Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Tưới nước.

Nhiếp Dịch nấu ăn bằng dị năng hệ hỏa đặc biệt tốt, ban đầu những người có dị năng đều cho là kỳ quái, nhưng sau đó khi cẩn thận quan sát, họ càng thêm khâm phục Nhiếp Dịch.

Đặc biệt là Trương Tử Hải, anh ta không thể rời mắt khỏi Nhiếp Dịch, đồng thời hạ quyết tâm thử nấu ăn bằng dị năng của mình.

Đáng tiếc hiện tại tất cả dị năng của anh ta đã bị Nhiếp Dịch hút cạn, chậm nhất là ngày mai mới có thể khôi phục lại...

Trương Tử Hải đang nghĩ xem sau khi dị năng hồi phục thì nên làm cái gì ngon để ăn, kết quả khi anh ta ngước đầu lên, thì thấy Nhiếp Dịch đã chuẩn bị xong đồ ăn, sau đó tất cả đều được dọn tới trước mặt người đang nằm, để cậu ta nếm thử mọi thứ ...

Khi người kia nói món đó không ngon, Nhiếp Dịch liền đặt nó bên cạnh, khi người kia nói có thể ăn được, Nhiếp Dịch đều đem tất cả để lại cho cậu ta ...

Trương Tử Hải tốt xấu gì cũng đã nhìn thấy Tề Cảnh Trần nắm cằm hôn Nhiếp Dịch, cho nên gặp lại cảnh này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng những người khác lại cảm thấy mù mịt.

Mặc dù họ đã nhìn thấy Nhiếp Dịch ôm cậu thiếu niên này trước đó, nhưng không cảm thấy gì vì cậu thiếu niên chưa từng nói gì, cảm giác hiện diện cũng không nhiều. Nhưng bây giờ ...

"Nhiếp thiếu gia, đây là em trai của anh sao?" Đinh Thắng Thạch, bạn của Trương Tử Hải hỏi, cậu thiếu niên này dường như hành động không tiện, có phải là Nhiếp Dịch đang chăm sóc em trai mình không?

"Không, đây là người yêu của tôi." Nhiếp Dịch trực tiếp thăng cấp từ "người tôi thích" thành "người yêu".

Tề Cảnh Trần cũng đã hôn mình, mình chắc chắn có thể đem thân phận của mình nhấc lên một chút!

Những người này chưa từng thấy qua có người công khai thừa nhận mình thích người đồng giới như Nhiếp Dịch, bọn họ có chút choáng ngợp.

"Triệu tướng quân cũng biết, tán thành tôi mang em ấy tới đây." Nhiếp Dịch lại nói, anh đã báo qua chuyện của Tề Cảnh Trần, anh cũng đã đưa cho Triệu Thành Kỳ rất nhiều đồ vật, hơn nữa bản thân anh còn có phương pháp tu luyện dị năng, đương nhiên Triệu Thành Kì sẽ không phản đối việc anh đưa Tề Cảnh Trần đến cơ sở huấn luyện.

Mặc dù những người này có chút khó hiểu cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng Triệu Thành Kì đã thông qua mọi thứ, cho nên họ không thể nói gì.

Chỉ là... Nhiếp Dịch thế nhưng lại đi phục vụ một người như vậy, cảm giác hơi là lạ...

Nhiếp Dịch không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, sau khi giúp Tiền Minh Phong chải vuốt sợi dị năng trong đầu, anh đưa Tề Cảnh Trần ra khỏi cơ sở đào tạo dị năng, sau đó tìm người mua một số hạt giống và một số cây giống rau để trồng tại nhà.

Khi quay lại, họ thấy Tề Dao Dao nằm trên ghế sô pha, nhìn qua có vẻ không thể cử động được nữa, không còn nghi ngờ gì nữa, Cam Tuấn đã nghiêm túc thực hiện các nhiệm vụ mà Nhiếp Dịch giao cho anh ta, đã "huấn luyện" Tề Dao Dao rất tốt.

Về phần Chu Hiểu Phong, anh ta đã thu dọn tất cả các ban công hướng nam trong phòng khách, sau đó sử dụng một số tấm ván cũ và những thứ họ mang về ngày hôm qua để tạo ra một khuôn viên nhỏ.

Thấy vậy, Nhiếp Dịch ngay lập tức trồng một số cây con và hạt giống mà mình có được, sau đó lại tưới nước cho chúng.

"Nếu loại rau này mọc lên, sau này chúng ta sẽ có rau sạch để ăn." Thiệu Chính Lan nhìn những cây xà lách đó mà chảy nước miếng.

"Chỉ đủ cho một người ăn thôi." Nhiếp Dịch cắt ngang tưởng tượng của Thiệu Chính Lan.

Những người coi trọng tình yêu hơn bạn bè thật sự rất đáng giận!

Khi mọi thứ được làm xong xui thì Bình Thắng Siêu cũng trở lại, cậu không tìm thấy ba mẹ mình, nhưng lại mang về tin tức của ba mẹ Thiệu Chính Lan.

Cả nhà Thiệu Chính Lan đều ở trong cùng một biệt thự, khi người đi đón bọn họ vào nhà, mọi người trong nhà họ Thiệu đều đã biến thành tang thi, xét theo tình hình lúc đó, có lẽ là mẹ của Thiệu Chính Lan đã biến thành tang thi trước rồi cắn ba của cô, sau đó hai người lại làm những người khác bị thương.

Đây là chuyện hết sức bình thường, khi một đại gia đình chung sống với nhau, nếu đột nhiên nghe thấy trong phòng nào đó có người la hét hoặc có người có động tác lạ, mọi người sẽ chạy đến xem, tiếp đó... dưới tình huống không hề phòng bị, tất cả mọi người đều sẽ biến thành tang thi ...

Thật ra Thiệu Chính Lan đã đoán được kết quả này từ lâu, trên đường đến thành phố B cô cũng đã âm thầm khóc vài lần, nhưng bây giờ khi biết được tin chính xác, cô vẫn bật khóc.

Mọi người đều im lặng nhưng không ai đến an ủi cô, trên đời này có vô số người mất đi người thân, chỉ có thể tìm cách vượt qua.

Bản thân Thiệu Chính Lan cũng biết rõ điều này - hơn 20 ngày trước những tang thi bên ngoài đều là người sống.

Khóc hồi lâu, Thiệu Chính Lan rốt cuộc cũng phát tiết đủ rồi, bắt đầu hồi phục tinh thần lại, Tưởng Hoài thấy vậy liền đưa một gói khăn giấy tới: "Cha mẹ cô nhất định hy vọng cô có thể sống tốt."

"Tôi biết," Thiệu Chính Lan nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi xuống lầu đi dạo một chút."

Thiệu Chính Lan đi xuống lầu, ở trong một góc của tiểu khu tiếp tục sử dụng dị năng của mình, cho đến khi mệt mỏi mới chậm rãi đi trở về.

Cô luôn chú ý đến hình tượng của mình, ngay cả trong những ngày tận thế, vẫn sẽ để ý đến trang phục và hành vi, nhưng lần này cô khiến mình dính đầy bùn đất.

"Sau này, mình nhất định sẽ giết sạch những tang thi kia!" Thiệu Chính Lan trở lại chỗ ở lập tức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên hận ý.

"Cố lên." Nhiếp Dịch an ủi, đột nhiên mất đi người nhà, trong lòng ai cũng có mục tiêu thù hận, ở kiếp trước lúc biết mẹ và ông bà ngoại đều qua đời, anh cũng từng nghĩ nhất định phải giết hết tang thi để thế giới trở nên tươi đẹp trở lại ...

Vào đúng lúc này Tưởng Hoài đưa nước tắm đã được chuẩn bị cho Thiệu Chính Lan, Thiệu Chính Lan mang theo một thùng nước lặng lẽ đi tắm rửa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Dịch đã trở lại căn cứ dị năng giả của quân đội mà anh đã đến thăm ngày hôm qua, nơi này còn được gọi là căn cứ số 2.

Họ đã đi đến đó rất sớm, hầu hết các dị năng giả trong căn cứ số 2 lại ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ có Tiền Minh Phong và một nhóm các dị năng giả hệ phong đang thổi gió về phía một bức tường đất để luyện tập các lưỡi đao gió.

Hàng chục người đang cùng nhau tạo ra gió trên sân thể dục, khiến nó giống như một cơn bão hơn cấp mười đang thổi vào sân, nhiều dị năng giả hệ phong gầy gò gần thiếu chút nữa bị thổi bay, nhưng họ lại không thể để lại được dấu vết gì trên bức tường đất đối diện, nghĩa là họ đã thất bại trong việc tạo ra lưỡi đao gió.

Chuyện này cũng không khiến Nhiếp Dịch ngạc nhiên, dị năng giả hệ phong giai đoạn sau rất lợi hại, nhưng ở giai đoạn đầu thật sự không có tác dụng, quá trình này sẽ kéo dài ước chừng nửa năm, sau đó sẽ xuất hiện dị năng giả hệ phong cường đại.

Tất nhiên, nếu Tiền Minh Phong kiên trì rèn luyện, anh ta có thể trở thành dị năng giả hệ phong đầu tiên trở nên nổi tiếng.

Sau khi thổi gió một hồi, hầu hết các dị năng giả hệ phong gần như đã sử dụng hết dị năng của mình, họ bắt đầu chạy chậm rãi trên sân thể dục để rèn luyện thân thể và chờ hồi phục dị năng, chỉ có Tiền Minh Phong bây giờ là có khả năng phục hồi dị năng rất nhanh, người khác đều đã dừng lại, nhưng anh ta vẫn đang phóng thích dị năng.

Anh ta vốn là người mạnh nhất trong số những người sử dụng dị năng hệ phong, bây giờ vì tốc độ phục hồi dị năng trở nên nhanh hơn nên số lần luyện tập cũng nhiều hơn, khả năng kiểm soát dị năng của anh ta đương nhiên tốt hơn những người khác, mặc dù không thể ngưng tụ lưỡi đao gió, nhưng đã có thể ngưng tụ dị năng của mình thành một nhóm, sau đó sử dụng dị năng đó để tạo thành một lực đánh.

Anh ta nhờ một đồng đội đứng trước mặt mình, sau khi tung dị năng về phía đối thủ, anh ta trực tiếp đánh ngã kẻ đó xuống đất, nhưng lực sát thương rất bình thường.

Nhưng ngay cả như vậy, Tiền Minh Phong đã rất hài lòng, sau khi nhìn thấy Nhiếp Dịch trở lại, lại trò chuyện với Nhiếp Dịch về việc sử dụng dị năng, anh ta cảm thấy như được khai sáng.

Trong hoàn cảnh mà hầu hết mọi người không biết gì về dị năng, kiến thức trong tâm trí của Nhiếp Dịch, một người được sống lại, chắc chắn có thể vượt qua mọi người.

Nhưng mà, để giữ bí mật, Nhiếp Dịch chỉ dạy cho mười người đó, và địa điểm đào tạo của họ cũng chỉ giới hạn trong nhà thi đấu.

Ngày hôm đó, Nhiếp Dịch chải vuốt sợi dị năng trong đầu bốn người, ngày hôm sau anh lại giúp bốn người nữa, ngày thứ ba giúp người cuối cùng sắp xếp dị năng trong đầu...

Người cuối cùng không nghi ngờ gì chính là Trương Tử Hải.

"Nếu sớm biết sẽ như vậy... " Đối mặt với kết quả, Trương Tử Hải muốn khóc không ra nước mắt, nếu anh ta chỉ chiến đấu với Nhiếp Dịch mà không liên quan đến Tề Cảnh Trần như Tiền Minh Phong, có lẽ vẫn có thể hòa thuận với Nhiếp Dịch, có thể trở thành người đầu tiên được học cách tu luyện dị năng, nhưng anh ta đã quá nóng vội tấn công Tề Cảnh Trần khi chưa biết tình hình ...

Trương Tử Hải là người cuối cùng mà Nhiếp Dịch giúp chải vuốt sợi dị năng của mình, chắc chắn là vì có ý kiến với anh ta!

"Đầu trọc, cậu nên thỏa mãn đi." Đinh Thắng Thạch nói.

Sau khi Trương Tử Hải bị Nhiếp Dịch đốt cháy phần tóc ở giữa, anh ta cảm thấy thật kỳ quặc khi chỉ có tóc ở hai bên, cho nên đã cạo hết tóc của mình, bây giờ đã có biệt danh là "đầu trọc".

"Tôi phi! Tôi không có nói là không hài lòng!" Trương Tử Hải phản bác, mặc dù có chút thống khổ khi bị kéo đến cuối cùng, nhưng anh ta vẫn thấy rất cảm kích Nhiếp Dịch .

Biết rằng Nhiếp Dịch là con trai của người đứng đầu khu an toàn, lại không đi giúp nhóm của Du Sóc, mà chạy đến giúp họ, khiến anh ta cảm thấy rằng Nhiếp Dịch là một người đàn ông thực sự không dựa vào quyền lực.

Thật đáng tiếc khi Nhiếp Dịch, người mà anh ta thực sự ngưỡng mộ, chẳng biết vì lý do gì mà hàng ngày lại phải phục vụ một chàng trai trẻ như thể đang phục vụ cho baba của mình ... Nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Nhiếp Dịch, Trương Tử Hải nhịn không được cũng muốn tìm người vợ chu đáo ngoan hiền để chăm sóc mình y như vậy...

Không... Một cô gái nhỏ nhắn có thể ôm một người đàn ông cao 1 mét 8 như mình không? Trừ khi anh ta tìm được một người đàn ông, mới có thể sống cuộc sống giống như Tề Cảnh Trần, phải vậy không?

Hơn nữa, cho dù có tìm được một người đàn ông thì bản thân anh ta to lớn như vậy, nếu nằm trên ghế tựa cũng chỉ khiến người khác cảm thấy ghê tởm, không giống như Tề Cảnh Trần, thời điểm ghét bỏ đồ ăn cũng rất dễ thương... Mặc dù cậu thiếu niên không có biểu cảm gì, dáng vẻ lười biếng nhưng thực sự rất hấp dẫn, nếu có một cô gái ưa nhìn như vậy thích anh ta, anh ta sẽ sẵn lòng phục vụ cô ấy thật tốt.

Nghĩ như vậy, Trương Tử Hải lấy một cái nồi, thêm một ít nước vào đó rồi bắt đầu nấu nước bằng dị năng hệ hỏa, kết quả không cẩn thận làm cháy luôn cái nồi ... May mắn thay, còn có dị năng hệ kim loại, dị năng hệ sấm sét... Ở căn cứ số 2 của bọn họ có rất ít người có dị năng đặc biệt như vậy, nhưng vẫn có một số, hiện tại, một trong mười người dị năng giả do Nhiếp Dịch huấn luyện có dị năng kim loại.

Người sử dụng dị năng kim loại này không giỏi trong việc kiểm soát sức mạnh của chính mình, ngay cả khi anh ta muốn tạo ra một cái nồi từ không khí, cũng không thể làm được, nhưng nếu đưa cho anh ta một cái nồi bị lủng và một miếng sắt, anh ta vẫn có thể sửa lại cái lỗ bằng miếng sắt đó, để cái nồi không bị chảy nước nữa.

Lúc này, cái nồi của Trương Tử Hải đã được sửa lại.

Trương Tử Hải lấy cái nồi đã được sửa chữa nhiều lần đi tìm Đinh Thắng Thạch, nhờ anh ta đổ đầy nước vào đó - đúng vậy, người có mối quan hệ tốt nhất với anh ta, Đinh Thắng Thạch lại là dị năng hệ thủy mà anh ta ghét nhất.

Từ khi thức tỉnh dị năng hệ hỏa, mỗi lần Trương Tử Hải nhìn thấy lửa càng thêm thích, nhưng lại không thích chạm vào nước cho lắm, bây giờ khi luyện tập, anh ta càng ngày càng tránh xa Đinh Thắng Thạch, sợ bị nước dính vào người.

Sau khi đổ đầy nước, Trương Tử Hải mang cái nồi đến một góc để tiếp tục nấu nước, sau đó... cái nồi lại bị lủng lần nữa...

Trong sân vận động, mọi người đều chăm chỉ tập luyện, chỉ có Nhiếp Dịch là không dám tập luyện.

Dị năng hệ thủy của mình còn chưa có thức tỉnh, nếu như nâng cấp dị năng hệ hỏa lên quá cao, có thể sẽ xảy ra vấn đề. . .

"Cảnh Trần, hôm nay có thịt vịt, em có thể ăn thử một chút." Nhiếp Dịch cảm thấy rằng đến căn cứ số 2 này thực sự rất đúng đắn, có hơn 800 dị năng giả đang sống ở đây, mỗi ngày căn cứ sẽ gửi một ít rau, trái cây và thịt tươi cho nhà bếp ở đây.

Giờ đây anh đã trở thành "thầy" của tất cả những dị năng giả hàng đầu ở đây, nên rất dễ dàng có thể lấy được một số nguyên liệu từ nhà bếp.

Bằng cách này, cuối cùng anh đã không phải lo lắng về việc Tề Cảnh Trần sẽ bị đói.

"Đem đi đi, tôi không thích." Tề Cảnh Trần ngửi được một cỗ mùi khó chịu, lập tức nói, nhưng đã muộn, cậu mở miệng, nhịn không được nôn khan.

Thấy vậy, Nhiếp Dịch nhanh chóng lấy nước do dị năng hệ thủy chuẩn bị sẵn đưa cho Tề Cảnh Trần: "Khá hơn chút nào không?"

"Tôi không sao."

Tề Cảnh Trần đẩy Nhiếp Dịch ra, nhìn chai nước rồi đột nhiên nói: "Anh kêu người sử dụng dị năng hệ thủy đó đổ nước lên người anh đi."

"Em nói gì?" Nhiếp Dịch có chút khó hiểu.

Hai người đang nấu nước bên cạnh bọn họ, không đúng, phải là người đang đốt cái nồi Trương Tử Hải, anh ta có chút phản ứng không kịp... Đây là do Nhiếp Dịch làm thức ăn không hợp khẩu vị của cậu ấy, cho nên cậu ấy sẽ hành hạ Nhiếp Dịch sao?

"Đi lấy nước." Tề Cảnh Trần không kiên nhẫn mà nói lại lần nữa.

Nhiếp Dịch cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đoán được ý của Tề Cảnh Trần, sau đó lập tức nhìn Đinh Thắng Thạch: "Anh đổ nước lên người tôi đi."

"Nhiếp thiếu gia!" Đinh Thắng Thạch ngây ngẩn cả người, không phải dị năng giả hệ hỏa đều ghét nước sao?

"Tôi đang rèn luyện dị năng." Nhiếp Dịch vừa nói vừa tạo ra mấy quả cầu lửa quanh thân mình.

Độ nóng của những ngọn lửa đó rất cao, nhưng dù sao chúng cũng vẫn là lửa, khi Đinh Thắng Thạch đổ lên đầu Nhiếp Dịch một lượng lớn nước, ngọn lửa lập tức nhỏ lại, Nhiếp Dịch bị ướt sũng.

"Lại đổ tiếp đi." Nhiếp Dịch nói.

Mặc dù Đinh Thắng Thạch có chút mờ mịt cùng khó hiểu, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn ném một quả cầu nước lớn khác lên người Nhiếp Dịch.

Hiện tại các ngọn lửa được tạo ra từ dị năng xung quanh Nhiếp Dịch đã thực sự biến mất.

"Tiếp tục đi." Nhiếp Dịch lại thuận tiện tạo ra một quả cầu lửa, sau đó sử dụng sức mạnh tinh thần cẩn thận cảm thụ nước đang dội lên người mình.

Đinh Thắng Thạch lại dội nước lên người Nhiếp Dịch.

Trương Tử Hải vài ngày trước đã bị Nhiếp Dịch chỉnh rất thảm, bây giờ nhìn thấy tình huống xui xẻo của Nhiếp Dịch, nhịn không được mỉm cười, Nhiếp Dịch vừa lúc liếc nhìn qua, lặp tức hỏi Trương Tử Hải: "Anh có muốn rèn luyện cùng tôi không?"

"Không cần, không cần đâu... " Trương Tử Hải nhanh chóng từ chối, anh ta không phải là Nhiếp Dịch, không có sở thích tự hành hạ bản thân ...

Hôm nay Nhiếp Dịch đã bị dội nước ướt sủng như gà bị ném vào nồi canh, Trương Tử Hải nhìn bộ dáng Tề Cảnh Trần, thực sự giống như đang xem kịch.

Chỉ một câu nói liền có thể khiến Nhiếp Dịch bị hành hạ như vậy, người này thật sự quá lợi hại! Nhưng mình sẽ không bao giờ tìm một người vợ như vậy trong tương lai.

Sau khi bị đổ nước cả buổi chiều, Nhiếp Dịch thực sự cảm thấy có một chút cảm giác.

Dù sao anh đã từng có dị năng hệ thủy, tuy rằng hiện tại không có thực vật biến dị trợ giúp, nhưng anh đã tiếp xúc với nước do dị năng giả hệ thủy tạo ra, có thể từ từ khôi phục cảm giác quen thuộc.

"Buổi tối anh có thể ngâm mình trong nước." Tề Cảnh Trần lên tiếng.

Nhiếp Dịch mỉm cười, sau khi để Tề Cảnh Trần ở nhà nghỉ ngơi, anh lập tức tới lui lấy nước vài lần, dùng để tắm cho Tề Cảnh Trần, tưới hoa, cuối cùng đổ đầy nước vào bồn tắm để ngâm mình.

"Người này lại tới lấy nước, lại còn lấy nhiều như vậy." Vu Húc Quang đã nhận biết Nhiếp Dịch, đêm hôm đó nhìn thấy Nhiếp Dịch qua lại mấy lần để lấy nước, thì vô cùng kinh ngạc.

"Mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về nhà thôi!" Vu Nguyệt Huy vỗ vỗ lưng em trai, giục cậu làm việc.

Cô không dùng nhiều sức, lại không nghĩ vừa vỗ xuống thì Vu Húc Quang đột nhiên ngã đập đầu xuống đất.

"Húc Quang, em bị sao vậy?" Vu Nguyệt Huy hoảng sợ nhìn em trai của mình, trên mặt Vu Húc Quang lộ ra thống khổ không chịu được, người đều run lên, nhưng hai mắt lại không hề mở ra.

Mặc dù Vu Nguyệt Huy có dị năng rất mạnh, nhưng thân hình của cô cũng chỉ như vậy, không đủ sức ôm một người đàn ông to lớn như Vu Húc Quang, cho nên cô ấy chỉ có thể nhờ những người xung quanh tìm bác sĩ xem cho Vu Húc Quang.

Kết quả, trước khi bác sĩ đến, Vu Húc Quang đột nhiên mở mắt ra, cậu ta ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng ôm lấy Vu Nguyệt Huy: "Chị, chị, cuối cùng cũng gặp lại chị rồi, chúng ta cùng nhau đi đầu thai, kiếp sau chúng ta lại là chị em nhé!"

"Thằng nhóc thối, nói cái gì mà đầu thai chứ!" Vu Nguyệt Huy thoát khỏi Vu Húc Quang, muốn vỗ lên đầu Vu Húc Quang một cái, nửa chừng lại dừng lại, cuối cùng đem Vu Húc Quang từ dưới đất kéo lên: "Đi theo chị đến bệnh viện kiểm tra đi!"

Hết chương 31.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro