MĐTS (Thần Cơ) (P2)
Tất cả như quay ngược lại , từng hình ảnh hồi ức hiện ra vô cùng chân thật , rõ ràng :
- " Trạm nhi ! Con muốn ăn há cảo không ? Mẫu thân làm cho con nhé ? "
Tiểu Trạm lúc này đôi mắt bé nhỏ bừng sáng , đồng tử cũng giãn ra như ngầm đáp lại là nhóc đồng ý .Nhưng như chợt nhớ đến điều gì...a huynh trưởng chưa chắc đã thích , không được để mẫu thân vào bếp làm đến hai món như vậy người sẽ cực thân lắm.
Tiểu Trạm quay đầu nhỏ sang huynh trưởng nghiêng đầu sang một bên ánh mắt như muốn hỏi " ca ca duyệt hay không ?" . Lam Hoán vốn sinh ra đã có năng lực nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ tình cảm của tiểu đệ chỉ qua nét mặt , y bật cười tiểu đệ thật hiểu chuyện thật ngoan .
- " Ca rất thích , nhưng ca ăn không nhiều , tiểu Trạm phải ăn nhiều một chút để mau lớn , đủ sức khỏe bảo vệ bản thân mình ... đã hiểu ?"
Dù chưa hiểu lắm nhưng lời huynh trưởng chắc chắn là chân lý , gật gật đầu tay nhỏ mủm mỉm trắng như trứng gà bóc nắm lấy góc áo ca ca kéo đi , ý của nhóc là " ca ca và Trạm nhi đi mua thịt và bột về để làm há cảo ...".
Tiểu Trạm hình như vui lắm đôi chân ngắn chạy lon ton thở hì hục , từng giọt mồ hôi nhễ nhại dính vào hai cọng tóc con, nhóc không muốn phải chờ lâu .Đây là món mà tiểu Trạm thích nhất , người ta thường ăn há cảo mang ý nghĩa đoàn viên , ăn há cảo phải có giấm ủ bằng cánh hoa hồng như vậy mới là mỹ vị nhân gian .
Đột nhiên bàn chân nhỏ vấp té do tránh một con thỏ trắng từ đâu vuột qua , tiểu Trạm đau điếng người , Lam Hoán sốt ruột chạy tới bế đệ đệ lên xem xét toàn thân khẳng định đệ đệ ngốc không sao mới yên tâm đôi chút , mặc dù trong lòng có chút giận , định giáo huấn nó phải cẩn thận hơn nhưng đôi mắt long lanh kia như lo sợ bị mắng nhìn hắn y vẫn không nỡ .
- " Cẩn thận hơn ... tiểu đệ "
Gật đầu nhỏ, hai tay xoa xoa ,nắn qua nắn lại từng ngón , Lam Hoán phì cười trước hành động cuống quýt này . Xoa nhẹ đầu trấn an ý muốn nói " yên tâm ,ca ca không trách mắng đệ" phủi đất trên y phục , cả thân ảnh cúi thấp xuống hai tay xốc tiểu đệ trắng trẻo này cõng hẳn luôn trên lưng , tiểu Trạm sợ nặng ca ca cũng không muốn y mệt liền vòi vĩnh nhảy xuống .
- " Trạm nhi ca ca đủ sức cõng đệ , sau này vẫn sẽ bảo vệ đệ , đệ chỉ cần yên tâm dựa vào ca ca là được "
Tiểu Trạm lúc này không nháo nữa sợ ca ca mệt thêm , chỉ nhẹ gục đầu vào bờ vai rắn chắc ấy , một cảm giác yên bình,an toàn tuyệt đối , cuối cùng trong đêm khuya đón năm mới ấy cả nhà ba người cùng chia sẻ niềm vui , ăn uống thỏa thích , bên nhau chờ giao thừa .
Năm Lam Trạm bốn tuổi , Lam Hoán bảy tuổi cả hai bắt đầu đến từ đường học gia quy lễ nghĩa cùng thúc phụ , mẫu thân cả hai vô cùng xót con , bà muốn cả hai sống một cuộc sống vô tư nô đùa như những đứa trẻ khác chứ không phải ràng buộc bởi 3000 gia quy , nguyên tắc gì đó.
Mặc dù cả hai đều rất ngoan nhưng bà tự nhủ đợi tụi nhỏ học xong sẽ nhất quyết không để tụi nó phải rèn luyện học tập vất vả nữa , cứ thế mỗi ngày khi học xong, cả hai đều đến thăm mẫu thân .
- " Hoán nhi , con thật giống mẫu thân , sao tiểu ngốc tử nhà ta lại khả ái thế nhỉ , sau này lớn lên nhất định không thua kém danh môn y sĩ nào cả.." .
Người ôm vai y , mỉm cười tự hào , lúc này nhìn qua mới thấy cục bông gòn nào đó phồng má tủi thân , nhóc đứng dậy phủi bụi ở mông rồi đi ra trước hồ cá ngồi chọt chọt mấy con cá chép vô tội .Đôi chân nhỏ bé ngâm xuống hồ chiếm luôn diện tích trú ngự của loài cá , Lam nhị công tử giận đỏ mặt rồi :
- " Mẫu thân , đệ đệ là muốn người cũng tự hào về đệ ấy , Trạm nhi muốn trở thành một người tài giỏi không thua gì con " Bà bật cười đứa nhỏ này tính khí thật giống phụ thân nó :
- " Hoán nhi , cảm ơn con nói mẫu thân biết , chúng ta ra dỗ Trạm nhi đi"
" Tiểu Trạm nãy giờ xụ mặt mẫu thân ca ca không định dỗ tiểu Trạm à ? " Vừa quay lại huynh trưởng đã bế đệ đệ vào lòng , bồng nó vào trong nhà lấy bánh hoa Huế mẫu thân mới làm đúc cho đệ đệ , mẫu thân nhìn con út từ tốn dỗ ngọt :
- " Trạm nhi đương nhiên càng tài giỏi mới tầm này đã học thuộc rõ tam thư ngũ kinh , cũng đâu thua gì huynh trưởng con chứ ?" Tên nhóc lại bỏ bánh xuống quay mặt sang một bên , Lam Hoán vừa nhai bánh vừa nói :
- " Đệ đệ không muốn bị so sánh là ngang hàng với con về mọi mặt, tiểu đệ là độc nhất vô nhị a "
- " Hoán nhi con thật sự rất thấu hiểu tiểu đệ sau này con nhất định phải bảo vệ , chiếu cố , chăm sóc Trạm nhi , nó sống nội tâm yêu gét đều chôn sâu vào trong tâm khảm , không bao giờ nói , mẫu thân chỉ lo nó có uất ức gì cũng chỉ có thể chịu , có yêu thương ai cũng không dám thổ lộ , con nên để tâm giúp đệ đệ giải trình "
- " Vâng thưa mẫu thân , Hoán nhi sẽ bảo vệ tiểu đệ "
Lúc này tiểu Trạm ngân ngấn nước mắt , nó dường như không đồng ý , nhào vào lòng ca ca ôm chặt lắc lắc đầu , hiếm hoi nói vài chữ bập bè , nhưng những lời này Lam Hoán có tan thành cát bụi cũng không thể nào quên, tiểu đệ còn nhỏ như vậy lại có thể tuyên thệ :
- " Đệ... bảo vệ ca ..." Lam Hoán ôm đệ đệ thật chặt , mẫu thân cùng ôm hai bảo bối .
Hôm nay hai huynh đệ cùng đi vào rừng phía sau Cô Tô hái nấm để mang về làm súp bát cảo , hai thân một lớn một nhỏ hái đầy giỏ tre toàn nấm , nào là linh chi, đông cô , hạ trùng thảo ...
- " Trạm nhi , mẫu thân chắc hẳn rất thích ăn nấm , ca ca thấy người luôn thích nấu bất kì món nào có nấm "
Tiểu đệ ngốc như được khai sáng , nó vui lắm , chỉ chỉ tay
- " Ca ...hái nhiều .." Đệ đệ là thế , chẳng nói được bao nhiêu , thành quả đem về chắc đủ ăn cả tuần nếu nhiệt độ thời tiết không quá nóng .Nếu không nấm sẽ bị ẩm và hư mất , tiểu Trạm tay nhỏ dùng hết sức lực bê đồ giúp mẫu thân xong rồi chạy ra sau nhà muốn giặt giùm y phục của mẫu thân và ca ca , nhưng khổ một điều thời tiết đang vào đầu đông , hai bàn tay nhóc bị đông cứng nhưng môi nhỏ không hé một lời , nhóc không muốn làm phiền lòng ai a ...Lam Hoán nghe tiếng động , chợt nhớ đệ đệ vẫn chưa vào ngủ , bèn xuống giường tìm đệ đệ , ai ngờ y thấy thân hình nhỏ đang run rẩy vò từng góc trên y phục .
- " Trạm nhi , việc này đệ không nên làm ,xem tay đệ này , xưng đỏ cả lên , ai kêu đệ vậy hả ?"
Lam Hoán giọng vẫn nhẹ nhàng, y không muốn đệ đệ sợ , chính y cũng chẳng hiểu sao từ khi nhìn thấy đệ đệ chào đời ,tâm tình y trở nên ngọt ngào như mật , mỗi ngày không còn nhàm chán nữa .
Y thương đệ đệ nhỏ này vô cùng , chính xác là " đệ khống " , Lam Hoán xót xa ôm lấy đôi tay nhỏ xoa tới xoa lui đến khi nóng lên , nhẹ nhàng nhấc đệ đệ mang về phòng bỏ nó vào tấm chăn cừu cuốn tròn nó lại như bánh cuốn ôm cục bông vào lòng , đặt lên má tiểu đệ một nụ hôn nhẹ ...A a..a tiểu Trạm xấu hổ , ngượng ngùng rồi .
- " Ca ..." Nhóc chỉ ngại chứ rất muốn được ca ca sủng nịnh nha
- " Ngủ đi " Lại gật đầu
Những ngày tháng yên bình , hạnh phúc cứ thế trôi qua .Cho đến một hôm mẫu thân không còn nữa ... Cả thế giờ của hai đứa trẻ đến đây là kết thúc . Chỉ vì mẫu thân bị xem là tà ma ngoại đạo , là kẻ thù của Lam gia họ mãi không chấp nhận bà đến khi mất bài vị cũng không có , khi Lam Hoán , Lam Trạm vừa sinh ra đã bị tách khỏi lòng mẹ giao cho thúc phụ nuôi dạy , phụ thân bế quan không quan tâm sự đời , mẫu thân không được quyền chăm sóc ...
Rõ ràng là có phụ mẫu nhưng lại không thể có một gia đình êm ấm , hạnh phúc trọn vẹn như những đứa trẻ khác , bắt rời xa vòng tay của mẫu thân khi vừa chào đời thật sự là một tội ác .
Một bên bất lực đau xé lòng đến hai lần khi nhìn đứa con mình mang nặng chín tháng mười ngày bị mang đi , thật không thể hình dung nổi sự đau đớn thiệt thòi mà hai đứa nhỏ phải chịu , cái gì là chính ? Cái gì là tà ? Chia cắt tình mẫu tử lại xứng đáng với chữ " chính nghĩa " mãi mãi không ai có thể hiểu được nỗi khổ , khao khát tình yêu thương từ phụ mẫu của y và tiểu đệ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro