Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bác Chiến (P1)

- " Bạn nhỏ Vương Nhất Bác, cậu có thể nghe lời bác sĩ không? " - Tiêu Chiến vẫn à cố gắng kiên nhẫn để nói chuyện cùng bạn Vương.

- " Tại sao tôi phải nghe anh. Tôi nói lại lần nữa tôi không phải bạn nhỏ của anh " - cậu nhìn bằng ánh mắt không thiện cảm cho mấy.

- " Thứ nhất, tôi là bác sĩ điều trị của cậu. Thứ 2 ,cậu là bạn nhỏ vì cậu nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Đúng là cậu không phải nhỏ của tôi, cậu là bạn nhỏ Hạo Hiên cùng ba mẹ cậu nha " - vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho sư tử nhỏ.

- " Anh biết anh trai tôi, anh là thỏ con mà anh trai tôi hay nhắc đến sao" - Nhất Bác nhớ từng nghe anh trai nhắc qua Tiên Chiến như 1 chú thỏ nhỏ của một người bạn nào đó của anh trai.

- " Cậu biết rồi thì tốt, nên nghe lời 1 chút đi " - vẫn là bảo bạn nhỏ nghe lời.

- " Tôi không muốn. Anh làm gì được tôi đây. " - thái độ này đúng là thiếu đòn đấy.

- " Cậu, tùy cậu vậy nếu không muốn đua xe nữa thì cứ việc " - Tiêu Chiến đành đe dọa vậy.

- " Anh đừng... đừng......có mà hù tôi"- cậu lắp bắp nói.

- " Cậu cứ việc thử đi. Sức khoẻ cậu không lo. Thì ai lo cho được đây. Bác sĩ cũng không nghe lời, cậu đây là chê mình sống lâu? " - biết được điểm yếu bạn nhỏ này ở đâu nên cứ vậy mà hù vậy.

- " Được rồi, tôi nghe anh là được chứ gì" - cậu đầu hàng rồi, bác sĩ mà cứ tin trước đi. Chứ đua xe là niềm đam mê không thể từ bỏ nha.

- " Cậu bây giờ ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi. Lát nữa sẽ có y tá đến truyền nước, tốt nhất cậu nên biết điều đi nhé " - anh vẫn là đe doạ bạn nhỏ.

- " Được, nhưng sao không phải là anh mà lại là người khác vậy " - cậu là không muốn người khác chạm vào mình nha.

Nhưng vẫn muốn anh là người chăm sóc cậu là vì sao đây chứ. Là do anh là bạn anh trai hay vì lí do nào khác.

- " Tôi là bác sĩ đó, còn rất nhiều việc phải làm, nên y tá sẽ phụ trách việc đó. Cậu không đồng ý sao bạn nhỏ Vương " - vẫn là trêu chọc cậu nhỏ.

- " Tôi không muốn người khác chạm đến tôi, anh đã chạm vào rồi phải chịu trách nhiệm đi " - đây là lưu manh sao. Bác sĩ khám bệnh thì phải chịu trách nhiệm sao, lí gì đây chứ ?.

- " Được được, tôi làm tôi làm, tôi sẽ có trách nhiệm với cậu được chứ ? " - anh nghĩ đây vẫn là bạn nhỏ cũng nên được cưng chiều vậy.

- " Là anh nói đấy nhé! Tiêu đại thiếu gia" - cậu nói với giọng gian manh lắm.

- " Được được tôi nói " - anh cười cười nhìn bạn nhỏ trước mặt.

-"Tiểu Tán cuối cùng em cũng đã có thể đến gần anh rồi. Đã rất cảm ơn tai nạn lần này đã giúp em có thể đến gần anh hơn bao giờ hết." - Vương Nhất Bác thầm nghĩ.

Nhất Bác đã từng gặp Tiêu Chiến trong 1 lần vô tình tại 1 giảng đường khi anh đang là giảng viên được mời đến buổi thuyết giảng, là sự động viên ngọt ngào năm đó đã lấy mất trái tim của chàng trai nhỏ này. Cuối cùng sau 2 năm đã tìm thấy chàng trai năm xưa mà mình từng say nắng. Tình cảm đó ngày càng lớn dần từng ngày. Mỗi ngày cậu đều theo chân anh đến từng nơi anh đến, ăn các món ăn mà ăn từng anh, cậu lại vô tình phát hiện về đoạn tình cảm đầy đau thương năm xưa, đoạn tình cảm anh trân quý nhưng không được đáp lại. Đoạn tình cảm đó cậu không thể để anh quên nhưng cậu đã tự hứa sẽ dùng tình cảm chân thành này để cùng anh bước tiếp quảng đường tiếp theo này.

Từng ngày từng ngày theo bước chân anh, từng thói quen của anh cậu đều rõ cả. Cậu biết anh lâu vậy mà anh lại không hề biết sự tồn tại này của cậu. Nhưng cậu khồng vì vậy mà từ bỏ, vì muốn bắt thỏ cậu phải có vườn cà rốt để dụ mà. Chỉ cần có lòng chắc hẳn sẽ bắt được người.

Anh với cậu cứ vậy mà ngày ngày bên nhau, 1 bác sĩ ôn nhu với 1 bệnh nhân lưu manh, không ít lần anh cảm thấy bất lực với bạn nhỏ này, nhưng vốn dĩ nguyên nhân cũng do bạn nhỏ cũng là lo cho anh thôi.

- " Bác sĩ Tiêu, đến giờ cơm rồi " - bạn nhỏ Vương rất tự nhiên mà ra vào phòng

- " Tiểu Bác à, em đến rồi sao. Ngồi đó đợi anh 1 lát. Anh còn bận việc " - Tiêu Chiến nói nhưng mặt cũng không ngẩng lên nhìn cậu.

- " Anh có thể ngưng 1 tí không, ăn trước đã " - Nhất Bác vẫn sợ dạ dày anh không tốt. Sáng đã bỏ bữa, trưa cũng muốn bỏ nốt vậy anh lấy gì nuôi lấy cơ thể mềm yếu này đây.

- " Được được, đợi anh 1 lát thôi mà, nhanh lắm " - Tiêu Chiến vẫn còn 1 vài hồ sơ bệnh án cần phải xem qua nên muốn làm nốt rồi ăn cơm vậy.

- " Bao lâu thì anh mới xong" - biết anh không thể lập tức buông tay, nên đành xuống nước thoả hiệp trước.

- " Nhanh lắm, hay em ăn trước đi. Không cần đợi " - Tiêu Chiến nói nhưng vẫn là không có 1s nhìn cậu.

- " Em đợi anh, anh có thể vì bệnh nhân như em mà bỏ ít thời gian không bác sĩ Tiêu " - Nhất Bác vẫn là không muốn chịu thua mà.

- " Em ở chỗ nào giống bệnh nhân đây, đau đầu, cảm mạo hay vết thương nhỏ em cũng là đến bệnh viện, là bệnh viện đó bạn nhỏ à! Không phải khu vui chơi của em đâu! " - anh nói nhưng cũng thầm thở dài.

Người bạn nhỏ này là có chấp niệm với bệnh viện sao? Cảm, ho, hay chỉ là hơi đau đầu chỉ cần uống thuốc là được, nhưng vẫn 1 2 đến bệnh viện là yêu cầu nhập viện, vì sao đây? Tiền không có chỗ tiêu sao? Hay vì nhà không có giường phải đến mượn giường bệnh viện đây? Đã nhiều lần anh hỏi cậu nhưng lần nào cũng là bộ mặt thiếu đòn đó trả lời

- " Em thích, anh cấm được sao? " - tiểu lưu manh trả lời, đã xem cái bệnh viện này như nhà mình thì cũng thôi đi. Lại lần nào đến cũng là chỉ định anh là bác sĩ điều trị. Định là phiền chết anh sao đây.

Mỗi ngày chỉ cần anh trực ca không có lịch phẫu thuật, thì tự nhiên anh sẽ có 1 cục bông trắng trắng nhỏ nhỏ đi theo anh. Bạn nhỏ à, anh cần làm việc không muốn thất nghiệp nha.

Tiểu Vương tong nhà ta hoá ra rất rảnh rỗi thì phải, suốt 1 ngày có thể theo Tiêu Chiến làm đuôi nhỏ của anh, việc công ty không cần lo đến, vì bạn nhỏ này rất thương anh trai nha sợ anh trai có thời gian rảnh rỗi để hẹn hò liền đẩy hết việc cho anh, còn mình bận đi săn thỏ về chuồng.

- " Tiêu thiếu gia à, anh là quên rồi trận đòn hôm trước, hay là nhẹ quá không đủ để anh nhớ đây nhỉ? Hay là phạt anh lần nữa để anh nhớ đến việc bỏ bữa" - đã nói nhẹ nhàng nhưng anh không muốn vậy thôi đành đe doạ anh vậy.

Tiêu Chiến nghe cậu nhắc đến chuyện đó hai má ửng hồng, cái mông nhỏ cũng dần nhắc anh trận đòn mới hôm qua, đúng là xấu hổ chết mất. Ai lại lớn hơn cậu tận 6 tuổi mà lại để bạn nhỏ này thoát quần đánh mông chứ. Nếu có trách chỉ có thể trách anh không mạnh bằng cậu thôi. Nhưng mông nhỏ vẫn còn đau đó, làm anh nhớ đến trận đòn xấu hổ ngày hôm qua....

---//------- hôm qua +----///

Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác gặp nhau quen nhau cũng 1 thời gian. Vương Nhất Bác vì thời gian gần đây chọn bệnh viện là nhà nên cũng kiêm luôn chức bảo mẫu của ai đó mà giám sát ăn uống.

Tiêu Chiến không có giờ làm ổn đinh, anh trực theo ca đã được sắp xếp sẵn, và lượng công việc cũng không thể báo trước được thời gian nên anh thường xuyên bỏ bữa. Chuyện này Nhất Bác đã nhiều lần nhắc nhở anh nhưng rồi đâu vẫn vào đấy.

Có lần cậu từng hù doạ anh nếu anh không ăn uống đàng hoàng hay bỏ bữa cậu sẽ phạt anh, vì anh là trẻ hư nên cần bị đánh để nhớ lỗi của mình.

Anh có nghe chứ, nhưng không để tâm lắm lời cậu nói. Anh cũng không quan tâm hình phạt kia là gì nên cứ vậy mà ậm ừ cho qua.

Nhất Bác dù đã cảnh báo anh rồi nhưng người kia vẫn là ngựa quen đường cũ, nhưng nhiều lần vẫn là không nở xuống tay, nên vẫn là la mắng 1 chút rồi lại cho qua vấn đề...

Nhưng hôm qua khi cậu bận việc phải về Vương Thị, trước khi đi cũng đã để sắn thức ăn sáng, cũng đã chuẩn bị đồ ăn trưa, dặn dò kĩ càng trước khi rời khỏi nhưng đến chiều khi quay lại vẫn như ban đầu. Anh vẫn vùi đầu vào đống hồ sơ bệnh án kia, nó giúp anh no sao. Nhưng mà sao gương mặt anh lại xanh đến vậy, mồ hôi cũng bắt đầu chảy nhiều trên trán, tay lại ôm chặt lấy bụng, lại là đau dạ dày sao? Thật đáng ăn đòn mà? Nghĩ là thế nhưng vẫn là bước đến lấy thuốc cho anh trước. Đúng là hiệu nghiệm tức thời, sau khi uống thuốc cơn đau gần như giảm bớt, lại ngoan ngoãn bước đến ăn phần cháo cậu vừa mang đến với tâm trạng không thoải mái của ai kia liền ban tặng cho anh ánh mắt sắc bén....

-" Tiêu Chiến, em đã nói anh phải ăn uống còn gì ? " - Vương lạnh lùng lên tiếng.

- " Là anh bận việc, nhưng em đến làm gì nữa vậy? " - anh ngạc nhiên nhìn cậu.

Cậu lại không nói gì chỉ im lặng quan sát anh và tìm thử trong phòng này có gì có thể phạt anh được không thôi.

-" Phạt anh " - sau khi đã thấy thước gỗ anh dùng để chặn giấy, còn cả dây buộc màn ở bên kia nên cậu nhanh chóng lên tiếng giải quyết.

- " Phạt gì chứ? Anh cũng không phải trẻ con. Hơn nữa anh lớn hơn em 6 tuổi đó, còn là anh trai em, em không thể làm được đâu? " - anh nhìn thấy trên tay cậu cầm 2 thứ gì rồi, phải lên tiếng trước vậy.

-" Em đã nói qua, đã từng cảnh cáo nhưng là anh luôn cho qua lời cảnh báo đó. Hậu quả hôm nay do anh gánh lấy. " - cậu nói rồi nhanh tay đè anh xuống ghế, lấy dây mà trói chặt tay chân anh, không thể nhúc nhích, cũng không thể trốn chạy hay phản kháng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro