Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trạm Anh (P1)

Bác sĩ Ngụy nhà ta hôm nay có ca phẫu thuật cho 1 người lớn tuổi người nhà lại là thành phần khó ưa không thôi.

Đúng là ca này rất khó phẫu thuật thì tỉ lệ phần trăm chỉ khoảng 20% thôi, dù tình trạng bệnh đã được thông báo rất lâu trước đó, nhưng người nhà của bệnh nhân đáng thương này luôn phớt lờ thông tin mạng sống từ bác sĩ điều trị, chỉ vì họ tiếc tiền không muốn cứu chữa cho 1 người đã gần đất xa trời như thế mà nhắm mắt cho qua, mặc kệ bà ấy đang từng ngày đấu tranh cùng tử thần.

Đến lúc tất cả mọi thứ gần như buông xuôi, thì mọi việc lần nữa lại gặp may mắn khi các nhà hảo tâm đồng ý quyên góp giúp bà ấy giữ lại mạng sống này, các con của bà ấy cũng rất nhanh chóng đến bệnh viện nhận tiền tài trợ mà đưa bà vào phòng phẫu thuật...

Lần phẫu thuật này Ngụy Anh là bác sĩ chính cùng ekip trực trên dưới 10 người cùng tham gia phẫu thuật, kéo dài hơn 13 tiếng gần như lấy hết toàn bộ sức lực của các bác sĩ tham gia, nhưng do khối u đó nằm ở động mạch chủ lại liên quan đến nhiều dây thần kinh quan trọng của các bộ phận khác nhau , dẫn đến khó khăn chồng chất khó khăn.

Nhưng sau bao nhiêu nỗ lực kia cùng nhau trải qua từng giây từng phút giành giật với sự sống từ tay tử thần. Thế nào mà thần may mắn lần này lại ngủ quên đi và để thần chết đến cướp đi linh hồn của người an nhàn nằm trên bàn phẫu thuật kia, cùng sự tự trách của các bác sĩ nếu như bà ấy được phẫu thuật sớm hơn thì mạng sống này đã đươc họ cứu lấy nhưng trên đời này làm gì có chữ " Nếu Như ".

Ngụy Anh như chết lặng nhìn bệnh nhân của bản thân mình từng ngày từng ngày được chăm sóc quan sát trên phòng bệnh kia, ngày ngày trêu đùa cậu mà giờ đây lại an nhiên nằm trên giường bệnh mãi mãi không thể tỉnh lại nữa.

Ngụy Anh với sự tự trách của bản thân luôn nói nếu cậu nổ lực hơn, cố gắng hơn có phải sẽ cứu được bà ấy hay không, cứ vậy mà thất thần đứng bên cạnh người xấu số đã qua đời kia.

Phẫu thuật kết thúc bác sĩ đưa nhiên sẽ phải thực hiện nghĩa vụ thông báo cho người nhà bệnh nhân kết quả thế nào dù biết họ không quan tâm đến nhưng vẫn là việc phải làm...

Đèn phòng cấp cứu tắt đi các bác sĩ bước ra thông báo thì có 1 đàn ông đứng sẵn đó chờ đợi kết quả...

- "Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.... Nhưng vẫn là không thể... Cứu được nữa.... "- cậu khó khăn hoàn thành câu nói trên...

Người đàn ông đó lao đến đánh cậu nhưng do các bác sĩ khác can ngăn ra thì người đó quát lớn :

- "Bác sĩ các người có trách nhiệm chút đi, lấy tiền của người khác nhưng lại không cứu sống được vậy các người có xứng đáng không chứ? " - ông ta vẫn là tiếc tiền làm phẫu thuật đây mà..

Ngụy Anh vậy mà vẫn đứng yên đó nói câu

- " Chúng tôi xin lỗi gia đình" - rồi tự trách bản thân không ngớt

Quay trở về phòng cậu lại lao nhanh vào nhà vệ sinh tự hành hạ bàn tay đỏ ửng của mình, lại tự trách bàn tay vô dụng lại không thể dùng để cứu người được thật là vô dụng mà...

Rồi cứ vậy mà nhốt mình ở bệnh viện, rất nhanh Lam thiếu gia đã nhận được tin báo từ các đồng nghiệp của cậu mà có mặt tại đó sau đó không lâu.

Bước nhẹ đến chỗ tiểu thỏ nhỏ đang ngồi anh bước đến ôm người kia vào lòng, vì anh biết cậu chỉ cần chỗ dựa để sẵn sàng giải toả bức bối trong người.

Tìm được hơi ấm quen thuộc cứ vậy mà vòng tay ôm lấy anh đầu dùi vào ngực anh mà khóc...

- " Trạm ca, em đã hại chết người rồi, là lỗi tại em... hức... hức... bà ấy.... bà... hức... ấy.... " - cậu khó khăn để nói trọn thành câu tiếng nức cứ nghẹn ngào làm lòng anh đau biết mấy...

- " Ngoan, nghe anh nói, lỗi không phải tại em, mọi người đã cố gắng hết sức rồi nếu như được phẫu thuật sớm hơn có thể mọi việc đã khác.... Ngoan nào, thỏ con không khóc nữa..." - tay anh xoa lưng an ủi cậu...

- "Nhưng em là bác sĩ lại không thể cứu được bệnh nhân của mình là lỗi tại em" - nhưng con thỏ này lại cứng đầu ôm hết lỗi là do mình thật khiến người ta đau lòng chết đi được...

- "Ngoan, em nín trước được không? "- vẫn là không nở nhìn ai đó nức nở vậy nha.

- "Em... em.. hức....hức..... hức..." - vẫn còn khóc nha.

Anh lau nước mắt trên mặt cậu rồi nhẹ nhàng đứng lên rót nước cho cậu rồi lại lấy 1 viên thuốc ngủ pha vào trong thuốc đưa cậu uống...

- " Em uống nước đi, đừng khóc nữa mà tiểu bảo bối " - tay xoa nhẹ 2 má ửng hồng của cậu thật là muốn mang về giấu đi...

Cậu ngoan ngoãn nghe lời cầm lấy ly nước uống cạn sạch, không lâu sau đó thì cơn buồn ngủ ập đến làm cậu mơ màng cảm thấy được ai đó ôm trong lòng mang đi đâu đấy...

- "Tiểu Y, Ngụy Anh không khoẻ tôi đưa em ấy về trước, cô cùng các bác sĩ khác lo liệu mọi việc... " - Lam Trạm nói cùng đồng nghiệp của cậu

- "Được, anh cứ đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi, vài ngày khoẻ rồi hẳn đi làm lại .... Cậu ấy vất vả rồi " - Tiểu Y cũng là vị bác sĩ của bệnh viện này cô xem Ngụy Anh như em ruột mình mà đối đãi, nhìn cậu như thế ai ai cũng đau lòng thật là muốn mang về nhà, thôi để không ai có thể ức hiếp con thỏ nhỏ này nữa mà...

- "Lam Trạm "- Ngụy Anh mơ màng cảm thấy mình được ai đó mang đi nên lên tiếng gọi tên anh như thói quen.

- "Anh ở đây, ngoan ngủ đi anh đưa em về nhà" - anh ôn tồn dỗ dành người trong lòng.....

Chỉ cần là anh cậu nguyện ý bỏ hết tất cả phòng bị của bản thân mà ỷ lại vào anh, anh cũng rất thích tính cách này của cậu nha....

Cứ vậy mà đưa thỏ con của mình về nhà nhưng chưa được bao lâu thì anh nhận được lệnh từ ba ba đại nhân anh phải ra nước ngoài để giải quyết vấn đề của chi nhánh bên đó, vì liên đới nhiều bên nên lần này anh không thể thoái thác được.

Nên đành nhận lệnh đến đó giải quyết nhanh thì 3 ngày chậm thì 1 tuần, gì chứ 1 ngày thôi cũng đủ nhớ tiểu bảo bối rồi chứ đừng nói đến 1 tuần.

- "Thật là ba ba đại nhân không biết thương yêu vun đắp tình cảm cho các con gì cả... " - Lam Trạm nói với ba. Ba ba đại nhân nghe xong thật chỉ muốn đánh cho 1 trận công việc không lo, lo yêu với đương thật là đội vợ lên đầu mà...

3 ngày Lam Trạm đi công tác Ngụy Anh cứ như người mất hồn đi đi lại lại trong nhà mình, Tiểu Bác Nhi vì nhận được lời ủy thác từ anh trai nên đành lui tới xem qua Ngụy Anh thế nào dù cậu ở Vương Thị cũng không rảnh rang gì...

Ngụy Anh thì ngày ngày từ trách bản thân mình nên ăn uống cũng chẳng đàng hoàng cho mấy lại thích nhốt mình trong phòng suốt...

Lam Trạm vì đang ở xa lại không biết được người thương thế nào, nên chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể vì anh không thể yên tâm vị bác sĩ trẻ con kia....

2 ngày anh làm ngày đêm cực lực giải quyết mọi vấn đề mà cuối cùng cũng đã đâu vào đấy vội vội vàng vàng quay về nhà...

- "Trạm ca, anh về rồi sao "- Tiểu Bác Nhi lên tiếng

- "Người đâu?" - Nhìn nãy giờ vẫn không thấy tiểu bảo bối nhà mình ở đâu?

- " Ngụy Anh ở trong phòng, em gọi suốt nhưng anh ấy không thèm để ý gì đến cả?
Cứ tự trách mình rồi chẳng quan tâm bản thân luôn cơ đấy " - vừa mách tội vừa ủy khuất vì bị bỏ rơi là đây sao tiểu Vương tổng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro