Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C123. Khắc khẩu

Yên Lam nhìn ô tô của Vương Mậu Đức đi, một lúc sau liền sửng sốt, nhớ tới chuyện về nhà.

Xoay người lại, Yên lam bị bóng đen phía sau làm cho hoảng sợ, "Thế Phong, là anh sao?

Sao anh không lên tiếng, làm em giật cả mình." Yên Lam hờn dỗi nói.

Cận Thế Phong không hề để ý đến thái độ của Yên Lam, tức giận nói: "Sao hả? người đã đi rồi, em còn luyến tiếc sao? Em và Vương Mậu Đức tại sao lại đi với nhau, anh không phải đã nói về sau em không cần gặp lại hắn ta sao? Em vì sao không nghe lời anh! Còn nữa, hôm nay sao em lại về sớm như vậy, cả điện thoại cũng tắt máy, em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu lần không? Kết quả thì sao chứ, em lại ở cùng với người đàn ông khác! Trong lòng em nghĩ gì vậy!?"Cận Thế Phong càng nói càng kích động.

"Anh lo lắng cho em như vậy! Mà em thì sao chứ! Ra ngoài cùng người đàn ông khác hẹn hò!" Hắn phẫn nộ đến không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả sự tức giận này.

"Em không có ở bên ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, em chỉ tình cờ gặp anh Mậu Đức thôi, anh đừng nói quá lên như thế!" Yên Lam kích động nói: "Bọn em chỉ vô tình gặp nhau thôi, không phải như anh tưởng tượng đâu!"

"Vô tình gặp nhau sao?" Cận Thế Phong rõ ràng không tin, khí thế bức người nói: "Nếu là vô tình gặp thìu sao em lại tan sở sớm như vậy? Giải thích đi chứ, vì sao?"

"Em, bởi vì, bởi vì....." Yên Lam chần chừ, rốt cuộc nàng có nên nói ra cuộc điện thoại với Triệu Ngọc Văn không? Nói như thế nào đây...Yên Lam cau mày, nội tâm giằng xé, nhưng lại làm cho Cận Thế Phong hiểu nhầm .

"Bởi vì sao? Như thế nào? Không tìm được lí do gì sao?" Cận Thế Phong trào phúng mở miệng nói, "Em còn muốn kiếm cớ gì để lừa gạt anh?"

"Anh không tin em...." Yên Lam cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có gắng tìm lại giọng nói của chính mình, mà nó chính là ở dưới ngực làm nàng cơ hồ như không thể chịu được, Cận Thế Phong, sao anh có thể không tin em?

Hắn lừa gạt nàng, bây giờ còn nghi ngờ nàng, hai người bọn họ tin tưởng nhau khó đến vậy sao? Yên Lam khổ sở nói, "Hai người chung sống cùng nhau, căn bản là phải tin tưởng lẫn nhau, thế nhưng anh lại không tin em? Em đã nói rồi, em và Vương Mậu Đức đều không xảy ra chuyện gì cả!"

"Vậy sao?" Cận Thế Phong nói. "Vì sao hắn lại đưa em về tận nhà? Hôm nay tan sở sớm như vậy là để đi gặp hắn sao?"

Cận Thế Phong hai mắt đều là lửa giận, gân xanh trên trán hiện lên, "Anh đã nói với em không dưới một lần, em không được đi gặp Vương Mậu Đức, nhưng em lại coi lời anh nói như gió thổi bên tai, vụng trộm cùng hắn ở ngoài gặp nhau, bây giờ lại nói mình trong sạch?

Em muốn anh phải tin như thế nào đây?"

Yên Lam nắm chặt tay, nước mắt không ngừng chảy xuống .

Không tin? Là vì Triệu Ngọc Văn sao? Có phải hắn cùng với Triệu Ngọc Văn hợp sức lại bức nàng, muốn để nàng tự động rời khỏi hắn? Nàng quật cường lau nước mắt trên mặt, đem những giọt nước mắt kia giấu vào trong lòng.

"Anh không tin em sao? Còn anh ? Anh không lừa gạt em sao? Anh cũng giấu em đi gặp Triệu Ngọc Văn đấy thôi, anh vẫn còn thích cô ta phải không?"

"Em cố tình muốn gây sự hay sao? Làm sao anh có thể thích cô ta được chứ?" Cận Thế Phong ánh nắt kì lạ nhìn Yên Lam.

"Anh còn nói như thế được sao, rõ ràng gần đây đã đi gặp Triệu Ngọc Văn, vì sao không dám thừa nhận, anh có thể đi gặp Triệu Ngọc Văn thì sao em lại không thể đi gặp Vương Mậu Đức chứ!" Yên Lam nói liền một hơi.

"Đủ rồi, em đừng có mà kiếm cớ nữa!" Cận Thế Phong không vui nói.

"Nếu anh đã nhất định cho rằng mọi chuyện như vậy thì em cũng không còn gì để nói nữa!"

Yên Lam cực lực khắc chế nội tâm kích động, giọng nàng tuy lạnh băng nhưng cũng có phần run rẩy, "Anh muốn như thế nào ?"

"Chúng ta đã như vậy thì không thể ở cùng một chỗ nữa rồi, em sẽ lập tức rời khỏi đây, anh không cần lo lắng em làm chướng ngại của anh với Triệu Ngọc Văn nữa, đã không còn ai ngăn cản hai người, anh vừa lòng rồi chứ?"

Yên lam nói xong những lời này, đã muốn hướng tới cửa đi ra, mà Cận Thiéu Phong nhanh hơn, bước tới kéo tay Yên Lam lại, đem nàng áp chế ở cạnh cửa.

"Em muốn đi sao?" Cận Thế Phong điên cuồng nói, "Mơ tưởng!"

Yên Lam giãy giụa, nước mắt cũng không khắc chế được mà rơi xuống, hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây? Nàng không phải đã tự rời đi sao? Bất đắc dĩ thể lực giữa hai người không cân xứng, làm Yên Lam căn bản không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Cận Thế Phong.

"Buông! Buông em ra!" Yên Lam kịch liệt nói, "Anh không tin em, hiện tại cũng đã thừa nhận mục đích của mình, anh có thể trở về tìm Triệu Ngọc Văn, hay tìm người phụ nữ khác, sao còn lôi kéo em ?"

"Đây chính là toan tính của em sao? Nói xấu anh, sau đó làm cho quan hệ của em và Vương Mậu Đức trở nên hợp lí, bởi vì anh cùng người đàn bà của hắn câu kết, cho nên hắn cùng với người đàn bà của anh có quan hệ?"

Cận Thế Phong giọng trầm thấp, chất chứa lửa giận cuồng bạo, "Đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì, nói cho em biết chuyện đó là không thể, em là do anh mua, giữa chúng ta từng có hợp đồng, cho nên em không thể rời đi! Em vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh anh!"

"Đây chính là toan tính của em sao? Nói xấu anh, sau đó làm cho quan hệ của em và Vương Mậu Đức trở nên hợp lí, bởi vì anh cùng người đàn bà của hắn câu kết, cho nên hắn cùng với người đàn bà của anh có quan hệ?"

Cận Thế Phong giọng trầm thấp, chất chứa lửa giận cuồng bạo, "Đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì, nói cho em biết chuyện đó là không thể, em là do anh mua, giữa chúng ta từng có hợp đồng, cho nên em không thể rời đi! Em vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh anh!"

Yên Lam cũng tức giận, "Anh mơ tưởng!" Nàng nói cao ngạo mà khinh thường nhìn về phía Cận Thế Phong, "Anh không có quyền làm như thế, chúng ta chỉ là ký một hợp đồng mà thôi, anh không có quyền giữ em cả đời bên cạnh anh. Chỉ là một năm, một năm mà thôi, anh nhớ cho rõ!"

"Chết tiệt! Em khẩn cấp muốn rời khỏi anh là để đến bên Vương Mậu Đức có đúng không?

Chẳng lẽ em cùng Triệu Ngọc Văn kia đều giống nhau sao? Tên Vương Mậu Đức kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Vì sao các người cuối cùng đều chọn hắn ta?" Cận Thế Phong mất kiềm chế nói, giờ phút này hắn chỉ muốn tìm người đến đánh một trận để phát tiết.

Hai tay của hắn bắt lấy bả vai của Yên Lam, cố nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người. Đáng chết! Hắn mới là người nên tức giận, không phải sao? Vì sao ngược lại là nàng lại tức giận như vậy? Giống như mình mới là kẻ tội ác tày trời vậy?

"Cho dù em muốn đi tìm Vương Mậu Đức thì anh cũng không có quyền can thiệp, em có quyền tự do thân thể, không phải sao?" Yên Lam hơi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ánh lệ, "Chúng ta lúc kí hợp đồng chính là nói làm người đàn bà của anh một năm, cũng không có điều khoản em không thể đi tìm người đàn ông khác! Cho nên, em hiện tại muốn đi tìm ai cũng đều không liên quan đến anh!"

Cận Thế Phong sắc mặt xanh mét, càng dùng sức trên tay, ngón tay gần như muốn khảm tiến vào bả vai của Yên Lam, đau đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, nhưng nàng vẫn quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Không ngần ngại nhìn chằm chằm vào Cận Thế Phong, lửa trong mắt có thể cùng Cận Thế Phong thiêu đốt.

"Không liên quan đến anh phải không? Anh không có quyền can thiệp vào chuỵện của em sao? Nhưng mà cám ơn em đã nhắc nhở" Cận Thế Phong cắn chặt hàm răng vui vẻ nói "Vì chúng ta còn một năm hợp đồng, chỉ cần chưa hết một năm, em vẫn là của anh, cho nên anh không cho phép em rời đi, ít nhất thì hiện tại em cũng không thể rời đi!"

Không chờ Yên Lam nói lại, Cận Thế Phong lập tức phủ môi hắn lên nàng, thô bạo cưỡng chế nàng.

Kinh ngạc với động tác của Cận Thế Phong, Yên Lam nhất thời không có phản ứng, chỉ là để hắn dùng động tác thô lỗ đối đãi nàng.

Hắn hôn nàng một cách thô bạo, không có một chút nhu tình, có chăng cũng chỉ là đòi lấy, cuồng nộ phát tiết cùng trả thù.

Một chút cảm giác đau đớn làm ý thức của Yên Lam dần dần khôi phục, nàng từ chối, đưa tay lên đánh vào ngực Cận Thế Phong, tuyệt vọng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn.

Nhưng mà chỉ dựa vào sức của nàng căn bẳn là không có cách chống lại Cận Thế Phong.

Hơn nữa, Yên Lam còn ý thức được, chính mình cứ việc kháng cự hắn, nhưng thân thể của nàng cũng sẽ không nghe theo.

Rõ ràng hai người đã trở nên như vậy, rõ ràng biết Cận Thế Phong Vẫn còn yêu Triệu Ngọc Văn, nhưng mà Yên Lam phát hiên chính mình vẫn còn yêu Cận Thế Phong, vẫn là thuỷ chung không thể hận hắn.

"Cận Thế Phong, anh đã không còn yêu em, em xin anh, buông tha cho em được không? Em xin anh đấy, đừng làm em đau khổ thêm nữa!" Nước mắt của nàng tuyệt vọng chảy xuống.

Yên Lam giãy giụa, Cận Thế Phong đồng thời cũng đột nhiên buông nàng ra. Mất thăng bằng làm Yên Lam suýt nữa ngã lăn trên đất.

"Hợp đồng mà chúng ta đã ký có thời hạn là một năm, anh tuyệt đối sẽ không cho em rời đi!

Em có thể để Vương Mậu Đức đợi mà! Dù sao thời gian một năm cũng không dài!" Cận Thế Phong lạnh lùng nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại.

Yên Lam thân thể xụi lơ ở trong phòng, mắt đẫm lệ. nàng cười bi ai, bao nhiêu hi vọng đều bị tiếng đóng cửa chói tai này đập vụn. Cận Thế Phong đến tột cùng cũng không yêu nàng!.

Lại nghĩ đến lời nói của Triệu Ngọc Văn lúc chiều trong điện thoại, "Thế Phong đã biết lúc ấy tôi ở cùng với Vương Mâu Đức là hiểu lầm, là bất đắc dĩ, tôi đã cùng anh ấy giải thích rõ ràng, anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi. Cô chẳng qua chỉ là thế thân cho tôi mà thôi, cô có quyền gì mà ở bên anh ấy chứ? Người anh ấy yêu là tôi chứ không phải cô, là tôi!"

Người anh ấy yêu là tôi, yêu tôi......Lời nói của Triệu Ngọc Văn vẫn không ngừng lởn vởn bên tai Yên Lam, hơn nữa hành vi vừa nãy của Cận Thế Phong cũng làm cho Yên Lam càng thêm thanh tỉnh, Cận Thế Phong không hề yêu nàng.

Nàng còn nhớ rõ trên bức ảnh kia, Cận Thế Phong thoạt nhìn rất hạnh phúc. Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, hắn cũng chưa từng cười một cách vui vẻ như vậy.

Nàng chẳng qua chỉ là hắn mất tiền mua về thôi, hắn căn bản chính là xem nàng như một thế thân.

Chính là, Cận Thế Phong nếu không muốn nàng nữa thì có thể nói thẳng ra, sao hắn lại phải dùng phương pháp như vậy? Đầu tiên là lừa gạt nàng, sau đó lại đổ tội cho nàng, cuối cùng thì để nàng lại với thương tích đầy mình.

Nhưng vì sao ra nông nỗi này mà nàng vẫn không thể hận hắn, vẫn không thể ngăn được mình yêu hắn, trời ạ! Nàng thật sự là bất trị! Vì sao? Đến tột cùng là vì sao?

Yên Lam đem mặt chôn trong tay, cuộn mình ở góc tường, không kiềm chế được gào lên khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro