
Chương 36: Suy nghĩ cá nhân.
Trở lại phòng, Tề Cảnh Trần ngã người ra sau, nằm bất động trên giường.
Nhiếp Dịch nhìn thấy bộ dạng của Tề Cảnh Trần thì cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, đáng tiếc Cảnh Trần không thích hơi nóng trên người mình nên không cho mình đến gần vào ban đêm ... Khoan đã, chẳng phải mình đã thức tỉnh dị năng hệ thủy hay sao, cho nên mình có thể hạ nhiệt mà!
Nhanh chóng kích hoạt dị năng trên người, Nhiếp Dịch nằm xuống bên cạnh Tề Cảnh Trần.
Lần này, Tề Cảnh Trần thực sự không đuổi anh đi vì cảm thấy nóng, cũng không vì tránh anh mà thậm chí còn lăn xuống giường... tâm trạng của Nhiếp Dịch rất tốt, đưa tay ra muốn ôm lấy Tề Cảnh Trần.
"Đừng đè lên tôi." Tề Cảnh Trần bất mãn nói, tay chân của Nhiếp Dịch rất nặng, đè lên người cậu rất khó chịu.
"Cảnh Trần, anh cảm thấy không thoải mái." Nhiếp Dịch dựa gần vào Tề Cảnh Trần nhíu nhíu mày, "Dị năng hệ thủy của anh chỉ mới cấp một, nhưng dị năng hệ hỏa đã là cấp hai, đầu của anh có chút đau."
"Đau đầu cũng đừng có lộn xộn! " bản thân Tề Cảnh Trần bây giờ cũng rất đau đầu cho nên không muốn động đậy.
"Dựa vào em sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn. Yên tâm, anh sẽ không ôm em nữa." Nhiếp Dịch thì thầm.
Tề Cảnh Trần không nói gì nữa.
Nhiếp Dịch cảm thấy mỹ mãn tựa vào bên cạnh Tề Cảnh Trần ngủ, ở kiếp trước khi anh thức tỉnh dị năng hệ thủy, dị năng hệ hỏa cũng đã là cấp hai, hiện tại anh đã quen với cảm giác khó chịu này, nhưng lợi dụng nó để chiếm tiện nghi một chút cũng tốt.
Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đã đi ngủ sớm, nhưng tin đồn về chuyện của hai người họ lại bị truyền ồn ào huyên náo ở trong khu an toàn.
Đương nhiên, Nhiếp Bác Uyên không có khả năng không biết về một sự kiện lớn như vậy.
Trưởng khu an toàn có rất nhiều việc phải làm, Nhiếp Bác Uyên hầu như ngày nào cũng phải tăng ca, trong văn phòng của ông ta luôn có người ra vào, mang theo hoặc lấy đi các loại tài liệu.
Chuyện xảy ra với Nhiếp Dịch được một cấp dưới của ông ta kể lại: " Thị trưởng Nhiếp, căn cứ số 2 đã xảy ra hai sự kiện lớn."
"Ồ? Chuyện gì vậy?" Nhiếp Bác Uyên ngẩng đầu hỏi, không khỏi hơi nhíu mày. Ông ta nhớ rõ lúc này Nhiếp Dịch đang ở căn cứ số 2, cái gọi là sự kiện lớn đừng nói là chuyện Nhiếp Dịch đối với người yêu của nó cưng chiều như thế nào!
Bây giờ Nhiếp Bác Uyên nhớ lại hành động vô lẽ của Nhiếp Dịch lúc trước đã khiến mình rất tức giận, Nhiếp Dịch trước đây rõ ràng rất ngoan ngoãn, đột nhiên trở nên không lễ phép có lẽ là do thiếu niên đó dạy hư, lại còn là một người đàn ông!
Nhiếp Bác Uyên sẽ không quan tâm đến việc người khác thích đàn ông, nhưng con trai của ông ta thì không được.
"Thị trưởng, ông còn nhớ mấy ngày trước một tin đồn được lan truyền ầm ĩ không? Đó là chuyện của Nhiếp thiếu gia và tình nhân của anh ấy... "
"Đừng nói với tôi sự kiện lớn mà cậu nói tới là cái này!"
Nhiếp Bác Uyên lạnh lùng nhìn qua.
Người cấp dưới này chợt thấy ớn lạnh, không dám nhiều lời nữa, vội vàng nói: "Sự kiện lớn đương nhiên không phải chuyện này, nhưng có liên quan đến chuyện này, thị trưởng, hôm nay trong lúc Nhiếp thiếu gia bị tình nhân dội nước đã thức tỉnh dị năng hệ thủy!"
"Không phải nó là dị năng giả hệ hỏa hay sao?" Nhiếp Bác Uyên sửng sốt.
"Không sai, Nhiếp thiếu gia là dị năng giả hệ hỏa, lại thức tỉnh thêm dị năng hệ thủy, cho nên hiện tại chính là thủy hỏa song hệ dị năng!" Người nọ trong mắt tràn đầy kích động: "Đây chính là dị năng giả song hệ đầu tiên ở khu an toàn của chúng ta! Hiện tại mọi người đều đang bàn tán xôn xao! Đáng tiếc là người đến từ căn cứ số 2, không phải chỗ chúng ta."
Nghe đến đây, Nhiếp Bác Uyên hơi hơi ngẩn người.
Lúc trước ông ta đuổi Nhiếp Dịch ra khỏi nhà, cũng không quan tâm đến Nhiếp Dịch, thực ra là muốn Nhiếp Dịch ở bên ngoài chịu khổ một chút.
Nhiếp Dịch được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, vì xuất thân của gia đình nên chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn nào, nếu không có ông ta chiếu cố, cuộc sống chắc chắn sẽ không dễ dàng. Ông ta tin chắc nếu ở bên ngoài chịu khổ, Nhiếp Dịch sẽ tỉnh ra và trở về nhận lỗi với mình.
Biểu hiện của Du Sóc mấy ngày nay rất tốt, hắn ta giúp bọn họ thu nạp một lượng lớn dị năng giả, thực lực cũng rất mạnh, sau khi Nhiếp Dịch trở về, đáng lẽ có thể cho nó đi theo Du Sóc rèn luyện, hai anh em cũng có thể bồi đắp tình cảm...
Nhiếp Bác Uyên vẫn luôn tính toán như vậy, nhưng ông ta không ngờ rằng sau khi Nhiếp Dịch rời chỗ của mình đã ngay lập tức được Triệu Thành Kì thu nhận, sau đó không những không hề chịu khổ ngược lại khiến tất cả mọi người ở khu an toàn biết Nhiếp Dịch cưng chiều người yêu tới mức nào... .
Vớ vẩn làm sao!
Nhiếp Bác Uyên xấu hổ khi để người khác biết mình có một đứa con trai như vậy, nhưng bây giờ ... Nhiếp Dịch đã trở thành dị năng giả song hệ?
Nhiếp Bác Uyên sửng sốt, vội hỏi tiếp: "Còn một chuyện nữa đúng không?"
"Còn có một việc là hôm nay ở căn cứ số 2, có một người nói cậu ta biết phương pháp tu luyện dị năng,
vẫn chưa có tin tức gì từ chỗ Triệu tướng quân, nhưng rất có thể đó là sự thật.
"Cậu đi thông báo một tiếng, nói là tôi muốn đi gặp Triệu Thành Kỳ." Nhiếp Bác Uyên lập tức đưa ra chỉ thị.
Thời điểm Nhiếp Bác Uyên ra quyết định như vậy, một số lãnh đạo khác trong khu an toàn cũng quyết định đi tới chỗ của Triệu Thành Kỳ, bọn họ muốn biết phương pháp tu luyện dị năng, cũng muốn biết Nhiếp Dịch thức tỉnh được song hệ dị năng là thật hay giả.
Lúc những người này nhắc đến Nhiếp Dịch, không tránh được cũng sẽ nhắc đến Nhiếp Bác Uyên- Nhiếp Bác Uyên đã bất hòa với đứa con trai ưu tú của mình, không biết bây giờ ông ta có hối hận không ...
Những chuyện của căn cứ số hai trong thời gian ngắn đã truyền khắp khu an toàn. Du Sóc không có khả năng không biết về nó. Sau khi nghe nói Nhiếp Dịch đã trở thành dị năng giả song hệ, vẻ mặt của hắn ta trở nên u ám.
"Tiểu Sóc, sao sắc mặt của con lại khó coi như vậy?" Du Thanh Thanh cầm ly nước giữ nhiệt đi vào nơi làm việc của Du Sóc, lo lắng hỏi.
"Liên quan gì đến bà?" Du Sóc cười lạnh nhìn Du Thanh Thanh.
Thấy con trai nói với mình những lời châm chọc, Du Thanh Thanh trong mắt hiện lên vẻ hối hận: "Tiểu Sóc, nghe nói mấy ngày nay con chuyển đến chỗ của Nhiếp Bác Uyên?"
"Đúng thì làm sao?"
"Hiện tại người trong khu an toàn đều nói con là con hoang của ông ta, con... " Du Thanh Thanh cau mày.
"Đây không phải là sự thật sao? Như thế nào? Bà cảm thấy xấu hổ sao? Nếu cảm thấy xấu hổ, tại sao khi đó lại chia tay còn sinh ra tôi?" Du Sóc nói.
Nhìn thấy Du Sóc như vậy, Du Thanh Thanh cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì, dù sao Du Sóc trở nên như vậy cũng có liên quan rất nhiều với bà ta.
Lúc đầu, bà ta hiểu lầm là Nhiếp Bác Uyên đã phản bội mình, thậm chí có lúc còn muốn móc đứa con trong bụng ném đến trước mặt Nhiếp Bác Uyên khiến Nhiếp Bác Uyên hối hận. Nhưng rốt cuộc bà ta không làm được.
Nhưng bà ta vẫn muốn trả thù Nhiếp Bác Uyên, và cách trả thù là kết hôn với người khác.
Bà ta có một người theo đuổi rất yêu bà, gia cảnh của người đàn ông đó cũng không tốt, lúc đó bà ta đã tìm gặp người đó, kể lại hoàn cảnh của chính mình, bày tỏ nguyện ý kết hôn nhưng chưa chắc đã yêu được người đó. Đồng thời cũng muốn sinh đứa bé trong bụng, nó sẽ theo họ Du.
Người đàn ông đó đã đồng ý, vui mừng kết hôn với bà ta, lúc đầu người đó đối xử với bà ta rất tốt, sau khi sinh ra Du Sóc, đối phương còn chăm sóc Du Sóc tỉ mỉ hơn cả bà ta.
Bà ta rất cảm động, đối với người đàn ông này cũng có tình cảm, lúc này dù đã biết mình hiểu lầm Nhiếp Bác Uyên, nhưng lòng tự trọng khiến bà ta không muốn cứu vãn mối quan hệ với Nhiếp Bác Uyên, cho nên bà ta đã lên kế hoạch sống cùng người đàn ông này.
Năng lực của bà ta không kém, sau khi trải qua chuyện của Nhiếp Bác Uyên, rồi việc sinh ra Du Sóc, bà ta không còn kiêu ngạo như trước, vì vậy công việc cũng càng ngày càng thuận lợi.
Bà ta làm việc với tư cách là người đại diện cho người nổi tiếng, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, thỉnh thoảng dựa vào những mối quan hệ đã dần dần xây dựng được để giúp đỡ người khác, chẳng hạn như bán kịch bản giúp những nhà biên kịch không bán được và nhận hoa hồng từ họ.
Khi kiếm được ngày càng nhiều tiền, bà ta dần không còn hài lòng với điều này nên bắt đầu tự thành lập công ty.
Bà ta có lòng tự trọng rất cao, không muốn bị coi thường nên càng khao khát thành công hơn người bình thường, để đạt được thành công, bà ta dành thời gian cho sự nghiệp ngày càng nhiều.
Sau khi dành quá nhiều thời gian cho sự nghiệp, tất nhiên không thể chăm sóc gia đình của mình nữa, cho nên bà ta không biết rằng người đàn ông từng đối tốt với bà và Du Sóc đã dần thay đổi.
Khi Du Thanh Thanh kết hôn đã dự định sau này sẽ sinh con cho người đàn ông đó, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Người đàn ông đó sau đó vào biên chế, muốn sinh thêm con thì sẽ mất việc, còn bà ta thì bận việc công ty nên hai người luôn chỉ có một đứa con là Du Sóc. Bà ta cảm động trước người đàn ông từng nói sẽ coi Du Sóc như con ruột của mình nhưng lại quên mất rằng con người có thể thay đổi.
Bà ta không biết người đó đối xử với Du Sóc như thế nào, chỉ biết rằng Du Sóc càng ngày càng ác cảm với bà ta, tư tưởng ngày càng cực đoan, thậm chí sau này, bà ta còn vô tình phát hiện ra người đó đang ngược đãi Du Sóc.
Bà ta đã ly hôn với người đó, nhưng trước giờ chưa từng chăm sóc cho Du Sóc, khi đó Du Sóc đã mười bốn mười lăm tuổi, hai người họ không có cách nào chung sống hòa thuận với nhau được ...
Cho đến bây giờ, mối quan hệ của bà ta và Du Sóc vẫn rất tệ, cũng không biết Du Sóc đang nghĩ gì.
Mặc dù bà ta đã nhờ Nhiếp Bác Uyên giúp đỡ khi Du Sóc bị sốt cao và được điều trị bằng cách đưa đến khu vực an toàn ngay lập tức, nhưng bà ta lại không muốn dính líu nhiều đến Nhiếp Bác Uyên, cố tình Du Sóc và Nhiếp Bác Uyên lại càng ngày càng thân thiết hơn...
Hai người lại một lần nữa tan rã trong không vui, Du Sóc một mình ngồi lại tại chỗ.
Trong sự bàng hoàng, Du Sóc nhớ lại những gì đã xảy ra khi hắn ta còn nhỏ. Người đàn ông đưa hắn đến công viên giải trí, nhưng không phải cho hắn đến chơi mà để hắn đến xem Nhiếp Bác Uyên chơi với Nhiếp Dịch, sau đó người đàn ông dùng kim đâm hắn, nói hắn là con hoang không ai muốn.
Dựa vào cái gì Nhiếp Dịch có thể sống một cuộc sống tốt như vậy, còn mình lại không thể? Rõ ràng mọi thứ nên là của mình!
"Song hệ dị năng..." Du Sóc nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng quyết định muốn đi gặp Nhiếp Dịch và người yêu của Nhiếp Dịch một lần.
Một đem lại trôi qua, trời bắt đầu sáng.
Ánh nắng chiếu vào mặt Tề Cảnh Trần qua khe hở trên rèm cửa, khiến Tề Cảnh Trần tỉnh dậy, sau đó cậu phát hiện ra rằng Nhiếp Dịch, ngày hôm qua chỉ dựa gần bên cạnh mình ngủ, hiện tại đang ôm mình trong tay.
Tề Cảnh Trần đẩy đẩy, hơi cau mày, khi nhận ra rằng mình không thể đẩy ra được, liền cắn xuống cánh tay đó.
Mặc dù toàn thân yếu ớt không có sức, nhưng răng vẫn sắc bén, trên cánh tay kia đã bị cậu cắn ra vết răng, nhưng Nhiếp Dịch lại không có chút phản ứng gì.
"Buông ra." Tề Cảnh Trần ngừng cắn, lạnh lùng nói.
Nhiếp Dịch nhanh chóng rút cánh tay về.
Tề Cảnh Trần chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm còn không quên nhắc nhở: "Không được vào."
Nhiếp Dịch đứng ở cửa với vẻ mặt tiếc nuối lắng nghe tiếng nước bên trong, sau khi Tề Cảnh Trần đã giải quyết xong vấn đề sinh lý, Nhiếp Dịch đưa cho cậu bàn chải đánh răng cùng một cốc nước ấm, lại cẩn thận chuẩn bị khăn lông...
Đợi Tề Cảnh Trần làm xong mọi việc, anh mới bắt đầu vệ sinh chính mình.
Đương nhiên, sau khi anh thức tỉnh dị năng hệ thủy, chuyện này trở nên cực kỳ đơn giản nhanh chóng - ném mấy quả cầu nước lên mặt mình, trong nháy mắt mặt sẽ trở nên sạch sẽ.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nhiếp Dịch bế Tề Cảnh Trần đến căn cứ số 2, Tưởng Hoài và Thiệu Chính Lan đi theo phía sau anh.
Tưởng Hoài trông giống như mọi khi, nhưng sắc mặt của Thiệu Chính Lan lúc này không được tốt lắm.
Họ sống trong một ngôi nhà có bốn phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng tắm, phòng ngủ của Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần có một bồn tắm bên trong phòng tắm nên Nhiếp Dịch có thể ngâm mình trong nước, nhưng phòng tắm bên ngoài chỉ có vòi sen, căn bản không thể ngâm mình trong nước được.
Đương nhiên, cho dù thật sự có bồn tắm, cô cũng không thể ngâm mình, dù sao người khác đều phải dùng phòng tắm.
Cho nên tối qua Thiệu Chính Lan chỉ có thể ngâm chân trong thùng nước.
Làm như vậy không chỉ có thể ngâm trong nước mà còn có thể hạ nhiệt, quả thực không thể tốt hơn, nhưng mà...
Dù sao thì cũng là ngủ chung với Tề Dao Dao, Thiệu Chính Lan cảm thấy xấu hổ nếu chỉ mặc đồ lót, vì vậy cô đã mặc đồ ngắn – Lúc đang ngủ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chiếc quần ngủ cao đến đầu gối chạm vào nước trong thùng, sau đó quần của cô bị ướt, nước từ từ thấm lên, cuối cùng quần áo của cô đều ướt hết!
Cô đã rất mệt mỏi, không tỉnh dậy nổi, cuối cùng bị ướt như vậy cả một đêm, bây giờ khắp người rất khó chịu.
Sờ sờ lưng của chính mình, Thiệu Chính Lan đột nhiên cảm thấy mình có chút ngốc...
Đương nhiên, rất nhanh cô đã không còn rảnh để suy nghĩ, có người đã ngăn bọn họ lại.
Người ngăn bọn họ lại là một thiếu niên rất đẹp trai, thiếu niên này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo còn hơn cả Tề Cảnh Trần, hắn ngăn Nhiếp Dịch lại, sau đó lớn tiếng thổ lộ: "Nhiếp thiếu gia, Tôi vẫn luôn rất thích anh, có thể cho tôi đi theo anh được không?"
Đây là... Có người đưa tới tận cửa sao? Mọi người xung quanh đều nhìn qua đây.
Nhưng mà, Nhiếp Dịch không cho người khác cơ hội xem trò vui, anh ném ra quả cầu nước để đẩy người đó sang một bên, rồi lại ngay lập tức bày tỏ lòng trung thành với Tề Cảnh Trần: "Đừng lo lắng, anh sẽ không coi trọng ai khác, trong lòng anh chỉ có em!
Tề Cảnh Trần trợn trắng mắt, cũng lười trả lời.
"Nhiếp thiếu gia, em thực sự rất thích anh." Thiếu niên lại lên tiếng, thân thể bị quả cầu nước của Nhiếp Dịch làm ướt sủng, nhìn càng đáng thương lại càng quyến rũ.
Nhưng mà, Nhiếp Dịch thậm chí không nhìn cậu ta một cái, chỉ ôm Tề Cảnh Trần trong vòng tay rời đi, Thiệu Chính Lan và Tưởng Hoài cũng vội vàng đi theo.
"Mất mặt thật đấy?" Có người ở bên cạnh thiếu niên cười nhạo.
"Mất mặt thì sao chứ? Không thử, làm sao biết kết quả như thế nào? Lần này không được, nói không chừng lần sau sẽ thành công, bây giờ không thành, nói không chừng lần sau sẽ thành." Thiếu niên cười lạnh một tiếng, đi vào trong ngõ nhỏ bên cạnh, rất nhanh liền biến mất, người vừa nói chuyện với cậu ta cũng nhanh chóng đi theo.
Khi Nhiếp Dịch đến căn cứ số 2, Trương Tử Hải đang đợi ở cửa, đã đi đến trước mặt anh: "Nhiếp thiếu gia, tôi nghe nói có người đã tỏ tình với anh trên đường phải không? Nói thật, anh đối với người yêu thực sự rất tốt. Nếu không phải tôi không thích đàn ông, có lẽ tôi cũng muốn quyến rũ anh."
"Anh có chắc rằng anh có thể quyến rũ người khác chứ không phải khiến họ phỉ nhổ chứ?" Đầu không có tóc, lại còn có một vết sẹo ở giữa đầu.
Trương Tử Hải rõ ràng cảm giác được mình bị ghét bỏ, rõ ràng mình luôn được các cô gái yêu thích mà!
Nhiếp Dịch bế Tề Cảnh Trần trong tay tiếp tục đi vào. Không ngờ, sau khi đi được vài bước, anh lại nhìn thấy Du Sóc.
Du Sóc nhìn thấy Nhiếp Dịch, liền mỉm cười: "Nhiếp Dịch, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Bây giờ tôi rất bận." Nhiếp Dịch ngay lập tức từ chối.
"Chỉ nói mấy câu thôi." Du Sóc nhẹ nhàng cười, ánh mắt theo bản năng rơi vào trên người Tề Cảnh Trần.
Vu Húc Quang gia nhập căn cứ số 2 bằng cách cung cấp phương pháp tu luyện dị năng, ngay khi đến đây, cậu ta đã thấy Du Sóc nhìn Tề Cảnh Trần trong vòng tay của Nhiếp Dịch với sự "thích thú".
Lập tức chuông cảnh báo trong lòng cậu ta vang lên, đứng chắn trước mặt Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần: "Có cái gì tốt mà nói, chúng tôi đều rất bận rộn!"
Hết chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro