúng ta không thể nào không màng lễ nghĩa như vậy được.”
Phương Tử Lân căn dặn kỹ càng:
“Chuyện này ba sẽ giao cho con, con nhất định phải để tâm tới. Ngoài ra, Hạo Vân, ba muốn hỏi con, sau này sẽ để cho Kỳ giúp con quản lý công ty, con có ý kiến gì không ? Điều quan trọng là, trước lúc các con kết hôn, không được để xảy ra chuyện gì đâu nhé. Từ giờ trở đi, ba đã xem cô bé ấy như là con dâu nhà họ Phương để mà đào tạo rồi. Mà cũng không ổn, thôi để ba giúp các con tổ chức một bữa tiệc đính hôn vậy, con thấy sao.”
Phương Hạo Vân vội vàng nói:
“Không cần đâu mà, bây giờ con và Kỳ vẫn còn đang học, chuyện này mà truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì. Nhưng ba cứ yên tâm đi, tình cảm giữa con và Kỳ rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Quyển 4
Chương 73
Lăng Kỳ gặp nguy hiểm (2)
Nguồn: Vipvandan
Uhm, con nói vậy thì ba yên tâm. Ha ha, đúng thật không hổ danh là con trai của ba. Cũng tự tin y như ba vậy...”
Phương Tử Lân cười, lại vỗ vai của con trai lần nữa.
“Nào, ăn trái táo đi, xem ba con mấy người vừa cười vừa nói kìa, đang nói gì đấy ?”
Trác Nhã bưng dĩa trái cây đã gọt xong vỏ đến.
“Mẹ, ba và em trai đang nói về Kỳ đấy...”
Phương Tuyết Di giả vờ không vui nói:
“Mẹ, mẹ xem ba kìa, có con dâu rồi thì chẳng quan tâm gì đến con gái nữa.”
“Ha ha, con bé này, đến em dâu mà con cũng ganh tỵ à...”
Phương Tử Lân cầm lấy một trái táo. Cắn một miếng nói:
“Tuyết Di, khi nào con mới đưa bạn trai về nhà ra mắt đây. Lần trước đã nói là trước khi qua năm mới mà. Con phải mau chóng sắp xếp đi chứ...”
“Ba, mỗi lần nhớ đến con lại muốn gả con đi là sao...”
Phương Tuyết Di giận dỗi cắn một miếng táo, nói:
“Con không lấy chồng đâu...”
“Tuyết Di, con quên rồi à, ý của ba con là muốn tìm một người ở rể mà, sau này, con vẫn là người nhà họ Phương...”
Trác Nhã cười ám muội:
“Mau mau dẫn chàng rể đến đây ra mắt. Để ba mẹ giúp con xem xét nào... Cách nhìn người của Hạo Vân cũng rất khá, làm chị như con đây đừng có để thua em trai đó...”
“Ba, mẹ, sao hai người không đổi đề tài khác đi, cứ nhắc đến chàng rể suốt vậy... dù gì thì chuyện này cũng không thể gấp được mà. Hơn nữa, ba mẹ chẳng phải muốn tìm một chàng rể giỏi giang sao, vậy thì con phải từ từ mà chọn chứ...”
Nói xong, Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân có ẩn ý, mong hắn có thể mau chóng nghĩ ra kế hay giúp mình. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
……
Sau khi Tưởng Đại Phát về nhà, cũng không có chất vấn Trương Mỹ Kỳ, cũng không có ý muốn xa lánh Trương Mỹ Kỳ. Hắn cũng như thường ngày, vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Cho đến khi Trương Mỹ Kỳ đã đi nghỉ, trong ánh mắt hắn mới bắt đầu bùng bùng lửa giận. Sau nhiều lần do dự, cuối cùng ông đã đi đến phòng sách, mở chiếc máy tính của mình lên, bật MSN lên, gửi một tin nhắn cho một người bạn chat lớn tuổi trên mạng, nói là đồng ý giao dịch với hắn.
Người lớn tuổi đó cũng đang trên mạng. Rất mau đã trả lời Tưởng Đại Phát, mong là có thể mau chóng chọn thời gian và địa điểm, vì gã đã chờ đợi lâu rồi. Nói là từ sau khi nhìn thấy hình của Trương Mỹ Kỳ trên mạng, thì gã đã thầm yêu vợ của hắn rồi.
Tưởng Đại Phát nghĩ đến sự bất chính của vợ, trong lòng liền đầy tức giận. Không còn do dự nữa. Vội vàng thương lượng thời gian và địa điểm với gã.
Đúng lúc hắn gập lại chiếc máy tính, Tưởng Đại Phát không ngừng lẩm bẩm:
“Đồ đàn bà vô sỉ. Tôi sẽ để cho cô phải trả giá cho sự bất chính của mình...”
………
Từ khi Kim Phi biết chồng mình vì Phương Hạo Vân mới bị tàn tật như thế, cơn hận trong lòng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vốn dĩ đêm hôm đó, ả tính dùng nhan sắc để mê hoặc Phương Hạo Vân, sau đó thừa cơ cắt đi của quý của hắn, ai ngờ hắn lại không mắc lừa. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hôm nay từ tên tay chân của của Kim Gia mà ả được biết Phương Hạo Vân có một cô bạn gái đang học trong trường, ả nghĩ nếu không xuống tay được với Phương Hạo Vân, thì xuống tay với bạn gái của hắn vậy. Mối thù lớn của chồng ả nhất định phải trả.
Noel đã gần kề, cuộc sống về đêm của trường đại học Hoa Hải cũng bắt đầu phong phú hơn, đâu đâu cũng thấy đèn sáng lấp lánh, các hội và các học sinh của những trường khác đều tổ chức rất nhiều hoạt động sôi nổi. Kim Phi chính là muốn lợi dụng hoàn cảnh như vậy để ra tay với Bạch Lăng Kỳ, dự định sơ bộ của ả là sẽ bắt Bạch Lăng Kỳ trước đã, sau đó từ từ mà dày vò nó. Nếu lỡ hành động thất bại, thì sẽ ra tay ở trong trường luôn, dù gì thì lần này ả cũng đã hạ quyết tâm phải báo thù cho bằng được.
Mọi chuyện đều theo dự đoán của Kim Phi, đã hơn 9 giờ tối rồi, nhưng Bạch Lăng Kỳ vẫn chưa trở về ký túc xá, cô vẫn đang cùng người bạn chung phòng là Tiểu Lệ tham gia góc Anh ngữ của hội học sinh tổ chức, đang chơi rất vui vẻ. Khi đã hơn 10 giờ tối rồi, được Tiểu Lệ nhắc nhở nhiều lần, Bạch Lăng Kỳ mới quyết định trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hai người họ vì muốn đi đường tắt, nên đã không đi trên con đường lớn của trường, mà đi ngang qua một con đường nhỏ ở sau cánh rừng. Đi vào trong rừng cây, hai người họ bắt đầu có chút hối hận, vì trong rừng cây đó, họ nhìn thấy mấy đôi tình nhân đang quấn lấy nhau, có đôi thì đang hôn hít, có đôi thì đang ôm nhau, và cũng có những đôi, đến cả thắt lưng quần cũng đã được mở ra rồi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai người họ đỏ mặt, mau chóng đi khỏi chỗ này.
Nhưng khi hai người họ sắp bước ra khỏi cánh rừng, đột nhiên có một tiếng nam sinh vọng lại:
“Xin hỏi bạn có phải là Bạch Lăng Kỳ không ?”
Liền đó có 3 tên nam sinh xuất hiện đã cản mất đường đi của họ. Theo như trực giác, họ cảm thấy 3 tên nam sinh này nhất định không phải là sinh viên của trường, vì vẻ mặt và ánh mắt của 3 tên này trông rất côn đồ.
“Không phải, các bạn nhận lầm người rồi.”
Bạch Lăng Kỳ rất cảnh giác, đã phủ nhận ngay thân phận của mình.
“Đại ca, không sai đâu, chính là con bé này, giống y hệt trên hình.”
Một tên mặc áo lông nói nhỏ, đồng thời còn móc một tấm hình từ trong túi áo ra để so sánh.
“Ha ha, vị bạn học này, chúng tôi không có ác ý.”
Tên đại ca mặc áo lông trắng cười nói:
“Chúng tôi cũng là sinh viên của trường đại học Hoa Hải, luôn được nghe các bạn học nhắc đến bạn, vì ngưỡng mộ bạn, nên hôm nay mới tìm đến đây. Vậy đi, nể mặt chúng tôi một chút, cùng chúng tôi đi dạo vài vòng, rồi chúng ta kết bạn nào.”
Tiểu Lệ nói nhỏ:
“Kỳ à, mấy người này không được đứng đắn cho lắm, mặc kệ họ đi.”
Bạch Lăng Kỳ giọng lạnh lùng nói:
“Xin lỗi nhé ,muộn quá rồi, chúng tôi phải về ký túc xá thôi, xin các bạn nhường đường cho...”
“Bạn học này, bạn nói vậy hình như không có nể mặt tụi này cho lắm, dù gì thì chúng ta đều là bạn học cả, không nể mặt vậy sao...”
Tên mặc áo lông màu trắng, cười lạnh lùng nói:
“Nếu hôm nay bạn không theo tụi này đi, vậy sau này tụi này làm sao có thể chơi ở trường đại học Hoa Hải này nữa chứ...”
“Tránh ra, nếu không tôi sẽ la lên...”
Tiểu Lệ giận dữ nói:
“Nhìn sơ qua cũng biết mấy người chẳng phải hạng tốt lành gì, đừng có ở đó mà giả làm sinh viên nữa.”
“Mẹ nó, con tiện nhân này, mày là cái thá gì hả, tụi này mời bạn Kỳ đi chơi thôi, mày xen vào làm gì, mẹ nó, mày nói chúng tao không phải là sinh viên à ? Mày xem mày có dáng vẻ của sinh viên không ? Ăn mặc cứ như gái làng chơi vậy.”
Tên mặc áo lông trắng nói với vẻ không vui:
“Không có chuyện của mày, cút đi cho tao.
Quyển 4
Chương 74
Cơn giận của rồng (1)
Nguồn: Vipvandan
Bạch Lăng Kỳ liếc nhìn đối phương, nói với vẻ không thiện chí:
“Người phải cút đi chính là mấy người... mấy người nhất định không phải sinh viên, rốt cuộc các người là ai ?”
Vừa nói xong câu này, tên mặc áo lông màu đen cười nói:
“Đại ca. Xem ra trời sinh chúng ta không có tướng làm sinh viên rồi, cải trang lâu như thế, vậy mà người ta mới nhìn sơ qua đã biết rồi...”
“Im mồm, cái thằng ngu này...!”
Tên đại ca đánh một bạt tay, giận dữ nói:
“ Nói mày ngu, cũng không sai chút nào, ai bảo mày nhận chứ.”
Việc đã đến nước này, Bạch Lăng Kỳ trên cơ bản đã có thể xác định, những tên này đã có chuẩn bị trước từ lâu, rất rõ ràng là muốn đối phó với mình.
Nhưng trong ký ức của cô, hình như cô chưa hề đắc tội với ai cả.
Cái tên mặc áo lông đen cười hi hi, đôi mắt háo sắc của hắn nhìn Bạch Lăng Kỳ, cười nói:
“Cũng khá lắm, đúng là hoa trong vườn, dù sao cũng đẹp hơn.”
“Kỳ, chúng mình la lên đi...!”
Cơ thể của Tiểu Lệ đã bắt đầu run rẩy.
“Đồ bà tám, nếu mày dám lên tiếng nữa, tao sẽ cho mày một dao.”
Nói xong, hai người họ đã lấy ra một con dao sáng loáng.
Nhìn con dao sáng choang, hai cô gái đã bị dọa sợ hết hồn, quan trọng nhất là, chỗ này lại là góc khuất, nhất là vào buổi tối rất ít khi có người đi qua. Những đôi tình nhân đang thân mật cũng không thấy nữa rồi, cũng chẳng biết có phải do họ thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã chạy trước cho lành rồi, hay là đã xong việc nên rời khỏi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hy lòng là trường hợp thứ nhất, mong họ mau chóng thông cho cho đội bảo vệ của trường đến kịp thời.
“Rốt cuộc các người là ai ?”
Bạch Lăng Kỳ tuy sợ, nhưng vẫn còn dám lên tiếng chất vấn, cô tự nghĩ, mình sẽ không sao đâu.
“Đừng có lo chuyện tôi là ai nữa ? Đợi đến khi cô được sung sướng rồi, nhất định sẽ gọi tôi là anh đẹp trai thôi...”
Tên mặc áo lông trắng nhìn chằm chằm vào đôi ngực đang phập phồng của Bạch Lăng Kỳ, nghĩ đến chuyện chị dâu đã căn dặn, trong lòng bắt đầu hưng phấn.
“Hạo Vân, Hạo Vân, anh đến rồi, tốt quá...”
Chính vào lúc này, Bạch Lăng Kỳ nhìn thấy Phương Hạo Vân đang từ từ bước đến. Tuy cô không rõ tại sao anh ấy biết mình đang gặp nguy hiểm, nhưng khi thấy người bạn trai đến, lòng cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Cái gì mà Hạo Vân với chả Hạo Vân...”
Tên mặc áo lông trắng thấy giọng vui mừng của Bạch Lăng Kỳ, bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn nhưng đã bị bóng tối che mất nữa khuôn mặt, đang tiến về phía họ. Đôi mắt sắc bén của hắn khiến chúng có chút lo sợ.
Đúng là tội nghiệp, chúng đâu hề biết đại ca Mặt Sẹo chính là bị tên đàn ông này đá bể bi, chứ nếu không thì, chúng đã sớm ba chân bốn cẳng chạy đi mất. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiếc là chuyện Mặt Sẹo bị hạ, là chuyện bí mật trong bang hội, ngoài một số ít người trong cuộc biết, những người khác vốn không biết gì.
Trong mắt Phương Hạo Vân, 3 người này, tuy vẫn còn đang ẩn trong bóng tối, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, vốn không đáng để hắn ra tay, nhưng đám rác rưởi này lại dám trêu ghẹo bạn gái mình, nên hắn có chút tức giận.
“Nói ra tên chủ mưu phía sau, sau đó tụi bây có thể cút đi...”
Nghĩ ở đây là dù gì cũng là trường đại học, nên Phương Hạo Vân không tính sẽ làm lớn chuyện.
“Khẩu khí lớn quá vậy...!”
Tên mặc áo lông trắng hỏi:
“Mày có biết tụi tao là ai không ?”
Phương Hạo Vân cười, lắc đầu nói:
“Chỉ là một đám rác rưởi, tại sao tao lại cần biết tụi bây là ai chứ ?”
Nói xong câu này, tên mặc áo lông trắng bèn hếch chân mày lên, môi trễ xuống, cười khinh thường nói:
“Mấy thằng học sinh tụi mày, cái gì cũng giỏi, chỉ có một điểm không giỏi thôi. Đó là thích ra vẻ. Cậu em nhỏ, nói cậu biết nhé, anh hùng cứu mỹ nhân không phải dễ làm đâu, cậu phải có chút bản lãnh mới được đó.”
Bạch Lăng Kỳ và Tiểu Lệ nhân cơ hội đó bèn chạy qua, đứng về phía Phương Hạo Vân, Tiểu Lệ bảo gọi điện báo cảnh sát, nhưng lại bị Phương Hạo Vân ngăn lại:
“Không cần đâu, đám rác rưởi này, tôi có thể lo được.”
Tiểu Lệ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không gọi điện báo cảnh sát.
“Ha ha, rất thú vị, bây giờ đám học sinh đúng là rất thú vị.”
Người mặc áo lông màu trắng cười dâm đãng nói:
“Mấy anh em ra hết đi, đưa luôn cái thằng học sinh này đi luôn. Để cho nó thấy, chúng ta đối xử với bạn gái nó như thế nào.”
Bạch Lăng Kỳ tức đến đỏ mặt, hét to:
“Một đám súc sinh...!”
“Đại ca, đừng nói nhiều nữa, hãy mau chóng ra tay, tránh bị bảo vệ phát hiện...”
Tên mặc áo lông đen đề nghị.
“Uhm...”
Tên mặc áo lông trắng gật đầu, nói với mọi người:
“Mau đưa họ vào rừng, giải quyết tại chỗ...”
Dù gì ở đâu cũng là trường học, muốn bắt cóc học sinh ra ngoài, cũng không phải là chuyện dễ. Dù sao thì chị dâu cũng đã căn dặn, chỉ cần hủy dung nhan của Bạch Lăng Kỳ, hay là cưỡng hiếp, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là trời cho cơ hội tốt, khu rừng nhỏ này đúng là một chỗ dễ hành sự.
Mọi người nghe lệnh, vừa hợp tâm ý, bèn xông cả lên. Tiểu Lệ khẽ run, đây là lần đầu tiên cô gặp cảnh này, trong lòng lo lắng, bèn nhìn Bạch Lăng Kỳ, rồi lại nhìn Phương Hạo Vân, nhưng thấy hắn chẳng có hề lo sợ.
“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”
Phương Hạo Vân khẽ nhếch mày, trong ánh mắt như có sát khí, dẫn theo hai cô gái đi vào rừng. Nếu ra tay ở đây, rất dễ bị người khác phát hiện. Hắn không muốn vì hắn mà Bạch Lăng Kỳ gặp phiền phức. Dù sao, họ vẫn còn là học sinh của trường. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thấy ba người Phương Hạo Vân chạy vào rừng, tên đại ca bèn ngớ người ra, vậy nghĩa là sao đây ? Tên nhóc này nếu không phải là thằng ngốc, thì chắc chắn là một cao thủ ? Nếu không, hắn chẳng có lý do gì để mà tự tìm cái chết cả.
“Đại ca, giờ tính sao ?”
Tên mặc áo lông trắng hỏi.
“Tính sao hả ?”
Tên đại ca suy nghĩ một hồi, bỗng nói:
“Sợ gì chứ, chúng ta có 8 người chẳng lẽ lại không đối phó nổi với tên thư sinh đó sao. Đừng quên là chị dâu đã cho mỗi người chúng ta 10.000 đồng. Đừng chần chừ nữa, mau xông lên…”
Nói xong, một đám người đã chạy theo.
Tiểu Lệ trong lòng vẫn không yên, nếu không phải được Bạch Lăng Kỳ an ủi lần nữa, e rằng lần này chắc cô đã sợ đến phát khóc mất.
“Thằng nhãi, mày muốn chết rồi, cố tình chạy sâu vào trong rừng, mày đúng là ngu mà.”
Bao vây lấy 3 người Phương Hạo Vân, tên đại ca bèn tức giận chửi bới.
“Chết đi…!”
Bóng Phương Hạo Vân loáng qua một cái, tên đó vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thì đã bị Phương Hạo Vân nắm lấy phần áo ngay trước ngực:
“Ở đây không có ai, nên tao có thể yên tâm mà dọn đám rác rưởi như tụi bây.”
Nói xong, bèn ném tên đại ca một cái, trúng ngay một thân cây
Quyển 4
Chương 74
Cơn giận của rồng (2)
Nguồn: Vipvandan
Phương Hạo Vân không muốn lại gây ra án mạng, nên ra tay rất có chừng mực, tuy là như vậy, nhưng tên đại ca cũng đã bị một cú đau điếng. Sau khi ngã xuống đất, không kịp thốt lên một tiếng thì đã ngất đi mất. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thằng này biết võ, mọi người cùng xông lên nào…!”
Thấy đại ca đã bị hạ, tên mặc áo lông trắng bèn tức giận hét to, ra lệnh cho mọi người cùng nhau xông lên.
Phương Hạo Vân không hề để tâm đến đám người này, cười lạnh một tiếng. Quay người lại, chân khẽ trượt đi, trong tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt một tên tay sai, chỉ đưa tay đẩy nhẹ một cái, tên đàn em đã bay ra, đụng vào một cành cây, sau khi ngã xuống đất, đã rên lên vài tiếng hừ hừ yếu ớt, xong lại ngất đi.
Tiếp đó, Phương Hạo Vân với một tốc độ cực nhanh, đã tấn công sáu người còn lại từng người một, vì không muốn để họ có thể kêu lên những tiếng thảm thiết, lúc hắn ra tay cũng rất chừng mực, sau đợt tấn công, đảm bảo là họ đến cả sức để mà rên la cũng không có. Chỉ có thể hừ hừ vài tiếng.
Phương Hạo Vân ra tay quá nhanh, một chuỗi hành động đó nhanh như sấm chớp, đánh bại những tên rác rưởi đó, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trở về chỗ cũ, Phương Hạo Vân định thần lại. Tâm trạng như không hề có chút thay đổi, cứ như người ra tay lúc nãy không phải hắn vậy.
Tiểu Lệ kinh ngạc đến lặng cả người, nhìn Phương Hạo Vân với ánh mắt ngưỡng mộ, hai mắt như nổi đom đóm vậy, đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô được thấy một người nam sinh oai phong đến vậy. Vừa nãy khi Phương Hạo Vân tấn công, tuy cô không hề nhìn rõ, nhưng vẫn thấy rất thích sự can đảm và thân thủ của hắn.
Nếu không phải cô bạn gái của người ta cũng đã đứng bên cạnh. Tiểu Lệ đã lao ngay vào vòng tay của Phương Hạo Vân rồi.
“Rất đàn ông, đây mới chính là đàn ông đích thực…”
Tiểu Lệ cứ như không thể rời mắt khỏi Phương Hạo Vân được.
Tuy Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân đã quen nhau lâu rồi, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân thủ của hắn, tuy lúc trước có nghe hắn nhắc qua, là hắn từng luyện một số quyền cước. Nhưng thật sự thấy hắn ra tay thì, đây mới là lần đầu. Sau một chút kinh ngạc. Cô mặt đầy hạnh phục ngã vào lòng của Phương Hạo Vân, nhỏ nhẹ nói:
“Hạo Vân, anh thật là giỏi…!”
“Là ai sai tụi mày đến ?”
Lúc này, Phương Hạo Vân chầm chậm bước đến gần tên đại ca, lạnh lùng hỏi, đôi mắt sắc bén của hắn, khiến cho tên đại ca sợ đến nỗi ngất đi lần nữa.
Nhìn ánh mắt của Phương Hạo Vân, trong lòng tên đại ca như có một nỗi sợ hãi kinh khủng, hắn cảm thấy như lông trên toàn thân hắn đang dựng đứng cả lên. Rất rõ ràng, thân thủ của Phương Hạo Vân đã khiến hắn khiếp sợ. Không phải là hắn chưa từng gặp những cao thủ võ nghệ cao cường, nhưng cao thủ như Phương Hạo Vân, chỉ trong nháy mắt có thể đánh họ đến nỗi mất hết sức chiến đấu, thân thủ như thế dường như đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của gã.
“Tôi nói… cái gì tôi cũng nói, xin đừng giết tôi…”
Thấy hắn đã sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, Phương Hạo Vân nói:
“Tốt, nếu mày ý thức được sớm hơn, thì mày đã không phải chịu cái tội này.”
“Nói đi, là ai chứ ?”
Phương Hạo Vân hét lên
“Là… là chị dâu…”
Giọng nói của tên đại ca lắp bắp:
“Là chị dâu bảo bọn này đến, chị ấy muốn bọn tôi… muốn bọn tôi hủy dung nhan của Bạch Lăng Kỳ…”
Cảm nhận được sát khí trong mắt Phương Hạo Vân càng lúc càng nặng nề, tên đó đã im ngay miệng lại.
“Chị dâu là ai, mày chết rồi à, sao không nói tiếp đi ?”
Lúc này lá gan của Tiểu Lệ cũng đã lớn hơn rồi, cô bước đến, nói với giọng dọa nạt.
“Chị dâu tên Kim Phi, là vợ của đại ca Mặt Sẹo…”
Hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh, nếu là bình thường gặp đứa con gái như Tiểu Lệ, thì hắn đã đánh một bạt tay rồi. Nhưng hôm nay hắn không thể không phục tùng.
“Kim Phi ? Mặt Sẹo ? Được lắm…”
Thực tế, sau khi Phương Hạo Vân nhận được cuộc gọi của Trần Thanh Thanh, đã sớm nghĩ đến chủ mưu phía sau rồi, bây giờ hắn hỏi vậy, chỉ để xác định rõ ràng hơn thôi.
“Mày có thể xéo đi rồi…!”
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:
“Về nói với con tiện nhân Kim Phi, tao sẽ đến kiếm bả.” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn ánh mắt đầy sát khí của Phương Hạo Vân, hắn sợ đến nỗi quỳ xuống đất, không ngừng lạy lục:
“Anh yên tâm, những lời anh dặn em nhất định sẽ chuyển đến cho…”
Nói xong bèn đứng ngay dậy chuẩn bị rời khỏi.
“Khoan đã…!”
Phương Hạo Vân gọi lại, lạnh nhạt căn dặn một câu:
“Đem hết bọn này đi luôn… chỗ này là trường học, tao không muốn thấy tụi rác rưởi như tụi bây trong đây nữa.”
“Chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức, sau này nhất định không dám bước vào trường nửa bước…”
Nói xong, tên đó vội đỡ từng người dậy, dắt díu nhau mà đi khỏi.
Tiểu Lệ do bị kinh sợ cực độ, trong đầu ngoài chuyện sùng bái Phương Hạo Vân ra, mọi cái còn lại hoàn toàn trống rỗng, cô lại bắt đầu thấy ngưỡng mộ Bạch Lăng Kỳ. Cô rất muốn người đang nằm trong vòng tay Phương Hạo Vân lúc này sẽ là cô. Những cô gái si tình đều rất ngưỡng mộ các anh hùng. Biểu hiện hôm nay của Phương Hạo Vân, đối với cô ấy, đúng là anh hùng trong các vị anh hùng. Nhưng cô vẫn biết rõ là, người anh hùng như vậy không thể nào thuộc về mình được.
Điều duy nhất cô có thể làm chỉ là yêu thầm mà thôi.
Nói đến yêu thầm, rất nhiều người cho rằng chỉ có nam sinh mới có hiện tượng này. Thật ra cũng không đúng, thông thường thì giữa nam và nữ cũng không có khác biệt gì nhiều. Chỉ là hiện tượng này ở nữ giới được che giấu khá kỹ, nên không dễ gì bộc lộ ra ngoài.
“Nhớ nhé, chuyện hôm nay không được nói với ai, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả.” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc trong lòng cô đang thầm thương trộm nhớ Phương Hạo Vân, thì lại nghe tiếng Phương Hạo Vân nói với cô.
Tiểu Lệ lặng đi một lúc, liền đó bèn bật khóc, đúng là cùng người nhưng không cùng mạng, đều là con gái với nhau, đều là sinh viên của trường đại học Hoa Hải, nhìn Bạch Lăng Kỳ xem, rồi lại nhìn mình mà xem.
“Hạo Vân, anh làm gì dữ vậy, Tiểu Lệ là bạn em mà, em không muốn anh đối xử với bạn em như vậy.”
Bạch Lăng Kỳ liếc nhìn Phương Hạo Vân, rồi bước qua nhỏ nhẹ an ủi Tiểu Lệ.
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:
“Anh chỉ muốn tốt cho bạn em thôi. Nếu bạn em không muốn sau này sẽ gặp phiền phức, thì phải quên hết những chuyện xảy ra hôm nay. Kể cả những lời đối thoại nữa.”
“Hạo Vân, có thật là nghiêm trọng vậy không ?”
Bạch Lăng Kỳ thấy vẻ mặt của Phương Hạo Vân rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
“Hay là mình báo cảnh sát đi ?”
Tiểu Lệ ngẩng đầu nói
Quyển 4
Chương 75
Vận xui của Mỹ Kỳ (1)
Nguồn: Vipvandan
Báo cảnh sát ?”
Phương Hạo Vân khinh miệt nói:
“Bạn quá ngây thơ rồi, tuy xã hội bây giờ là theo pháp luật, nhưng có một số chuyện, không phải cứ báo cảnh sát là giải quyết được đâu. Đừng có để mấy phương tiện truyền thông chỉ biết báo tin vui chứ không báo tin buồn lừa gạt. Hiện tại, rất nhiều người đã sống ngoài vòng pháp luật. Thôi, không nói chuyện này nữa, tóm lại, bạn chỉ cần nhớ, nếu muốn không xảy ra chuyện gì nữa, thì hãy quên đi hết tất cả những chuyện thấy được và nghe được trong ngày hôm nay đi nhé.”
Thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn mình chằm chằm, Tiểu Lệ liền bất giác gật gật đầu, nói:
“Ừm, tôi sẽ nghe lời anh.”
“Kỳ, anh đưa bọn em về ký túc xá nhé, thời gian gần đây, nếu đã trễ quá thì em không nên rời khỏi ký túc xá…”
Phương Hạo Vân dặn dò một câu, kéo cánh tay Bạch Lăng Kỳ, gọi theo Tiểu Lệ mau đi về hướng ký túc xá nữ sinh.
Lúc họ rời khỏi không lâu, nhận được phản ảnh của các sinh viên khác, đội bảo vệ của trường gồm có 5 người, trên tay cầm theo cây côn đã vội đến ngay hiện trường, chỉ là lúc đó hiện trường đã không còn một bóng người. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tiểu Lệ, bạn lên trước đi, mình có vài chuyện muốn nói riêng với Phương Hạo Vân một chút.”
Khi đã về đến trước cổng ký túc xá nữ sinh, Bạch Lăng Kỳ ra hiệu cho Tiểu Lệ lên ký túc xá trước.
Tiểu Lệ rất muốn được ở bên cạnh người anh hùng thêm một lúc nữa, nhưng lại chẳng biết lấy cớ gì để ở lại, chỉ đành vừa bước đi vừa ngoái đầu lại nhìn, cứ như không nỡ lên lầu vậy.
Đêm hôm nay đối với cô ấy, chắc chắn sẽ là một đêm thức trắng.
Khi Tiểu lệ đã đi khỏi, Bạch Lăng Kỳ nhìn ngang nhìn dọc Phương Hạo Vân, cứ như là cô không quen biết hắn vậy, càng nhìn càng chăm chú. Phương Hạo Vân thấy cô nhìn mình như vậy bèn có chút khó chịu, thắc mắc hỏi:
“Sao thế ? Mặt anh dính gì à?”
“Hạo Vân, rốt cuộc là anh còn giấu em những bí mật gì nữa ? Sao lúc trước em không hề biết anh thân thủ cao cường như vậy ?”
Bạch Lăng Kỳ không hiểu võ nghệ, thế nhưng cô cũng biết hôm nay bạn trai mình ra tay rất cao siêu. Cô cảm thấy trước mặt cô, bạn trai cô trông như một bậc vương giả vậy, trông rất nhàn nhã, nhưng dường như mọi việc đều nắm hết trong tay hắn. Lúc đó, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy bạn trai mình rất xa lạ, rất là xa lạ…
“Rốt cuộc anh là ai ?”
Bạch Lăng Kỳ đột nhiên hỏi một câu.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói:
“Anh chính là anh, là Hạo Vân của em đây mà, bây giờ thì anh là người yêu của em, nhưng sau này sẽ là chồng em…”
Bạch Lăng Kỳ nghe xong. Hai má bèn đỏ lên, nũng nịu nói:
“Em có nói là sẽ lấy anh đâu… Hi hi. Nhưng nếu biểu hiện của anh khiến em hài lòng, thì em sẽ suy nghĩ lại.”
Nghe Bạch Lăng Kỳ nói thế, Phương Hạo Vân bèn thầm thở dài nhẹ nhõm, nghĩ là cô ấy chỉ tùy tiện hỏi thôi, có ý muốn đùa với hắn thôi. Hắn còn cho rằng Bạch Lăng Kỳ đã phát hiện ra có điểm nào đó không đúng nữa.
“Đúng rồi, Hạo Vân, sao anh biết là em bị bọn xấu ăn hiếp vậy ?”
Khi còn ở trong rừng, Bạch Lăng Kỳ đã muốn hỏi hắn câu này.
“Chẳng lẽ em không biết là mình tâm linh tương thông sao ?”
Phương Hạo Vân cười hỏi.
“Đáng ghét, anh chỉ biết nói bậy, em hỏi thật đấy, sao anh lại biết chứ ?”
Trong lòng Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rất ngọt ngào, nếu không phải đang đứng ở trước cửa ký túc xá, thì cô đã sớm ôm chầm lấy cổ hắn mà hôn rồi. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Là chị Thanh Thanh nói anh biết đó, thật trùng hợp là chị ấy phát hiện ra có bọn xấu đó trong trường, cảm thấy hành động của chúng có vẻ mờ ám, nên đã gọi điện báo cho anh.”
Nói đến đây, giọng điệu Phương Hạo Vân như ra vẻ có lỗi:
“Kỳ à, thật ra là tại anh không tốt. Chuyện hôm nay là do anh đã liên lụy em, họ đến là để báo thù…”
Thật ra, chuyện hôm nay, là do tai mắt của Lã Nguyệt Hồng phát hiện được. Họ đã báo cho Lã Nguyệt Hồng biết, sau đó Lã Nguyệt Hồng liền báo cho Trần Thanh Thanh biết. Bà muốn nhường món nợ tình nghĩa này cho Thanh Thanh, hy vọng rằng sẽ giúp con gái mình giành được nhiều thiện cảm của Phương Hạo Vân hơn.
Đương nhiên, bà làm như vậy nhất định sẽ khiến Trần Thanh Thanh nghi ngờ những hành vi của mẹ mình. Từ lâu cô đã có cảm giác như mình đã bị theo dõi. Chuyện hôm nay, đã chứng minh cho suy đoán của cô. Tuy cô biết mẹ cũng chỉ vì sự an toàn của mình, chỉ vì muốn tốt cho mình. Nhưng đối với cách làm như vậy, cô vẫn có chút chán ghét.
“Đừng nói nữa…!”
Bạch Lăng Kỳ lấy tay đặt trên miệng Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói:
“Giữa anh và em còn có phân biệt nữa sao ? Cho dù anh làm gì, em cũng sẽ cùng gánh chịu với anh.”
Phương Hạo Vân khẽ xúc động, cũng không màng đến người qua lại nữa, đột nhiên ôm lấy khuôn mặt người bạn gái. Hôn lên trán cô một cái. Lúc đó, trong mắt hắn không hề có chút dục vọng nào. Nụ hôn đó, chỉ mang ý nghĩa yêu thương thuần khiết.
“Đáng ghét quá, bị người ta nhìn thấy rồi kìa…”
Bạch Lăng Kỳ có chút thẹn thùng, bèn thoát ra khỏi tay người đàn ông, chạy ngay lên lầu. Nhưng trong lòng cô quả thật cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhìn bóng của Bạch Lăng Kỳ khuất dần đi, trong lòng Phương Hạo Vân đột nhiên dâng lên một cơn giận, hắn thầm nghĩ:
“Kim Phi, con đàn bà này, chuyện hôm nay, tao sẽ bắt mày phải trả giá.”
…….
Đợt lạnh lớn thứ hai đã theo mùa đông ập đến, mới sáng sớm tinh mơ mà nhiệt độ ở thành phố Hoa Hải đã xuống âm 8 độ. Hơn nữa kèm theo đó là từng đợt gió đông lạnh.
Sau khi dậy sớm, Tưởng Đại Phát đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó mới gọi vợ dậy.
Sau khi xong bữa sáng của mình, Tưởng Đại Phát nói với Trương Mỹ Kỳ:
“Mình à, hôm nay em có thể xin nghỉ một ngày được không, anh đã hẹn một người khách đến bàn chuyện làm ăn, đã nói là sẽ đem gia quyến theo ?”
Trương Mỹ Kỳ khẽ chau mày:
“Nhưng dạo này em bận lắm, vả lại trước giờ anh đi bàn chuyện làm ăn cũng đâu cần em theo ? Sao hôm nay cứ nhất định phải có em đi mới được chứ ?”
Tưởng Đại Phát giải thích nói:
“Là vậy nè, lần này bàn chuyện làm ăn với anh là ông chủ Quan, là người rất chú trọng đến sinh hoạt gia đình, ông ấy đi bàn chuyện làm ăn lúc nào cũng dẫn vợ theo. Nên anh mới dẫn em theo chứ, để cho họ thấy vợ chồng mình hòa thuận với nhau, như vậy, mới có thể để lại ấn tượng tốt với ông chủ Quan chứ, chuyện làm ăn cũng sẽ dễ dàng hơn. Mình à, trước giờ anh không yêu cầu mình chuyện gì cả đúng không? Vụ làm ăn hôm nay khá lớn, rất quan trọng, anh mong mình có thể đồng ý ?”
Nghe chồng nói như vậy, Trương Mỹ Kỳ có chút do dự:
“Hay là, anh để em suy nghĩ chút nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro