Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 138: Cây táo.

Mặc dù khỉ con không thể chờ đợi để đưa họ đi đâu đó, Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần vẫn đi đường vòng đến nhà kho và đưa Thích Ám với mèo con đi cùng.

Xung quanh đây hẳn không có nguy hiểm nào khác ngoài tang thi. Có Tề Cảnh Trần ở đây, không cần phải sợ tang thi, nhưng việc mang theo Thích Ám lại là thêm một lớp bảo vệ nữa. Nếu trên đường đi tìm được thứ gì tốt, có thể trực tiếp đặt nó vào không gian của mèo con.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Lần này, Thích Ám không ôm mèo con nữa mà đưa cho Nhiếp Dịch bế, sau đó thong thả đi vòng quanh Tề Cảnh Trần. Ví dụ như lúc này, cậu nhóc chạy đến trước mặt Tề Cảnh Trần, rồi vừa đi vừa nói chuyện với Tề Cảnh Trần.

"Đi theo khỉ con." Tề Cảnh Trần chỉ vào con khỉ đang chạy phía trước mình.

Thích Ám bĩu môi, quay lại nhìn con khỉ nhỏ rồi nói: "Mông con khỉ này xấu quá!" Vừa nói, cậu nhóc vừa chạy tới, dùng ngón tay búng nhẹ vào đầu đuôi con khỉ.

Con khỉ nhỏ lập tức vung đuôi trốn đi. Nhưng dù sao Thích Ám cũng là người trọng sinh, tuy chưa đạt được hay đã đạt được sự nghiệp như những người khác, nhưng thực lực cũng không tệ. Cậu nhóc búng đuôi con khỉ một cách chuẩn xác, sau khi đánh trúng thì cười ha hả.

"..."Đứa nhóc quậy phá này!

"Thích Ám, đầu óc cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Nhiếp Dịch cười lạnh.

"Tôi vẫn còn là trẻ con, anh không thấy sao?" Thích Ám ngẩng đầu nhìn Nhiếp Dịch, đột nhiên nói: "Cũng giống như đi chơi với ba mẹ vậy. Trước đây cuối tuần ba mẹ tôi cũng hay dẫn tôi đi chơi."

Khi nói, trong mắt cậu nhóc có chút hoài niệm, nhưng cũng có chút bối rối, giống như cậu nhóc không chắc những điều mình đang nói có từng xảy ra hay không.

"Đi thôi, anh dẫn em đi chơi." Tề Cảnh Trần nói. Kiếp trước, lúc gặp Thích Ám, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng. Thích Ám ngay cả cơm cũng không đủ ăn, nói gì đến chuyện ra ngoài chơi.

"Được!" Thích Ám tiếp tục vui vẻ đuổi theo con khỉ.

Một số cây cối gần thành phố nơi họ sống đã chuyển sang màu đen, nhưng sau khi vào rừng, mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Khu rừng tràn ngập thảm thực vật tươi tốt, cây cối xanh tươi, bầu không khí u ám bị áp chế.

Khi đến khu rừng, Tề Cảnh Trần cảm thấy rất thoải mái. Con khỉ nhỏ vui mừng kêu chí chóe, ngừng chạy trên mặt đất, bắt đầu đu đưa trên cây trong rừng, rồi nhanh chóng lao về phía trước.

Rõ ràng là nó rất phấn khích, khi thấy Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đi chậm lại, nó liên tục thúc giục bọn họ đi theo.

Nhưng mà, Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần không vội đuổi theo mà vẫn đi trong rừng với tốc độ bình thường.

Mấy ngày nay họ rất bận rộn, giờ cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, tự nhiên họ muốn ngắm nhìn xung quanh và... tìm thứ gì đó để ăn.

Kiếp trước, Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đã từng có kinh nghiệm tìm kiếm thức ăn trong rừng, tuy không biết hết tất cả những thứ ăn được, nhưng vẫn có thể tìm được kha khá.

"Đây là rau dại ăn được." Tề Cảnh Trần chỉ vào một đám rau dưới gốc cây nói. Nhiếp Dịch lập tức dùng dao đá đào chúng lên cùng với rễ và đất, rồi lại đặt mèo con xuống.

Mèo con đã thu thập tất cả các loại rau dại. Nếu thả một con vật sống vào trong, con vật đó chắc chắn sẽ chết. Nhưng mà, nếu thả một cái cây vào, sau khi lấy ra nó vẫn có thể sống sót.

Đây không phải là lần đầu tiên mèo con thu thập rau dại mà Nhiếp Dịch đào được, sau khi thu thập xong, cô bé nghiêm túc nói: "Em tự đi được."

"Được rồi, mèo con, tự đi một mình đi." Tề Cảnh Trần biết trẻ con rất thích đi trên đường gập ghềnh, thích giẫm phải vũng nước hoặc gạch, nên cậu không ngăn mèo con lại. Sau khi để cho Thích Ám trông nom cô bé, cả nhóm tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Chú khỉ con cứ nhảy tới nhảy lui thúc giục, cuối cùng không có biện pháp, nó vội vã chạy đến chỗ mèo con, chậm rãi đi theo. Ban đầu khỉ con hơi bực bội, nhưng rồi, có lẽ vì được chơi đùa trong rừng quá vui nên khỉ con lại trở nên phấn khích. Nó không chỉ đu đưa trong rừng mà còn làm cho một bụi cây mọc lên, rồi hái quả mọng từ bụi cây đó cho mèo con ăn.

Họ chậm rãi đi sâu vào rừng. Buổi chiều, Nhiếp Nghi dùng nguyên liệu địa phương nấu một bữa thịt thú rừng cho Tề Cảnh Trần.

Hương vị của nhiều loại thú rừng thực ra rất bình thường. Con chim mà Nhiếp Dịch bắt được sau khi nấu chín có vị tanh, chỉ có thể nói là khó ăn. Chắc là hồi trước người xưa thuần dưỡng động vật và trồng rau dưa, cũng từng xem xét đến hương vị.

Sau khi ăn xong, họ tiếp tục lên đường.

"Mất bao lâu mới đến đó?" Nhiếp Dịch dẫn Tề Cảnh Trần leo lên một ngọn núi khác. Thấy Tề Cảnh Trần có vẻ mệt mỏi, anh liền nắm lấy khỉ con rồi hỏi.

Con khỉ nhỏ không nói được lời nào, chỉ nhe răng ra, bắt chước Nhiép Dịch, vươn tay ra muốn bắt lấy anh.

"Chúng ta đi nhanh lên chút." Tề Cảnh Trần liếc nhìn Nhiếp Dịch nói. Nơi con khỉ nhỏ muốn dẫn họ đến xa hơn họ tưởng tượng rất nhiều. Nếu cứ chậm chạp như vậy, ai biết phải mất bao lâu mới đến nơi.

Đám người lập tức tăng tốc, nhưng đến tận trời tối họ vẫn chưa tới đích.

Nhiếp Dịch thậm chí còn nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh hoàn toàn xa lạ. Anh đã từng đi sâu vào dãy núi Đại Biệt, nhưng lại không quen đường xá ở đây...

Trước khi trời tối hẳn, Nhiếp Dịch ra ngoài kiếm củi, cũng bắt được hai con thỏ. Thịt thỏ hầm cùng thức ăn trong không gian của mèo con khiến bữa tối của họ trở nên vô cùng thịnh soạn.

"Sau này em sẽ học cách nuôi thỏ cho tốt." Thích Ám vừa ăn thịt thỏ vừa nói.

"Trước đó cậu đã nói phải nuôi gà cho tốt." Nhiếp Dịch liếc nhìn cậu nhóc, sau đó cầm một cái chân thỏ bỏ vào bát của Tề Cảnh Trần.

Thích Ám lặng lẽ tăng tốc độ ăn.

Trong không gian của mèo con có lều, nên ban đêm bọn họ đều ngủ trong đó. Thích Ám và mèo con ngủ trong một cái lều, còn Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần ngủ trong một cái lều khác.

Khi chen chúc trong một chiếc lều với người mình yêu, chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra.

Tuy không được vui lắm vì nơi này quá nhỏ, nhưng cả hai đều cảm thấy thỏa mãn, vì hai người đang lén lút nên mới thấy rất thú vị.

Ngày hôm sau, Tề Cảnh Trần và Nhiếp Dịch ăn chút gì đó, vận dụng dị năng thanh tẩy nơi cắm trại đêm qua, sau đó tiếp tục đi theo khỉ con. Lần này tốc độ nhanh hơn hôm qua rất nhiều, gần trưa, cuối cùng cũng đến nơi.

Khỉ con dẫn Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đến đỉnh một thung lũng hẹp. Không, nơi này thậm chí còn không thể gọi là thung lũng, chỉ có thể nói là một khe nứt trên đỉnh núi.

Con khỉ rất nhỏ, sau khi chui vào khe hở liền biến mất. Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần nhìn quanh, cuối cùng chọn một chỗ có khe hở lớn hơn, nhìn xuống dưới, rồi thử từ từ trèo xuống.

Khe hở phía trên thung lũng không lớn, chỗ rộng nhất chỉ khoảng hai mét, nhưng dần dần mở rộng ra phía dưới. Trên vách đá hai bên, có thể thấy rất nhiều cỏ lay động trong gió.

Gió trong khe nứt có hơi mạnh, nhưng rễ của những cây cỏ nhỏ này lại rất sâu, bám chặt vào khe đá, dai dẳng đến nỗi Tề Cảnh Trần không nhịn được truyền cho chúng chút sinh lực nhàn nhạt.

Con khỉ nhỏ nhìn chằm chằm vào đám cỏ với vẻ phẫn nộ rồi tiếp tục đi xuống. Nhưng Tề Cảnh Trần lại không có chỗ nào để đặt chân - vách đá này không dễ leo chút nào!

"Để Thích Ám xuống xem trước đã, rồi dẫn chúng ta xuống sau." Nhiếp Dịch nói. Anh trèo xuống khe hở trước, vừa trèo vừa giữ thăng bằng phía dưới Tề Cảnh Trần, để lúc Tề Cảnh Trần không giữ được nữa, có thể đỡ được cậu.

Tề Cảnh Trần nhìn xuống, cảm thấy choáng váng, lập tức từ bỏ ý định leo xuống, chậm rãi leo trở lại đỉnh thung lũng.

"Lão đại? Dưới đó thế nào?" Thích Ám vừa thấy Tề Cảnh Trần liền hỏi. Thật ra cậu nhóc cũng muốn trèo vách đá thử, nhưng Tề Cảnh Trần vẫn chưa đồng ý.

"Chúng ta còn chưa xuống đó. Trước tiên dùng dị năng của cậu dịch chuyển xuống đó xem sao, nhớ ẩn thận." Nhiếp Dịch leo lên phía sau Tề Cảnh Trần, lập tức nói.

Thích Ám reo lên, vận dụng dị năng, trực tiếp đi xuống đáy thung lũng. Sau khi xác nhận đây chính là nơi khỉ con muốn bọn họ đến, cậu nhóc mới lên trở lại trên đỉnh, trước tiên mang Nhiếp Dịch xuống, sau đó lại mang Tề Cảnh Trần xuống.

Dịch chuyển tức thời rất thần kỳ. Tề Cảnh Trần chỉ cảm thấy không gian trước mặt rung chuyển, rồi cậu đã xuất hiện ở dưới đáy thung lũng, dưới chân là lớp đất mềm.

Hoặc có lẽ nên gọi nó là đất, nhưng thực chất là một lớp lá rụng dày.

Có lẽ vì những cành lá chết đã rơi xuống thung lũng, sau đó mục nát thành bùn nên có một lớp đất dày trong thung lũng, và trên lớp đất này, có một cây lớn đang mọc lên.

Cây này rất to. Có lẽ vì muốn đón được nhiều ánh sáng mặt trời hơn nên nó đã mọc hướng về phía cửa thung lũng. Nó cũng rất cao, khoảng hai mươi mét. Tiếc là dù vậy, nó vẫn còn cách rất xa cửa khe.

"Đây là cây gì vậy?" Tề Cảnh Trần vô thức hỏi. Ngoại trừ cây này ra, dưới đáy thung lũng không có bất kỳ loại cây nào khác. Lá rụng phủ kín mặt đất quá dày, ngay cả cỏ nhỏ cũng không mọc được. Khoan đã, cái cây này cho cậu một cảm giác...

"Cây táo." Nhiếp Dịch nói. Anh xuống trước, thấy khỉ con đang hái vài quả táo từ trên cây.

"Sao cây táo lại to thế này?" Thích Ám, người đã bế mèo con trên tay, ngạc nhiên hỏi. Thật ra, thân cây cũng không to đến mức thái quá, ít nhất người lớn cũng có thể ôm được, nhưng cây quá cao.

"Chắc chắn có chuyện gì đó kỳ lạ." Nhiếp Dịch ngẩng đầu nói. Lúc này, khỉ con đang trèo xuống khỏi cây, kêu chi chi. Sau khi xuống, nó đưa cho Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần mỗi người một quả táo.

"Bây giờ chắc không còn quả táo nào nữa rồi nhỉ?" Tề Cảnh Trần cầm lấy quả táo, nhỏ giọng nói.

Cái cây trước mặt, và quả táo trên tay, mang lại cho cậu cảm giác giống hệt cây biến dị kia! Dĩ nhiên, năng lượng bên trong nó khác với bất kỳ cây biến dị nào cậu từng thấy trước đó, nhưng nó cũng có phần giống với năng lượng trên người con khỉ con kia...

Nghĩ đến đây, Tề Cảnh Trần đột nhiên đặt tay lên thân cây táo, đồng thời cũng cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn bên trong cây.

Năng lượng đó chính xác giống với dị năng hệ mộc!

Đây là một loại cây biến dị!

Thực vật biến dị thường có kích thước tương đối nhỏ, bởi vì các hệ năng lượng khác nhau trong không khí không đủ để một thực vật lớn biến dị. Chính vì vậy, những người có cảm nhận về thực vật biến dị và muốn có dị năng phải ăn hết cả cây biến dị!

Nhưng giờ đây, trước mặt họ là một cây biến dị khổng lồ. Cây này to lớn đến khó tin và chứa đựng một lượng năng lượng đáng kinh ngạc!

Nếu bọn họ mang về một loại thực vật biến dị như thế này, liệu có thể có một nhóm lớn thực vật biến dị xuất hiện trong khu an toàn của bọn họ không? Tề Cảnh Trần vừa kinh ngạc vừa vui mừng trong giây lát, nhưng cậu nhanh chóng kìm nén sự kinh ngạc này.

Người có dị năng thực vật cực kỳ hiếm, người có loại thiên phú này cũng rất hiếm. Cho dù cậu có mang cây biến dị này về, đoán chừng cũng chẳng mấy ai có thể thức tỉnh được dị năng...

Tề Cảnh Trần hơi thất vọng một chút, rồi lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá. Cho dù trong khu an toàn của bọn họ chỉ có thêm một dị năng giả hệ mộc thì cũng tốt!

Chẳng trách con khỉ nhỏ kia lại mang bọn họ đến đây. Hóa ra ở đây có thứ tốt đến vậy, thậm chí còn có thể tạo ra không ít dị năng giả thực vật...

Nhưng... việc đưa cây này trở lại có thể không phải là việc dễ dàng.

Mèo con nhảy nhót trên lá cây. Tề Cảnh Trần nhìn cô bé rồi hỏi: "Mèo con, em có thể nhét cái cây này vào không gian được không?"

Mèo con nhìn vào cái cây, do dự lắc đầu.

Cây rất cao, nên mèo con không có đủ chỗ cũng chẳng có gì lạ. Tề Cảnh Trần không ngạc nhiên, lập tức nói với Nhiếp Dịch: "Vì không thể di chuyển, chúng ta đi hái vài quả táo đi. Năng lượng chứa trong một quả táo đã ngang ngửa với một cây biến dị thông thường rồi."

"Trên cây không còn quả táo nào nữa," Nhiếp Dịch đột nhiên nói. "Cây càng lớn, rễ càng sâu, quả càng ít. Ban đầu trên cây táo chẳng có bao nhiêu, giờ trừ mấy quả còn lại, tất cả đều bị con khỉ kia ăn hết rồi."

Nếu bộ rễ và thân cây táo quá dài, năng lượng quang hợp sẽ bị tiêu hao, khiến cây ngày càng ít quả. Do đó, sau vài năm thu hoạch bội thu, khi thấy năng suất cây giảm, người trồng táo sẽ tìm cách cắt bỏ bộ rễ.

Tề Cảnh Trần không biết điều này, nhưng cậu biết lời Nhiếp Dịch nói rất có lý. Quê cậu ở nông thôn, nhiều người thường trồng cây ăn quả trước nhà, sau nhà để ăn. Táo tàu là một loại cây phổ biến.

Cây này rất kỳ lạ. Khi còn nhỏ, cành cây trĩu nặng quả táo. Nhưng khi cây lớn lên và cao hơn, quả táo ngày càng ít đi...

Nhìn lên cành cây táo, dùng tinh thần để quét qua, Tề Cảnh Trần phát hiện quả thực không có quả táo nào, nhưng khỉ con vẫn đang nhai.

Có thể thấy rằng nó có thể thức tỉnh dị năng hệ mộc của mình chắc là nhờ vào những quả táo này.

"Chúng ta lấy cành cây được không?" Tề Cảnh Trần lại nói. Cả cây đã bị biến dị, nên cành lá có lẽ cũng sẽ có tác dụng tương tự. Còn những người có thể thức tỉnh dị năng hệ mộc... cậu nghĩ họ sẽ không ngại nhai cành cây để thức tỉnh năng lực đâu, mặc dù cành cây táo cực kỳ cứng...

"Anh sẽ đào nó lên mang về!" Nhiếp Dịch nói: "Nơi này quá xa thành phố của chúng ta. Nếu chúng ta để nó ở đây, cuối cùng nó có thể bị năng lượng đen ăn mòn. Tốt hơn là nên mang nó về."

Nghĩ đến bóng tối bao trùm toàn bộ thế giới vào thời kỳ cuối tận thế, Tề Cảnh Trần cũng muốn lấy cây đi, nhưng một cái cây lớn như vậy...

"Cùng lắm thì anh có thể dùng băng trải đường rồi kéo nó về." Nhiếp Dịch nhìn ra sự lo lắng của Tề Cảnh Trần.

"Mèo con, lấy cuốc ra." Tề Cảnh Trần nói.

Tề Cảnh Trần và Nhiếp Dịch đào bới rất lâu mới đào được một ít rễ của cây táo khổng lồ này, đồng thời phát hiện gần như không thể đào hết rễ của cây táo.

Sau khi suy nghĩ, họ cắn răng, cuối cùng cũng chặt được mấy cái rễ cây táo to bằng thắt lưng người lớn.

Khi trời tối, họ thắp đèn bằng pin, tiếp tục làm việc chăm chỉ, cuối cùng đã đào được cây lớn ra khỏi bùn.

Cây đại thụ rung lắc sắp đổ, nhưng Nhiếp Dịch đã đỡ được nó. Thể lực của anh bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều, vậy mà lại có thể vác được cả một cây đại thụ như vậy trên vai!

Đúng lúc này, họ mới nhận ra một điều. Khe hở phía trên vết nứt chỉ rộng khoảng hai mét. Nếu muốn lấy cây ra, họ sẽ phải cắt tỉa cành...

"Chú ơi, chú định đem cây đi sao?" Mèo con đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Tề Cảnh Trần nói với mèo con, rồi bắt đầu suy nghĩ nên chặt phần nào của cây.

Và rồi... cái cây biến mất.

"Mèo con, em có thể cất cây đi được sao?" Tề Cảnh Trần kinh ngạc nhìn mèo con, đột nhiên cảm thấy mình như nhặt được bảo bối - không gian của mèo con rõ ràng lớn hơn cậu tưởng! Nhưng nếu không phải dị năng của mèo con quá mạnh, cậu đã không thể cảm nhận được nó từ khoảng cách xa như vậy.

"Có thể."

"Vậy tại sao vừa rồi lại nói không thể?" Nhiếp Dịch nhíu mày nói.

Sắc mặt Nhiếp Dịch có chút lạnh lẽo, mèo con chắc cũng sợ hãi, lùi lại một bước, núp sau lưng Thích Ám, có chút ủy khuất nói: "Vừa rồi cây không bị đào lên."

Đây là một lý do rất chính đáng. Nếu cây không bị đào lên, chắc chắn cô bé không thể nào đặt nó vào chỗ của mình được...

Tề Cảnh Trần cảm thấy có chút buồn cười. Nhiếp Dịch nhìn mèo con đang sợ hãi, dùng băng ngưng tụ thành một cây táo nhỏ cho cô bé.

Mèo con cầm cây băng, liền trở nên vui vẻ, cũngkhông còn sợ Nhiếp Dịch nữa. Tề Cảnh Trần nhíu mày nhìn cái hố to bên cạnh:"Cây táo đã bị lấy đi rồi, tại sao năng lượng thực vật ở đây lại càng tậptrung hơn?"

Hết chương 138.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro