Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118: Giả trang.

Nhìn thấy ánh sáng trắng trong tay Tề Cảnh Trần, người đàn ông nửa tang thi cảm thấy một cảm giác ghê tởm từ cơ thể, vô thức muốn trốn, nhưng anh ta cắn răng, cuối cùng dùng ý chí để buộc mình lao về phía ánh sáng trắng trong tay Tề Cảnh Trần, sau đó để ánh sáng trắng chìm vào trán anh ta.

Khi ánh sáng trắng chạm vào trán anh ta, một luồng khí đen bốc lên từ cơ thể anh ta, trông có vẻ hơi đáng sợ.

"A!" Người nửa tang thi ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết, vẻ mặt đầy đau đớn. Đồng bạn đều tỏ vẻ không nỡ, nhưng cũng không ra tay ngăn cản. Thậm chí còn nhìn Tề Cảnh Trần với ánh mắt cảm kích. Bọn họ đều đã từng vây công Nhiếp Dịch, ban đầu còn tưởng rằng Tề Cảnh Trần có thể cứu người khác, nhưng cũng sẽ không cứu bọn họ...

Tề Cảnh Trần để cho một ít năng lượng ánh sáng từ trong cơ thể mình tỏa ra. Cậu phát hiện nếu đặt năng lượng ánh sáng bên ngoài người, trông cậu sẽ thánh khiết và thiêng liêng hơn... Đây là cách duy nhất để tăng thêm sự ngưỡng mộ.

Đúng như dự đoán, khi Vu Húc Quang và những người khác ở phía đối diện nhìn thấy bộ dạng của cậu, tất cả đều lộ ra vẻ... kính ngưỡng?

Người đàn ông nửa tang thi bị trói tay chân, lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, nhưng theo thời gian trôi qua, âm thanh dần nhỏ lại, trạng thái tang thi cũng dần biến mất.

Tề Cảnh Trần liếc nhìn anh ta, biết rằng nếu cho anh ta thêm một chút dị năng, anh ta sẽ có thể lập tức đứng dậy và nhảy lên, nhưng... cậu không muốn cho nữa.

Đương nhiên, ngay cả khi cậu không ban cho anh ta thêm chút dị năng nào nữa thì tình trạng của anh ta cũng sẽ được cải thiện rất nhiều, ít nhất là sẽ không biến thành tang thi nữa.

Nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông đã tốt hơn, trên mặt Vu Húc Quang tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cũng càng thêm xấu hổ.

Rõ ràng cậu ta đã xác định Nhiếp Dịch là người tốt, vậy lời nói của Diêu Mạnh Chi sao có thể lật đổ tất cả? Hơn nữa kiếp trước... cậu ta chỉ biết Boss Hắc Ám đã thao túng đám tang thi, phá hủy khu an toàn quận W, giết chết vô số người, nhưng tại sao cậu ta lại không suy nghĩ kỹ càng về lý do người kia làm vậy?

Sắc mặt của người đàn ông nửa tang thi đã trở lại bình thường, thậm chí còn hơi tái nhợt. Anh ta nằm trên mặt đất, kiệt sức không thể đứng dậy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ phấn khích. Anh ta khàn giọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần." Tề Cảnh Trần nói, sau đó tò mò nhìn anh ta: "Sao anh lại biến thành tang thi chậm thế?"

"Tôi cũng không biết nữa," người đàn ông nói với một nụ cười gượng gạo. "Tôi bị thương. Ban đầu tôi không nghĩ gì cả. Nhưng rồi, khi đang chạy dưới mưa, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn."

"Không ai nói với các người là tốt nhất không nên để bị dính mưa sao? Nhất là khi có vết thương." Tề Cảnh Trần nói.

Những người này im lặng. Đương nhiên họ biết điều này, nhưng mấu chốt là họ không còn cách nào khác ngoài việc bị ướt mưa — có người đuổi theo phía sau! Đương nhiên, việc anh ta biến thành nửa tang thi không chỉ vì mưa... Kẻ đã làm anh ta bị thương trông không bình thường chút nào.

Tề Cảnh Trần không hỏi thêm người này nữa, lại nhìn về phía Vu Húc Quang: "Trước kia các người gặp phải chuyện gì?"

"Trước đó chúng tôi từng đến một khu an toàn nhỏ, người ở đó điên hết cả rồi. Họ nói thế giới thành ra thế này là do Thần bóng tối giáng lâm, muốn sống sót thì phải tin vào Thần bóng tối, trở thành người của hắn, nếu không sẽ bị biến thành tang thi." Vu Húc Quang nói: "Tất cả đều là dối trá, nhưng rất nhiều người đã tin. Trong khu an toàn đó cũng có sứ giả của thần linh truyền đạo. Sau khi phát hiện ra dị thường của chúng tôi, những sứ giả đó đã ra lệnh truy sát chúng tôi."

Tề Cảnh Trần nhíu mày, nhưng cũng không bất ngờ với tình huống này. Kiếp trước, tận thế, chẳng phải có rất nhiều người tin vào các giáo phái sao? Thậm chí còn có rất nhiều người tin vào vị Boss Hắc ám là cậu đây này...

Nhưng cuối cùng mọi người đều chết.

"Sứ giả của bọn họ có chút thần bí, hình như có chút kỳ quái. Bọn họ còn bắt giữ một số người không nghe lời. Theo lời bọn họ, những người này có thể được huấn luyện thành ám vệ bóng tối, dùng để chống lại tang thi." Vu Húc Quang nói thêm, trong lòng càng thêm áy náy.

Trước đó, Nhiếp Dịch đã bất chấp nguy hiểm mà mang tin tức về ám vệ đến khu an toàn thành phố B, cậu ta lại còn tưởng rằng chính Nhiếp Dịch đã tự biên tự diễn ra chuyện này.

Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần nhìn nhau, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Họ tin tưởng Vu Húc Quang và binh lính Khu an toàn thành phố B đứng sau lưng cậu ta, nhưng thông tin mà nhóm người Vu Húc Quang cung cấp lại rất hạn chế. Hai người nói: "Ngày mai chúng tôi đi xem thử."

"Muốn đi thì phải cẩn thận. Bọn họ rất thù địch với người ngoài." Vu Húc Quang nói thêm. "Chúng tôi suýt nữa thì bị bọn họ bắt được."

"Cậu nghĩ chúng tôi cũng ngu ngốc như cậu sao?" Nhiếp Dịch cười lạnh.

Con khỉ bên cạnh nhếch khóe miệng, bắt chước Nhiếp Dịch nở nụ cười mỉa mai với Vu Húc Quang, rồi kêu lên hai tiếng.

"..." Vu Húc Quang quỳ trên mặt đất, nhìn con khỉ, không khỏi cúi đầu thấp hơn nữa.

Tề Cảnh Trần không cho cậu ta đứng dậy, Vu Húc Quang vẫn quỳ. Những người đi cùng cậu ta tự giới thiệu với Nhiếp Dịch, sau đó lấy đồ ăn và nước uống ra bắt đầu ăn.

"Cảnh Trần, em có muốn ăn gì không?" Thấy vậy, Nhiếp Dịch nhìn về phía Tề Cảnh Trần.

"Chỉ cần xào hai món thôi." Tề Cảnh Trần nói.

Nghe vậy, Nhiếp Dịch lập tức lấy ra những loại rau mà khỉ con đã dùng dị năng phát triển ra, sau đó xào một nồi cà tím, trộn một nồi dưa chuột và trứng xào cà chua.

Cà tím tươi, dưa chuột tươi, cà chua tươi... mấy người ở khu an toàn thành phố B vô cùng hâm mộ, nhưng họ chỉ có thể ăn bánh quy nén.

Dù sao cũng đã nửa đêm rồi, Tề Cảnh Trần chỉ ăn vài món xào, phần còn lại đưa cho Nhiếp Dịch. Sau đó, Nhiếp Dịch vừa cắn một miếng, con khỉ nhỏ đã vội vàng chạy tới giành lấy.

Nói cũng lạ, con khỉ nhỏ này thích Tề Cảnh Trần nhất, nhưng lại không dám gây sự trước mặt Tề Cảnh Trần. Ngược lại, khi đối mặt với Nhiếp Dịch, nó lại vô cùng hung dữ. Ví dụ như lúc này, sau khi được Nhiếp Dịch bế lên, nó đã nhe nanh với Nhiếp Dịch với vẻ mặt dữ tợn.

Đương nhiên, Nhiếp Dịch không thèm để trong lòng.

"Tề Cảnh Trần." Lúc này, Vu Húc Quang đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì? Không thể quỳ nữa sao?" Tề Cảnh Trần nhìn sang.

"Không phải... Linh dược năm đó ở khu an toàn quận W là gì?" Vu Húc Quang nhịn không được hỏi. Tuy đã đoán được chân tướng, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

"Thịt của tôi đấy." Tề Cảnh Trần nói.

Sắc mặt Vu Húc Quang lập tức tái mét. Linh dược mà các cường giả tranh giành, hóa ra lại là thịt của Tề Cảnh Trần... Kiếp trước, bọn họ ăn thịt người có dị năng ánh sáng sao?

"Vậy thì những cường giả đó."

"Cậu nghĩ những kẻ được lợi khi ăn thịt tôi sẽ ra sao sau khi tôi chuyển từ hệ ánh sáng sang hệ bóng tối?"

Đột nhiên Vu Húc Quang không nhịn được mà nôn ọe.

Cậu ta nhớ lại cái chết của chị gái mình. Cô ấy chết một cách thảm thương. Cậu ta luôn nghĩ rằng Boss Hắc Ám đã dùng một phương pháp đặc biệt nào đó để giết cô ấy. Nhưng hóa ra là do cô ấy đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn.

Đột nhiên, Vu Húc Quang cảm thấy việc mình muốn trả thù Boss Hắc Ám thật nực cười.

Nghĩ đến đây, cậu ta lại nghĩ đến Thích Ám. Thích Ám giờ chỉ là một đứa trẻ, chưa trưởng thành trong thời kỳ cuối tận thế, cuối cùng lại chết dưới tay cậu ta...

Sắc mặt Vu Húc Quang rất khó coi, nhưng tâm trạng Tề Cảnh Trần lại rất tốt. Kiếp trước, rất nhiều người đã tìm cách trả thù cậu. Lúc đó, cậu muốn hỏi xem nếu họ ở vào địa vị của cậu thì sẽ ra sao. Cậu cũng muốn nói với họ rằng đám người đó đáng bị cậu giết chết. Giờ thì cậu đã đạt được mong muốn của mình.

Cuối cùng, Nhiếp Dịch chia một ít thức ăn còn lại của Tề Cảnh Trần cho khỉ con, sau đó hoàn thành ngôi nhà băng mà mình đã xây dựng trước đó, nằm trong đó với Tề Cảnh Trần trong vòng tay.

Anh không đuổi đám người Vu Húc Quang đi. Một mặt, vì Vu Húc Quang vẫn đang quỳ, mặt khác, anh muốn dùng tinh thần lực quan sát đám người này, xem có ai có vấn đề gì không.

"Chi chi!" Thấy Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần tiến vào nhà băng, khỉ con nóng lòng muốn chen vào. Thấy vậy, Nhiếp Dịch liền xây thêm một nhà băng nữa bên cạnh, sau đó không chút do dự đóng kín nhà băng của mình lại.

"Bọn họ không lạnh sao?" Có người bên phía Vu Húc Quang không nhịn được hỏi.

"Nhiếp Dịch cũng có dị năng hệ hỏa." Người bên cạnh nói.

"Trời lạnh, hai người vẫn có thể... sưởi ấm cho nhau." Một người khác nói. Tuy chưa nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu... Trời lạnh muốn ấm thì phải ôm nhau.

Những người này không khỏi thở dài - bọn họ không ngờ rằng một người như Nhiếp Dịch lại có thể có dụng ý sâu xa như vậy!

Con khỉ nhỏ không hiểu những người này đang nói gì, cũng không biết Nhiếp Dịch đang nghĩ gì. Ban đầu nó rất vui mừng khi thấy mình có một nhà băng riêng. Sau khi đông cứng trong đó một lúc, nó chạy ra, kêu chi chi, dùng móng vuốt cào vào nhà băng của Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần, giống như muốn giải cứu Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần đang bị đông cứng.

Nhưng móng vuốt nhỏ bé của nó làm sao có thể phá vỡ được cái lều băng này chứ? Con khỉ nhỏ cào cấu hồi lâu nhưng càng lúc càng lạnh. Nó đành phải từ bỏ ý định cứu Tề Cảnh Trần, trèo lên tủ gần đó ủy ủy khuất khuất mà đi ngủ.

Thấy vậy, những người khác cũng tìm một chỗ ở góc để ngủ, đồng thời cũng bố trí hai người canh gác.

Bên ngoài có người canh gác. Ban đầu Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần còn quan sát, nhưng sau đó cả hai đều ngủ rất ngon. Chính là, hai người đã không hoàn thành được mục đích ban đầu...

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Dịch nấu một nồi cháo rau trứng cho Tề Cảnh Trần, sau đó làm món cá chua ngọt bằng con cá anh bắt được vài ngày trước.

Vu Húc Quang đã quỳ suốt đêm không ăn gì, nhưng khi nhìn thấy những thứ này, cậu ta lại không muốn ăn chút nào, ngược lại còn cảm thấy hơi buồn nôn.

"Cậu đứng lên được rồi." Tề Cảnh Trần đột nhiên nói với Vu Húc Quang. Vu Húc Quang đã quỳ lâu như vậy, hiển nhiên biết mình sai rồi.

Vu Húc Quang sững sờ một lát rồi định đứng dậy, nhưng vừa mới nhúc nhích, cậu ta lại ngã xuống, không đứng dậy được nữa.

Vu Húc Quang mỉm cười gượng gạo, chỉ ngồi khoanh chân trên mặt đất.

"Đội trưởng Vu." Có người đưa cho Vu Húc Quang một miếng bánh quy nén và một chai nước chanh. Tuy loại nước chanh này chứa nhiều chất phụ gia, giá thành chỉ vài đồng một chai, nhưng hàm lượng đường cao, lại có thể bổ sung vitamin C, đây quả là một thứ tốt trong thời kỳ mạt thế.

Vu Húc Quang nhìn chằm chằm vào bánh quy một lúc, cuối cùng lắc đầu, đặt cả hai thứ sang một bên: "Không, tôi ăn không vô."

Cậu ta ăn không nổi, nhưng khỉ con đã nhìn chằm chằm vào bánh quy nén của họ từ lâu. Thấy Vu Húc Quang đặt bánh quy bên cạnh, nó liền lao tới giật lấy, rồi chạy đến chỗ Nhiếp Dịch kêu chi chi - nó biết rằng dù có đi tìm Tề Cảnh Trần cũng sẽ bị người này xách ra, nên dứt khoác không thèm lăn lộn cho mệt.

Nhiếp Dịch vô cảm nhận lấy chiếc bánh quy nén chặt từ tay nó rồi giúp nó mở ra.

Những chiếc bánh quy nén này được sản xuất trước khi tận thế. Có nhiều hương vị khác nhau, thực sự rất ngon. Chú khỉ nhỏ từ từ ăn hết một túi bánh quy nén.

Đặc biệt ăn no, nó đưa tay sờ bụng rồi chạy đến chỗ Vu Húc Quang để lấy nước chanh.

Nhiếp Dịch cảm thấy có chút bó tay, nhưng vẫn giúp nó mở nắp chai nước chanh. Sau đó... con khỉ nhỏ mê nước chanh đến mức tự mình uống tới no căng, tiếp theo lăn lộn trên mặt đất, rồi kêu lên đau đớn...

"Nó đã ăn bánh quy nén, anh còn cho nó uống nước chanh à?" Tề Cảnh Trần nhìn Nhiếp Dịch không nói nên lời.

Nhiếp Dịch cũng cạn lời, chính anh một lần có thể ăn được bốn năm túi bánh quy nén, ai biết được con khỉ nhỏ này ăn một túi là không chịu nổi chứ?

Đem chú khỉ nhỏ ôm vào trong ngực, anh bắt đầu xoa bụng một cách cam chịu.

Chắc chắn không phải vì anh yêu thích cái thằng nhóc này, mà hoàn toàn là vì... anh không xoa thì Tề Cảnh Trần sẽ xoa. Anh tuyệt đối không để Tề Cảnh Trần xoa cho người khác. Không, là khỉ mới đúng!

Tề Cảnh Trần thấy Nhiếp Dịch đã xoa cho con khỉ nhỏ, nên không đưa tay ra nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve con khỉ nhỏ, giúp nó thoải mái hơn.

Con khỉ nhỏ nhìn Tề Cảnh Trần tha thiết, muốn cậu cho nó thêm chút nữa, nhưng lần này Tề Cảnh Trần không cho nữa. Con khỉ này rất mê mẩn năng lượng ánh sáng, nếu chỉ vì no quá mà cho nó quá nhiều năng lượng ánh sáng, sau này nó sẽ cố tình ăn nhiều hơn...

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Khu an toàn nhỏ kia chắc chắn không thể đi được rồi. Hay là chúng ta đi nơi khác?" Vu Húc Quang hỏi.

"Đương nhiên rồi." Nhiếp Dịch thản nhiên nói.

"Vậy chúng ta đi đâu?" Vu Húc Quang lại hỏi.

"Khu an toàn thành phố S."

"Thành phố S?" Vu Húc Quang kinh ngạc. Tuy không biết Diêu Mạnh Chi làm sao lại trở thành thủ lĩnh của khu an toàn thành phố S, nhưng khu an toàn thành phố S chắc chắn là đại bản doanh của Diêu Mạnh Chi, nếu bọn họ đến đó liệu có vấn đề gì không?

"Cậu lo lắng bị Diêu Mạnh Chi phát hiện sao? Cải trang một chút là được." Nhiếp Dịch nói.

"Cải trang?" Vu Húc Quang gật gật đầu. "Đúng vậy, chúng ta nên làm vậy. Chúng tôi có mang theo một người giỏi giả trang..."

"Chỉ cần thêm râu hay gì đó chắc chắn là không đủ. Cậu có thể cải trang thành phụ nữ." Nhiếp Dịch lại nói thêm.

Vu Húc Quang: "..."

Trong số những người đi theo Vu Húc Quang, quả thực có một người rất giỏi việc hóa trang, hơn nữa còn mang theo đủ loại dụng cụ chỉ có đoàn phim mới dùng của trước khi mạt thế.

Sau khi bị anh ta lăn qua lộn lại, Vu Húc Quang đã biến thành một người phụ nữ, những người khác cũng biến thành người khác dưới tay anh ta.

Nhiếp Dịch không cho anh ta hóa trang cho mình vì kỹ năng của anh không kém gì người kia - anh đã học được một số thứ trong quân đội, sau đó là trong lúc tận thế vì mọi người đòi đánh đòi giết, mà anh còn muốn đến khu an toàn để trao đổi hạt giống linh tinh, điều này đã củng cố thêm kiến ​​thức của anh.

Nhiếp Dịch cải trang thành một người đàn ông trung niên, thậm chí còn thay một bộ quần áo khá luộm thuộm. Sau đó, anh mặc cho Tề Cảnh Trần một bộ đồng phục học sinh dày cộp, thoa chút kem nền tối màu, kẻ lông mày rậm rạp, khiến cậu trông như một thiếu niên vẫn còn đi học.

Thực ra, nếu Tề Cảnh Trần cải trang thành nữ, có lẽ còn đẹp hơn cả Vu Húc Quang, nhưng Nhiếp Dịch không nỡ làm vậy.

"Như vậy mới có thể nói với người khác em là con trai của anh." Nhiếp Dịch nói.

"Ba ba." Tề Cảnh Trần nhìn Nhiếp Dịch, đột nhiên kêu lên, vẻ mặt có chút quyến rũ, có chút mê hoặc.

Tuy Tề Cảnh Trần đã biến thành một cậu bé da ngăm đen sau khi bị quần một lát, nhưng Nhiếp Dịch vẫn muốn ôm cậu vào lòng, hôn một cái. Nhưng mà, chữ "ba ba" lại khiến anh có chút ngại ngùng khi lại ăn đậu hủ của Tề Cảnh Trần... anh sợ sau này mình sẽ rất khó xử...

Cả nhóm thay quần áo, lấy xe rồi vội vã chạy đến Khu an toàn thành phố S.

Bên Nhiếp Dịch và Tề Cảnh Trần chỉ có hai người, nhưng bên kia lại có năm người. Dù vậy Nhiếp Dịch vẫn không cho họ lên chiếc xe việt dã rộng rãi của mình, mà lại bắt năm người chen chúc lên một chiếc xe nhỏ khác.

Hai chiếc xe chạy về phía Khu an toàn thành phố S. Đi được nửa đường, không biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên không, họ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc...

Hết chương 118.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro