Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123: phiên ngoại 8

Hai tiểu bánh bao ngồi ngay ngắn, vừa gặm táo vừa nhìn bạn nữ nhân có thai.

  "Sao thế?" Liễu Hân Linh ôm cái bụng lớn đã ba tháng, cẩn thận ngồi trên giường gạch, sau đó cười cười với hai tiểu bánh bao đáng yêu đang nhìn mình.

  Nhị Bảo im lặng gặm táo không nói gì.

  Đại Bảo cười sáng lạn, chỉ về phía bụng nàng nói: "Nương, thịt thịt ~~"

  "..." Liễu Hân Linh bối rối một chút, sửa chữa quan niệm của tiểu bánh bao, "Đây không phải thịt thịt mà là tiểu Bảo Bảo, có thể là đệ đệ hoặc là muội muội của Đại Đại. À! Đại Đại và Nhị Nhị muốn có đệ đệ hay muội muội?"

  "Muội muội?" Tiểu bánh bao chỉ vào Nhị Bảo.

  "Không đúng, là muội muội khác, trong bụng của nương có tiểu bảo bảo." Liễu Hân Linh kiên nhẫn giải thích.

  Hai tiểu bánh bao suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: "Muốn đệ đệ!"

  "Ồ! Vì sao thế?" Liễu Hân Linh ngạc nhiên nhìn hai huynh muội nhất trí.

  "Muội muội ~~" Đại Bảo chỉ vào Nhị Bảo sau đó cười sung sướng với nàng.

  Liễu Hân Linh hiểu ý tiểu bánh bao, bé đã có muội muội rồi nên muốn đệ đệ. Sao đó, nàng lại hỏi Nhị Bảo, "Còn Nhị Nhị thì sao? Sao lại muốn đệ đệ?"

  Tiểu bánh bao cố gắng suy nghĩ một lát mới nói: "Dễ bắt nạt ~~"

  "..."

  Được rồi, các tiểu gia hỏa đều đến từ hỏa tinh, người lớn không thể hiểu nổi suy nghĩ của chúng.

  Lúc mẫu tử ba người đang thương lượng xem muốn đệ đệ hay muội muội thì Sở Khiếu Thiên trở về.

  Ngày xuân tiết trời se lạnh, bên ngoài liên tục có mưa xuân, khi Sở Khiếu Thiên đi vào, trên tóc và y phục đều mang theo hơi nước lạnh buốt. Hai cục cưng nhìn thấy hắn thì bổ nhào qua, làm nam nhân sợ hãi liên tiếp lùi về sau, sau đó thấy các tiểu bánh bao lộ ra vẻ tủi thân, hắn mới nhanh chóng nói: "Trên người cha đang ướt, rất lạnh, để cha đi thay y phục rồi ôm các con được không?"

  Các tiểu bánh bao ấm ức gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người bổ nhào lên người Liễu Hân Linh, hành động này làm cho đám nha hoàn mama hầu hạ bên cạnh giật mình thon thót, cho tới khi bạn nữ nhân mang thai có bề ngoài vô cùng yếu duối dịu dàng đưa tay đỡ lấy hai tiêu bánh bao, để các bé không nhào đến bụng mình, thì các nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

  Khi Sở Khiếu Thiên thay y phục sạch sẽ trở lại, hai tiểu bánh bao liền phóng xuống bổ nhào vào lòng hắn. Hắn vui vẻ hớn hở ôm lấy hai tiểu bánh bao, sau đó ngồi xuống bên cạnh Liễu Hân Linh, hôn lên mặt nàng một cái, đồng thời cũng hôn lên gương mặt non mềm của hai tiểu bánh bao, sau khi các tiểu bánh bao cũng chu môi hôn lại, hắn mới bắt đầu hỏi thăm tình hình sức khỏe của nàng theo thông lệ.

  Liễu Hân Linh để cho hai tiểu bánh bao ngồi trên giường gạch được trải thảm lông chơi, tiếp theo mới đưa chén trà nóng cho hắn, "Hôm nay chàng lại đi ngõ Tam Thanh hả?" Thấy hắn gật đầu, trong lòng Liễu Hân Linh thở dài, "Khiếu Thiên, mang thai mấy cục cưng là do ông trời quyết định, sinh ra sẽ biết, bây giờ biết thì cũng không làm được gì." Nếu nhiều hơn một đứa cũng không thể lấy ra liền được, vì thế đừng làm khổ mình nữa.

  Từ tháng mười hai năm trước khi biết nàng có thai, Sở Khiếu Thiên bắt đầu có chút kỳ lạ rồi, hắn kiên quyết nhận định lần mang thai này của nàng là thai đơn mới được, thể hiện tính cách cố tình gây sự của hắn một lần nữa -- Lúc hắn cố tình gây sự hết lần này tới lần khác đặc biệt hung thần ác sát, làm cho người khác không thể nào tiếp nhận nổi, nhưng hắn không có chút tự giác nào là mình cố tình gây sự, ngược lại hắn còn tỏ ra vẻ mình vô cùng chính nghĩa...Orz. Gần đây Quý Uyên Từ không chịu nổi hắn nữa nên dụ dỗ hắn đi ngõ Tam Thanh tìm Diêm tiên sinh gì đó, nghe nói Diêm tiên sinh này chính là người lúc trước Sở Khiếu Thiên chỉ cần viết chữ bát (八) là đã đoán ra được thai đầu của nàng mang long phượng thai. Có điều, lúc Sở Khiếu Thiên đi tìm, ông ấy lại không có ở đây, nghe hàng láng giềng nói hình như ông ấy đi vân du rồi, cũng không biết đi nơi nào, mấy tháng nay Sở Khiếu Thiên thường xuyên sai người tới ngõ Tam Thanh xem Diêm tiên sinh đã về chưa, không ngừng kiên trì cho tới bây giờ.

  "Không sao đâu, xem một chút cho yên tâm thôi." Sở Khiếu Thiên cho rằng nàng lo lắng nên còn an ủi ngược lại nàng.

  Khóe môi Liễu Hân Linh giật giật, nàng nói tiếp: "Không phải Quý thái y đã nói rồi sao, sức khỏe của thiếp bồi dưỡng không tệ, tốt hơn so với trước kia rất nhiều, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Huống hồ đây là lần mang thai thứ hai, không nguy hiểm như mang thai lần đầu, trong lòng thiếp đã có sự chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì mà...."

  "Nhưng ta cảm thấy Quý Uyên Từ không đáng tin, không thể tin được." Sở Khiếu Thiên hít một hơi, sau đó hơi giận dữ nói với nàng: "Nàng xem mấy lời y nói có ra làm sao không, cái gì mà nữ nhân sinh con thuận lợi giống như đi tiểu vậy, muốn ra là ra ngay...Ách, Linh nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ lặp lại lời Quý Uyên Từ thôi, tên kia chính là thô tục như vậy, không giống người văn nhã như chúng ta, ngay cả loại lời này cũng nói được."

  "..."

  Liễu Hân Linh kiềm chế lắm mới không nổi bão, hai nam nhân này có thể ngốc thêm chút nữa không? Cái gì là muốn ra là ra ngay, tưởng là tử cung thông với bàng quang chắc? Cũng không phải BL sinh con !!!

  Sở Khiếu Thiên biết mình lỡ lời nên cười nịnh nọt nhìn nàng, dáng vẻ kia giống như trung khuyển đang mong đợi chủ nhân vuốt ve. Liễu Hân Linh lại thở dài, nàng đưa tay sờ sờ đầu hắn thì thấy hai mắt nam nhân sáng lấp lánh, nếu có đuôi chắc đã ngoắc ngoắc luôn rồi.

  Sở Khiếu Thiên rất am hiểu câu "Được một tấc lại muốn tiến một thước", thấy thái độ nàng mềm xuống, hắn lập tức bế nàng đặt lên đùi mình, hai bàn tay dịu dàng khoát lên bụng nàng, "Linh nhi, khi ta nhìn thấy nàng sinh Đại Bảo và Nhị Bảo khổ sở như thế, trong lòng ta rất sợ hãi. Ta vốn đã uống thuốc tránh thai của Quý Uyên Từ điều chế, nhưng không ngờ mới ba năm mà đã mất tác dụng rồi, lúc biết nàng mang thai, ta đi hỏi y, y còn hùng hồn biện hộ cho mình, nói là tất cả thuốc trên thế gian này đều có hạn sử dụng, hết hạn sử dụng đương nhiên sẽ có thai..." Nói đến đây, bạn thế tử gia hận đến nghiến răng nghiến lợi.

  "Cái gì? Thuốc tránh thai?" Hai mắt Liễu Hân Linh trừng thật to, nghe thấy những lời vừa rồi nàng trợn mắt há hốc mồm. Nam nhân này thế mà đi uống thuốc tránh thai? Liễu Hân Linh cảm thấy thế giới này quá huyền huyễn rồi, nam nhân bình thường sao lại đi uống thuốc tránh thai chứ?

  "Đúng, đúng vậy đó." Sở Khiếu Thiên hơi chột dạ một lát, sau đó lại hùng hồn nói: "Nàng cực khổ như vậy, đương nhiên ta không muốn để nàng chịu khổ nữa, thế nên lúc nàng sinh Đại Bảo và Nhị Bảo ta đã nhờ Quý Uyên Từ điều chế thuốc tránh thai...Có điều bây giờ mang thai, dĩ nhiên ta cũng không thể để nàng mất con, ta chỉ hơi lo lắng không biết bên trong lại có hai cục cưng hay không, khi sinh nàng lại chịu khổ..."

  Liễu Hân Linh im lặng lắng nghe, cuối cùng nàng nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi nên cầm khăn lau cho hắn, thấy hắn vì hành động của nàng mà hồi máu khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thái độ kiêu ngạo không chịu nổi, không có gì là chột dạ cả, nàng đành thở dài lần nữa.

  Đời này có thể nàng đã thua trong tay nam nhân này rồi.

  Nam nhân này vừa ngốc nghếch vừa ngang ngược vừa thô bạo, lại thêm không nói lý, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, nhưng hắn yêu nàng, quan tâm nàng, lo lắng cho nàng hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

  Cho nên vĩnh viễn nàng không thể nào nổi giận với hắn được.

  "Yên tâm đi, thiếp không sao đâu." Liễu Hân Linh ngửa mặt cọ cọ lên cầm hắn một cái.

  Sở Khiếu Thiên cười cười, nâng mặt nàng lên, đồng thời hắn cũng cúi xuống cọ cọ.

  ***

  Lúc Liễu Hân Linh mang thai được năm tháng, bụng nàng đã lớn như quả cầu hơi.

  Mỗi lần hai tiểu bánh bao nhìn thấy bụng của nàng đều ngạc nhiên không thôi, thậm chí ngay cả Nhị Bảo yêu ngủ nhất cũng không ngủ nữa, lúc nào cũng đi theo sau lưng nàng, dùng bàn tay nhỏ sờ sờ bụng nàng, sau đó cười với nàng kêu "Đệ đệ".

  Sau khi Sở Khiếu Thiên nghe được, nên mỗi lúc về phủ đều nhân cơ hội dạy bảo tiểu bánh bao, "Tiểu đệ đệ là để tỷ tỷ yêu thương chứ không phải để ức hiếp, vì vậy sau này Nhị Nhị đừng bắt nạt đệ đệ, biết chưa?"

  "Dạ biết, không bắt nạt, yêu thương đệ đệ ~~~" Lúc này Nhị Bảo cười đến đặc biệt sáng lạn.

  Mỗi khi nhìn thấy Liễu Hân Linh đều im lặng quay chỗ khác, miễn cho nàng không kiềm chế nổi đánh một quyền qua.

  Tháng ba cây cỏ tươi tốt, ánh nắng rực rỡ, hoa bay đầu trời.

  Quý Uyên Từ lại đến châm cứu cho An Dương vương theo thông lệ, sau lưng vẫn có một nữ tử ôm kiếm như lúc trước, bây giờ hình ảnh này đã trở thành một cảnh sắc trong kinh thành, thế gia vọng tộc và các đại thần đều biết, Quý Uyên Từ vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà chống đối với hoàng thượng, khiến hoàng thượng tức giận thiếu chút nữa hộc máu không dậy nổi, cuối cùng không biết hai người thỏa thuận hiệp nghị gì, tuy hoàng đế ngấm ngầm thừa nhận sự tồn tại của nữ nhân này nhưng rõ ràng không chào đón, ông luôn tìm cách chia rẽ bọn họ đấy. Mặc dù thái độ của hoàng đế đối với Quý Uyên Từ hơi mờ ám, nhưng những chuyện của hoàng thất, mọi người đón mò sau lưng một chút, người bên ngoài ngầm hiểu nhau là được rồi.

  Đám người kia vốn chỉ hơi kính nể bạn thái y nho nhỏ mà lại có cam đảm vì một nữ nhân mà chống đối với hoàng đế, nhưng mà sau khi nữ nhân này xuất hiện, bạn thái y đã giảm bớt một số việc làm không đáng tin cậy, mọi người mới nhìn cô nương "A Nhược" này với một ánh mắt khác, cho đến khi bọn họ cảm nhận được những điều tốt mà nữ nhân này mang lại, nhiều đại thần trong kinh suýt chút nữa không chịu được cùng ký tên dâng tấu cho hoàng đế, mong ông đừng làm khó nữa mà hãy tác thành cho hai người kia đi, bây giờ Quý thái y rất ngoan ngoãn rồi, không làm mấy chuyện không đáng tin nữa, thật sự nàng ấy đã tạo phúc cho nhân gian, tạo phúc cho muôn dân trăm họ chúng ta...

  Sau khi Quý Uyên Từ châm cứu cho An Dương vương xong, y lại dẫn A Nhược đến Lãm Tâm viện bắt mạch cho bạn nữ nhân có thai.

  Thấy bọn họ đến, hai tiểu bánh bao đều rất vui, sau khi hai tiểu bánh bao gọi Quý Uyên Từ một tiếng "thúc thúc" xong lại quay sang A Nhược gọi một tiếng "Nhược di", tiếp theo tiểu bánh bao Đại Bảo nhắm mắt lao tới người A Nhược như một con bọ nhỏ.

  A Nhược xuất thân từ du hiệp đương nhiên không để cho tiểu đậu đinh tay chân ngắn ngủn lao tới, thế là mỗi lần tiểu bánh bao lao tới là A Nhược lại lách người sang một bên, sau đó nhìn thấy tiểu bánh bao sắp lao đầu vào tường tạo ra một lỗ hổng hình người, An Nhược giơ chuôi kiếm ra trực tiếp câu lấy cổ áo tiểu bánh bao, tránh cho bé làm đổ tường.

  Lúc tiểu bánh bao hoàn toàn bị treo lên không trung, bé chẳng những không sợ hãi mà còn đặc biệt hưng phấn, nhìn về phía A Nhược kêu lên: "Nhược di, cao cao, cao cao ~~"

  Thanh kiếm trong tay A Nhược run lên, tiểu bánh bao thoát khỏi mũi kiếm, giống như quả cầu tung lên, tiếp theo A Nhược đưa tay bắt được, đặt bé xuống mặt đất.

  Đối với một màn này, lần đầu nhìn thấy Liễu Hân Linh cũng sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập, nhưng bây giờ nàng rất bình tĩnh, xem như không thấy vươn tay ra cho Quý Uyên Từ bắt mạch, để mặc A Nhược võ nghệ cao cường đối phó với hai tiểu bánh bao.

  Nhị Bảo là một đứa bé lười biếng, tuy lười biếng nhưng bé vẫn có tính hiếu kỳ đặc thù của trẻ con, vì thế mỗi khi thấy ca ca và A Nhược giống như đang chơi trốn tìm với nhau, bé sẽ ôm vẻ mặt im lặng ngồi bên cạnh quan sát, cho đến khi bé bị ca ca không cẩn thận đụng trúng, tiếp theo được A Nhược phi thân đến cứu, vì vậy Nhị Bảo rất nhớ nhung vòng ôm ấm áp của nàng ấy, mỗi khi thấy A Nhược bé sẽ muốn A Nhược ôm mình trước, sau đó hạnh phúc vùi vào vòng ôm ấm áp của A Nhược ngủ mất.

  "Sở tẩu, Sở huynh đâu?" Quý Uyên Từ bắt mạch xong, y bắt đầu vừa kiểm tra sức khỏe cho hai cục cưng vừa hỏi.

  "Chắc là đi ngõ Tam Thanh rồi." Liễu Hân Linh vừa uống trà thảo dược Quý Uyên Từ điều chế vừa trả lời.

  Bời vì hai cục cưng đang bị Quý Uyên Từ giày vò, nên A Nhược cũng ôm kiếm đứng bên cạnh quan sát, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ.

  Đang nói thì bên ngoài có tiếng động, Sở Khiếu Thiên bước vào, dáng vẻ hấp ta hấp tấp, thấy mấy người trong phòng, hắn vui vẻ thông báo: "Linh nhi, Uyên Từ, Diêm tiên sinh hồi kinh rồi ~~"

  Tuy Liễu Hân Linh rất bình tĩnh nhưng nàng vẫn rất tò mò nhìn hắn. Thật ra nàng không tin tưởng thầy tướng số Diêm tiên sinh gì đó, nhưng Sở Khiếu Thiên cứ nhắc đi nhắc lại, trong lòng nàng cũng tin mấy phần.

  Sở Khiếu Thiên cười lộ ra hàm răng trắng sáng rất vui vẻ, "Vốn dĩ Diêm tiên sinh không chịu xem cho ta, ông ấy nói xem trộm thiên cơ sẽ bị tổn thọ, nhưng ta quấy rầy mãi nên ông ấy cũng không có cách nào khác, vì thế ông ấy xem cho ta một quẻ, nói trong bụng nương tử của ta là song sinh, hơn nữa sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."

  Mấy lời "không có gì ngoài ý muốn" này hàm ý rất rộng, chỉ có người trong cuộc là hiểu hết ý nghĩa của nó.

  "Ồ, thật vậy hả? Vậy chúc mừng, Sở huynh không cần phải lo lắng nữa.'' Quý Uyên từ cười nói.

  Tâm trạng Sở Khiếu Thiên rất tốt tiếp nhận lời y, hắn cười ha ha: "Chẳng trách bụng nương tử ta lớn như thế, quả nhiên là song sinh. Ừm, quan trọng nhất là hi vọng các cục cưng đều bình thường một chút thì tốt rồi ~~"

  "Ài, Sở huynh à, lời của huynh không đúng, Đại Bảo và Nhị Bảo đều là các cục cưng bình thường...Ách, nhưng lần sau lúc huynh tới nhà tiểu đệ, huynh nhớ kỹ đừng để Đại Bảo gõ hư cửa nữa nhé."

  "Ngươi cút ngay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro