
Chương 7: Hội hợp.
Tề Cảnh Trần có khuôn mặt baby và đôi mắt to tròn, khi cười có lúm đồng tiền ở hai bên, cậu là một thanh niên rất được yêu thích, đặc biệt là những phụ nữ trung niên, thường được gọi là anh chàng đẹp trai, nhưng thành thật mà nói, cậu không đẹp đến nổi khiến người ta kinh ngạc khi gặp.
 Đặc biệt là sau khi nhịn đói nửa tháng, sắc mặt của cậu tái nhợt gần như đã mất đi tinh thần phấn chấn vốn có, ngược lại khiến cho cậu trở nên già nua, xuống sắc rất nhiều.
 Nhưng Nhiếp Dịch vẫn cảm thấy mình không thể rời mắt, tim đập thình thịch "thình thịch, thình thịch". Thậm chí còn có cảm giác xuân về hoa nở, mọi vật đang sinh sôi nảy nở dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Có thể tóm gọn trong một câu: " mùa xuân đang đến".
Nhiếp Dịch ngây người nhìn Tề Cảnh Trần đang nằm trên giường, anh có thể cảm nhận được người này chắc chắn là Tề Cảnh Trần, người đã từng là động lực cho cuộc sống của anh ở kiếp trước, nhưng anh thực sự không ngờ rằng Tề Cảnh Trần lại... là người có ngoại hình ưa nhìn như thế.
 Ở kiếp trước, lúc anh cứu Tề Cảnh Trần, hay là khi anh được Tề Cảnh Trần cứu, cơ thể của người thanh niên này luôn đầy vết thương, hầu như không có da thịt, thậm chí có thể nhìn thấy thịt hai bên má của cậu đã bị cắt không ít hơn một lần ... Sau đó, khi Tề Cảnh Trần thức tỉnh dị năng hắc ám, các vết cắt chuyển sang màu đen, có đủ loại hoa văn đáng sợ uốn lượn trên cơ thể cậu, nhưng toàn thân vẫn không có chỗ nào còn thịt... Nếu không phải cậu còn sống, có nhịp tim và nhiệt độ, quả thực nhìn giống như một bộ xương khô được phủ một lớp sơn dầu đen trên da.
 Khi đó Nhiếp Dịch thực sự đã rất đau lòng, anh đã hết sức cố gắng để kiếm đủ loại thức ăn ngon cho Tề Cảnh Trần, nhưng cho dù Tề Cảnh Trần có ăn bao nhiêu cũng không mọc thêm được miếng thịt nào.
 Càng làm cho anh đau lòng hơn chính là lúc đó dị năng của anh không ổn định, Tề Cảnh Trần dù trong trạng thái như vậy, nhưng vẫn muốn cho anh uống máu của mình... 
Anh đã từng chán ghét việc uống máu của Tề Cảnh Trần, nhưng cậu lại dùng sức mạnh của mình trấn áp anh. Tề Cảnh Trần lúc đó mang vẻ mặt lạnh lùng, cậu nói muốn dưỡng một người đàn em để sai vặt, nhưng anh biết rất rõ, việc mình có thể làm được cho Tề Cảnh Trần rất ít.
 Ngoại trừ anh, không ai nhìn thấy hình dáng của dị năng giả hắc ám duy nhất nổi tiếng trong thời kì tận thế, nhưng mọi người vẫn cho rằng hắn phải cao lớn hung ác, chỉ có anh biết, trên thực tế, "boss" của anh không có cao to, cánh tay của cậu thật gầy, thậm chí có vẻ như chỉ cần chạm nhẹ là có thể bị gãy.
 Cho dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy Tề Cảnh Trần rất đẹp, hiện tại ... cậu gần như thật sự giống một vị tiên!
 Nhiếp Dịch không khỏi cười tươi hơn, Tề Cảnh Trần gần như vô thức nhặt chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường ném nó ra ngoài: "Anh đang nhìn cái gì vậy!"
Lần đầu tiên cậu và Nhiếp Dịch gặp nhau, cả hai đều là người cô độc, cậu cũng không che giấu hình dáng của mình như với những người sau. Khi đó, Nhiếp Dịch luôn nhìn chằm chằm vào cậu, cuối cùng bị cậu ném ra ngoài bằng dị năng của mình.
Nhưng bây giờ, cậu đã nằm quá lâu thậm chí chỉ có thể ném đồng hồ báo thức xuống dưới chân của Nhiếp Dịch.
 "Tôi không nhìn nữa... Tại sao cậu yếu đến như vậy, ngay cả đồng hồ báo thức cũng cầm không được, đói bụng sao?" Nhiếp Dịch lại hỏi, trên mặt tràn đầy chua xót: "Đáng lẽ tôi nên tới sớm hơn ... "
Bây giờ là tận thế, sao có thể nghĩ đến sớm là đến sớm được chứ? Tề Cảnh Trần nhìn Nhiếp Dịch đột nhiên thở ra.
 Sau khi sống lại, cậu đã cố tình không nghĩ đến Nhiếp Dịch.
 Cậu thực sự không muốn sống nữa, nói cách khác, sau này khi Nhiếp Dịch gặp rủi ro bị tang thi làm bị thương, sẽ không ai có thể cứu được... 
Mặc dù cậu nghĩ rằng đến cuối cùng mọi người cũng sẽ chết hết, có cứu hay không thực sự không có ý nghĩa gì, nhưng Tề Cảnh Trần vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Nhiếp Dịch ...
Kết quả, Nhiếp Dịch thế nhưng lại chạy đến đây.
 Lúc này đáng lẽ bọn họ là người xa lạ, trước khi tận thế cậu chỉ là một sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp đại học, còn Nhiếp Dịch? Nhiếp Dịch sinh ra đã là con cưng của trời, hiện tại anh có công ty của chính mình. Hơn nữa một người ở phía bắc một người ở phía nam, gần như không có khả năng gặp nhau.
 Chỉ có một khả năng khiến Nhiếp Dịch chạy tới nơi này, tìm được nhà cậu, đó chính là Nhiếp Dịch cũng được sống lại.
 Nhiếp Dịch cũng sống lại, vậy nhất định anh sẽ không đi lại con đường giống kiếp trước, cho nên mình không cần lo lắng cho người này, mà hiện tại cần lo cho chính mình hơn... 
 Nhiếp Dịch... có thể để cho mình chết sao?
 "Lão đại, đây là bạn của anh sao?" Khi Nhiếp Dịch đang kinh ngạc nhìn Tề Cảnh Trần, từ ngoài cửa lại có năm nam và một nữ đi vào, người đang nói chuyện lúc này chính là một thanh niên tóc nhuộm vàng, những người này đang nhìn Tề Cảnh Trần với vẻ mặt kỳ lạ.
Cậu và Nhiếp Dịch là bạn tốt lớn lên cùng nhau, những người khác cũng đã theo Nhiếp Dịch một thời gian, nhưng họ chưa bao giờ biết rằng Nhiếp Dịch có một người bạn như vậy.
 Ngay cả khi tận thế mới bắt đầu, Nhiếp Dịch cũng chưa bao giờ đề cập đến việc anh có người bạn này, nhưng ba ngày trước, không biết vì lý do gì Nhiếp Dịch đột nhiên thay đổi đường đi thay vì đến thành phố B anh lại đi thành phố J, trên đường đi thậm chí còn chặn một nhóm người hỏi xem trong đội của họ có ai tên "Tề Cảnh Trần" không.
 Trong đội của những người đó không có, nhưng họ đã cung cấp địa chỉ của Tề Cảnh Trần, sau đó lão đại của họ thậm chí không nghỉ không ngủ, ngày đêm chạy đến đây ... 
Ngay cả khi bị ném đồng hồ báo thức vào người, anh vẫn mỉm cười, ngay cả đối với Nghiêm Triết, lão đại của mình cũng chưa bao giờ quan tâm nhiều đến thế!
 "Thắng Siêu, đây là... bạn của tôi Tề Cảnh Trần," Nhiếp Dịch giới thiệu, sau đó anh không khỏi nhếch khóe môi, "Cảnh Trần, đây là Bình Thắng Siêu em họ của tôi."
Cảnh Trần... Anh trước đây chưa từng gọi cậu như vậy... 
 Nghe Nhiếp Dịch giới thiệu tên của thanh niên tóc vàng này, Tề Cảnh Trần đã có thể đoán được những người còn lại là ai.
 Quê hương của Nhiếp Dịch ở thành phố B, vì vậy khi tận thế đến, anh đã đưa mọi người đến phía bắc. Ngoại trừ hai vệ sĩ, những người anh mang theo là em họ Bình Thắng Siêu, trợ lý Tưởng Hoài và Thiệu Chính Lan con gái của một gia đình thân thiết với Nhiếp gia, còn có ... Nghiêm Triết, người Nhiếp Dịch từng yêu thầm.
 Hai người vệ sĩ mặc đồ đen nên rất dễ nhận ra, Bình Thắng Siêu cũng đã được giới thiệu nên mắt cậu dời đến hai người thanh niên còn lại.
 Nhiếp Dịch đã từng giúp đỡ Tưởng Hoài, sau khi tốt nghiệp anh đã về làm cho Nhiếp Dịch, là người lớn tuổi nhất trong nhóm này, anh đeo một cặp kính đứng phía sau không có cảm giác tồn tại rõ ràng lắm, còn Nghiêm Triết...
Nghiêm Triết thực sự rất bắt mắt, không có gì lạ khi Nhiếp Dịch lúc trước đã yêu thầm cậu ta, cuối cùng còn bị phản bội.
 Chà, không thể chỉ dùng từ "đẹp" để miêu tả Nghiêm Triết, Tề Cảnh Trần mặc dù không thích người này, nhưng phải thừa nhận rằng người này đúng là rất đẹp, nhưng mà đời này chỉ sợ không có kết cục tốt... Nhiếp Dịch cũng không phải người dễ đối phó.
 Tề Cảnh Trần nhàn nhạt nhìn xung quanh, vừa không có tâm tình cũng không có sức lực chào hỏi mọi người, chỉ nhìn Nhiếp Dịch: "Tôi không muốn rời đi, chỉ cần đưa em gái của tôi đến khu an toàn của thành phố B là được. "Cậu thật sự không muốn sống, tuy rằng đoán được Nhiếp Dịch sẽ không đồng ý, nhưng cậu vẫn muốn thử đem chuyện này nói ra một chút.
 Những người khác có thể không hiểu lời nói của Tề Cảnh Trần, nhưng Nhiếp Dịch thì có - Tề Cảnh Trần, đây là không muốn sống nữa!
 Thực lực của Tề Cảnh Trần rất, rất mạnh, nhưng vẫn luôn là người tiêu cực, điểm này Nhiếp Dịch rõ ràng nhất, anh cũng biết tại sao Tề Cảnh Trần lại tiêu cực như vậy – mặc cho ai bị người khác giam giữ không thấy ánh mặt trời, mỗi ngày bị lấy máu cắt thịt, sống như vậy hơn một năm dù là ai cũng sẽ thấy không còn gì lưu luyến với thế giới này.
Nhiếp Dịch gần như trả lời không chút do dự: "Không được! cậu nhất định phải đi theo tôi!", sau đó nhìn về phía hai người vệ sĩ: "Các anh đi thu dọn một gian phòng sạch sẽ, chúng ta sẽ chuyển qua đó."
Hai người vệ sĩ nhanh chóng rời đi, Nhiếp Dịch không chút nghĩ ngợi bước tới ôm Tề Cảnh Trần lên.
 Anh nhớ tới lúc mình sắp chết, anh quấn lấy Tề Cảnh Trần bắt cậu nói chuyện, Tề Cảnh Trần từng nói, ở thời kỳ đầu của tận thế mình không có sức chiến đấu, cũng có nghĩa là... Bây giờ Tề Cảnh Trần không có cách nào để phản kháng lại anh, người đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa ngay sau khi bước vào tận thế, và sẽ thức tỉnh dị năng hệ thủy trong tương lai!
 Còn chuyện tương lai cứ để sau này rồi tính.
 Có thể ôm Tề Cảnh Trần kiếp trước cường đại như vậy trong vòng tay... Khóe miệng Nhiếp Dịch không khỏi nhếch lên.
 "Tiền bối, trước đây chưa từng nghe anh nhắc đến người bạn này?" Sau Bình Thắng Siêu, Nghiêm Triết cũng hỏi. Từ hai năm trước cậu ta đã làm việc cho công ty của Nhiếp Dịch, nhưng cho tới bây giờ cũng không biết Nhiếp Dịch có một người bạn được anh quan tâm như vậy.
 "Nhiếp Dịch, anh ta rốt cuộc là ai?" cô gái duy nhất là Thiệu Chính Lan càng không vui vẻ gì. Cô và Nhiếp Dịch là bạn từ nhỏ, hai nhà vẫn rất luôn thân thiết, nhưng trước đó Nhiếp Dịch không cho cô đi theo với lý do sợ cô liên lụy đến đội ngũ, cuối cùng cô đã phải giết tang thi để chứng minh rằng mình không vô dụng.
 Dọc đường đi ai cũng phải góp sức, Nhiếp Dịch luôn đi đầu đội ngũ, cô vốn dĩ cho rằng như vậy là công bằng, nhưng thời điểm khi bọn họ sắp về đến nhà, Nhiếp Dịch lại đổi đường đến đây để cứu một tên phế vật chỉ biết nằm trên giường khi tận thế đến.
"Thật ra, tôi đã từng nhắc đến Cảnh Trần, không phải tôi luôn nói rằng tôi có người mình thích sao?" Nhiếp Dịch nhướng mày.
 Biểu cảm của Nghiêm Triết thay đổi ngay lập tức, những người khác cũng mang vẻ mặt khác nhau.
 Nhiếp Dịch đã nhiều lần đề cập rằng anh ấy có người mình thích, nhưng ... người đó không phải là Nghiêm Triết sao? Như thế nào lại đột nhiên biến thành người thanh niên này?
 "Anh thích anh trai của tôi?" Tề Dao Dao đột nhiên hỏi, trước đó mọi người điều bỏ qua cô, thật ra cô cũng không quan tâm, cô chỉ đang đắm chìm trong niềm vui được cứu. Đột nhiên Nhiếp Dịch nói thích anh trai cô!
 Tề Dao Dao nhìn Nhiếp Dịch với vẻ mặt cảnh giác và cực kỳ không thân thiện, cô đã đọc một số tiểu thuyết hoặc xem phim hoạt hình về những người đàn ông yêu đàn ông, khi giao lưu với bạn cùng lớp cô còn cảm thấy thật dễ thương, nhưng khi đặt trên người thân thì lại khác. Hơn nữa anh trai cô vừa gặp người này đã ném đồ vào anh ta, rõ ràng là không thích!
 "Như thế nào, không được sao?" Nhiếp Dịch cười nhạo Tề Dao Dao, anh không có cảm tình với em gái của Tề Cảnh Trần - ở kiếp trước nếu không phải vì Tề Dao Dao, sao Tề Cảnh Trần có thể khốn khổ như vậy?
 Nhiếp Dịch đã trải qua tận thế, dù không thể mang theo sức mạnh trước khi chết để sống lại, nhưng giống như Tề Cảnh Trần, sức mạnh tinh thần của anh mạnh hơn nhiều so với những người khác. Khí chất lại vượt xa người thường, cộng với sát khí khi giết tang thi ép về phía Tề Dao Dao, lập tức khiến Tề Dao Dao sợ hãi, toàn thân ớn lạnh, bắt đầu run rẩy, cuối cùng ngã nhào xuống đất.
 Tề Cảnh Trần dùng tay đánh nhẹ vào ngực Nhiếp Dịch.
 Khí thế trên người Nhiếp Dịch lập tức biến mất, anh nhìn Tề Cảnh Trần, cười lấy lòng, vẻ mặt ngây thơ như thể đang giải thích, việc đe dọa Tề Dao Dao... tất cả đều là ảo giác của Tề Cảnh Trần mà thôi.
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro