Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159: Người quen cũ.

Mặc dù Chử Vân Tú và những người khác vẫn có thể cầm cự để sống, nhưng cuộc sống của họ không được tốt lắm.

Họ đã gieo trồng rất nhiều, hy vọng sẽ có một vụ mùa bội thu, nhưng cây trồng lại không phát triển tốt. Vụ mùa trước họ thu hoạch có lẽ chỉ đủ ăn trong hai tháng, còn những vụ mùa họ đang trồng bây giờ... họ thậm chí còn không chắc chúng có phát triển tốt hay không.

Vài tháng trước, ngay cả khi không có mùa màng, họ vẫn có thể đào một ít rau dại, lấy vỏ cây và bắt cá dưới sông để ăn, nhưng giờ đây tất cả những thứ đó đều không còn nữa...

Chử Vân Tú cảm thấy tuy rằng bọn họ vẫn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, nhưng có lẽ không thể kiên trì thêm quá lâu.

Nhưng bọn họ không dám rời đi. Ít nhất ở đây còn có đồ ăn, nhưng tình hình bên ngoài thế nào bọn họ cũng không biết!

Bọn họ bây giờ giống như ếch ngồi đáy giếng, canh giữ thế giới nhỏ bé của riêng mình, gầy gò và đói khát, nhưng lại không có can đảm nhảy ra ngoài, sợ hãi trở thành con mồi của kẻ khác - bên ngoài có quá nhiều tang thi, trước đây bọn họ suýt nữa bị tang thi ăn thịt, huống chi là bây giờ.

Đúng lúc này, Nhiếp Dịch đã tới!

Tuy Nhiếp Dịch tính tình khó chịu, nhưng thật ra anh chưa từng làm hại họ, trước đây còn giúp đỡ họ. Giờ Nhiếp Dịch đã đến, liệu anh có thể chỉ cho họ một con đường rõ ràng không?

"Nhiếp thiếu, Tề Cảnh Trần cũng ở đây à?" Ngụy Cẩm Vinh cũng đi lên chào hỏi Nhiếp Dịch. Cậu ta đã từng cảm nhận được Nhiếp Dịch coi trọng Tề Cảnh Trần đến mức nào, nên mỉm cười nhắc tới Tề Cảnh Trần.

Không ngoài dự đoán, khi Nhiếp Dịch nghe thấy tên Tề Cảnh Trần, tâm trạng cũng bớt lạnh hơn: "Xe trên đường xóc nảy, Tề Cảnh Trần cảm thấy hơi khó chịu nên vẫn ngồi trong xe."

Bên ngoài trời rất nóng, Nhiếp Dịch không muốn cho Tề Cảnh Trần ra ngoài phơi nắng. Tề Cảnh Trần cũng không muốn gặp cha mình, nên cứ ngồi trong xe không ra.

Nhiếp thiếu vẫn coi trọng Tề Cảnh Trần như trước! Ngụy Cẩm Vinh mừng rỡ, càng thêm tự tin trong việc cầu xin Nhiếp Dịch giúp đỡ.

Lúc này, Tề Dao Dao từ trên xe tải phía sau lao xuống, gọi Tề Vệ Quốc đang từ trong đám đông đi ra xem náo nhiệt: "Chú Vệ Quốc!"

Tề Vệ Quốc là hàng xóm của Tề Cảnh Trần, người mà Tề Cảnh Trần và Nhiếp Dịch đã gặp trên đường về phương Nam. Ông là một người bình thường, càng quen thuộc với những người Tề Cảnh Trần đã cứu ở quê nhà hơn, lúc trước đã ở lại chỗ này. Họ cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Tề Cảnh Trần và Tề Dao Dao nữa, nhưng giờ vẫn có thể gặp nhau. Họ cũng phấn khởi không kém: "Dao Dao, cháu khỏe không?"

Mặc dù hỏi câu hỏi này, nhưng sau khi nhìn thấy ngoại hình và cách ăn mặc của Tề Dao Dao, Tề Vệ Quốc và những người khác đã biết rằng Tề Dao Dao chắc chắn đang sống một cuộc sống rất tốt đẹp.

Bây giờ làn da của Tề Dao Dao không chỉ trắng mịn mà còn ăn mặc chỉnh tề, trông không khác gì lúc mới rời đi. Dường như sáu tháng qua cô bé chưa hề chịu bất kỳ sự vất vả nào.

Nhiếp Dịch thực sự rất tốt với Tề Cảnh Trần, thậm chí còn sẵn sàng bảo vệ em gái của Tề Cảnh Trần.

Tề Vệ Quốc nghĩ vậy, thậm chí còn có chút hối hận. Nếu lúc đó bọn họ có thể tiếp cận Tề Dao Dao và Tề Cảnh Trần, có lẽ đã có thể đi theo Nhiếp Dịch rồi.

"Chú Vệ Quốc, anh trai cháu đã xây dựng một khu an toàn rộng lớn, mọi người đều sống rất tốt. Chúng cháu đến đón mấy chú!" Tề Dao Dao nói.

"Anh trai cháu xây dựng khu an toàn sao? Khu trưởng khu an toàn là..." Tề Vệ Quốc tò mò nhìn Tề Dao Dao.

"Thủ lĩnh của khu an toàn là Nhiếp đại ca." Tề Dao Dao chỉ vào Nhiếp Dịch.

Đám người này vốn đã nghĩ, Tề Cảnh Trần không thể xây dựng được khu an toàn, hóa ra vẫn phải dựa vào Nhiếp Dịch... Tuy Tề Cảnh Trần tìm được đàn ông, nhưng cuộc sống lại tốt hơn nhiều so với những người tìm được phụ nữ.

Những người này chỉ thở dài vài tiếng trong lòng, sau đó lại nghĩ cách lợi dụng Tề Cảnh Trần để sống lâu hơn. Nhưng Từ Khâu Du đứng phía sau đám người lại tràn ngập vẻ ghen tị và hận thù.

Cô ta đã bị hủy dung bởi sức mạnh của Nhiếp Dịch, càng tuyệt vọng hơn khi Nhiếp Dịch và thuộc hạ vậy mà lại bỏ đi! Thậm chí họ còn cắt giảm cả lương thực dự trữ!

Cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ bình tĩnh và làm theo lời cha mình, cho nên cô ta không dám tuyệt thực hay làm bất cứ điều gì khác.

Nhưng mà, dù vậy, gia đình họ vẫn gặp khó khăn trong sáu tháng qua.

Dù sao cha cô ta cũng là cha ruột của Tề Cảnh Trần, những người đó không dám làm hại hay ngăn cản họ ăn uống, nhưng cũng chẳng bao giờ tỏ ra tốt bụng với họ, cũng chẳng chăm sóc họ khi sắp xếp công việc.

Đương nhiên, điều mà Từ Khâu Du không thể chịu đựng được nhất chính là ngoại hình của chính mình.

Cô ta bị hủy dung! Cô ta bị hủy dung!

Trước đây cô ta xinh đẹp và biết cách làm nũng nên những người đàn ông đó luôn chiều chuộng, còn tặng quà cho cô ta, nhưng bây giờ... bây giờ những người đàn ông đó nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí không muốn nói chuyện với cô ta!

Từ Khâu Du vẫn luôn muốn dựa vào một người đàn ông mạnh mẽ. Nếu Nhiếp Dịch không làm được thì người như Ngụy Cẩm Vinh cũng được, nhưng cô ta lại bị hủy dung, Ngụy Cẩm Vinh hay những người có dị năng khác ở đây làm sao có thể coi trọng cô ta được nửa?

Từ Khâu Du chỉ có thể âm thầm cảm thấy buồn bã và tức giận.

Giờ đây, khi lần nữa nhìn thấy Nhiếp Dịch, Từ Khâu Du chỉ cảm thấy hận ý càng sâu đậm hơn... Đương nhiên, cô ta hận Tề Cảnh Trần nhất, còn Nhiếp Dịch thì cô ta hy vọng Nhiếp Dịch có thể nhìn thấu nỗi thống khổ của mình.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Từ Khâu Du lộ ra chút buồn bã, càng khiến cô ta trông đáng sợ hơn.

Ý tưởng của Từ Khâu Du rất hay, nhưng Nhiếp Dịch làm sao có thể nhìn ra được nỗi khổ của cô ta chứ? Lúc này, thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với những người bên ngoài kia nữa!

Thấy Tề Dao Dao đã bắt đầu nói chuyện với Tề Vệ Quốc, Nhiếp Dịch chỉ nói: "Tề Dao Dao, việc ở đây do cô phụ trách." Nói xong, anh mở cửa sau chiếc xe rồi ngồi vào.

"Tôi chịu trách nhiệm hả?" Tề Dao Dao sửng sốt một chút, sau đó phát hiện Nhiếp Dịch dường như đã quyết định làm một chưởng quầy không can thiệp!

Lúc trước không cho cô bé đi xe việt dã thoải mái hơn thì cũng thôi đi, nhưng giờ lại trốn trong xe nói chuyện với anh trai, để cô bé ở bên ngoài làm việc. Chị dâu này đúng là quá đáng! Tề Dao Dao thầm oán trách, nhưng cũng chỉ dám oán trách như vậy.

"Chú Vệ Quốc, ở đây có bao nhiêu người? Chú đếm đi, bảo mọi người đi theo cháu." Tề Dao Dao nói.

"Những thứ này đều do Chử Vân Tú và Ngụy Cẩm Vinh quản lý, chú không rõ." Tề Vệ Quốc vội vàng xua tay. Bọn họ chỉ là người thường, không có dị năng, sẽ không quản những chuyện này.

Nghe vậy Tề Dao Dao lập tức đi nói chuyện với Chử Vân Tú và Ngụy Cẩm Vinh.

Trước đây, cô bé không dám làm những điều này, cũng không đủ tự tin để làm, nhưng giờ đây cô bé đã thức tỉnh dị năng hệ mộc!

Kể từ khi thức tỉnh dị năng, Tề Dao Dao đã được mọi người rất kính trọng, ngày càng trở nên tự tin hơn.

Người trong thôn này không nhiều, Ngụy Cẩm Vinh và Chử Vân Tú nắm rõ dân số, thậm chí cả tài sản của từng hộ gia đình. Hai người vội vàng báo cáo tình hình trong thôn cho Tề Dao Dao, sau đó đi báo cho dân làng chuẩn bị rời đi.

Dân làng có chút lo lắng không dám đi, nhưng khi thấy Tề Dao Dao và những người đi theo cô tràn đầy năng lượng, nỗi lo lắng của họ liền biến mất.

Tề Dao Dao và những người khác dường như đang sống một cuộc sống tốt đẹp, vậy thì họ cũng có thể sống một cuộc sống tốt hơn nếu đi theo những người này.

Trong khi mọi người đang bận rộn bên ngoài, thì trong chiếc xe việt dã cũng có một ngọn lửa đang cháy.

Tề Cảnh Trần ngồi trong xe rất lâu, ngoài việc nạp năng lượng ánh sáng vào viên đá ra thì chẳng làm được gì. Thật là buồn chán. Thấy Nhiếp Dịch bước vào, cậu liền nghiêng người, sau đó nằm dài ra ghế sau, đầu tựa vào đùi Nhiếp Dịch, chân gác lên ghế lái.

Gần đây Tề Cảnh Trần toàn mặc áo dài. Cảm thấy nóng quá nên không mặc quần dài bên trong áo. Khi nhấc chân lên, đôi chân trắng nõn nà lộ ra hoàn toàn!

Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Dịch là nhìn vào cửa sổ xe. Sau khi xác nhận xe đã được dán kín, không thể nhìn thấy từ bên ngoài, anh mới bắt đầu nhìn chằm chằm vào chân Tề Cảnh Trần.

Anh cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên khi nhìn cảnh này, vậy mà lúc này Tề Cảnh Trần còn không an phận - đầu Tề Cảnh Trần ở trên đùi anh cọ tới cọ lui để tìm tư thế thoải mái hơn, thậm chí còn dựa gần về phía bụng anh...

"Bảo bối, em có biết em đang giết anh không?" Nhiếp Dịch nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tề Cảnh Trần, trên mặt anh hiện lên một tầng băng.

Băng có thể giúp anh bình tĩnh lại, cũng ngăn không cho anh chảy máu mũi, đây là thứ tốt!

Tề Cảnh Trần cố ý quyến rũ người khác nhưng lại nhận được kết quả như vậy, không khỏi câm lặng: "Anh định giống Liễu Hạ Huệ à?"

"Khi trở về, thì sẽ không phải là Liễu Hạ Huệ nữa." Nhiếp Dịch tháo mặt nạ băng trên mặt xuống, cảm thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy lạnh hơn.

"Ồ." Tề Cảnh Trần gật gật đầu, sau đó ngồi dậy: "Hình như Liễu Hạ Huệ để cô gái kia ngồi lên đùi mình... vậy em cũng nên ngồi lên đùi anh sao?"

"!!!" Nhiếp Dịch đột nhiên cảm thấy làm người nổi tiếng thời cổ đại thật sự quá khó khăn, ở đây cũng không phải là chỗ tốt. Thậm chí có thể còn làm Tề Cảnh Trần bị thương... Chẳng lẽ phải dùng đá lạnh làm một cái túi bên dưới để hạ nhiệt sao?

"Không ghẹo anh nữa." Tề Cảnh Trần cười cười, đột nhiên kéo chiếc chăn nhỏ mà Nhiếp Dịch đã chuẩn bị cho cậu đắp khi lạnh, rồi đắp lên đùi Nhiếp Dịch.

Cùng lúc đó, một bàn tay của cậu đưa vào trong, cởi cúc quần của Nhiếp Dịch...

Súng thật và đạn thật không dùng được, nhưng vẫn có thể dùng một số cách khác. Tề Cảnh Trần ngồi cạnh Nhiếp Dịch, tay luồn dưới chăn.

Cảm giác lén lút này thật sự rất kích thích, Nhiếp Dịch gần như không bao lâu thì đã tước vũ khí đầu hàng. Sau đó, anh dùng dị năng rửa sạch bản thân, cũng làm sạch chăn, mặc quần chỉnh tề rồi xuống xe.

Nhìn thấy Nhiếp Dịch đứng ở cửa xe với vẻ mặt nghiêm túc, khiến mọi người xung quanh đều phải cẩn thận đi qua, Tề Cảnh Trần không khỏi bật cười.

Nhiếp Dịch chỉ đứng bên ngoài tắm nắng một lúc để bình tĩnh lại, rồi mới lên xe: "Em muốn không?"

"Không muốn." Tề Cảnh Trần nói thẳng. Thấy Nhiếp Dịch hài lòng, cậu cũng cảm thấy vui vẻ. Dù sao thì cậu cũng không mấy mặn mà với phương diện này.

Nhiếp Dịch ho khan hai tiếng, đưa tay chạm vào chỗ nào đó của Tề Cảnh Trần. Sau khi xác nhận Tề Cảnh Trần thực sự không muốn, trong mắt anh hiện lên vẻ thất vọng.

Hai người này đã làm một số việc đáng xấu hổ, nhưng những người bên ngoài vẫn chưa xong.

Nhưng Nhiếp Dịch không muốn thúc giục. Anh ôm Tề Cảnh Trần, trong lòng tràn đầy ấm áp, luôn cảm thấy mình đã có cả thế giới này rồi.

Dân làng mất hai tiếng đồng hồ mới thu dọn xong đồ đạc. Ban đầu họ định dành thêm thời gian để dọn dẹp hết hoa màu trên đồng, nhưng sau khi Tề Dao Dao trổ tài, trồng một cây dâu tây trước mặt mọi người, chẳng ai còn quan tâm đến những thứ trên đồng nữa.

Họ đang trồng khoai tây, đã thu hoạch được một vụ từ lâu. Giờ đây, với tất cả những thứ này trên cánh đồng... họ sợ rằng mình sẽ không thể thu hoạch thêm được nữa.

"Dao Dao, cháu có dị năng sao? Dị năng gì vậy? Thật là thần kỳ!" Tề Vệ Quốc nhận lấy quả dâu tây từ tay Tề Dao Dao, hưng phấn nhìn Tề Dao Dao.

"Đây là dị năng hệ mộc, chú Vệ Quốc. Khi nào đến khu an toàn Đào Viên, cháu sẽ dẫn chú đi xem cây táo. Nếu chú có thiên phú, chú cũng có thể trở thành một dị năng giả hệ mộc." Tề Dao Dao nói.

"Tốt vậy sao?" Tề Vệ Quốc ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, anh trai cháu và Nhiếp Dịch rất lợi hại!" Tề Dao Dao liên tục gật đầu, nói rất nhiều về Khu an toàn Đào Viên. Cô bé chỉ ngại ngùng khi nói anh trai mình là Thần Tử... Thôi, dù sao đến đó thì mọi người cũng sẽ biết thôi.

Tề Vệ Quốc và những người khác không hỏi thăm Tề Cảnh Trần mà ngồi trong xe bắt đầu quan sát tình hình bên ngoài.

Đoàn xe đi được hai tiếng thì trời cũng đã tối, họ đến vùng ngoại ô dãy núi Đại Biệt. Lúc này, họ mới phát hiện nhiều nơi bên ngoài không còn cỏ mọc nữa.

Thế giới bên ngoài sao lại thế này? So với nơi này, ngọn núi của họ còn đẹp hơn nhiều. Lần trước, có người trong làng vô tình đi lạc vào núi, nhìn thấy một nơi cỏ cây mọc um tùm!

"Cuộc sống bên ngoài bây giờ không dễ dàng gì, đúng không?" Ngụy Cẩm Vinh không nhịn được, nói khi nhìn mọi thứ bên ngoài.

Chử Vân Tú cũng có chút lo lắng, tuy rằng bọn họ không cần phải ra tay, nhưng cũng phát hiện đám tang thi bên ngoài mạnh hơn rất nhiều.

Có quá nhiều tang thi mạnh, việc canh tác rất khó khăn. Liệu cuộc sống ngoài kia có tốt đẹp không?

Không chỉ riêng Chử Vân Tú lo lắng, lúc này mọi người mới hiểu ra Nhiếp Dịch giữ họ lại trong núi là vì muốn tốt cho họ.

Nếu Nhiếp Dịch không bỏ họ lại trên núi, có lẽ họ đã chết ở bên ngoài rồi!

Nhưng... khu an toàn mà Nhiếp Dịch muốn đưa họ đến có thực sự tốt như vậy không?

Cả nhóm rất lo lắng, nhưng khi trời càng lúc càng tối, ngay cả khi đèn xe chiếu sáng con đường phía trước, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng nhỏ, họ dứt khoác không nghĩ nhiều nữa.

Đúng lúc này, họ đột nhiên nhìn thấy một ngôi nhà có đèn sáng ở đằng xa.

Trên mái nhà có một ngọn đèn rất sáng, bốn phía có bốn ngọn đèn nhỏ, giống như ngọn hải đăng trong đêm tối.

Có rất nhiều ngôi nhà xung quanh họ, từ lâu đã không còn thấy bóng dáng tang thi nào nữa!

Nhận ra điều này, một người khác lại nghĩ ra điều khác: "Mọi người có để ý không? Hành trình của chúng ta rất thuận lợi. Lũ tang thi thậm chí còn không cản đường, chúng cũng không tấn công chúng ta nhiều!"

"Ừm..." ai đó thì thầm.

"Thậm chí ở đây còn chẳng có con tang thi nào nữa!"

"Khu an toàn Đào Viên mà Tề Dao Dao nói đến, có thật sự tồn tại không? Có phải ở đây không?"

Những người này nôn nóng, càng mong chờ khu an toàn Đào Viên hơn, mong rằng họ có thể đến đích ngay lập tức.

Lúc này, đoàn người đã tiến ngày càng gần đến Thần Điện.

Thần Điện ngoài thành không còn hoang vắng nữa nhờ việc mở rộng khu an toàn. Vì đêm đến có nhiều người đến lễ bái, Nhiếp Dịch chỉ cần lắp một chiếc đèn lớn phía trên Thần Điện.

Trong số những công nhân do Lê Thuật mang đến, có một người biết cách làm điện năng lượng mặt trời. Ông đã lắp đặt rất nhiều tấm pin năng lượng mặt trời trên mái Thần Điện, không chỉ cung cấp điện cho đèn pha mà còn giúp mọi người trong Thần Điện sử dụng.

Còn bốn ngọn đèn nhỏ xung quanh... chúng là bốn chậu rau thánh!

Khi đoàn xe đến gần Thần Điện thì đã muộn, nhưng bên ngoài đền vẫn còn nhiều người hành hương. Họ chăm chú nhìn những chiếc chậu rau thánh trên bốn cây cột, ánh mắt đầy vẻ thành kính.

Ngụy Cẩm Vinh và những người khác có chút nghi hoặc - loại rau này là gì vậy?

"Đây là rau thánh!" Tề Dao Dao nói.

"Hình như là rau xà lách. Tại sao rau xà lách lại phát sáng?"

"Không phải rau xà lách, mà là rau thánh. Đây là bảo vật." Tề Dao Dao nói.

Ồ... sau khi rau xà lách phát sáng, nó sẽ trở thành một loại rau thánh sao?

Tiếng xe đến đã thu hút sự chú ý của những người đến tham quan Thần Điện. Ban đầu, họ không để ý lắm, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe địa hình của Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần, họ liền trở nên phấn khích.

Đó chính là chiếc xe mà Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đã ngồi. Chẳng lẽ là Thần Tử đến đây sao? Bọn họ thật may mắn khi được nhìn thấy Thần Tử!

Mọi người phấn khích nhìn chiếc xe địa hình. Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong Thần Điện sáng lên, chiếu sáng cả Thần Điện. Lâm Gia cũng bước ra khỏi Thần Điện.

Những ngôi nhà được mở rộng trong khu an toàn Đào Viên đã bao quanh Thần Điện. Thần Điện không còn là nơi nguy hiểm nữa. Lâm Gia dứt khoác sống luôn trong Thần Điện để tránh phải đi bộ đường dài mỗi ngày.

Ngoài cô bé ra, Vu Húc Quang cũng sống ở đây, ngày nào cậu ta và Lâm Gia cũng ban phước lành cho mọi người. Nhưng thường thì Vu Húc Quang sẽ ngủ vào giờ này.

Lâm Gia mặc một chiếc áo dài, toàn thân toát lên khí chất thánh khiết, khiến đám người Ngụy Cẩm Vinh khó có thể rời mắt khỏi cô bé.

Họ từng nghĩ Tề Dao Dao là một cô gái xinh đẹp, nhưng so với cô gái trước mặt, Tề Dao Dao chẳng là gì cả...

Cô bé này thật xinh đẹp!

"Thầy, là thầy tới sao?" Lâm Gia không biết mọi người thích cô đến mức nào, đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, vì vậy cô bé đi thẳng đến chiếc xe nơi Tề Cảnh Trần đang ngồi.

"Ừm." Tề Cảnh Trần đáp, mở cửa xe bước ra ngoài.

Ngụy Cẩm Vinh và những người khác đã từng nhìn thấy Tề Cảnh Trần trước đây, biết rằng Tề Cảnh Trần rất đẹp trai, và bây giờ Tề Cảnh Trần dường như còn đẹp trai hơn trước!

Họ nhìn Tề Cảnh Trần, không khỏi có chút choáng váng.

Hết chương 159.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro