Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 211: Hẹn hò.

Pháp thánh ở Yell có địa vị rất cao, họ tuyệt đối là những người đứng đầu Yell rồi. Tên béo tuy sinh ra trong gia tộc Orlando danh tiếng lẫy lừng, còn có một người cha là Chiến vương, nhưng khi nhắc đến Pháp thánh, lại vẫn đầy vẻ ngưỡng mộ: "Pháp thánh à! Tôi còn chưa gặp Pháp thánh bao giờ! Nếu có Pháp thánh để mắt đến tôi, chịu nhận tôi làm đệ tử..."

Nói đến sau, mắt tên béo hưng phấn híp lại, trông chỉ còn một đường nhỏ.

"Cậu đến đây làm gì? Kể cho tôi nghe cậu ngưỡng mộ Pháp thánh đến mức nào à?" Nhiếp Dịch nhìn tên béo. Anh biết những người ngoài kia cũng chỉ nói suông thôi. Ma Đạo Sư có lẽ sẽ muốn nhận họ làm đệ tử, nhưng Pháp thánh... với địa vị của Pháp thánh ở Yell, sao có thể vì một vài pháp sư trung cấp 'có lẽ' có thiên phú cao mà đích thân đến đây được chứ? Còn về hai pháp sư cao cấp là anh và Bùi Hưng... anh thì có dị năng ba hệ, hôm qua ngay cả Ma Đạo Sư cũng coi thường. Dị năng của Bùi Hưng lại là hệ Kim... phải biết rằng, Đế quốc loài người không có Pháp thánh hệ Kim, thậm chí ngay cả Ma Đạo Sĩ và Ma Đạo Sư hệ Kim cũng không có.

"Tôi đến thăm anh mà!" Tên béo nói: "Với lại là anh đã giúp tôi ngày trước, tôi đến để cảm ơn!"

Tên béo đúng là đến để cảm ơn, còn mang theo không ít quà cáp. Những món quà đó đều rất chu đáo, phần lớn không phải do cậu ta tự chuẩn bị.

"Mấy món đó đều là do ông quản gia giúp tôi chuẩn bị, còn đây là do tôi tự chuẩn bị!" Tên béo đột nhiên từ trong nhẫn không gian lấy ra một đống vũ khí, rồi trưng ra vẻ mặt cầu được khen.

"Những thanh đao kiếm này đều là vũ khí phụ ma, tất cả đều chuẩn bị cho chiến binh." Nhiếp Dịch nói.

"Đúng rồi, đúng rồi." Tên béo gật đầu.

"Cho hỏi... một pháp sư bảy sao ba hệ như tôi, thì lấy một thanh đao có ma pháp hệ Hỏa sáu sao này để làm gì?" Nhiếp Dịch có chút cạn lời.

Tên béo trước đó hoàn toàn không nghĩ đến điểm này, nhất thời cũng nói không nên lời. Ư... cậu ta vì mua những món này mà đã tiêu hết tiền tiêu vặt của mình rồi.

Tề Cảnh Trần liếc nhìn Nhiếp Dịch một cái, rồi nói với tên béo đang xị mặt: "Nhiếp Dịch vẫn luôn thích đao kiếm, những món cậu tặng anh ấy vẫn rất thích, chỉ là không hợp thôi. Cậu có thể dùng để tặng cho các chiến binh của gia tộc Orlando."

Tên béo nghe Tề Cảnh Trần nói vậy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nói: "Tôi không tặng đồ cho mấy người đó đâu!"

"Sao thế?" Tề Cảnh Trần hỏi.

"Họ khinh thường tôi!" Tên béo thấy ánh mắt hiền hòa của Tề Cảnh Trần, không kìm được mà nói ra hết những lời trong lòng. Khi Tề Cảnh Trần lại trò chuyện thêm vài câu với cậu ta, cậu ta đã chẳng thèm bận tâm đến Nhiếp Dịch mà mình rất ngưỡng mộ nữa, ngược lại chỉ mãi nói chuyện với Tề Cảnh Trần.

Chỉ cần Tề Cảnh Trần muốn, với thân phận pháp sư hệ ánh sáng hiện tại, cậu luôn có thể dễ dàng có được thiện cảm của người khác.

Tề Cảnh Trần trò chuyện với tên béo một lúc, rồi hỏi ra tất cả những điều mình muốn biết. Ví dụ như lý do tên béo bỏ nhà đi bụi, là vì có người nói cha cậu ta, công tước Orlando, sắp tái hôn, rồi sinh ra một người thừa kế phù hợp.

Gia tộc Orlando là một thế gia chiến binh, người thừa kế thường đều là chiến binh. Đằng này, tên béo lại là một pháp sư... Đương nhiên, việc cậu ta là một pháp sư vốn không có vấn đề gì. Nhưng mấu chốt là thiên phú ma pháp của cậu ta lại rất tệ... Sống trong gia tộc Orlando, từ nhỏ đã được hưởng những tài nguyên tốt nhất. Kết quả là cậu ta đã mười tám tuổi rồi, mà lại mới chỉ vừa trở thành pháp sư ba sao, thậm chí có được như vậy cũng hoàn toàn nhờ vào dược tề. Cái đó đã đành, cậu ta còn ăn uống béo mập như vậy, trông chẳng khác gì một con heo...

Vợ của công tước Orlando đã qua đời hơn mười năm trước, vẫn chưa tái hôn, chỉ có mỗi một đứa con là Puge. Do đó, Puge đã được hưởng tất cả những điều tốt nhất, cuộc sống vô lo vô nghĩ, sao lại không khiến người khác ghen tị chứ? Trước đây người khác tuy ghen tị, nhưng cũng chỉ dám ghen tị trong lòng. Nhưng một tháng trước, sau khi có tin đồn công tước Orlando sắp tái hôn, đã có người không kìm được mà chạy đến trước mặt Puge để chế giễu cậu ta.

"Những người đó nói tôi vô dụng như vậy, không thể trở thành người thừa kế của gia tộc Orlando. Cha tôi còn có thể sống thêm vài trăm năm nữa, cho nên ông ấy chắc chắn sẽ có người vợ khác, biết đâu còn sinh thêm mười mấy hai mươi đứa con nữa." Tên béo phẫn nộ nói: "Tôi muốn cho người khác biết thật ra tôi cũng rất giỏi, thế là tôi mang theo đồ đạc rời khỏi nhà, muốn đến chiến trường Thần mạo hiểm... chuyện sau đó thì mọi người cũng biết rồi."

Đúng là một đứa trẻ được cưng chiều đến không biết trời cao đất dày là gì... "Vậy bây giờ thì sao? Chuyện những người đó nói là hiểu lầm à?" Tề Cảnh Trần hỏi.

Tên béo liên tục gật đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, là hiểu lầm. Cha tôi căn bản không hề có ý định tái hôn." Cậu ta đối với cha mình vừa kính vừa sợ. Gặp mặt thật thì không dám nói thêm một lời nào. Nhưng sau lưng thì lại không kìm được mà khoe khoang: "Cha tôi mới không thèm để mắt đến người phụ nữ đó!"

Tề Cảnh Trần thấy dáng vẻ vui vẻ của tên béo, không nói thêm gì, nhưng trong lòng biết chuyện có lẽ không đơn giản như tên béo nghĩ. Tên béo rõ ràng không phải là người có thể gánh vác việc lớn. Công tước Orlando bây giờ vẫn còn trẻ, có lẽ vẫn chưa cần phải lo lắng về người thừa kế. Nhưng còn sau này thì sao? Chỉ là đây là chuyện của công tước Orlando, cậu cũng không thể nói thêm gì. Chỉ có thể gợi ý vài câu: "Tốt nhất cậu vẫn nên nói chuyện với cha mình."

"Chúng tôi đã nói chuyện rồi! À đúng rồi, lần này các anh sẽ chờ sau Lễ hội đón Gió mới đến Giáo hội Ánh sáng đúng không? Mai có muốn tôi dẫn các anh đi dạo không?"

"Không cần đâu." Tề Cảnh Trần cười từ chối.

Tên béo ở lại đây nửa ngày mới rời đi, còn ăn thêm một bữa cơm. Theo yêu cầu của Lancelot, đồ ăn mà Giáo hội Ánh sáng chuẩn bị cho Nhiếp Dịch và những người khác có không ít thịt. Món ăn rất ngon, tên béo ăn một cách ngon lành và hài lòng: "Tôi cứ tưởng người của Giáo hội Ánh sáng chỉ ăn cỏ thôi, hóa ra cũng ăn nhiều thịt như thế này! Lại còn rất ngon nữa!"

Tề Cảnh Trần đang ăn rau, thứ mà tên béo gọi là cỏ: "..."

Tối hôm đó, Lancelot cho người đến hỏi Tề Cảnh Trần, liệu cậu có muốn cùng hắn tham dự Lễ hội đón Gió ngày mai không. Tề Cảnh Trần không do dự từ chối: "Ngày mai tôi muốn đi dạo trên phố. Dù sao cũng đã rất lâu rồi tôi chưa được thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy."

"Tề thiếu, Nhiếp thiếu, ngày mai mọi người cùng đi dạo phố nhé?" Bùi Hưng nghe thấy lời của Tề Cảnh Trần, hào hứng nói.

"Nếu thấy mình chưa đủ sáng, có thể cạo trọc đầu rồi bôi thêm chút dầu lên." Tề Cảnh Trần nói.

"Ý gì vậy?" Bùi Hưng nhất thời chưa hiểu, một lúc sau mới nhận ra... Đây là bảo mình đừng làm bóng đèn à?

Tề Cảnh Trần đúng là muốn Bùi Hưng đừng làm bóng đèn. Thời gian cậu và Nhiếp Dịch ở riêng không nhiều, ngày mai lại có một lễ hội lớn, đương nhiên nên đi dạo, chỉ có hai người thôi. Lễ hội đón Gió là lễ hội lớn nhất của Đế quốc Bão Tố. Có lẽ ở những nơi hẻo lánh, ngày này mọi người chỉ ăn uống ngon hơn một chút, rồi cúng bái Thần Gió. Nhưng ở thành Bão Tố, gần như ai cũng sẽ đổ ra đường để ăn mừng lễ hội.

Công nghệ ở Yell hoàn toàn không phát triển. Mặc dù có rất nhiều công cụ ma pháp, nhưng cuộc sống của người bình thường lại có chút giống với Trung Quốc cổ đại, nhưng lại thoáng hơn Trung Quốc cổ đại nhiều. Ít nhất là ở Yell, hoàn toàn không có quy định phụ nữ không được ra khỏi nhà. Thậm chí trong ba đế quốc lớn, Đế quốc Hoa Hồng, người đang ngồi trên ngai vàng vẫn là nữ hoàng. Vào ngày Lễ hội đón Gió, những cô gái chưa kết hôn ở thành Bão Tố đều sẽ ăn diện xinh đẹp để đi chơi, thậm chí còn hẹn hò công khai với người yêu. Lúc này, cho dù người khác có thấy cũng tuyệt đối không ai nói thêm gì, chỉ cười và chúc phúc cho họ.

Nhiếp Dịch và những người khác ra ngoài từ sáng sớm. Khi đến phố, hai người liền tách ra khỏi những người còn lại. Không lâu sau, họ lại đi vào một quán trọ đông người qua lại. Vào trong phòng, Nhiếp Dịch không kìm được hỏi: "Em muốn làm gì?"

"Hóa trang!" Tề Cảnh Trần nói, rồi từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra rất nhiều thứ. Bên trong có tóc giả, còn có các loại mỹ phẩm. Tề Cảnh Trần tùy tiện lật xem một chút, rồi lấy ra một lọ kem nền bôi lên mặt. Người khác bôi kem nền là để che đi khuyết điểm trên mặt, điều chỉnh màu da. Nhưng Tề Cảnh Trần... vừa bôi như vậy, mặt cậu lập tức đen đi một chút. Cậu bôi cả mặt và cổ, bôi cả tay, rồi thoa một chút son môi cho mình.

"!!" Nhiếp Dịch kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng lại. Son môi?! Lẽ nào Tề Cảnh Trần định... giả gái? Phải biết rằng trong nhận thức của Nhiếp Dịch, chỉ có phụ nữ mới bôi son môi. Tề Cảnh Trần thoa son môi, chẳng qua là để màu môi của mình thay đổi một chút. Thoa xong, cậu liền đội tóc giả màu đỏ lên, đeo chiếc mặt nạ che nửa trên của khuôn mặt. Cậu không hề có ý định giả gái, vẫn mặc đồ nam. Nhưng sau một hồi trang điểm như vậy, cả người cậu trông có chút không phân biệt được nam nữ. Rồi, cậu thay một bộ quần áo đặc chế, và đi đôi giày có lót đế tăng chiều cao. Bộ quần áo, tóc giả và giày này, đều là do Bình Thắng Siêu làm theo quần áo của Roots và những người khác để chuẩn bị cho họ. Mục đích là để thuận tiện cho Tề Cảnh Trần và Nhiếp Dịch thay đổi trang phục khi ở Yell.

Chỉnh trang xong cho mình, Tề Cảnh Trần liền nhìn Nhiếp Dịch: "Đến lượt anh."

Màu da của Tề Cảnh Trần thực sự quá trắng, lại không có một chút tì vết nào, nên cậu bôi cho đen đi. Còn Nhiếp Dịch, thì lại cần bôi trắng hơn một chút. Tề Cảnh Trần bôi kem nền lên mặt Nhiếp Dịch, tán đều, rồi lấy ra cây son môi.

"Anh cũng phải bôi cái này à?" Nhiếp Dịch không nhịn được nhíu mày. Anh là một gã thô kệch, bôi cái này vào thì nhìn được sao?

"Đương nhiên là phải bôi." Tề Cảnh Trần không do dự nói: "Nếu dùng khéo, nó có thể thay đổi hình dáng môi của anh ở một mức độ nào đó."

Môi của Nhiếp Dịch cuối cùng cũng được bôi son. Nhìn cả khuôn mặt anh, sau khi làm như vậy thì thay đổi không đáng kể. Nhưng khi anh cũng đeo chiếc mặt nạ che nửa mặt giống Tề Cảnh Trần, rồi đội tóc giả màu vàng và đi giày tăng chiều cao, cảm giác mà cả người anh mang lại đã hoàn toàn khác rồi.

"Chúng ta ra ngoài thôi." Tề Cảnh Trần kéo Nhiếp Dịch, lặng lẽ rời khỏi cửa hàng này ra ngoài, còn nắm chặt tay Nhiếp Dịch. Họ cuối cùng đã trở thành một cặp tình nhân bình thường trong đám đông, chỉ là giới tính có chút khác so với phần lớn mọi người. Tuy nhiên, có lẽ rất nhiều người sẽ xem Tề Cảnh Trần là một cô gái giả trang nam giới cũng nên, dù sao người Yell đều khá cao lớn.

Một nhóm cô gái ăn mặc lộng lẫy đi thẳng đến chỗ họ. Khi nhìn thấy Tề Cảnh Trần thì không có gì, nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Dịch ở phía sau Tề Cảnh Trần, lại có người bắt đầu đưa tình, thậm chí còn có người ném cho Nhiếp Dịch một đóa hoa: "Anh đẹp trai, có muốn đi cùng chúng tôi không."

Cô gái bên cạnh thấy cảnh này thì cười: "Linda, người ta có chủ rồi!"

"Có chủ thì sao? Tôi chỉ là rủ anh ấy đi cùng thôi!"

Họ vừa nói vừa cười, rất nhanh đã rời đi, không thật sự vì Nhiếp Dịch mà nán lại. Nhưng Tề Cảnh Trần vẫn véo tay Nhiếp Dịch một cái: "Đúng là ong bướm vây quanh!" Mới chỉ để lộ nửa khuôn mặt thôi, mà gã này vậy mà còn có thể thu hút người khác ném hoa!

Rồi cậu vừa véo xong, đã có một nhóm chàng trai đi qua, còn huýt sáo về phía cậu. Nhiếp Dịch không véo người, mà lại nắm lấy tay Tề Cảnh Trần đặt lên môi hôn một cái. Những chàng trai đó thấy cảnh này thì huýt sáo càng to hơn. Họ cười ha hả, rồi rầm rầm rộ rộ lại đi tiếp.

Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng không nhịn được mà bật cười. Trước đây ở Trái đất, họ đã có rất nhiều ký ức ngọt ngào. Lần ăn Tết đó, cũng từng nắm tay nhau đi dạo trên đường phố khu vực an toàn Đào Viên. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hẹn hò trong một không gian náo nhiệt và thoải mái như thế này.

Tề Cảnh Trần thậm chí còn nhớ lại ký ức thời thơ ấu đi chợ của mình. Hồi đó mỗi lần đi chợ, đường phố đều rất náo nhiệt. Ba mẹ nuôi sẽ cho cậu một hai đồng, rồi cậu sẽ đi mua một vài món ăn vặt để ăn, như bánh củ cải sợi, bánh chưng chiên, đậu hũ chiên gì đó, vui mừng khôn xiết. Nghĩ đến đó, Tề Cảnh Trần không nhịn được mà có chút nhớ nhung đủ loại đồ ăn. Cậu cũng thấy đủ loại món ngon ven đường. Những người bán hàng rong ven đường đều là người bình thường. Họ bán đủ loại đồ ăn, chủng loại không hề ít hơn trên Trái đất.

Ở Yell, loại rau mà mọi người ăn không nhiều, nhưng loại thịt lại rất nhiều. Không chỉ rất nhiều, mà còn có đủ loại cách chế biến. Đương nhiên, phổ biến nhất vẫn là các món thịt nướng. Ở Trái đất, thịt nướng đều được xiên bằng những que tre nhỏ. Nhưng ở đây thì khác, họ bán những miếng thịt nướng lớn. Họ cũng dùng những thứ giống que tre để xiên, nhưng thứ đó to bằng cả chiếc đũa. Tề Cảnh Trần mua hai miếng thịt nướng, đưa cho Nhiếp Dịch một miếng, mình một miếng. Thấy bên cạnh có người nướng một loại quả để ăn, cậu lại mua thêm một túi.

Thịt nướng dùng thịt của động vật bình thường. Loại thịt này pháp sư thường sẽ không ăn. Nhiếp Dịch thì không hề chê, chỉ là...

"Sao anh không ăn?" Tề Cảnh Trần hỏi.

"Môi có thứ gì đó." Nhiếp Dịch nói. Từ khi bôi son môi, anh đã cảm thấy rất kỳ quặc, không kìm được mà cứ để ý đến miệng của mình. Khi nói chuyện anh đã thấy kỳ lạ rồi. Ăn uống... anh phải cắn như thế nào để môi không chạm vào thức ăn? Nếu chạm vào, thứ này có ăn được không? Có bị lem ra mặt không? Càng nghĩ càng rối, Nhiếp Dịch cảm thấy mình không thể cắn miếng thịt đó được nữa.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy! Với lại, thứ này ăn được." Tề Cảnh Trần thấy dáng vẻ của Nhiếp Dịch, không nhịn được mà bật cười.

Nhiếp Dịch cắn răng cắn một miếng. Ăn một lúc, cuối cùng cũng dần dần quen. Họ đi dạo một vòng, cuối cùng còn gặp một vài linh mục của Giáo hội Ánh sáng. Trong đó có vị linh mục sáu sao đã tiếp xúc vài lần. Ánh mắt của vị linh mục này lướt qua mặt họ, rất nhanh đã rời đi, hoàn toàn không nhận ra họ. Đám đông bắt đầu di chuyển về một hướng. Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đi theo đám đông về phía trước, cuối cùng đi theo dòng người đến gần Hoàng cung.

Người thành lập Đế quốc Bão Tố là một Pháp thánh hệ Gió. Lễ hội đón Gió chính là để kỷ niệm ông ấy. Đồng thời, mọi người còn sẽ cúng bái Thần Gió dưới sự dẫn dắt của Hoàng gia Đế quốc Bão Tố. Hoạt động rất nhiều, lại đều rất mới mẻ và thú vị. Nhưng Tề Cảnh Trần xem một lúc, sự chú ý đã không còn đặt lên những thứ này nữa. Lần này cậu ra ngoài, là có dự định khác.

Tề Cảnh Trần kéo Nhiếp Dịch, cuối cùng tìm được một quán trọ nhỏ, rồi trả mười đồng bạc tiền phòng, dẫn Nhiếp Dịch đi vào. Loại quán trọ này là nơi ở của người bình thường, ngày thường chỉ cần một đồng bạc là có thể ở một ngày. Hôm nay là Lễ hội đón Gió, giá cả mới tăng lên gấp đôi. Mà quán trọ giá rẻ như vậy, đương nhiên sẽ không có pháp sư nào đặt chân tới, thậm chí ngay cả chiến binh cũng không đến. Tuy nhiên, mặc dù giá rẻ, môi trường bên trong vẫn khá tốt.

"Chúng ta đến đây làm gì?" Nhiếp Dịch có chút kinh ngạc.

"Anh nghĩ sao?" Tề Cảnh Trần nhìn sang. Cậu không hiểu Nhiếp Dịch thật sự không hiểu sao!

Nhiếp Dịch không nói thêm lời nào. Anh từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm chăn dày đắp lên giường, rồi đè Tề Cảnh Trần xuống. Đương nhiên là anh hiểu! Bên ngoài rất rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền đến đủ loại âm thanh. Nhưng lúc này, họ chỉ muốn ôm lấy đối phương. Rõ ràng có không ít người có cùng ý tưởng với họ. Một lần kết thúc, Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đã phát hiện bên cạnh truyền đến động tĩnh rất lớn. Căn nhà này cách âm vẫn được, nhưng không chịu nổi tai họ lại thính... Họ không dùng ma pháp, cho nên cực kỳ kiềm chế. Còn người ở phòng bên cạnh lại hoàn toàn buông thả, tiếng động vô cùng lớn... Tề Cảnh Trần thậm chí còn không dám dùng tinh thần lực nữa. Nhiếp Dịch nhìn chằm chằm Tề Cảnh Trần một lúc, rồi lại đè người xuống.

Hai người họ ở bên ngoài "vui vẻ" quên trời đất, lại không biết có người vẫn luôn tìm kiếm họ.

"Không thấy đâu rồi? Một người đang yên đang lành sao lại biến mất?"

"Chúng tôi cũng không biết..."

"Đi tìm đi!"

...

Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần trở về nhà thờ của Giáo hội Ánh sáng thì đã là buổi tối rồi. Trước đây ở Trái đất, mỗi lần làm xong, Tề Cảnh Trần đều không xóa đi những dấu vết trên cơ thể. Nhưng lần này, trước khi bước vào nhà thờ, cậu đã tự ném một ma pháp ánh sáng vào người. Tất cả những dấu vết trên người đều biến mất, cả người cũng trở nên rạng rỡ hẳn lên.

Nhiếp Dịch thấy cảnh này, mơ hồ cảm thấy có chút tiếc nuối, rồi đi theo sau cậu vào trong.

Lancelot cho đến bây giờ vẫn chưa trở về. Còn người ở nhà thờ thì đã dọn dẹp hành lý rồi - ngày mai họ sẽ rời khỏi đây. Tiếp theo họ sẽ không dừng lại trên đường nữa, mà đi thẳng đến Thánh Thành.

Hết chương 211.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro