Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Báo thù ngay tại chỗ.

Lần này cuộc tấn công nhằm vào Nhiếp Dịch đã được lên kế hoạch rất tốt.

Bom được gài trên đường, có người mai phục gần đó, thậm chí còn bố trí một tay bắn tỉa canh gác cách đó không xa...

Cho dù không giết được Nhiếp Dịch, nhưng theo ý tưởng của bọn họ, nhất định có thể đả kích được Nhiếp Dịch, và giết một vài người bên cạnh Nhiếp Dịch, đặc biệt là Tề Cảnh Trần không có dị năng lại còn yếu hơn người thường...

Nhưng mà, Nhiếp Dịch đã thoát khỏi cuộc phục kích!

Khi tay bắn tỉa và thanh niên bên cạnh nghe thấy giọng nói đột nhiên xuất hiện, họ theo bản năng tấn công hướng phát ra âm thanh, nhưng Nhiếp Dịch đã tấn công trong khi nói chuyện, đương nhiên nhanh hơn bọn họ!

Tay súng bắn tỉa là một người bình thường, khả năng chống lại sức mạnh dị năng của anh ta yếu hơn rất nhiều so với dị năng giả, gần như đầu anh ta rơi khỏi cổ ngay lập tức, sau đó lăn vài lần trên mặt đất.

Anh ta cầm khẩu súng trong tay, nhưng đạn vẫn chưa được bắn ra ngoài.

Quả cầu lửa của cậu thiếu niên ném về phía Nhiếp Dịch, nhưng quả cầu lửa không làm Nhiếp Dịch bị thương mà quay ngược lại đánh vào cậu thiếu niên.

Cùng lúc đó, Nhiếp Dịch tiến lên một bước, hai lưỡi đao băng được bắn ra, trực tiếp chém đứt hai tay của thiếu niên.

"A!" Thiếu niên kêu to một tiếng, dị năng của cậu ta rất mạnh, nhưng mà hai tay bị mất đi đau đớn kịch liệt, căn bản không cách nào sử dụng dị năng, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, vừa lúc cùng với đầu người lúc nãy lăn dưới đất đập vào nhau.

Nhiếp Dịch ra tay quá nhanh, cơ bắp trên mặt người đàn ông còn đang giật giật, phảng phất như còn sống.

Thiếu niên nhất thời quên đi cơn đau trên cơ thể, lúc này, đột nhiên rất nhiều máu từ cổ của cái đầu đó phun ra, phun lên người cậu ta... Cùng lúc đó, máu từ những vết cắt trên hai tay của cậu ta cũng phun ra theo....

Nhiếp Dịch đã sử dụng những lưỡi đao băng để đóng băng vết thương của họ, nhưng bây giờ chúng đã tan băng.

Máu nóng vương vãi khắp nơi, cái đầu bên cạnh hai mắt vẫn mở to... thiếu niên đột nhiên gục xuống hét lên.

Trước đây cậu ta cũng đã từng giết người, nhưng khi cái chết đến với mình, cậu ta hoàn toàn không chịu nổi và cảm thấy vô cùng kinh hãi.

"Tiểu đội của Lưu Hòa Nghiệp hôm nay đi làm nhiệm vụ ở đâu?" Nhiếp Dịch đến gần hỏi.

Thiếu niên bị đau dữ dội, nghe xong câu hỏi của Nhiếp Dịch thì tỉnh táo lại, mặc dù không hiểu tại sao Nhiếp Dịch không hỏi kẻ chủ mưu đằng sau mà lại hỏi người khác, nhưng cậu ta vẫn nói: "Giúp tôi với, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả, cứu tôi!"

"Nói cho tôi biết hôm nay Lưu Hòa Nghiệp đi đâu." Nhiếp Dịch hỏi lại.

"Hôm nay anh ta đi nhà máy sản xuất sô pha ở thôn Bình An để lấy một lô đồ da!" thiếu niên vội vàng cầu xin: "Giúp tôi, tôi nói cho anh biết ai muốn giết anh..."

"Được."

Nhiếp Dịch một chân giẫm lên trên cổ cậu ta, khiến nó bị chặt đứt.

Người thiếu niên không thể tin nhìn Nhiếp Dịch, một bộ dáng chết không cam lòng, cậu ta không hiểu vì sao Nhiếp Dịch lại giết mình mà không hỏi xem ai phái cậu ta đến.

Nhiếp Dịch vẩy một ít nước lên đôi giày của mình để rửa sạch sẽ trước khi ra ngoài.

Sau khi sống trong tận thế một thời gian dài, anh cũng đã học được một số cách sinh tồn trong những ngày tận thế, chẳng hạn như những người có ý định xấu với mình, phải giết họ càng sớm càng tốt, đừng nên nói nhảm.

Nếu không phải anh lười tra tin tức, vừa rồi đã không hỏi thiếu niên này một câu, mà là trực tiếp giết chết cậu ta.

Huống chi, anh đã sớm đoán được kẻ chủ mưu đứng sau... Nếu không phải Du Sóc thì là ai?

Xung quanh Du Sóc có rất nhiều người, rất khó để giết hắn ta mà không để lại dấu vết, bây giờ anh không muốn đối đầu với khu an toàn ở thành phố B, vì vậy anh chỉ có thể tạm thời bỏ qua hắn ta, nhưng anh có thể ra tay với người khác.

Lưu Hòa Nghiệp là thuộc hạ của Du Sóc, hắn ra khỏi thành phố mỗi ngày để tìm vật tư ...

Du Sóc muốn giết anh, anh đương nhiên không thể không có phản ứng gì ... không phải sao?

Nhiếp Dịch trực tiếp đốt hai thi thể, sau đó bước ra khỏi phòng.

Tề Cảnh Trần đang cầm lon sữa bột, đứng ở phòng ngoài chờ Nhiếp Dịch, thấy Nhiếp Dịch đi ra thì nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu nhìn cây rau xà lách đang cầm trên tay.

Cậu đã không muốn sống từ lâu, vốn đã nghĩ đến chết như thế nào, nhưng vừa rồi nhìn thấy Nhiếp Dịch suýt chút nữa xảy ra chuyện, lại khiến cậu có chút không vui.

Kỳ thật Nhiếp Dịch cùng cậu chết cũng tốt, nhưng cậu không muốn Nhiếp Dịch chết, chỉ là nếu mình chết, Nhiếp Dịch sẽ như thế nào?

"Rau xà lách có gì tốt?" Nhiếp Dịch không nhịn được hỏi, nhìn thấy rau xà lách đánh trúng Du Sóc, thành kiến trước kia đối với nó liền biến mất, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút chướng mắt... Loại đồ vật này sớm nên ăn luôn.

"Đẹp hơn anh." Tề Cảnh Trần trả lời.

Chẳng lẽ mình lớn lên nhìn còn không bằng rau xà lách sao? Nhiếp Dịch bế Tề Cảnh Trần đi xuống lầu, trên đường đi anh nở một nụ cười - Cảnh Trần... vậy mà thực sự sẽ tranh cãi với mình!

Khi Nhiếp Dịch quay trở lại, nhóm của Trương Tử Hải đã quay lại, họ đã giết tất cả những người đến phục kích trước đó, nhưng Trương Tử Hải cũng bị súng bắn bị thương.

"Chết tiệt! Những người đó không có giết tang thi, mà là tới phục kích chúng ta! Còn khu an toàn làm sao vậy? Trên con đường này có người có thể phục kích chúng ta!" Trương Tử Hải không ngừng hô to.

Vết thương của anh ở trên vai, mặc dù vẫn không biết sử dụng, nhưng kỳ thực với tư cách là dị năng giả cấp hai anh đã có một ít sức mạnh tinh thần. Cho nên cho dù ở thời khắc mấu chốt giúp người ta đỡ đạn, thì dùng tinh thần lực trợ giúp, vẫn tránh được bộ phận nguy hiểm.

"Đang bị thương đừng nói nhiều." Bình Thắng Siêu nhắc, hôm nay Trương Tử Hải lại giúp cậu chặn đạn, khó tránh khỏi cảm kích người này, nhưng đáng tiếc cậu không phải là mẹ Bình, không biết phải băng bó vết thương như thế nào, cho nên chỉ có thể nhìn Trương Tử Hải cắn răng chịu đựng ...

Nhiếp Dịch ngưng tụ một lưỡi dao băng trong tay, quỳ xuống khéo léo đào viên đạn trên vai Trương Tử Hải, sau đó vỗ vai Trương Tử Hải: "một lát anh lên xe phía sau đi."

"Tại sao?" Trương Tử Hải khó hiểu, chiếc xe này là thoải mái nhất, anh bị thương nên không được ở lại đây, còn muốn đuổi anh đi?

"Cảnh Trần bị sợ hãi. Tôi muốn đưa em ấy về sớm chút. Anh dẫn những người ngồi trên xe phía sau đến nhà máy may mặc lấy quần áo, sau đó quay lại khu an toàn để yêu cầu giải thích." Nhiếp Dịch nói sau đó nhìn Bình Thắng Siêu: "Cậu còn có Cam Tuấn và Chu Hiểu Phong, quay lại với tôi trước."

Người mà Nhiếp Dịch tin tưởng nhất chính là Bình Thắng Siêu và hai vệ sĩ, lần này anh cũng rời đi cùng với Bình Thắng Siêu và hai vệ sĩ.

"Đi tới thôn Bình An." Nhiếp Dịch ra lệnh, sau đó bắt đầu đem các loại vũ khí nóng bao quanh người.

Anh đã nhận được rất nhiều vũ khí khi đi giải cứu khu an toàn ở khu phía tây, bây giờ vẫn còn rất nhiều.

Dị năng mặc dù lợi hại, nhưng giai đoạn này vẫn không bằng vũ khí nóng, nhất là anh không chỉ muốn giết một người, mà là một đám người.

Thôn Bình an là một ngôi làng gần Thành phố B. Những nhà máy gây ô nhiễm nhất định không thể mở ở khu đô thị của Thành phố B. Các nhà máy trong khu đô thị không đủ đất để xây dựng nhà máy nên đã chuyển đến các làng lân cận...

Trong các nhà máy như nhà máy sản xuất ghế sô pha, không có nguyên liệu nào thiếu hụt trong khu an toàn, nhưng những nguyên liệu da đó có thể được sử dụng để làm đồ bảo hộ.

Trước đây thời tiết quá nóng, mặc dù người ra khỏi thành phố đều mặc quần dài tay để tránh bị tang thi cào, nhưng cũng không thể mặc quần dày hơn, nhưng thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, về sau sẽ càng ngày càng lạnh.

Khi nhiệt độ giảm xuống, những thứ như đồ bảo hộ bằng da dày có thể được mặc trên người, cho dù không thể tăng hiệu quả chiến đấu, nhưng cũng có thể giảm thiểu thương vong.

Du Sóc có ý định như vậy nên để cho thuộc hạ của mình đi đầu trong việc thu thập da.

Lưu Hòa Nghiệp là thuộc hạ của Du Sóc, hắn từng là một trong những trợ lý của Du Sóc, sau đó thức tỉnh dị năng như Du Sóc và bắt đầu giúp Du Sóc lãnh đạo một nhóm người có dị năng.

Đội ngũ của bọn họ có hơn trăm người, hắn đứng ở trong góc quan sát tình hình xung quanh, ra lệnh cho những người khác nhanh chóng chuyển da cùng các vật liệu hữu ích khác đến trong xe. Khu an toàn vẫn đang tiếp tục xây nhà, vật liệu gỗ gì đó cũng đều có thể dùng được, nhưng không đổi được nhiều điểm công tác.

Nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi, nhưng vào lúc này, mấy quả bom bất ngờ ném về phía bọn họ, đồng thời tiếng súng máy cũng vang lên.

Lưu Hòa Nghiệp là một dị năng hệ thổ, ngay lập tức hắn đào một cái hố dưới chân và trốn vào đó, những người xung quanh cũng vội vã tìm kiếm chỗ ẩn nấp.

Mười chiếc xe họ lái đều bị bao trùm bởi ngọn lửa dữ dội sau vụ nổ, may mắn thay, nhiều người trong số họ đã trốn trong nhà kho.

"Là ai!" Lưu Hòa Nghiệp cũng nhân cơ hội trốn vào nhà kho, sau đó tức giận hỏi.

Những người đó đã sử dụng vũ khí nóng, điều đó có nghĩa là họ không phải là tang thi ... Bây giờ đã là tận thế, vẫn có những người tàn sát đồng loại của mình!

"Ai to gan như vậy?" Chung quanh còn có người, trên mặt mỗi người đều tràn đầy khó có thể tin.

Nơi này gần khu an toàn của thành phố B, trật tự trị an rất tốt, tuy rằng trước đó có một số đồng bạn chết dưới tay tang thi, nhưng bọn họ chưa từng gặp phải phục kích như vậy.

Họ không thù không oán, mấy người đó điên rồi sao? Đám người kia thậm chí còn sử dụng chất nổ khi đến, thậm chí còn cho nổ tung tất cả những vật tư mà họ thu thập được!

"Chúng ta chạy mau!" Một người đàn ông có đầu óc cực kỳ linh hoạt trong đội lập tức nói, nhưng vào lúc này, tiếng súng vang lên, đầu của hắn bị đánh bay.

Với sự trợ giúp của sức mạnh tinh thần, Nhiếp Dịch vẫn là một xạ thủ sắc bén mặc dù khu vực xung quanh tràn ngập khói dày đặc do vụ nổ.

Nhóm của Lưu Hòa Nghiệp không biết rốt cuộc kẻ thù có bao nhiêu người, nhưng tình hình hiện tại khiến họ đều chọn cách chạy trốn, nhưng nơi họ đang ở là nhà kho của nhà máy sản xuất ghế sô pha, chỉ có một cánh cửa ...

Liều mạng! Lưu Hòa Nghiệp nghiến răng lao ra ngoài.

Vốn tưởng rằng sẽ gặp phục kích, nhưng không phải, mặc dù vài tiếng súng vang lên khiến họ giảm bớt quân số, nhưng vẫn có rất nhiều người chạy thoát.

Sau khi trốn thoát, Lưu Hòa Nghiệp có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài, thậm chí còn nhìn thấy chiếc xe tải ở phía xa với rất nhiều hoa và cây trên nóc.

"Nhiếp Dịch !" Lưu Hòa Nghiệp hét lên, hắn có thể không nhận ra những chiếc xe khác, nhưng sẽ luôn nhận ra chiếc xe của Nhiếp Dịch!

Hóa ra là Nhiếp Dịch muốn giết họ ... Mặc kệ là Lưu Hòa Nghiệp hay một vài người khác đã trốn thoát, họ đều rất tức giận vào lúc này - Du Sóc nói đúng, Nhiếp Dịch căn bản không phải là người tốt!

Lưu Hòa Nghiệp thực sự biết một chút về những gì Du Sóc đã làm, nhưng một số người là như vậy, họ không cảm thấy gì nếu họ làm điều gì đó có lỗi với người khác, nhưng họ không cho phép người khác làm điều gì có lỗi với mình.

"Các người tìm tôi sao?" Nhiếp Dịch cười cười đi ra nhà kho, nhìn bảy tám người còn sót lại, lại giơ lên súng trong tay.

"Bắt lấy người yêu của Nhiếp Dịch!" Lưu Hòa Nghiệp đột nhiên hét lớn, sau đó dùng dị năng của mình tạo ra một bức tường chắn đạn của Nhiếp Dịch, cả bọn lao thẳng về phía xe của Nhiếp Dịch.

Tốc độ của họ rất nhanh, nhưng khi họ đến đầu xe, họ phát hiện ra rằng có hai vệ sĩ đang đứng trước mặt người thiếu niên không thể tách rời khỏi Nhiếp Dịch, trên tay đều có súng ... Lưu Hòa Nghiệp túm lấy một người bên cạnh chặn một viên đạn, sau đó có loại cảm giác tuyệt vọng, lại không nghĩ ở ngay lúc này ở mặt sau xe tải xuất hiện một người.

Bọn họ tổng cộng có hơn một trăm người, trước đó cũng phái người đi tuần tra xung quanh, người này chính là một trong số đó.

Cùng hệ dị năng, người sử dụng khác nhau, hiệu quả thể hiện cũng khác nhau, người đó là một người sử dụng dị năng hệ phong, không biết có phải vì trước đây hắn là một vận động viên hay không mà lại thức tỉnh dị năng hệ phong, hắn chạy cực nhanh, còn có thể chạy trong im lặng.

Hắn không có nhảy lên xe tải, mà rút khẩu súng trong tay ra chĩa vào người trên xe tải ...

Tiếng súng vang lên, trên đầu người đàn ông đột nhiên xuất hiện hai lỗ đạn, một phát là do Bình Thắng Siêu đang cùng hai vệ sĩ bảo vệ Tề Cảnh Trần, đã nổ súng, và phát súng còn lại ... thế nhưng là do Tề Cảnh Trần bắn.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Hòa Nghiệp có chút sững sờ, trước đó hắn đã điều tra Tề Cảnh Trần theo lệnh của Du Sóc, và theo những thông tin điều tra được, Tề Cảnh Trần là một kẻ vô dụng, kết quả người này hiện tại lại nổ súng.

Trong đầu của Lưu Hòa Nghiệp chạy qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng tất cả những điều này chỉ trong nháy mắt ... Ngay khi hắn bị hành động của Tề Cảnh Trần làm cho sốc, tiếng súng lại vang lên.

Tất cả đều đã chết.

Hầu hết những người này thực ra đều vô tội, nhưng họ đều đã chết, không còn một ai ... Tề Cảnh Trần nhìn những người này một cách vô cảm, và tùy tiện ném khẩu súng trong tay xuống đất.

"Cậu. . . biết dùng súng sao?" Bình Thắng Siêu kinh ngạc nhìn Tề Cảnh Trần, Tề Cảnh Trần vừa rồi chỉ bắn hai phát súng, nhưng cả hai đều ngay giữa lông mày!

"Ừm." Tề Cảnh Trần nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó nhìn thấy Nhiếp Dịch cười đi tới.

"Anh rất vui." Nhiếp Dịch không thể không nói, Tề Cảnh Trần đã bắn!

"Tôi vẫn muốn chết, nhưng nếu còn sống, tôi sẽ sống thật tốt." Tuy rằng Tề Cảnh Trần muốn chết, nhưng vẫn còn có người muốn quan tâm, cậu có thể thấy được, nếu như mình xảy ra chuyện, Nhiếp Dịch có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ, lúc đó Tề Dao Dao, Thích Ám cùng những người khác sẽ ra sao?

Thái độ tiêu cực trước đây của cậu có liên quan đến yếu tố tâm lý cũng như cơ thể của chính cậu, bây giờ cậu vẫn còn tuyệt vọng, nhưng việc giảm bớt sự khó chịu về thể xác đã không khiến cậu cảm thấy mỗi giây phút sống đều đau đớn.

Chỉ là đã muốn sống thì đương nhiên phải sống tốt một chút.

Nụ cười trên mặt Nhiếp Dịch tắt ngấm, Tề Cảnh Trần lại nói: "Tay đau."

Súng có phản lực, bắn hai phát, tay cậu rất đau.

"Các người đem thi thể xử lý đi, xong việc chúng ta liền đi." Nhiếp Dịch vừa nói vừa ngồi xuống giúp Tề Cảnh Trần xoa xoa tay.

Bình Thắng Siêu cảm thấy trước đây rất nhiều việc Tề Cảnh Trần làm dường như đều có ý sâu xa, hiện tại cậu càng chắc chắn về điều này, đột nhiên có chút mừng vì Nhiếp Dịch đã cảnh cáo từ sớm nên cuối cùng cậu cũng không "vì lợi ích của Nhiếp Dịch " mà làm gì sai.

Khi nhóm của Nhiếp Dịch quay trở lại khu an toàn, Trương Tử Hải đã đến nơi và thậm chí còn báo cáo cuộc tấn công của họ.

Tất cả những người tham gia tấn công đều đã chết, điều tra chuyện này cũng không dễ dàng lắm, khu an toàn chỉ có thể nói có thể do một số người chống đối xã hội đã ra tay.

Trước tận thế, có người vô cớ giết người qua đường vô tội, sau tận thế, sẽ càng có nhiều người như vậy...

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà khu an toàn nên cẩn thận hơn nữa nếu không thì ai biết những người chống đối xã hội đó sẽ làm gì nữa?" Nhiếp Dịch đột nhiên mỉm cười, đồng ý với kết luận này.

Du Sóc cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bị người chặn giết, thế mà Nhiếp Dịch chấp nhận đơn giản như vậy sao?

Hết chương 55.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro