
Chương 78: Mục Di.
Thời kỳ tận thế không có nhà tù. Khi khu an toàn quản lý những người ở dưới, những lỗi nhỏ thường bị đánh hoặc phạt tiền. Còn những lỗi lớn... rõ ràng là, hình phạt duy nhất là tử hình.
Vu Húc Quang tìm thấy bằng chứng Tôn tướng quân đã giết dị năng giả và cho phép các nhà nghiên cứu đưa bệnh nhân không có người thân đến bệnh viện để làm thí nghiệm. Sau khi công khai bằng chứng, Tôn tướng quân không còn đường lui.
Ngay từ lúc Nhiếp Dịch biết Vu Húc Quang làm như vậy, anh cứ nghĩ rằng sẽ gặp phải sự kháng cự từ người của Tôn tướng quân, nhưng điều đó đã không xảy ra... Những người thân tín của Tôn tướng quân hoặc bị bắt hoặc bị người của viện nghiên cứu giết chết, còn những người khác thì vô cùng nản lòng trước hành động của ông ta, đến nỗi không ai nghĩ đến việc cứu ông ta cả.
Rõ ràng là, chuyện này cũng có liên quan đến Vu Húc Quang. Vu Húc Quang là người nhiệt huyết, trong phiên tòa, cậu ta đã có vài bài phát biểu, liên tục nói rằng tất cả là vì tương lai của nhân loại. Tuy lời nói này có chút sáo rỗng, nhưng không thể không nói, hiện tại mọi người đều thích nghe những lời như vậy.
Nhưng mà, mọi thứ không hoàn hảo vì những nhà nghiên cứu chủ chốt đó đã biến mất!
Sau đó, khi Vu Húc Quang kiểm tra viện nghiên cứu, cậu ta phát hiện ra một đường hầm. Không còn nghi ngờ gì nữa, những người đó đã trốn thoát thông qua đường hầm đó, nhưng Vu Húc Quang không biết họ đã đi đâu.
Trong chuyện này, Tôn tướng quân đã sai, những nhà nghiên cứu kia cũng không vô tội. Thậm chí, những nhà nghiên cứu kia còn có thể đi xa hơn nữa... Vu Húc Quang kiểm tra thi thể, cảm thấy những người làm nghiên cứu này đúng là điên rồ.
Kiếp trước không nghe được tin tức gì về những nhà nghiên cứu này. Không biết họ có bỏ trốn không nhỉ... Sau khi phát hiện ra điều này, Vu Húc Quang cảm thấy rất khó chịu.
Nhiếp Dịch cũng có chút buồn bực, cảm thấy mình bị đám nghiên cứu viên kia lừa gạt. Nhưng nghĩ đến việc đám nghiên cứu viên kia chỉ là người bình thường, sống không được bao lâu, anh cũng không còn tức giận nữa.
Sau khi chứng kiến Tôn tướng quân bị giết và xác nhận rằng quân của Tôn tướng quân sẽ không gây rắc rối gì, anh đã lên kế hoạch trở về nhà.
"Nhiếp Dịch, chờ đã!" Vu Húc Quang gọi Nhiếp Dịch.
"Có chuyện gì?" Nhiếp Dịch hỏi.
"Trước đây anh đã làm rất tốt việc sắp xếp khu an toàn quận W. Anh có thể giúp tôi được không?" Vu Húc Quang nói. Cậu ta chưa có kinh nghiệm quản lý khu an toàn, hiện tại có chút bối rối.
"Cậu có thể nhờ Tôn Thừa Chỉ giúp." Nhiếp Dịch nói.
"Tôn Thừa Chỉ? Tôi vừa giết ba cô ấy!" Vu Húc Quang có chút rối rắm. Cậu ta vừa nghe được cuộc trò chuyện giữa Tôn Thừa Chỉ và Tôn tướng quân, cảm thấy rất đồng cảm với cô gái này, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng là hung thủ giết ba của Tôn Thừa Chỉ.
"Bảo cô ấy chuộc lỗi cho ba mình đi." Nhiếp Dịch nói. Anh rất biết cách sai khiến một người như Tôn Thừa Chỉ làm việc. Còn việc bắt Tôn Thừa Chỉ làm việc như vậy thì có hơi tàn nhẫn hay không... anh đã không còn là một người tốt nữa rồi!
Nói với Tôn Thừa Chỉ như vậy chẳng phải là đắc tội với người ta sao? Vu Húc Quang cảm thấy mình vẫn nên dùng cả lý trí lẫn tình cảm để thuyết phục.
"Nhiếp thiếu gia, chúng ta nên xử lý những người đó thế nào?" Nhiếp Dịch đang nói chuyện với Vu Húc Quang thì đột nhiên có người chỉ vào đám dị năng giả đã tấn công Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần trước đó, vẫn đang bị bọn họ trói lại rồi hỏi.
"Bọn người này đã tiếp tay cho phe ác, cứ bắn chết đi." Nhiếp Dịch trả lời. Anh sẽ không nhân nhượng với những kẻ muốn hại mình và Tề Cảnh Trần.
"Đúng vậy." Vu Húc Quang cũng gật đầu, tuy không muốn giết người, muốn toàn thể nhân loại đoàn kết, nhưng cậu ta cũng biết, không thể nuôi ông tay áo được.
Nghĩ đến đây, Vu Húc Quang nhìn những người bị Nhiếp Dịch trói lại, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc - trong số những người này, lại có một người cậu ta từng gặp kiếp trước... Người có đôi mắt đen kia, không phải sau này là quận trưởng khu an toàn thành phố J sao?
Chẳng trách Mục Di lại phản bội đám dị năng giả kia sau khi giúp chúng giết chết Tôn tướng quân và chiếm được Khu an toàn thành phố J. Hóa ra đám dị năng giả kia vốn là thuộc hạ của Tôn tướng quân.
Kiếp trước, những người này đã ở dưới trướng Tôn tướng quân quá lâu, trở nên bất mãn và tham vọng. Họ thu thập chứng cứ về những vụ giết người của Tôn tướng quân, lợi dụng Mục Di và người thân, bạn bè của các nạn nhân khác để giết Tôn tướng quân, cuối cùng trở thành quận trưởng của khu an toàn.
Mục Di chống lại bọn họ có lẽ là vì đã biết chuyện này.
Vu Húc Quang có chút xúc động. Tề Cảnh Trần nhìn cậu ta thêm hai lần, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Vu Húc Quang. Vu Húc Quang mỉm cười gật đầu với cậu.
Tên này đúng là đơn giản... Tề Cảnh Trần thu hồi ánh mắt, nói với Nhiếp Dịch: "Mau về đi. Tôi đói bụng rồi. Không biết rau tôi trồng có bị hỏng không nữa."
"Chắc là không hư đâu. Cho dù có ngã hư, anh cũng nhất định sẽ giúp em trồng lại." Nhiếp Dịch nói.
"Được rồi." Tề Cảnh Trần gật đầu.
Cả nhóm nhanh chóng trở về trại, lúc này, những thành viên của đội Thần Quang ra ngoài tìm kiếm vật tư cũng đã quay trở lại, mang theo một số thứ rất thú vị.
"Nhiếp thiếu gia, chúng ta có thể ăn cá chép không?" Một dị năng giả hệ thủy hỏi. "Chúng tôi đến một công viên gần đây, bắt được vài con cá chép trong ao! Chúng tôi cũng bắt được một ít cá trích và một số loại cá khác."
"Chúng tôi bắt được nhiều cá quá! Không ngờ dị năng hệ thủy lại tiện lợi đến vậy!" Một người sử dụng dị năng hệ thủy khác cũng lên tiếng. Khi nhìn thấy cá trong ao công viên, ban đầu họ lo lắng không biết làm sao để bắt được. Không ngờ, một người sử dụng dị năng hệ thủy đã thử, vậy mà thực sự có thẻ dùng nước bao bọc con cá!
Hầu hết những loài cá này đều không lớn, nhưng cũng có nhiều loài cá to bằng cánh tay người lớn. Tất cả đều là cá chép, có màu vàng, trắng hoặc đỏ.
Nghe nói thứ này có thể mang lại may mắn, nhưng không biết nó có ăn được không...
"Dù sao thì độc không chết người được, nhiều nhất là nó sẽ có vị hơi khó ăn." Nhiếp Dịch nói.
"Vậy thì tối nay chúng ta sẽ hầm cá chép đi!"
Buổi tối Tề Cảnh Trần không ăn cá chép hầm mà ăn thịt chim quay. Con chim bị người ra ngoài tìm lương thực bắt được, đưa cho Nhiếp Dịch.
Thịt chim tuy không nhiều, nhưng Tề Cảnh Trần chỉ ăn một mình nên cũng đủ. Cậu có hỏi Nhiếp Dịch muốn ăn không, nhưng Nhiếp Dịch làm sao có thể giành đồ ăn với cậu được chứ?
Ăn uống xong, mọi người trở về nhà hoặc lều trại. Vài người trò chuyện bên đống lửa - trời cũng đã tối sớm, nên họ luôn phải giết thời gian trước khi đi ngủ.
Đúng lúc này, Vu Húc Quang đi tới.
"Cậu tới đây làm gì?" Nhiếp Dịch nhíu mày hỏi khi đi tới khu vực tiếp khách của doanh trại tạm thời.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh." Vu Húc Quang cười toe toét rồi bắt đầu trò chuyện với Nhiếp Dịch...
Nhiếp Dịch hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ứng phó với Vu Húc Quang bằng những lời ngắn gọn nhất.
Vào lúc như thế này, đáng lẽ anh phải được ngủ cùng người mình yêu trong vòng tay, nhưng hiện giờ anh lại phải nói chuyện với một kẻ đáng ghét trong một ngôi nhà tồi tàn làm bằng bùn và phủ bằng tấm nhựa!
Vu Húc Quang hỏi rất nhiều chuyện trên đường đi, còn hỏi Bình Thắng Siêu làm sao có được dị năng. Nhiếp Dịch không giấu giếm gì, trực tiếp kể cho cậu ta nghe chuyện mình tìm được thực vật biến dị.
"Anh thật may mắn." Khi nghe nói lúc Nhiếp Dịch dẫn Tề Cảnh Trần đi dạo trong rừng thì tìm được, cậu ta có chút ghen tị - trước giờ cậu ta chưa từng tìm thấy thực vật biến dị nào.
"Đúng vậy." Nhiếp Dịch gật đầu đồng ý.
Vu Húc Quang đang muốn nói gì đó thì đột nhiên có một đứa trẻ chạy tới.
Đứa trẻ vẫn còn rất nhỏ, nhưng lại bế một đứa bé còn nhỏ hơn. Sau khi đến, cậu bé đặt một ấm nước nóng lên bàn bên cạnh Nhiếp Dịch, rồi trừng mắt nhìn Vu Húc Quang với vẻ mặt có chút bất mãn.
Tên Vu Húc Quang này chính là kẻ thù đã giết chết cậu nhóc, khiến cây cối của lão đại nhà cậu bị chết! Thích Ám hừ lạnh hai tiếng, hận không thể xé xác tên này ra.
Vu Húc Quang rất nhạy cảm, tự nhiên nhận ra sự ác cảm của đứa trẻ đối với mình, đồng thời mơ hồ cảm nhận được sát ý, nhưng khi cẩn thận cảm nhận lại, cậu ta lại không còn cảm nhận được nữa.
Có lẽ là cảm giác của cậu ta đã sai. Làm sao một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại có thể có ý định giết người?
"Nhiếp Dịch, đứa nhỏ này là ai?" Vu Húc Quang hỏi.
"Một đứa trẻ tôi nhặt được trên đường." Nhiếp Dịch nói, rồi nhìn về phía Thích Ám: "Tuấn Triết, sao cậu lại ở đây?" Cái tên Thích Ám chắc chắn không thể dùng trước mặt Vu Húc Quang, nên chỉ có thể đổi lại một chút... Cũng may, lúc trước khi giới thiệu Thích Ám với mọi người trong đội Thần Quang, họ cũng nói rằng đứa trẻ này tên là Thích Tuấn Triết.
Không có biện pháp, Thích Ám và những cái tên tương tự nghe không giống tên bình thường.
"Anh Tề bảo anh đi ngủ!" Thích Ám nói thầm, trừng mắt nhìn Vu Húc Quang: "Anh là người của anh Tề, không thể nói chuyện với người lạ mà quên mất anh Tề!"
Vu Húc Quang nghe vậy thì có chút ngẩn người. Tên tiểu tử này đối với cậu ta tràn đầy địch ý, chẳng lẽ là hiểu lầm mình muốn cướp Nhiếp Dịch sao? Tuyệt đối không! Cậu ta vẫn luôn thích phụ nữ nha!
Vu Húc Quang nhìn Nhiếp Dịch đi xa không ngoảnh lại, cậu nhóc đang bế bé gái kia còn quay lại trừng mắt nhìn cậu ta. Vu Húc Quang cảm thấy có chút bất lực... Nhưng mà, hình như cậu ta thật sự ảnh hưởng đến thế giới của hai người kia sao?
À mà, không ngờ Nhiếp Dịch lại tốt bụng như vậy, nhặt một đứa trẻ trên đường về nuôi...
"Thích Ám, cậu không sợ bị hắn nhận ra sao?" Nhiếp Dịch liếc nhìn Thích Ám.
"Kiếp trước, ban đầu lão đại không cho tôi đi làm nhiệm vụ. Sau này tôi mặc áo choàng, ai mà nhận ra chứ?" Thích Ám ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh.
Lúc đầu cậu nhóc còn nhỏ, Tề Cảnh Trần không cho làm gì cả. Về sau... thấy Tề Cảnh Trần lúc nào cũng mặc áo choàng đen, cậu nhóc cũng mặc theo, lại còn thấp bé nên đã đi cà kheo. Rốt cuộc, lại thêm việc cậu nhóc là một dị năng giả không gian, cũng thần bí như Tề Cảnh Trần!
Cậu nhóc đã gặp Vu Húc Quang trước khi chết, nhưng Vu Húc Quang không bao giờ nghĩ rằng một thanh niên gầy gò đói khát và một đứa trẻ mũm mĩm lại là cùng một người.
"Chỉ vì hắn không nhận ra mà cậu vẫn có thể thể hiện ý định giết người sao?" Nhiếp Dịch nói.
Thích Ám cúi đầu nhận lỗi... đúng là không nên phóng ra sát khí như vậy. Lần sau nhất định phải kiềm chế! Quân tử báo thù mười năm không muộn. Tương lai, cậu nhóc nhất định sẽ xử lý Vu Húc Quang!
Nhiếp Dịch nhắc nhở Thích Ám rồi ngừng nói, mỉm cười bước lên xe cùng Tề Cảnh Trần: "Cảnh Trần, em có nhớ anh không?"
Vừa nói xong, anh mới nhận ra trong xe còn có người khác - Mục Di đang nằm trên chiếu, mẹ Bình đang chăm sóc cô.
"Cô ấy bị sao vậy?" Nhiếp Dịch hỏi.
"Bị sốt." Tề Cảnh Trần nói. Trước đây, Mục Di luôn nghĩ đến việc trả thù, lại còn cố gắng chịu đựng, nên thân thể không có vấn đề gì. Giờ đã trả thù xong, đủ thứ vấn đề lại xuất hiện, thậm chí còn sốt cao.
Sốt cao đối với phụ nữ mang thai là rất phiền phức...
"Cô ấy bị sốt rồi còn để cô ấy ở đây làm gì?" Nhiếp Dịch có chút buồn bực.
"Hôm nay cô ấy ngủ ở đây. Chuẩn bị ít đá đặt bên cạnh để cô ấy hạ nhiệt. Chúng ta sẽ ngủ ở chỗ khác." Tề Cảnh Trần nói. Mặt đất quá ẩm ướt, không tốt cho Mục Di. Xe này thì khác. Bên trong rất rộng rãi, đủ thứ đồ đạc, thuận tiện cho mẹ Bình chăm sóc Mục Di.
"Chúng ta đi chỗ khác ngủ đi." Nhiếp Dịch rất hài lòng, không còn tức giận nữa mà hỏi: "Chúng ta ngủ ở đâu?"
"Tôi muốn thử ngủ lều." Tề Cảnh Trần nói. Cậu chưa từng ngủ lều bao giờ, đã muốn thử từ lâu.
"Vậy chúng ta ngủ trong lều đi!" Nhiếp Dịch lập tức đi chuẩn bị.
Khi mẹ Bình nghe những lời họ nói, bà không khỏi đỏ mặt - giới trẻ ngày nay thật là, nói chuyện ngủ này ngủ kia mà không biết tránh người khác à...
Nhiếp Dịch chuyển túi ngủ của mình và Tề Cảnh Trần vào trong lều, cả hai... ngủ ngon lành suốt đêm.
Những ngày tiếp theo, cả Vu Húc Quang và Nhiếp Dịch đều rất bận rộn, nhưng công việc bận rộn của họ không phải là vô ích. Nhờ sự nỗ lực của họ, cuối cùng Khu an toàn thành phố J cũng không bị hỗn loạn, mà còn nhanh chóng được tổ chức tốt.
Tôn Thừa Chỉ ban đầu muốn rời khỏi Khu an toàn thành phố J. Sau những gì ba cô đã làm, cô không còn mặt mũi để ở lại. Nhưng sau khi Vu Húc Quang nói chuyện với cô một lần, cuối cùng cô cũng đồng ý ở lại. Nhưng mà, từ nay trở đi, Khu an toàn thành phố J sẽ giống như Khu An toàn Thành phố B và Khu an toàn quận W, quyền lực sẽ không còn tập trung trong tay một người nữa.
Đối với những người dân bình thường ở khu an toàn, điều này là tốt cho họ.
Công việc này kéo dài cả tuần. Trong tuần này, Vu Húc Quang đã giải thích rất nhiều phương pháp quản lý khu an toàn, mang lại lợi ích to lớn cho mọi người. Sau khi hoàn thành tất cả, cậu ta lại đến chào tạm biệt Nhiếp Dịch, mặc dù lần trước không đến doanh trại của đội Thần Quang để tìm Nhiếp Dịch vì bị một đứa trẻ lầm tưởng là đang cố gắng cướp bạn trai của người khác.
Nhiếp Dịch không có cảm giác thuộc về Khu an toàn thành phố B, nhưng Vu Húc Quang lại coi nơi đó là nhà của mình: "Ngày mai tôi sẽ rời đi."
"Ồ." Nhiếp Dịch thản nhiên nói.
Mình thật sự không được chào đón đến thế sao... Vu Húc Quang lại hỏi: "Tôi có thể gặp Mục Di không?"
Nhiếp Dịch mong muốn Vu Húc Quang đừng làm phiền mình nữa nên đã trực tiếp đưa cậu ta đến gặp Mục Di.
Bệnh của Mục Di đã khỏi, cô được chuyển sang một chiếc xe khác, nhưng chỉ trong vài ngày, cô đã sụt cân rất nhiều.
Vu Húc Quang đến gặp Mục Di, muốn hỏi xem cô có muốn cùng cậu ta đi đến khu an toàn ở thành phố B không. Mục Di không chút do dự từ chối. Cô không quen biết Vu Húc Quang, làm sao có thể vì lời nói của Vu Húc Quang mà đi ngàn dặm đến một nơi hoàn toàn xa lạ chứ?
Vu Húc Quang không hề ngạc nhiên, vội vàng rời đi. Sau khi Vu Húc Quang rời đi, không hiểu sao Mục Di lại lần nữa lên cơn sốt...
"Nếu cô ấy sống lại thì đây chính là thời điểm thích hợp." Tề Cảnh Trần sững sờ khi nhận được tin tức này.
Hết chương 78.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro