Bác Chiến (P2)
1 2 động tác tiếp theo nhanh chóng thoát quần của anh. Lúc này đã có thể biết được cậu định làm gì anh hoảng hốt
- " Vương Nhất Bác, em định làm gì, trả mọi thứ về vị trí cũ ngay, anh không đùa đâu đấy" - anh tức giận, bạn nhỏ này hiên ngang dám dùng vũ lực với anh lại dám thoát quần, bạn nhỏ muốn đánh mông trần sao.
- " Được, em sẽ để mọi thứ về vị trí cũ, khi xong việc anh không cần lo " - miệng cậu nói tay chân cũng làm, nhanh tay đóng hết cửa chính đến cửa sổ, rèm cửa cũng được kéo lại kĩ càng. Và rất nhanh sau đó roi được hạ xuống để anh không cần chờ đợi nữa
Chát.... Chát... Chát... Chát... Chát...
5 roi không báo trước rơi xuống mông nhỏ làm Tiêu Chiến đau không ít. Nhưng cũng chẳng thể la hét hay khóc lóc được. Anh đây là cần mặt mũi nha.
Chát... Chát... Chát... Chát... Chát...
.....chát.... Chát..... Chát..... Chát..... Chát....
Lại 10 roi nữa rơi xuống làm mông nhỏ chuyển từ trắng sang hồng rồi sang đỏ. Tiêu Chiến tay đã nắm thành quyền, mắt cũng hơi ủng đỏ rồi..
- " Đau, tiểu Bác em dừng lại trước đã"- anh đây đã hạ giọng rồi đấy.
- " Đánh đòn đưa nhiên đau. Đau để anh nhớ lần sau không tái phạm nữa. Giờ thì ngoan ngoãn đi" - bạn nhỏ lạnh lùng nói
Chát... Chat....chát...a.... Đau.. Dừng..... Lại..... Đi...... Chát... Chát.. ..chát..... đau mà....Chát.... Chát.......hức.. Chát.. Chát...hức.... a.... đau mà........ chát...... chát... Chát... A.... au... Mà... Chát...chát...hức... đau mà...
Tiêu Chiến khóc rồi, còn gạt ai chứ đau như vậy mà.... Bạn nhỏ à em là định lấy mạng anh đây sao đánh đau đến vậy....
Nhất Bác nhìn thấy anh khóc lại không nở xuống tay nữa, nhìn thấy cái mông trắng trắng tròn tròn lúc nãy giờ đã thay thế bằng màu đỏ đẹp mắt lại sưng to lên 1 vòng nhìn là biết rất đau rồi nên đành buông thước.
Bước đến xoa nhẹ trên mông anh đợi anh dễ chịu hơn 1 chút...
- " Tiêu Chiến à, em hi vọng không có lần sau nữa " - cậu nói với anh.
Anh thật sự rất đau nên cũng không muốn phản kháng nữa. Anh cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn nằm im cho tên nhóc này đánh chứ. Là cảm giác gì đây? Thật là.
Mãi chìm đắm trong cảm xúc hiện tại. Lại được cậu bôi thuốc chườm đá, anh lại quá mệt mỏi với lượng công việc hiện tại rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cậu cứ vậy mà ngắm anh say giấc. Còn cậu hỏi kia cậu vẫn chưa trả lời. Tiêu Chiến ngày mai em sẽ nói rõ em tại sao lại làm vậy. Em đợi anh chấp nhận...
-------------- hiện tại.........---------
Cái đau trên mông nhỏ lập tức kéo anh về với thực tại mà ngoan ngoãn bước đến ghế ăn cùng cậu. Cậu thấy anh như thế cũng rất hài lòng. Anh cứ ăn, cậu cứ ngắm nhìn như vậy lại hết 1 buổi trưa....
Ăn xong cậu lại đè anh xuống bôi thuốc, dù anh có kháng cự thế nào vẫn là thất bại, vẫn phải ngoan ngoan dâng mông thôi.
- " Tiêu Chiến, hôm qua anh có hỏi em vì sao phạt anh? Câu trả lời vì anh đáng bị như thế. Mông nhỏ hư này đã nhiều lần đươc bỏ qua nhưng anh vẫn thế nên ăn đau 1 lần cho nhớ đi" - đúng là Vương thiếu đòn mà..
- " Còn việc phạt anh như thế vì em thích, anh không phải trẻ con, nhưng với em anh là thỏ con chưa lớn nên cần dạy dỗ " - lưu manh nhất là đây.
- " Anh hơn em 6 tuổi là việc không thể thay đổi, nhưng lớn mà lại làm sai, có phải ăn đòn gấp đôi không? Em vẫn là nhẹ tay, nên cho anh nợ đấy "- tiểu Vương em là nhỏ hơn người ta mà, sao cứ như người ta nhỏ hơn em vậy chứ.
- " Được được, là anh sai, anh đáng phạt được chưa. Nhưng bạn nhỏ à, lần sau có thể đừng đánh được không? Đau lắm đó, anh cần mông để ngồi làm việc " - vẫn là cá trên thớt mà, biết điều vẫn hơn.
- " Còn có lần sau, em đem mông nhỏ đánh đến nát, cho anh chừa tội đấy " - tay nhấn nhẹ trên mông.
- " Được được, không dám, không dám có lần sau nữa. Đau anh " - Tiêu Chiến vẫn bộ dạng nghe lời.
Vương Nhất Bác sau khi bôi thuốc xong lại đỡ anh ngồi xuống bên cạnh còn cẩn thận lót 1 cái gối mềm dưới mông nhỏ để anh không bị đau. Ánh mât nghiêm túc nhìn anh
- " Tiêu Chiến còn 1 câu nói của anh, anh là anh trai em không thể như thế. Nhưng em thành thật xin lỗi em không thể xem anh như anh trai được" - nói rồi cậu chợt ngưng lại nhìn Tiêu Chiến một lúc lại lên tiếng
- " Em đã lỡ yêu anh rồi, anh chỉ có thể là bảo bối không thể là anh trai" - cậu nghiêm túc nhìn anh.
- " Nhất Bác, anh... anh... " - Tiêu Chiến không biết phải nói gì đây. Anh là có rung động với bạn nhỏ này nhưng đoạn tình cảm kia quá lớn, liệu anh có nhầm lẫn tình yêu và sự thay thế không?
- " Anh không cần trả lời ngay bây giờ, em sẽ đợi, đợi ngày anh đủ dũng cảm chấp nhận em, đợi anh mở lòng đón nhận em. Người đó của quá khứ đã chiếm giữ trái tim anh, em tin sẽ có 1 ngày anh tình nguyện khép lại mọi thứ ở 1 góc nào đó mà một lòng hướng đến em. Em sẽ đợi Tiêu Chiến"- cậu nghiêm túc nói với anh...
-" Tiểu Bác, cho anh thời gian"- Tiêu Chiến mắt hơi đỏ nhìn cậu như sợ điều gì đấy....
- " Được em đợi, anh không cần gấp. Thuốc em để ở đây, anh nhớ bôi đúng giờ, nhớ ăn uống đúng bữa. Em đi trước. " - cậu nói rồi cũng nhanh chóng bước đi để anh không thấy được 2 mắt cậu cũng đỏ hồng lên từ khi nào rồi....
Cậu nói cậu sẽ đợi, cũng sẽ cho anh thời gian chấp nhận. Cậu đã nói sẽ làm được, cậu tự nhủ với mình như thế.
Một câu nói làm tâm trạng 2 con người thay đổi, suy nghĩ liệu có cùng hướng đi. Có thể đi tiếp và giao nhau tại điểm dừng hạnh phúc hay là 2 đường thẳng song song mãi mãi không thể chung bước.
Từ ngày cậu thổ lộ cùng anh, mấy ngày hay thậm chí cả tuần sau đó cũng không thấy cái đuôi nhỏ mang tên Vương Nhất Bác nữa hay có thể nói Vương Nhất Bác mất tích
........
Kể từ hôm đó Vương Nhất Bác đúng thật là không làm phiền đến Tiêu Chiến thật, để anh có thời gian mà nghiêm suy nghĩ. Không thấy cái đuôi nhỏ kia liền cảm thấy trống trải, không ai nhắc anh ăn uống mỗi ngày, nghỉ ngơi đúng giờ. Hay chỉ đơn giản là làm anh vui vẻ vì những câu chuyện vu vơ nào đó. Anh nhớ cậu sao! Anh thật sự yêu cậu rồi sao hay chỉ là muốn cậu thay thế người đó. Là người thế thân hay tình yêu thực sự, anh mơ mơ hồ hồ trước suy nghĩ của bản thân.
Nhưng vài ngày qua đi, cậu bạn nhỏ kia vẫn chưa xuất hiện, lòng anh liền 1 cỗ khó chịu. Tại sao cậu lại không đến tìm anh nữa, tại sao cậu lại chơi trò mất tích. Hằng ngàn lí do được anh đưa ra tự trấn an mình.
Sau 2 tuần, Vương Nhất Bác chính thức mất tích, anh cũng ngộ ra 1 điều anh yêu cậu, anh cần cậu chứ không phải chỉ là sự ngộ nhận tình cảm kia. Anh muốn tìm cậu nhưng điện thoại lại liên lạc không được? Vậy làm sao tìm được bạn nhỏ này của anh đây?
Anh cứ vậy mà loay hoay khổ sở tìm cách liên lạc thì vô tình nhớ đến Vương Hạo Hiên, cậu ấy là anh trai của bạn nhỏ, có thể liên hệ thử nha.
-" Alo, Hạo Hiên em ..... " - Tiêu Chiến vẫn là không biết nên mở lời thế nào?
- " Là em đây, anh gọi đến có việc gì sao? " - Hạo Hiên không nghe Tiêu Chiến nói gì nữa, thì đành lên tiếng trước vậy.
- " Anh, anh có chuyện muốn nhờ em"- Tiêu Chiến nói 1 cách ngượng ngùng.
- " Được, anh nói đi....Em đang nghe đây " - Hạo Hiên nghe anh ngập ngừng vậy cũng hiểu anh muốn nói đến vấn đề gì, liên quan đến tiểu gia hoả kia đi.
- " Nhất Bác, làm cách nào liên hệ với bạn nhỏ đó, anh có chuyện cần nói" - Tiêu Chiến nói.
-" Vậy bình thường anh làm sao liên hệ nó " - Vương bắt bẻ lên tiếng.
- " Bình thường anh...anh... là điện thoại " - Tiêu - ngượng ngùng - Chiến nói.
-" Vậy giờ là liên lạc không được đúng không? Anh bao lâu rồi không cùng nó nói chuyện " - vẫn là Vương khó tính nha.
- " Anh.... là không liên lạc được mà...đã hơn 2 tuần...anh có chuyện muốn nói cùng bạn nhỏ này " - anh ủy khuất gì chứ.
-"Tiêu Chiến, anh yêu Nhất Bác thật hay thay thế nó vào vị trí Lam Trạm"- vẫn đi thẳng vào vấn đề hay hơn.
-" Anh cũng đã từng nghĩ đến, nhưng thời gian qua đã xác định là chân tình thực cảm, không phải nhầm lẫn, có thể cho biết cách liên hệ Nhất Bác được chưa, tiểu Hiên " - vẫn nên mèo nheo một tí nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro