Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3 - Kim Lân Đài (End-Chap2) - Thần Cơ

Lam Trạm cứ vậy mà ôm lấy tiểu thiên hạ vào lòng, dỗ dành cho hắn ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rời đi tìm huynh trưởng. Nhưng Ngụy Anh là ai chứ, là Di Lăng lão tổ từng chết đi sống lại đấy chỉ cần 1 động tĩnh nhỏ cũng để hắn tỉnh. Khi Lam Trạm vừa buông vòng tay ấm áp kia thì Ngụy Anh mắt cũng mở to tròn nhìn lấy phu quân nhà hắn

- " Lam Trạm, huynh định đi đâu sao. Nghỉ ngơi thêm 1 chút nữa " - Hắn lại vòng tay ôm ngang hông phu quân hắn, đầu nhỏ cứ nũng nịu trong lòng Lam Trạm

- " Ngoan, ở yên đây nghỉ ngơi đi. Ta đi tìm huynh trưởng 1 lát sẽ quay về" - nói rồi dỗ dành tên nghịch ngợm

- " Vậy đệ đi cùng huynh là được mà" - nói rồi hắn cùng ngồi dậy rời giường mà đi cùng Lam Trạm.

Lam Trạm đến tìm Lam Hoán, kể về sự việc đã nghe từ tên bảo bối nhà mình, còn đặc biệt để Ngụy Anh mô phỏng loại đoạn sáo mà y nghe được trong lúc cộng tình...

- " Đệ chắc chắn là đoạn tấu này sao?" - Lam Hi Thần nhận ra điểm sai khi Ngụy Anh tấu lại những gì vừa nghe được nhưng vẫn hỏi lại xem là Ngụy Anh sai hay Kim Quang Dao cố tình tấu sai.

- " Đệ khẳng định là đoạn tấu này, đảm bảo không sai được?" - nói rồi lại tấu 1 lần nữa bằng sáo trúc của y.

Lần này Lam Hi Thần vẫn rất tập trung nghe lại lần nữa, vẫn là đoạn đó bị tấu sai đi, Lam gia có 1 khúc tấu sẽ treo thành án tử cho người nghe nó và không may rằng Xích Phương Tôn lại là người thử nghiệm.

Hai anh em nhà Lam gia cùng thê tử cùng đệ đệ cùng nhau bàn kế sách để tìm ra sự thật. Lại phải kể đến mật thất kia, không thể chừng chừ nữa liền 1 mạch đến đó mà tìm chứng cứ phạm tội. Đến cửa đã bị đám hạ nhân làm khó dễ lại thêm người của Kim Gia khó dễ. Đến lúc Kim Quang Dao xuất hiện đã viết rất lâu lâu sau đó.

Hắn tỏ ra hiếu khách, mời tất cả vào bên trong mật thất kia, lại thấy Tố Tố tự sát, chỗ để thủ cấp của Xích Phong Tôn cũng không cánh mà bay mất, tất cả đều được sắp xếp lại, rời khỏi vị trí ban đầu. Hắn lại lợi dụng Tô Thiệp gây sự với Ngụy Anh, vì hắn đã có sự nghi ngờ tên Mạc Huyền Vũ này, đột nhiên xuất hiện lại còn thân thiết với Lam Trạm như vậy. Hàm Quang Quân xưa nay băng lãnh nhưng lại 1 mực bảo vệ tên nhóc này, rõ là có mờ ám.

Ngay lúc nguy hiểm nhất hắn lại cố ý để tùy tiện ở gần đó, tên Ngụy Anh lại là thuận tay phòng thủ lại rút luôn tùy tiện trong tay. Lúc mọi người vẫn còn ngơ ngác thì Kim Quang Dao hắn đã vỗ tay hoan nghênh hành động vừa rồi, vì hắn đã phát hiện 1 bí mật.

- " Hắn chính là Ngụy Vô Tiện, vì tùy tiện đã được phong ấn - là do vật nhận chủ nên khi Ngụy Vô Tiện tự sát ở Kim Lân Đài, kiếm đã tự mình phong ấn, ngoài hắn ra rõ là không ai có thể rút được nữa " - Kim Quang Dao vạch trần cậu.

- " Ta...ta..." - Ngụy Anh nhất thời chưa biết nói gì?

- " Ngươi chỉ cần tháo mặt nạ xuống. Không phải đã có thể chứng minh ngươi vô tội sao? " - Kim Quang Dao hắn rõ là ép y mà.

Ngụy Anh từ từ tháo mặt nạ xuống, gương mặt đó 16 năm trước khiến mọi người oán hận, 16 năm sau nỗi oan khuất ngày đó vẫn chưa được giải bày. Nhưng y là ai chứ? Cần thế gian này tin sao? Chỉ cần 1 mình Lam Trạm tin y là đủ.

- " Ngươi chính là Ngụy Vô Tiện" - Kim Lăng bức xúc lên tiếng.

- " Đúng, là hắn " - Giang Trừng nói.

Kim Quang Dao đúng là không sợ thiên hạ đại loạn, lại làm rối loạn lên để mọi người cùng tấn công Ngụy Anh mà quên đi vào đây để tìm kiếm những gì?

Nhưng hắn có phải đã quên bên cạnh Ngụy Anh còn có 1 Hàm Quang Quân cao lãnh, không còn là 1 mình như 16 năm về trước nữa 1 mình hắn dễ ức hiếp nữa đâu. Dù trời có sập xuống thì phu quân của hắn vẫn thay hắn chống đỡ, không để mọi người làm bảo bối của y bị thương được nữa. 1 lần kéo dào 16 năm đã quá đủ cho 1 kiếp nhân gian.

- " Di Lăng lão tổ đúng vẫn là Di Lăng lão tổ, mất tích 16 năm vẫn quay về khiến mọi người đều sợ hãi. Lừa gạt tất cả mọi người kể cả Hàm Quang Quân cũng bị người gạt thật thảm" - Kim Quang Dao đứng ở trên bậc cao nói xuống 2 vị phu phu 1 trắng 1 đen được bao vây bới tất cả người của thế gia.

- " Lam Trạm, huynh chỉ cần nói huynh bị ta gạt là được. Ở đây sẽ không ai so đó tính toán cùng huynh nữa " - Ngụy Anh nói cùng Lam Trạm.

- " Không phải, ta đã biết hắn là Ngụy Anh từ đầu" - Lam Trạm trả lời câu nói của Kim Quang Dao, cũng như tất cả các môn sinh thế gia là hắn sẽ bảo vệ Ngụy Anh đến cùng.

- " Lam Trạm...huynh...." - Ngụy Anh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lam Trạm chặn lại

- " Cảm giác đi trên cây cầu độc mộc thật thú vị " - Lam Trạm nhắc lại câu nói của y 16 năm trước ở Loạn Táng cương.

- " Phu quân đúng là phu quân nha. Cho huynh thêm 1 cơ hội nữa. Đánh hay không đánh " - Ngụy Anh quay sang nhìn Lam Trạm.

- " Nhiều lời " - nói rồi Lam Trạm dùng Tỵ Trần mà giải vòng vây này. Gì chứ 1 người là Hàm Quang Quân nổi danh tu chân giới. 1 người là Di Lăng lão tổ đứng đầu ma giới, là ai chán sống cản đường.

Nhưng đúng thật là ông trời chiêu ngươi người khác, đúng lúc họ rời đi lại xuất hiện 1 Kim Lăng lại đâm Ngụy Anh 1 nhát, nhát kiếm đó không quá sâu nhưng lại thể hiện cảm xúc của các đại nhân vật uy quyền ở đó

Giang tông chủ vừa nhìn thấy nét mặt đột nhiên thay đổi, vừa hận hắn vì mối thù năm xưa, vừa lo cho hắn vì là huynh đệ kết nghĩa cùng nhau lớn lên, còn lập cả lời thề, mất tích suốt 16 năm liền, vừa về lại bị đứa cháu này làm bị thương. Đau hận đan xen, ai sẽ hiểu y trong lúc này đây.

Lam Hi Thần giờ đây chỉ có lo và lo, 1 đứa là em trai ngốc, 1 đứa là em dâu nghịch ngợm. Ca ca làm sao đây, Lam Gia làm sao đây. Nếu ca ca đứng ra bảo vệ 2 đệ đệ này vậy nỗi oan năm xưa của Ngụy Vô Tiện ai sẽ là người tìm ra sự thật. Nhẫn nhịn, chỉ có 2 chữ nhẫn nhịn.

Kim Quang Dao cùng tất cả môn sinh thế gia rõ là bộ dáng hả hê vì Di Lăng lão tổ vang danh 1 thời lại để bị thương dưới tay 1 đứa trẻ chỉ mới 15, 16 tuổi.

Kim Lăng có vui không? Câu trả lời là không. Chuyện năm xưa cha mẹ y mất là Ôn Ninh hay do Ngụy Vô Tiện hay vì lí do gì đến nay vẫn không ai biết. Người này vẫn là đại cửu của y, thời gian qua cùng y sinh tử không biết bao lần. Hận thù đan xen sự cảm kích vì ơn cứu mạng, tại sao tại sao y lại không thể xuống tay với người này vì tia tình cảm mong manh kia sao.

Lam Trạm nhanh chóng đỡ lấy Ngụy Anh vào lòng đồng thời phản công với Kim Lăng

- " Ngụy Anh, đệ không sao chứ" - nét mặt của sự lo lắng bất an, vì sự biến mất của y 16 năm qua đã để lại trong lòng Lam Trạm nỗi đau không thể xoá nhoà đi được.

- " Ta không sao. Nhưng tên tiểu tử này sao lại giống như cửu cửu nó vậy chứ. Lại trùng với vết đâm đó " - Đúng là Kim Lăng vì sự trùng hợp nào đó lại đâm trúng vết thương năm xưa tại Loạn Tán Cương mà Giang Trừng cũng từng đâm hắn.

Lam Trạm cũng rất nhanh mà đưa Ngụy Vô Tiện rời khỏi đó, nhưng rõ là trời không chiều lòng người mà, cứ vậy mà trút hết những cơn mưa nặng hạt như tiếng khóc cho nỗi oan mà Ngụy Anh phải mang suốt 16 năm trời. Cũng như sự thủy chung suốt thời gian đó của Lam Trạm..... Ngụy Anh sức lực có hạn, cứ vậy mà ngất đi trong vòng tay Lam Trạm. Y mang người về tĩnh thất truyền linh lực cho bảo bối nhà mình. Thay đồ để hắn nghỉ ngơi lại tự mimhf đến tìm đại ca nhận tội.

- " Huynh trưởng. Vong Cơ vào được không? " - hắn gõ cửa phòng đại ca dè dặt hỏi.

- " Đệ vào đi "- Lam Hi Thần ngồi đợi y bên trong.

- " Huynh trưởng, Vong Cơ đến để nhận tội" - y bước đến qùy trước mặt huynh trưởng.

- " Tội? Đệ nói rõ cho huynh xem " - rõ là đã biết sao vẫn cố tình làm khó.

- " Vong Cơ hành động không đúng. Trước mặt các gia tiên thế gia lại có hành động lỗ mãn, làm mất mặt Lam Gia, còn che giấu chuyện bản thân bị thương cùng huynh trưởng. Huynh trưởng xin trách phạt..." - mặt không đổi sắc từng tội từng tội mà kể ra.

- " Vong Cơ, theo gia quy đệ có biết tội mình tính thế nào không? " - Huynh trưởng vẫn là hỏi lại.

- " Tổn thương bản thân, thân thể cha mẹ ban cho là tội bất hiếu, khó lòng tha thứ. Không phân biệt đúng sai chính tà, là phạm đại tội tiên gia, phạt tiên giới. Nhưng đệ muốn hỏi huynh thế nào là chính thế nào là tà. Nỗi oan 16 năm trước đệ nhất định sẽ phân rõ chánh tà, sẽ không để mang tiếng oan đó nữa" - Lam Trạm 2 mắt kiên định nhìn Lam Hi Thần.

- " Vong Cơ, từ đầu đến cuối là đệ tự mình đến nhận sai. Ta không nói ai chánh ai tà, ai đúng ai sai. Nhưng việc đệ phạm đại luật Lam Gia cần phải nghiêm minh xử phạt. Chỉ hi vọng sau lần này đệ không oán trách ca ca..." - Lam Hi Thần nói.

- " Huynh trưởng đệ không dám" - Lam Trạm vừa nói hết câu đã bị đại ca nhà hắn ôm lấy nằm sấp trên đùi như tiểu hài tử bị phạt, nhưng hắn đã bị ca ca này phong toả kinh mạch, chỉ có thể như cá nằm trên thớt mà ngoan ngoãn chịu phạt.

Bốp...bốp...bốp...bốp....bốp....bốp...bốp...
...bốp....bốp.... Bốp...bốp... Bốp...bốp...Bốp
Bốp....bốp... Bốp... Bốp...bốp...bốp...bốp...
...bốp...bốp...bốp...bốp....bốp....bốp...bốp...
bốp....bốp.... Bốp...bốp... Bốp...bốp...Bốp..
..bốp....bốp... Bốp...bốp...bốp...bốp...bốp...
Bốp...bốp...bốp...bốp....bốp....bốp...bốp...
...bốp....bốp.... Bốp...bốp... Bốp...bốp...Bốp
Bốp....bốp... Bốp... Bốp...bốp...bốp...bốp.

Lam Hi Thần cũng không để đệ đệ đợi lâu, 1 loạt bạt tay rơi xuống hết trái lại phải dù có vài lớp y phục che chắn, nhưng rõ là mông nhỏ rất đau nha, lực tay của Lam Gia rõ là không thể xem được mà.

Mông nhỏ kia có đỏ hồng thế nào thì không ai biết nhưng mặt của tên tiểu đệ ngốc thì đỏ đến tận mang tai rồi. Lam Trạm xấu hổ chết đi được, sao lại giống tiểu hài tử nằm sấp ăn roi vậy chứ. Đường đường là 1 Hàm Quang Quân cao lãnh cơ mà.

- " Lam Vong Cơ, biết vì sao huynh đánh đệ không? " - đánh 1 thôi 1 hồi mới hỏi lại trọng tâm sự việc, đúng là cách quan tâm của huynh trưởng.

- " Vong Cơ làm sai. Nhưng huynh trưởng có thể dùng roi làm theo gia quy Lam gia được không?" - dù y cũng thường xuyên phạt tên bảo bối nào đó nhưng y với huynh trưởng không giống vậy. Vẫn là ngại chết y.

- " Vong Cơ, đệ thay đổi rồi. Đến cả cách xưng hô với ta đệ cũng không muốn. Chỉ là khách sáo thôi sao? Đệ nói mình biết lỗi vậy sao vẫn muốn dùng đến gia pháp Lam Gia" - Hi Thần vẫn là đau lòng tên đệ đệ ngốc.

- " Huynh trưởng...đệ không hiểu ý huynh" - Lam Trạm thành thành thật thật hỏi lại. Y bây giờ là đang ngồi trên chân của Lam Hi Thần. Do bị phong toả kinh mạch nên chỉ có thể ngồi im.

- " Vong Cơ, năm xưa đệ vẫn là tiểu đệ nhỏ quanh quẩn bên ta, suốt ngày bám dính lấy ta, tròn tròn mủm mỉm đáng yêu biết dường nào. Hai má bánh bao luôn ửng hồng là người khác chỉ muốn vỗ về yêu thương. Lúc đó đệ 1 tiếng cũng là đại ca, hai tiếng là đại ca. Nhưng bây giờ thế nào, huynh trưởng từ khi nào đệ lại có sự bài xích quan hệ huynh đệ của chính mình. Lãnh khốc xa lánh tất cả. " - Lam Hi Thần nói hết nỗi lòng của mình.

- " Huynh trưởng, đệ không có?" - hai mắt y mở to nhìn Lam Hi Thần thể hiện mình vô tội.

- " Còn không có sao. Vậy đệ vừa rồi là gọi ta bằng gì? " - thuận tay nên đánh mạnh 2 cái nữa vào mông nhỏ

- BỐP...BỐP... A - tiếng vang hơn rất nhiều, rõ là lực tay dùng lớn hơn cùng làm cho tên ngốc kia kêu lên 1 tiếng, rồi nhanh chóng nuốt trở về vì xầu hổ.

- " Vậy đệ phải gọi huynh bằng gì?" - tiểu ngây thơ này rõ là muốn làm ca ca đây tức chết.

- " Hai tiếng ca ca này đệ không thể gọi ta sao " - Hi Thần thở dài nhìn Lam Trạm.

- " Đệ...đệ..." - Lam Trạm nhất thời chưa thể phản bác.

- " Thế nào" - Nhất thời không có phản ứng, nhưng không phải cả đời đều thế. Chỉ cần đệ nguyện ý huynh sẽ đợi cả đời để nghe đệ lần nữa gọi ta 2 tiếng "ca ca".

- " Ca ca..." - Lam Trạm ngước lên nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hi Thần, đột nhiên gọi lấy 2 tiếng.

- " Tiểu Trạm của huynh về rồi. " - Hi Thần vui vẻ với tiếng gọi vừa rồi.

- " Tiểu Trạm, đã gọi ta 2 tiếng ca ca vậy có phải vị làm ca này có quyền phạt đệ đúng không? " - Hi Thần nói

- " Dạ. Đại ca" - Lam Trạm gật đầu.

Hi Thần cũng tự giải huyệt cho tiểu đệ, rồi để y đứng lại đứng ngay ngắn trước mặt mình ra lệnh

- " Lam Trạm, thoát xiêm y lẫn nội y nằm sấp xuống giường cho huynh" - Lam Hi Thần nói mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Lam Trạm.

- " Đại ca, như vậy không được. Đệ không phải tiểu hài tử. " - Lam Trạm hắn còn cần mặt mũi mà.

- " Tiểu Trạm, đệ không phải gọi huynh là đại ca sao. Có phải huynh vẫn lớn hơn đệ không? Đệ dù không phải tiểu hài tử nhưng rõ là lớn lên dưới sự chăm sóc của ta không phải sao? Đệ dù có lớn cũng mãi mãi sẽ nhỏ hơn ca ca này. Vậy đệ ngại gì chứ! " - Lam Hi Thần lại làm khó tiểu đệ ngốc.

- " Đại ca đệ không phải muốn làm trái lời huynh nhưng mà..." - Lam Trạm mặt đỏ đến tận mang tai mà lấp ba lấp bấp...

- " Nếu đệ không muốn thoát y cũng không sao. Ta không phạt đệ nữa, ta đi tìm thúc phụ. " - nói rồi có ý rời đi.

- " Ca ca huynh định làm gì? " - Lam Trạm vẫn mơ hồ về ý định của đại ca..

- " Lãnh roi tiên giới. Phạm đại kị của Lam gia. Là huynh trưởng mọi chuyện sẽ do huynh gánh vác. Đệ cứ ở đó là được. " - Hi Thần bình thản trả lời.

- " Đại ca, sao có thể được. Nếu có cũng là đệ đi " - Lam Trạm ánh mắt kiên định nhận lỗi về mình.

- " Không cần. Lỗi vẫn là ở kẻ làm đại ca này, không dạy dỗ được em trai, đệ nó bị thương đến vậy thôi" - Hi Thần vẫn không quên khó dễ tiểu đệ.

- " Đại ca đừng đi mà. Đệ chịu phạt là được mà " - Vong Cơ nói.

- " Tiểu Trạm, ta muốn đệ thoát y vốn dĩ để dễ quan sát không đánh đệ quá nặng. 33 vết roi tiên giới ngày đó vẫn còn in sâu trong lòng ta. Đừng làm ca ca đau lòng được không? " - Hi Thần nói.

- " Ca...đệ...đệ... " - Lam Trạm hiểu lòng của đại ca nhưng vẫn là xấu hổ.

- " Đệ vẫn là không muốn. Vậy để huynh đem Ngụy công tử đến đây, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông - mọi chuyện là do đệ ấy bắt đầu vậy kết thúc này nên để đệ ấy gánh" - Hi Thần vẫn cương quyết làm khó em trai.

- " Huynh đừng đi. Đệ chấp nhận chịu phạt là được mà " - Lam Trạm không thể để bảo bối chịu thêm tổn thương nào nữa...

Vậy mà tên mặt lạnh nào đó chẳng biết lấy can đảm từ đâu lại nhẹ nhàng thoát y, lại nằm sấp lên nhuyễn tháp gần đó mà phơi ra 2 cánh mông đỏ đỏ sưng lên 1 vòng mà chờ đợi hình phạt. Tự mình phong ấn linh lực, để lãnh đủ mọi đau đớn từ sự trừng phạt lần này.

- " Trạm nhi, tính mạng phụ mẫu ban cho, không được tùy ý làm bản thân bị thương đau lòng bậc phu mẫu gia tiên. Không được làm càng, đệ phải luôn đặt an toàn của chính mình lên trên tất cả. Huynh hi vọng lần này là lần cuối huynh phải phạt đệ vấn đề này. Hi vọng trận đòn này sẽ thay đệ ghi nhớ, số roi sẽ không được giới hạn, huynh sẽ đánh đến khi thấy đủ . Tuyệt đối không được làm bản thân bị thương trong lúc nhận phạt. " - Hi Thần từ đâu trong tay đã có mộc bảng không quá lớn nhưng đủ để làm người thụ phạt không dễ chịu gì mấy.

Chát...chát...chát...chát...chát....- 5 roi đầu tiên rơi xuống, tuy đau nhưng vẫn là có sức để chịu đựng. Mông nhỏ lại tô thêm 1 vòng đỏ đỏ. Lực đánh không quá lớn chỉ vừa đủ để cảm nhận cơn đau.

Chát...chát...chát...chát..chát...chát...Chát
...chát... Chát... Chát... Chát... Chát...chát..
Chát..chát... Chát... Chát... Chát... Chát...
Chát...chát...chát...chát..chát...chát...Chát
...chát... Chát... Chát... Chát... Chát...chát..
Chát..chát... Chát... Chát... Chát... Chát...
Chát...chát...chát...chát..chát...chát...Chát
...chát... Chát... Chát... Chát... Chát...chát..
Chát..chát... Chát... Chát... Chát... Chát...

1 loạt roi rơi xuống, dù có cố gắng né tránh trùng lập đến đâu thì mông nhỏ vẫn có giới hạn, đi qua vài vòng thước liền lập tức tô điểm tím tím đỏ đỏ lại sưng cao thêm không ít, làm người nhỏ phía dưới chịu đựng cũng đầy sự khổ sở.

Lam. Trạm không đau sao? Đau chứ y đau muốn chết đi sống lại, không ít lần y muốn đưa tay xuống che đi mông nhỏ đang chịu phạt nhưng rõ là như thế thì còn gì là trọng phạt. Làm càng như thế chỉ chọc giận huynh trưởng. Đã tự mình phong ấn linh lực đồng nghĩa với sức chịu đựng của chỉ như những thiếu niên bình thường mà thôi. Trước khi chịu đòn bằng mộc bảng thì rõ là chịu qua không ít bạt tay mà. Mông nhỏ giờ đang nóng rát kinh khủng chắc cũng sưng to không ít. Nhưng y vẫn là cố gắng không khóc, còn ra thể thống gia quy gì nữa.

Đã là phu quân nhà người ta, lại là Hàm Quang Quân cao lãnh lại phơi mông chịu đòn còn khóc như tiểu hài tử đúng là mất mặt quá rồi. Nhưng Lam Hi Thần không thích đệ đệ như thế nên lực roi chỉ có tăng chứ không có giảm

Chát...chát...chát...chát..chát...chát...Chát
...chát... Chát... Chát... Chát... Chát...chát..
Chát..chát... Chát... Chát... Chát.. chát... Chát...chát...chát...chát..chát...chát...Chát
...chát... Chát... Chát... Chát... Chát...chát..
Chát..chát... Chát... Chát... Chát... Chát... .. Đau...- cuối cùng cũng có thể để y thể hiện sự đau đớn khi bị phạt rồi.

Chát... Chát... Chát...chát... đại ca...đau - hắn cuối cùng cũng lên tiếng. Lam Trạm y cần mặt mũi không. Cần chứ, nhưng nếu mang so với mông nhỏ này, là y chọn mông nhỏ, vẫn là ca ca có gì chưa thấy qua, cũng đã thoát y rồi nên còn gì để xấu hổ nữa..

- " Trạm nhi, đau có thể nói cùng huynh. Không được chịu đựng 1 mình. Được không?" - Hi Thần dừng lại 1 tí, xoa xoa mông nhỏ đã sưng cao của tiểu đệ...

- " Ca ca, Trạm Nhi biết sai rồi. Sau này sẽ không như thế nữa. Nhẹ tay được không. Đau... " - Lam Trạm 2 mắt đỏ hồng ngước nhìn ca ca đầy ủy khuât của tiểu hài tử nhỏ.

- " Trạm Nhi, 10 roi nữa...đếm cho ca. Đệ nên nhớ rõ 10 roi này mới thật sự là sự trừng phạt cho đệ, tuyệt đối không được quên hình phạt lần này.!" - Hi Thần rõ là hạ quyết tâm đánh phạt tiểu đệ đệ.

- Chát...Nhất... - đúng như ca ca đã nói roi này là dồn toàn lực mà đánh xuống

- chát...Nhị ... - Lam Trạm tuy đau không diễn tả hết nhưng vẫn ngoan ngoãn đếm số..

- Chát...Tam...Ưm...- đã dần dần thấm hết từng roi 1 , cái đau từng chút từng chút ăn sâu vào da thịt

- Chát...Tứ... A...- chịu đựng không nổi nữa rồi.

- Chát...Ngũ...đau... Đại ca..tiểu Trạm đau - lên tiếng xin rồi sao.

- Chát...chát...chát.. Hức...đau mà...- 3 roi cùng đánh xuống 1 lúc thành công đem tiểu hài tử kia đau đến khóc, quên luôn cả đếm. Hi Thần ca ca tốt bụng nhắc nhở.

- Đếm... Lời còn chưa khỏi miệng thì roi cuối cùng đã đáp xuống CHÁT....hức...a....đau...đại ca - Lam Trạm la lên trong sự đau đớn khó thể giải bày cùng ai.

Hi Thần bước đi cất mộc bảng lại quay về với lọ thuốc trên tay cùng 1 chậu nước ấm.

- " Tiểu Trạm đau không? " - huynh đặt tiểu đệ quỳ trên nhuyễn tháp trước mặt mình. Ta vòng ra sau xoa đều cặp bánh bao bị đánh cho sưng to, lại có vài lằn trùng lập đến rướm máu.

- " Đại ca đệ đệ đau. " - ăn đòn xong quay sang lãm nũng sao.

- " Ngoan, ca ca bôi thuốc" - vẫn giữ nguyên tư thế thế đó, tay chỉ vòng ra phía sau dùng khăn lau qua 1 lần.

- " Ca ca, tiểu Trạm sai rồi, huynh đừng sinh khí. Phụ thân cùng mẫu thân đã không cần tiểu Trạm nữa, ca ca đừng như vậy có được không? Đệ sợ, sợ sec đến 1 ngày mọi người sẽ đi, sẽ bỏ rơi đệ. Giống y 16 năm trước. " - Lần đầu tiên Hi Thần thấy được sự bất lực, sự lo lắng đến mất đi kiểm soát này của Lam Trạm. Chỉ có thể ở đó ôm lấy y vào lòng, để ý có thể thoả sức mà khóc, khóc hết tất cả uất ức kia, đệ đệ tổn thương nhiều rồi.

- " Tiểu Trạm, nếu lần sau đệ lại làm bản thân bị thương, thì sẽ không nhẹ nhàng như thế nữa đâu. Mông nhỏ này đáng thương biết mấy, đệ nên thương nó nhiều hơn 1 tí nữa " - tay vẫn xoa đều trên mông nhỏ.

- " Trạm nhi xin lỗi ca ca, lần sau sẽ không có nữa. Nhưng mà ca ca có thể đừng thoát y đánh tiểu bánh bao của đệ được không. Huynh làm nó sưng to lên rồi này. Đau lắm đó. Huynh có thương tiểu Trạm nữa không? " - Hàm Quang Quân bị đoạt xá rồi, lại có thể nói nhiều đến vậy.

- " Tiểu đệ ngốc của ta, đánh đệ nặng như vậy để lần sau phải cẩn thận với tính mạng của chính mình. Không được phạm lỗi nữa. Đau sao, để huynh bôi thuốc cho tiểu Trạm được không. Đệ nằm xuống trước đi. " - Hi Thần vẫn là thái độ ôn hoà dỗ dành em trai.

Lam Trạm ngoan ngoãn nằm im trên nhuyễn tháo để ca ca vừa bôi thuốc vừa dỗ dành tiểu hài tử này. Bôi thuốc xong thì tiểu đệ đệ cũng ngủ từ lúc nào rồi.

- " Ngụy Anh, đệ còn đứng đó sao? Không muốn vào" - đắp chăn cho đệ đệ rồi lại đến đệ phu đứng đợi ngoài cửa.

- " Đại ca, ca lại ra tay mạnh đến vậy sao? "- vẫn là xót phu quân.

- " Nếu xét theo gia quy Lam Gia thì sẽ được giới tiên hầu hạ, không nhẹ nhàng như thế. Vốn dĩ phạt y không muốn cho đệ biết nhưng nếu đã biết rồi ta hi vọng đệ sẽ không phạm sai lầm nữa. Vì mọi sai lầm của đệ sẽ do tên tiểu tử ngốc kia gánh lấy hậu quả" - tiện thể răng đe 1 chút tên tiểu đệ nghịch ngợm này.

- " Đệ hiểu " - Ngụy Anh nhìn tên phu quân nhà mình ma tự thề sẽ không để y phải chịu tổn thương nữa. 16 năm đã quá đủ. Ngụy Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho Lam Trạm, cho tất cả nhữn gì y đã phải gánh chịu.

Ngụy Anh chấp nhận đứng ngoài nhìn là vì sao đây? Vì y không y thương Lam Trạm, hay y muốn trốn tránh trách nhiệm vốn dĩ thuộc về y. Y không phải loại người đó, không thích trốn tránh nhưng do thân thể Mạc Huyền Vũ có chút yếu hơn về mọi thứ, lại thêm cái kết giới kia của Lam Hi Thần, nhưng bây nhiêu đó cũng chưa thể làm khó Di Lăng lão tổ đây, vẫn là câu nói kia có trọng lượng hơn

- " Đệ bước 1 bước vào trong, ta có thể đảm bảo Vong Cơ sẽ phải nhận trọng phạt gấp đôi ban đầu. Đệ cứ ở đó mà cân đo đong đếm về hậu quả đệ sẽ mamg đến cho hành động lỗ mãng" - câu nói này làm cho Ngụy Anh dù đau lòng bao nhiêu cũng không dám làm loạn, chỉ có thể đứng ở phía ngoài cùng y rơi nước mắt, đau lòng cho từng roi 1 rơi xuống.

Ngụy Anh chỉ có mỗi Lam Trạm, tim y không thể có chỗ cho 1 ai khác dù là con của y cùng hắn.

Nhưng lời hứa sẽ dễ quên, không ít lần sau đó Ngụy Anh bị Lam Trạm phạt. Lam Trạm lại đến tìm đại ca nhận phạt.
Nhưng vấn đề đó cũng không thể kéo dài lâu, vì đại ca còn bận "mỗi ngày" với Giang tông chủ - Giang Trừng

Ngụy Anh cả đời chỉ duyệt mỗi Lam Trạm.

Lam Trạm ta sẽ cùng Ngụy Anh đi đến cùng trời cuối bể an hưởng cuộc sống của kiếp hồng trần...

......End chap....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro