Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

65. [ABO] Tự Trong Tâm (8)

Trình thượng thư cả kinh nhìn khắp hỷ đường giờ phút này chỉ còn là lạnh lẽo. Ông không tin ngày đại hỉ của Trình Túc Huyền lại là ngày mà Trình phủ diệt môn, hơn nữa, một giọt máu cũng không rơi xuống...

Trình thượng thư chết lặng nhìn Ôn Khách Hành đang đắc ý ôm lấy Chu Tử Thư, miệng lưỡi cay đắng nghẹn ứ như nuốt phải quả đắng. Trình Túc Huyền lại không chịu yên phận, gã đỏ mắt trừng vào thân thể của Chu Tử Thư, bàn tay siết chặt.

Người đứng cạnh y vốn dĩ phải là gã!

Trình Túc Huyền đột nhiên bật dậy vụt đến phía trước, Trình thượng thư giật mình chỉ kịp hô lên một tiếng, nhưng tất cả đã muộn. Ôn Khách Hành nhếch môi khinh miệt bóp lấy cổ gã, tàn nhẫn giơ cao, Trình Túc Huyền níu chặt tay hắn rên rỉ vùng vẫy hai chân, ngửa đầu điên cuồng hít vào mấy ngụm khí lạnh.

Trình thượng thư sợ hãi tột độ, giờ phút này ông đã bất chấp cái gì gọi là tự tôn, hèn mọn bò đến bên chân Ôn Khách Hành, thảm thiết cầu xin.

"Ôn đại hiệp, cầu ngài đại nhân đại lượng đừng giết nhi tử của ta. Nó ngu dốt không hiểu chuyện gây họa cho Trình phủ, ngài cũng đã trả được thù rồi, tha cho nó một con đường sống có được không? Lần sau, ta sẽ không để nó động vào người của ngài nữa, cầu xin ngài đừng giết nó, ta chỉ có mình nó là con thôi."

Ôn Khách Hành lạnh nhạt hạ mắt, bàn tay đang đặt bên eo Chu Tử Thư khẽ vân vê. Hắn quay đầu cúi người kề sát khăn voan, ôn thanh thì thầm.

"Đừng mở ra."

Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành lúc này mới đáp lại Trình thượng thư, "Còn có lần sau à? Gã đã có gan chạm vào người của ta thì cũng nên có gan nhận lấy hậu quả, tự làm bậy không thể sống, đạo lý này ông không hiểu sao? Ôn Khách Hành ta là một người sòng phẳng, oan gia gia trả, oan tình tình vương. Người có oán với ta, ta làm sao nỡ độ lượng tha thứ? Còn nữa, ta không phải đại hiệp, ta là Quỷ chủ."

(*Oan gia gia trả, oan tình tình vương: oán trả oán, tình trả tình.)

Trình Túc Huyền há miệng điên cuồng thở dốc, Trình thượng thư thấy gã đã như người sắp chết, gấp đến mức không biết làm sao, chỉ có thể khóc lóc cầu xin Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư ẩn sau lớp khăn voan không nói lời nào, cũng không có lấy một tia thương tiếc.

"Ôn đại nhân, đừng giết nó. Ta chỉ có mình nó là con, nó chết rồi, ai sẽ phụng dưỡng ta đây?"

Ôn Khách Hành nhếch môi, tay hơi dùng lực xuất ra một chưởng đánh bay gã về phía sau. Trình Túc Huyền bị nội lực hùng hồn của Ôn Khách Hành chấn văng ra xa, thân thể đập mạnh lên chữ hỉ trên tường, nặng nề rơi xuống mặt đất, khó khăn phun ra ngụm máu.

"Túc nhi!" Trình thượng thư chạy đến đỡ gã dậy, Trình Túc Huyền liều mạng ho khan, tuy thân đang chật vật nhưng gã vẫn không quên căm hận nhìn Ôn Khách Hành. Gã thấy Chu Tử Thư nhu thuận đứng bên Ôn Khách Hành như vậy, tâm tình liền khó chịu, cười khinh miệt nói.

"Đợi Tấn Vương đến đây, xem các ngươi còn tự đắc được nữa không?"

Ôn Khách Hành nhếch môi, khiêu khích nói, "Đến thân hắn còn lo chưa xong, chạy đến đây chuốc lấy họa làm gì?"

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Phủ đệ của hắn bây giờ nói không chừng chỉ còn lại đống tro tàn mà thôi. Ta cũng không chắc hắn có bò ra ngoài được hay không, hoặc đã thành thịt chín trong đó rồi?"

"Ngươi dám phóng hỏa đốt vương phủ?"

"Sao lại không dám? Các ngươi là thứ chó má gì mà ta lại không dám?"

Trình Túc Huyền sượng miệng, Chu Tử Thư dưới lớp khăn voan đột nhiên bật cười. Ôn Khách Hành nghe tiếng cười nhỏ bé của y thì thích thú nhìn sang, vui vẻ hỏi, "Thấy ta làm tốt không?"

"Rất tốt, nhưng vẫn chậm như rùa bò. Không! Như ốc sên ấy."

"A Nhứ có muốn đốt luôn Trình phủ hay không?"

"Không cần đâu."

"Ta thấy nơi này có rất nhiều thứ quý, ngươi thích cái nào, ta mang về cho ngươi chơi đùa."

Trình thượng thư lặng yên nghe hai người nói chuyện. Ông biết, hiện giờ tốt hơn là không nên lên tiếng. Mắt thấy Trình Túc Huyền cứ nhìn hai người bọn họ chằm chằm, ông sợ gã lại làm ra chuyện gì ngu ngốc, mạnh tay đè gã lại, nói thầm, "Đừng làm bậy!"

"Châu nhi có khỏe không?" Chu Tử Thư hỏi.

"Con bé đương nhiên rất khỏe, Châu nhi đã có A Tương và Thành Lĩnh chăm sóc, A Nhứ đừng lo lắng."

Mấy hôm nay tâm tình nặng nề, vì vậy Chu Tử Thư không được nghỉ ngơi tốt. Mắt thấy Ôn Khách Hành rốt cuộc đã tới, phiền não trong y liền bay đi sạch sẽ. Thầm nghĩ, có Ôn Khách Hành thật tốt, chỉ cần ở bên hắn, y cái gì cũng không lo nữa, rất an toàn.

Chu Tử Thư mệt mỏi thở dài, mềm nhũn tựa vào lòng Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành thấy y như vậy, ngoài thỏa mãn ra thì không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn nhanh chóng đỡ lấy vai y, hỏi.

"A Nhứ, không khỏe ở đâu à?"

"Mấy hôm nay có chút căng thẳng, gặp được ngươi liền thả lỏng." Chu Tử Thư mềm mại đáp, Ôn Khách Hành vừa thương vừa xót, lạnh lùng nhìn xuống Trình Túc Huyền. Trình thượng thư kéo gã ra phía sau lưng, Ôn Khách Hành thấy thế liền nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nói.

"Bổn Cốc chủ đây sẽ không lấy mạng hắn." Dừng một lát, liền nói, "Nhưng người khác thì ta không chắc."

Vừa dứt lời, bên ngoài đã lạch cạch một tiếng. Trình Túc Huyền đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Mính lưng dựng thẳng tắp, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía trước. Ôn Khách Hành dìu Chu Tử Thư bước qua, nhường chỗ cho Tiểu Mính đối mặt với Trình Túc Huyền.

Trình Túc Huyền ngoài ý muốn nhìn cậu, không thể tin nói, "Tiểu Mính, sao ngươi lại đến đây?"

"Công tử bái đường, ta không thể đến?" Tiểu Mính nhạt giọng đáp, Trình Túc Huyền khó khăn đứng dậy, Trình thượng thư cũng được bà mai đỡ lên, không dấu vết kéo qua chỗ khác. Tiểu Mính mỉm cười, nhẹ nói, "Công tử, lời hứa ba năm trước... Có phải ngay từ đầu đã bị phá bỏ?"

Năm ấy Trình Túc Huyền độc sủng Tiểu Mính, gã xem cậu như bảo bối duy nhất bên mình. Thề non hẹn biển kể sao cho hết, nhưng người nói ra tâm như gió thoảng, người nghe thấy lại một dạ mong chờ. Hi vọng rồi lại hi vọng, đợi đến khi quay đầu thì quá khứ tươi đẹp đã trở thành trò cười cho thế nhân chế nhạo.

Tiểu Mính đến lúc này cũng bừng tỉnh đại ngộ. Nhìn Ôn Khách Hành vì Chu Tử Thư mà làm tất cả, cậu mới nhận ra tình cảm của mình rẻ mạt biết bao nhiêu. Đơn phương chờ đợi chỉ đổi lại thứ không đáng giá.

Trình Túc Huyền nghe vậy liền cười giễu, "Năm ấy chỉ là yêu thích nhất thời, vậy mà ngươi vẫn tin tới bây giờ sao?"

Tiểu Mính không phản ứng, qua một lúc, mí mắt cậu mới chợt rung động, cuối cùng chỉ biết cười khổ. Tiểu Mính lấy ra một bình dược nhỏ, đưa đến trước mặt Trình Túc Huyền, "Thuốc giải."

Trình Túc Huyền khó hiểu, "Thuốc giải gì?"

"Mấy nốt đỏ trên mặt ngươi."

Gã nghe vậy liền mờ mịt, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới giật mình trừng mắt, bừng tỉnh đại ngộ, không thể tin tưởng nói, "Là ngươi giở trò!?"

"Đúng vậy, dù sao đã đến nước này, ta cũng không gạt ngươi nữa." Tiểu Mính không ngại nhìn thẳng vào mắt gã, nói, "Mấy hôm trước, Chu công tử có nhờ ta tiếp ứng Ôn cốc chủ. Ban đầu, ta đúng là không đồng ý, nhưng suy đi nghĩ lại, ta hi sinh cho ngươi nhiều như vậy, mà ngươi thì lại xem ta như rơm rác, ta còn vướng bận làm gì? Nốt đỏ trên mặt ngươi là do ta hạ độc, tuy nó không nguy hiểm nhưng nó ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Ta vốn định chỉ giúp y đến đây thôi. Chỉ là không ngờ tới, hôm nay Ôn cốc chủ vậy mà lại âm thầm thế chỗ ngươi bái đường cùng Chu công tử, mà ngươi thì bị đánh đến nông nỗi này."

Càng nghe cậu nói, Trình Túc Huyền lại càng đen mặt, gã tức tối quát lên, "Hay cho cẩu nô tài nhà ngươi! Dẫn sói vào nhà, đúng là dẫn sói vào nhà!"

Nghe gã mắng, cậu cũng không phản ứng, chỉ lạnh nhạt nói, "Ta bên ngươi sáu năm, trao tâm cho ngươi sáu năm. Vậy ngươi đã ban cho ta những gì? Đùa bỡn, chòng ghẹo, khinh miệt, có khi nào ngươi chịu trân trọng ta?"

"Thôi thì hôm nay để tự tay ta kết thúc! Trả lại oán thù mà ngươi đã gieo rắc cho ta!"

Lời vừa dứt, thân mình Tiểu Mính liền động, cậu vừa nghiêng người chạy về phía Trình Túc Huyền, vừa vươn tay móc ra một thanh chủy thủ dài. Trình Túc Huyền giật mình lùi bước, trong lòng hoảng loạn tột độ. Trong nháy mắt, gã quay đầu nhìn về phía cây kéo đang đặt trên bàn nhỏ, có lẽ là dùng để cắt vải trang trí hỷ đường nhưng lại quên mang vào. Trình Túc Huyền như víu được cọng rơm cứu mạng, nghiêng người chụp lấy, sau đó hướng về phía Tiểu Mính.

Chỉ là...

"Túc nhi!!!!" Trình thượng thư khàn giọng gào lên, bà mai đang đỡ ông cũng hoảng sợ bụm miệng, mắt mở to đùng chằm chặp nhìn về phía trước.

Chu Tử Thư chỉ kịp nghe thấy âm thanh vật nhọn đâm mạnh vào người, sau đó cả hỷ đường đều im lặng, ngay cả Ôn Khách Hành cũng chẳng nói câu nào. Không gian xung quanh tựa như dừng lại, y chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm lấy eo mình đột nhiên run lên, tiếp đó là âm thanh nỉ non của Trình Túc Huyền.

"Tiểu Mính..."

Chu Tử Thư giật mình bật mở khăn voan, thời điểm trước mắt không còn gì che chắn thì y chỉ biết lặng người, khó khăn hít thở.

Chỉ thấy Tiểu Mính đâm mạnh chủy thủ vào ngực Trình Túc Huyền, mà gã cũng đang dùng mũi kéo xuyên vào bụng cậu. Máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống, Chu Tử Thư thoáng lảo đảo, đột nhiên cảm thấy choáng váng. Ôn Khách Hành đỡ lấy eo y, ôn nhu ôm y vào lòng, để y úp mặt vào ngực mình.

'Lạch cạch' một tiếng, chủy thủ lạnh lùng rơi xuống đất, không vương chút máu, nguyên nguyên vẹn vẹn nằm trong vỏ cứng.... Thanh chủy thủ đó chưa từng được Tiểu Mính rút ra...

Tiểu Mính không thể tin được nhìn xuống mũi kéo bén nhọn đang ghim sâu vào bụng mình, máu tươi theo đó mà chảy ra như suối, tích dưới mặt đất thành một mảng tanh nồng. Hai chân cậu thoáng vô lực, nhịn không được nữa ngã xuống trước mặt Trình Túc Huyền.

Trình Túc Huyền cũng không ngờ Tiểu Mính vậy mà lại không đả thương gã, nhìn bàn tay cầm chặt cây kéo nhọn, Trình Túc Huyền đột nhiên sợ hãi, gã run rẩy buông tay ra, môi lưỡi đắng chát. Mắt thấy Tiểu Mính đang ngã xuống, gã vô thức vươn tay ôm cậu vào lòng.

Tiểu Mính dường như không cảm thấy đau đớn, cậu khổ sở cười lên ha hả, giễu cợt nói, "Thì ra đến cuối cùng, ngươi vẫn không chịu tin ta..."

"Tiểu Mính, đừng nói nữa! Ta đưa ngươi đi tìm đại phu!"

Tiểu Mính thấy Trình Túc Huyền đang muốn bế cậu lên, cậu liền kéo lấy tay hắn, cười khổ, "Đừng cứu ta nữa, đừng khiến ta lại mắc nợ Trình gia. Ta trả một lần là đủ lắm rồi... Trình Túc Huyền, ta cũng biết mệt, cũng sẽ nản lòng, ta không độ lượng đến mức sẽ chờ ngươi cả đời."

"Tiểu Mính, đừng nháo nữa."

"Trình Túc Huyền, ta và ngươi tại đây chẳng còn duyên nợ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro