Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bác Chiến (End-P4)

- " Em biết với quan hệ này, anh sẽ thấy khó chịu vì em chưa nói gì đã xác nhận quan hệ yêu đương, còn nghỉ đến đám cưới. Nhưng em yêu anh là thật, anh không yêu em, em sẽ không ép anh. Cũng sẽ không ràng buộc gì anh hết, chỉ hi vọng anh không ghét bỏ em. Chuyện em đã làm em chắc chắn sẽ không hối hận. Còn về Vương gia em sẽ tự lo liệu, không cần anh bận tâm đến. " - bạn nhỏ mắt gần như đỏ lên, là khóc sao khóc vì anh sao. Nhưng bạn nhỏ nói nhiều như vậy nhưng sao lọt vào tai anh có mỗi câu

- " Được, vậy anh không nói nữa, nếu em đã nói anh không cần bận tâm đến anh sẽ không nói đến nữa đâu"- anh quay lưng bước đi . Lại giận sao, tại sao nói nhiều đến vậy không nghe lọt tai chữ nào lại nghe câu nói đó lại nghĩ đi đâu đấy.

Cậu nắm lấy tay anh kéo lại, động đến vết thương mà kẽ nhăn mặt.

-" Anh đừng đi, em không cố ý mà " - ánh mắt đáng thương nhìn anh, làm anh cũng chẳng cứng rắn nổi nữa....

- " Em nghe nói hết được ko? " - vẫn là mềm lòng trước bạn nhỏ.

- " Em sẽ tôn trọng 1 quyết định của anh mà. Anh đừng lo mà, em sẽ không sao đâu. Sẽ ngoan ngoãn bên anh mà, sẽ không làm phiền anh đâu " - vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn.

- " Em nghe anh nói đây Vương Nhất Bác , anh cũng yêu em " - anh bình tĩnh nói

- " Được mà, em tôn trọng quyết định của anh mà, em không sao cả. Nhưng anh nói gì cơ.... " - vừa định nói tôn tring quyết định của anh, cơ mà anh nói gì cơ anh yêu cậu sao?

- " Anh yêu em thật sao? " - vẫn là nên hỏi lại để chắc thông tin nha.

- " Đúng, em thấy cơ hội đó có thể cho anh không. Cùng em bước tiếp trên tương lai. " - anh mỉm cười nhìn cậu.

- " Được mà, em cũng yêu anh mà. Yêu anh hơn chính mạng sống của mình nữa " - cậu chồm tới ôm lấy anh. Anh cũng không phản kháng gì vì sợ cậu động đến vết thương phần vì sợ cậu không tin tưởng tình cảm của anh mà bài xích hành động thân mật này.

- " Bây giờ em ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi được chưa, anh sẽ ở đây cùng em. Được không? " - vẫn là dỗ ngọt bạn nhỏ.

- " Anh à, nhưng đây là nhà của Hạo Hiên" - cậu cúi đầu nhìn chăn

- " Anh biết " - anh đưa nhiên hiểu ý bạn nhỏ nhà mình nhưng vẫn là muốn cậu tự mình nói ra.

-" Em không thể ở đây " - vẫn bộ dạng đáng thương đó. Cún con à em định bán manh cho ai đấy.

-" Tại sao? " - trêu chọc bạn nhỏ này là thú vui nha.

- " Anh không phải biết chuyện Vương gia rồi sao. Lại hỏi em câu đó " - gì vậy là giận sao. Vì anh hỏi khó hay muốn trốn tránh vấn đề.

- " Anh biết nhưng vẫn đợi em mở lời trước, anh muốn em tin tưởng anh, tin tưởng đoạn tình cảm này, có thể dựa vào anh những lúc khó khăn" - anh ôn nhu nói lên những gì lòng mình nghĩ.

- " Em đã rời khỏi Vương Gia. Baba cũng đã từ mặt em không thể ở lại đó cũng như Vương Thị nữa, cũng không thể ở đây vì đây vẫn là Vương gia " - cún nhỏ nói trong sự đáng thương ngập tràn.

- " Vậy em là người vô gia cư, không có việc làm, cần người nuôi sao? " - vẫn là trêu chọc để cậu vui hơn.

- " Có thể nói vậy, trước giờ em là ở Vương Thị, lương của Vương Thị em chưa từng nghĩ đến. Ăn ở Vương gia cũng là của cha mẹ cho. Nên hiện tại toàn bộ những gì em có đều thuộc Vương gia nên em là vô sản. Cái em có thể mang đi là họ Vương trong tên của em. Nhưng baba hình như cũng không đồng ý nữa rồi " - ánh mắt thể hiện sự buồn bã...

- " Được rồi, cún con.... Anh đưa em về nhà anh được không? Em không có việc làm có thể đến Tiêu gia làm việc, nếu em muốn đua xe anh có thể câu lạc bộ đua xe cho em. Nếu em không thể mang họ Vương có thể lấy họ anh. Nhưng Vương Gia em nhất định không được từ bỏ vì đó là gia đình em. Là ba mẹ em, Hạo Hiên là anh trai em. Em không cần lo lắng, bên em còn có anh, anh nhất định sẽ cùng em bước tới cùng, sự phản đối của ba mẹ là nhất thời nhưng tình cảm là cả đời. Anh tin với tình cảm chân thành của mình lại không thể thay đổi quan điểm của ba mẹ em, và sẽ đồng ý cho chuyện này của chúng ta. Anh hi vọng khi chúng ta kết hôn sẽ nhận được lời chúc phúc từ họ. Em không phải từ bỏ gia đình để đến bên anh vậy hạnh phúc này sẽ không còn trọn vẹn nữa hiểu không. Nhưng trước hết em ở đây đợi vết thương lành rồi anh đưa em về nhà được không? " - anh nói nhiều như vậy chỉ là muốn an tâm 1 chút vì bên cạnh vẫn có anh chiến đấu cùng cậu. Anh nắm chặt lấy tay cậu như khẳng định lời nói.

Lại nhẹ đỡ cậu nằm xuống rồi bản thân cũng nằm xuống cạnh cậu, vòng tay cậu rất rộng lại rất ấm bao trọn lấy anh như ôm lấy cả thế giới vào lòng mà an an ổn ổn say giấc. Mặc kệ ngày mai, mặc kệ sự phản đối của cha mẹ....sóng gió ngoài kia 1 mình cậu sẽ gánh hết sẽ không để anh chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa.

Cậu ôm trọn lấy anh vào lòng, hôn nhẹ lên trán anh sự ôn nhu ấm áp này lâu lắm rồi anh mới có thể cảm nhận được nên càng trân trọng nhiều hơn những giây phút bên nhau...

Cậu đã tự nói với lòng nếu như Vương gia đã thật sự không cần cậu, cậu cũng chẳng muốn quay về nơi đã từng gọi là nhà đó nữa. Còn nếu như gia đình anh phản đối cậu sẽ dắt anh đi trốn vậy....đến nơi chỉ có anh và cậu mà thôi......

Thế giới này cậu chỉ cần anh.... Ôm anh trong lòng như đang ôm cả thế giới vậy đã đủ mãn nguyện rồi.....

Gấu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro