
Chương 35: Ngâm nước tập thể.
Không ngờ Nhiếp Dịch lại thức tỉnh dị năng hệ thủy!
Những người có mặt ở đây mặc dù đã tận mắt nhìn thấy trạng thái không bình thường của Nhiếp Dịch, nhưng lúc đầu khi nghe Nhiếp Dịch nói họ vẫn không hoàn toàn tin tưởng, cho tới khi tận mắt thấy Nhiếp Dịch sử dụng dị năng hệ thủy, mới không thể không tin.
Hiện giờ trong danh sách đăng ký dị năng tại khu an toàn của thành phố B đã có hơn mười ngàn người, mặc dù có rất nhiều dị năng giả như vậy, nhưng trong số họ không ai có thể sở hữu hai loại dị năng ... Nhiếp Dịch trước mắt là một trường hợp đặc biệt rất xứng đáng!
Tất cả những dị năng giả xung quanh nhìn Nhiếp Dịch một cách hâm mộ, thậm chí không thể cảm thấy ghen tị.
Trước đây, Nhiếp Dịch chỉ là dị năng giả hệ hỏa, mặc dù mạnh hơn họ một chút, nhưng họ vẫn có thể đuổi kịp, còn bây giờ ...
Nhìn thấy cảnh này, Vu Húc Quang cảm thấy rằng năm đó Nhiếp Bác Uyên thực sự đã làm sai... Nhiếp Dịch lợi hại như vậy, còn là song hệ dị năng thậm chí còn hiếm hơn cả dị năng hệ sấm sét, tại sao Nhiếp Bác Uyên lại không biết bồi dưỡng anh ta cho tốt? Nếu khu an toàn có thể bồi dưỡng ra được một vài dị năng cấp cao, cuối cùng sẽ không bị một dị năng hắc ám đánh bại.
Nhân tiện mà nói, họ đã bị Nhiếp Dịch đánh đến mức không thể ngẩng đầu lên ...
"Này, sao cậu lại đứng ngốc ở đó vậy? Mau dội nước cho tôi đi!" Trương Tử Hải lại hét lên.
Lúc này những dị năng giả hệ thủy đó mới hoàn hồn lại, mà cùng lúc đó, Nhiếp Dịch đã ném một quả cầu nước lên người của Trương Tử Hải.
"Oái!" Trương Tử Hải hét lên, khắp người cảm thấy khó chịu... Nhiếp Dịch quá lợi hại, thế nhưng có thể chịu thường xuyên bị dội nước còn ngâm mình trong nước!
Nhưng mà, để thức tỉnh dị năng hệ thủy, anh ta phải cố gắng thôi!
Nhìn thấy động tác của Nhiếp Dịch, những dị năng giả hệ thủy cũng sôi nổi ném quả cầu nước về phía Trương Tử Hải, trong đó có một dị năng giả hệ thủy sau khi ném một quả cầu nước quay sang đồng đội bên cạnh mình thắc mắc: " Nếu như chúng ta bị lửa đốt... "
"Chúng ta liền chín... " đồng đội của anh ta mặt vô biểu tình trả lời.
Nhiếp Dịch mỉm cười nhìn cơ thể ướt đẫm của Trương Tử Hải, sự chán nản khi gặp Vu Húc Quang nhưng lại không thể đánh cậu ta cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Lúc này, Triệu Thành Kì mới vội vàng chạy tới.
Phòng làm việc của Triệu Thành Kỳ cách nơi này không xa, ông đang suy nghĩ tiếp theo nên tìm vật tư ở đâu, chợt có người chạy tới nói tình trạng của Nhiếp Dịch không tốt lắm, khiến ông hốt hoảng.
Nhiếp Dịch là thế hệ trẻ mà ông rất tán thưởng, phương pháp tu luyện do Nhiếp Dịch cung cấp hiện đã được chứng minh là có tác dụng. Dưới tình huống như vậy, tầm quan trọng của Nhiếp Dịch không cần nói cũng biết ... Triệu Thành Kỳ không chút nghĩ ngợi, thậm chí vứt hết mọi cái đang nghĩ trong đầu vội vàng chạy tới căn cứ số 2.
Ông thật sự rất vội vàng chạy tới, nhưng mới đi được nửa đường, lại có người tìm tới nói cho ông biết, Nhiếp Dịch đã thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Làm thế nào một người sử dụng dị năng hệ hỏa tốt như vậy còn có thể thức tỉnh dị năng hệ thủy? Triệu Thành Kì bối rối bước vào căn cứ số 2, sau đó nhìn thấy Trương Tử Hải đang bị dội nước.
Không chỉ vậy Trương Tử Hải còn không ngừng hét lên: "Các người tạo quả cầu lớn hơn một chút đi!
"Anh Trương, dị năng của tụi em rất nhanh đã dùng hết." Những dị năng giả hệ thủy khóc không ra nước mắt, bọn họ ném quả cầu nước mặc dù dị năng tiêu hao chậm nhưng cũng sẽ là tiêu hao...
"Các người sao lại vô dụng như vậy? Trương Tử Hải vừa nói xong thì số lượng cầu nước rơi xuống đầu đột ngột tăng lên, khiến anh ta loạng choạng.
"Trương Tử Hải, cậu lại ở đây phát điên cái gì!" Triệu Thành Kỳ không nhịn được lên tiếng, những tin đồn của Nhiếp Dịch mà ông nghe được đã khiến ông rất khó chịu rồi, không nghĩ tới trong đám cấp dưới của mình lại lòi ra một tên điên.
"Tướng quân, tôi muốn thức tỉnh dị năng hệ thủy." Trương Tử Hải lau nước trên mặt, cười hì hì.
"Ngay cả dị năng hệ hỏa cậu còn chưa có khống chế tốt, còn dám nghĩ tới dị năng hệ thủy?" Triệu Thành Kỳ không khỏi lắc đầu: "Thay vì suy nghĩ vấn đề này, còn không bằng cố gắng nghiên cứu dị năng hệ hỏa cho tốt!"
Trương Tử Hải sững sờ khi nghe những lời này của Triệu Thành Kì, sau đó lại không thể không thừa nhận những gì Triệu Thành Kì nói rất có lý, khả năng kiểm soát lửa của mình không tốt lắm, thậm chí không thể nấu sôi một nồi nước đúng cách .. Lúc này lại mơ tưởng dị năng hệ thủy không phải rất buồn cười sao?
Hơn nữa dị năng hệ thủy tác dụng quả thực không thể so với dị năng hệ hỏa, dị năng hệ hỏa có thể dùng để giết tang thi, nhưng dị năng hệ thủy thì sao chứ? Sau khi thức tỉnh phải ở trong khu an toàn như một cái vòi nước sao?
Cái gì cũng có cái giá của nó, thay vì mơ tưởng thức tỉnh một loại dị năng khác, không bằng nghĩ tới rèn luyện dị năng hệ hỏa của mình cho thành tốt nhất.
Cũng không biết có phải do sợ bị dội nước hay không, Trương Tử Hải rất nhanh đã nghĩ thông suốt, vội vàng kêu người xung quanh dừng lại rồi chạy nhanh đi thay quần áo.
Nhìn bóng lưng Trương Tử Hải rời đi, Nhiếp Dịch khó tránh khỏi có chút thất vọng, anh muốn khiến người đàn ông suýt chút làm Tề Cảnh Trần bị thương này phải chịu khổ nhiều hơn nữa ... "
"Nhiếp Dịch, cháu thực sự đã thức tỉnh dị năng hệ thủy à?" Triệu Thành Kỳ sau khi quát lên với Trương Tử Hải thì nhìn sang Nhiếp Dịch, trong mắt ông tràn đầy sự kích động.
"Tướng quân, đúng vậy." Sau khi thức tỉnh dị năng, Nhiếp Dịch đối với khống chế nước chung quanh đã tăng lên rất nhiều, da bị phù lên do ngâm nước cũng đã xẹp xuống, nhưng vẫn còn có chút trắng bệch.
"Chú có thể nhìn một chút không?" Triệu Thành Kỳ nhận được câu trả lời khẳng định lại càng vui vẻ hơn.
"Đương nhiên có thể." Nhiếp Dịch cười cười, làm cho chính mình trẻ hơn một chút, lập tức mở ra hai tay.
Trong hai tay của anh, một bên là quả cầu lửa được ngưng tụ phía trên, một bên khác là quả cầu nước.
"Rất tốt! Rất tốt!" Triệu Thành Kỳ kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, cảm thấy mình thật sự tìm được bảo bối.
Quả cầu lửa và quả cầu nước trong tay Nhiếp Dịch nhanh chóng biến mất, Nhiếp Dịch lại mỉm cười: "Hai dị năng này dường như còn đang bài xích lẫn nhau, cháu vẫn chưa thích ứng với nó, cần phải làm quen thêm nữa.
"Chắc chắn là như vậy rồi, cháu cứ từ từ làm quen với nó đi." Triệu Thành Kỳ gật gật đầu, trong mắt khó có thể che giấu sự vui vẻ.
Triệu Thành Kì nói thêm vài câu với Nhiếp Dịch, rồi kêu Nhiếp Dịch về sớm một chút để nghỉ ngơi, lúc này Vu Húc Quang đột nhiên đứng dậy: "Triệu tướng quân, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài!"
Trong lúc Triệu Thành Kì nói chuyện, Vu Húc Quang vẫn luôn theo dõi, cuối cùng phát hiện ra rằng Triệu Thành Kì thực sự là một nhà lãnh đạo rất tốt đúng như bạn của mình đã nói, ông ấy quan tâm đến cấp dưới của mình.
Vu Nguyệt Huy trước đó đã nhờ người đi tìm Triệu Thành Kì, nhưng không thể nhìn thấy Triệu Thành Kì, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được ... Vu Húc Quang gần như ngay lập tức quyết định phải nắm bắt cơ hội.
"Có chuyện gì sao?" Triệu Thành Kỳ nhìn sang.
Vu Húc Quang luôn cảm thấy rằng các phương pháp tu luyện của dị năng, phương pháp thăng cấp này kia... nên được mở rộng càng sớm càng tốt, miễn cho sau này những dị năng giả có linh lực lại không biết tu luyện như thế nào ...
Vu Húc Quang lớn tiếng nói : "Triệu tướng quân, tôi biết phương pháp tu luyện của dị năng!"
Vu Húc Quang vừa nói ra lời này, tất cả mọi người có mặt đều giật mình, những dị năng bình thường đó sau khi kinh ngạc liền vui mừng khôn xiết, hưng phấn thì thào to nhỏ, Triệu Thành Kỳ, Nhiếp Dịch, và đám người Trương Tử Hải lại có những suy nghĩ khác nhau.
Bọn họ đều biết, lúc trước Nhiếp Dịch lấy ra một phần phương pháp tu luyện... Tại sao bây giờ Vu Húc Quang cũng lấy ra một phần?
Sau khi Nhiếp Dịch thức tỉnh dị năng thì ngồi bên cạnh không nói một lời, một chút cảm giác tồn tại cũng không có nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt. Tề Cảnh Trần đột nhiên mở mắt ra sau khi nghe những lời của Vu Húc Quang, tay liên tục sờ soạng cây xà lách trong lon cà phê.
Triệu Thành Kì mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì cả, ông đưa Vu Húc Quang đến nơi làm việc của mình, còn Nhiếp Dịch thì ngồi xuống bên cạnh Tề Cảnh Trần.
"Xem ra không chỉ có chúng ta trở về." Tề Cảnh Trần đột nhiên lên tiếng.
Nhiếp Dịch gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng, khi mới biết mình được sống lại, anh còn tưởng rằng mình là người may mắn duy nhất, không ngờ tới Tề Cảnh Trần cũng được sống lại.
Khi đó, anh còn cho rằng đó là ông trời thương hại hai người, nhưng cuối cùng...
"Cậu ta chết sớm hơn anh nửa tháng, cho nên nửa tháng sau mới được sống lại." Tề Cảnh Trần lại nhớ tới thời gian sống lại của mình và Nhiếp Dịch.
Mình sống lại vào ngày đầu tiên của tận thế, còn Nhiếp Dịch là vào ngày thứ mười hai của tận thế, ở kiếp trước, chẳng phải Nhiếp Dịch đã chết sớm hơn mình mười hai ngày sao?
Mặc dù lúc đầu cậu cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng cũng lười nghĩ nhiều, cho tới bây giờ, trên đời này lại có thêm một người được sống lại.
"Có lẽ cậu ta không phải... " Nhiếp Dịch suy nghĩ, còn có người khác sống lại, đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt, mặc dù kiếp trước không ai biết thân phận thật sự của Cảnh Trần, nhưng những người như Vu Húc Quang lại hận mình đến tận xương tủy ... Nếu những người đó tìm cách trả thù mình, ai biết liệu có bị liên lụy tới Cảnh Trần hay không?
"Cứ xem trước đã." Tề Cảnh Trần lười biếng nằm ở trên ghế tựa, đột nhiên hỏi: "Anh có nghĩ rằng tất cả mọi người đều có thể sống lại không?"
"Không có khả năng." Nhiếp Dịch trả lời không chút do dự: "Nếu thật sự là chết càng trễ sẽ được sống lại càng sớm, vậy đại đa số mọi người sẽ chết trước khi họ có thể sống lại."
Giai đoạn cuối của tận thế kéo dài khá lâu, lúc ấy người có thể tồn tại cũng không nhiều, mặc dù những người này đều có thể sống lại, nhưng theo phỏng đoán, những người đó vừa sống lại có thể sẽ chết lần nữa, hoặc là chết trước khi sống lại.
"Là không có khả năng." Tề Cảnh Trần trả lời, nhưng cũng không có hứng thú dây dưa vấn đề này.
Thấy vậy, Nhiếp Dịch nhanh chóng tìm một số thức ăn, giúp Tề Cảnh Trần nấu cơm.
Trước đây khi nấu ăn, anh phải nhờ đến sự trợ giúp của các dị năng giả hệ thủy, nhưng bây giờ anh có thể tự mình làm tất cả, các động tác tự nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà nghĩ tới chuyện Vu Húc Quang cũng là sống lại, liền cố ý thể hiện sự vụng về của mình.
Bên trong, anh vẫn kiểm soát dị năng cực kỳ chính xác, nhưng bề ngoài thỉnh thoảng anh khiến ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Triệu Thành Kỳ phái người tới, nói muốn gặp Nhiếp Dịch .
Nhiếp Dịch như thường lệ ôm Tề Cảnh Trần đi.
Nhìn thấy Nhiếp Dịch mang Tề Cảnh Trần đi theo, vì những tin đồn gần đây mà Triệu Thành Kì cũng có cái nhìn không tốt về Tề Cảnh Trần, không khỏi khẽ cau mày, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Nhiếp Dịch, cuối cùng ông cũng không nói gì.
Trước khi tận thế, có thể ông đã thuyết phục Nhiếp Dịch chọn một người yêu khác, nhưng bây giờ đã là tận thế rồi.
Con người hiện đang phải đối mặt với một tình huống tuyệt vọng, hoàn toàn không cần thiết phải chú ý đến những điều nhỏ nhặt này.
"Phương pháp tu luyện dị năng mà Vu Húc Quang nói hoàn toàn giống với những gì cháu đã nói với chú trước đây." Vu Húc Quang còn trẻ, không có lòng dạ gì, ông tùy tiện nói vài câu đã khiến Vu Húc Quang kể hết những gì mình biết.
Trước đó Nhiếp Dịch còn nghĩ rằng chưa chắc Vu Húc Quang là người được sống lại, nhưng sau khi nghe những lời của Triệu Thành Kì, anh ấy biết rằng Vu Húc Quang nhất định đã được sống lại... Trong lòng anh rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không thể hiện bất cứ điều gì: "Cháu nghĩ nếu cháu có thể phát hiện ra phương pháp tu luyện này, những người khác cũng có thể."
"Bây giờ cháu có tính toán gì không? Hôm nay Vu Húc Quang nói như vậy chắc là muốn công khai phương pháp tu luyện rồi. Chú có thể thông báo phương pháp tu luyện này đã được cháu nghiên cứu ra từ sớm." Triệu Thành Kì nói.
Bởi vì những gì Vu Húc Quang đã nói trước đó, bây giờ họ phải tiết lộ phương pháp tu luyện, may mắn thay, phương pháp tu luyện này đã được chứng minh là có tác dụng.
Chỉ là... Nguyên bản là Nhiếp Dịch đề xuất trước, cũng là công lao của Nhiếp Dịch, hiện tại Vu Húc Quang nói như vậy, không biết có thể có thay đổi gì hay không.
"Chú Triệu, chú cứ nói với bên ngoài rằng phương pháp tu luyện là do Vu Húc Quang phát hiện ra." Nhiếp Dịch cười cười: "Cháu không thiếu điểm công tác này, nếu để ba cháu biết rằng cháu đã phát hiện ra phương pháp tu luyện nhưng không nói với ông ấy, còn không biết ông ấy sẽ như thế nào... còn có cháu sẵn sàng giúp đỡ người khác tu luyện, nhưng sẽ không giúp Du Sóc tu luyện."
"Chẳng lẽ vì chuyện này mà cháu phải từ bỏ một phần công lao của mình hay sao?"
"Song hệ dị năng không có gì không tốt, cháu đã đủ nổi tiếng rồi, không cần thiết đòi thêm công lao nữa... Chú Triệu, vấn đề phương pháp tu luyện này, chúng ta vẫn là đừng nói ra bên ngoài." Nhiếp Dịch mỉm cười.
Nhiếp Dịch đã thức tỉnh song hệ dị năng, nó thực sự đã quá nổi bật rồi, Triệu Thành Kì chấp nhận lý do này: "Như vậy có phải đã bạc đãi cháu quá không?"
"Chú Triệu nếu cảm thấy như vậy, không bằng mấy ngày tới để cho cháu mang những người cháu đã huấn luyện ra ngoài tìm vật tư đi." Nhiếp Dịch cười cười.
"Được, không có vấn đề gì." Triệu Thành Kỳ lập tức đồng ý, Nhiếp Dịch đại khái là từ đầu tận thế vẫn luôn lang bạt bên ngoài, nên biết rất nhiều chuyện, ông cũng hi vọng binh lính của mình có thể đi theo Nhiếp Dịch để rèn luyện.
Sau khi thảo luận với Triệu Thành Kì, Nhiếp Dịch đưa Tề Cảnh Trần ra khỏi văn phòng của ông, ngay sau khi anh ra khỏi cửa, anh nhịn không được thì thầm: "Tiện nghi cho Vu Húc Quang quá rồi ... "
Đánh giá từ biểu hiện trước đây của Vu Húc Quang, cậu ta có lẽ không biết bọn họ cũng sống lại, nếu đã như vậy bọn họ đương nhiên không để mình bị lộ, càng không thể để Vu Húc Quang biết bọn họ biết phương pháp tu luyện dị năng, cho nên công trạng này chỉ có thể giao cho Vu Húc Quang.
Với việc Vu Húc Quang nhận được công lao như vậy, kế tiếp Nhiếp Dịch cũng sẽ không thể bí mật giết Vu Húc Quang được nữa ...
Đương nhiên, điều này không phải là không có lợi, có Vu Húc Quang đứng ra, họ có thể che giấu bản thân tốt hơn.
"Người này thật đơn thuần." Tề Cảnh Trần đột nhiên nói.
"Ở giai đoạn cuối của tận thế, không cần phải có đầu óc!" Nhiếp Dịch cười lạnh, Vu Húc Quang là một dị năng giả cấp thấp trong những ngày đầu của tận thế, tự nhiên cậu ta không cần phải giở trò đồi bại với người khác, trong những ngày giữa và cuối của tận thế, vì sống sót con người về cơ bản là không còn muốn chơi trò bẩn với người khác giống như những ngày đầu của tận thế nữa, tất cả đều đoàn kết lại với nhau, Vu Húc Quang thậm chí còn không có cơ hội động não.
Trong mắt Nhiếp Dịch hiện lên một tia châm chọc, anh đưa Tề Cảnh Trần trở về nơi ở của họ, vừa trở về đã được Bình Thắng Siêu và những người khác chào đón nồng nhiệt.
"Lão đại, anh thật là lợi hại! Thủy hỏa song hệ dị năng!" Bình Thắng Siêu hưng phấn nói.
Thiệu Chính Lan và Tưởng Hoài cũng rất phấn khích, hai vệ sĩ cũng tràn đầy tin tưởng vào việc Nhiếp Dịch đã hứa rằng sẽ tìm ra cách thức tỉnh dị năng cho họ.
"Chỉ là trùng hợp thôi." Nhiếp Dịch nói.
"Không phải ngẫu nhiên đâu, lão đại, bên ngoài có lời đồn đại, ngâm mình trong nước có thể thức tỉnh dị năng của nước." Bình Thắng Siêu huyên thuyên: "Lão đại, cho tôi một chậu nước, lát nữa tôi cũng sẽ đi ngâm mình."
Trước đó Bình Thắng Siêu còn nghĩ rằng Tề Cảnh Trần đang hành hạ Nhiếp Dịch, thực sự có chút đáng ghét, nhưng bây giờ Nhiếp Dịch đã thức tỉnh dị năng, cậu cảm thấy Tề Cảnh Trần thực sự cũng không quá tệ.
Chẳng lẽ, cậu ta vì Nhiếp Dịch nên mới làm như vậy sao?
Bình Thắng Siêu chẳng qua chỉ tùy tiện đoán một chút, lại không ngờ đó chính là sự thật.
Đương nhiên, hiện tại cậu không có thời gian nghĩ quá nhiều – cậu hiện tại bận đi ngâm nước!
Vào ngày này, số lượng nước được tạo ra bởi các dị năng hệ thủy đều bị cướp đi, một số người còn đánh nhau để tranh giành nước, những người cuối cùng giành được nước đều sẽ ngâm mình trong đó.
Thiệu Chính Lan và Tề Dao Dao mỗi người xách một thùng nước trở về phòng, nằm trên giường và ngâm chân trong nước, sau đó ngủ thiếp đi...
Hết chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro