Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Gặp nhau là duyên, xa nhau là mệnh (thượng)*

Ngày mà Ôn Khách Hành rơi xuống vách núi, Chu Tử Thư cũng không ngần ngại nhảy theo...

Đối với Chu Tử Thư mà nói, đời này của y đã không còn gì vướng bận, chỉ còn một tri kỷ duy nhất là Ôn Khách Hành. Nếu hắn mất đi, y cũng không còn gì để níu kéo. Vì thế, ngay lúc đó, trong đầu y chỉ có Ôn Khách Hành, nhìn hắn rơi xuống vách núi, y liền không suy nghĩ gì nhiều mà nhảy theo.

Chỉ là không ngờ, Diệp Bạch Y lại cứu y...

Ôn Khách Hành cứ vậy rơi xuống ngay trước mắt y. Y không biết vì sao bản thân lại ngất đi, cũng không biết vì sao lại trở về khách điếm, nhưng khi y tỉnh lại thì mọi thứ đã quá muộn.

Người ngoài nói rằng, Quỷ cốc cốc chủ đã chết rồi. Họ tôn xưng chính đạo, xem Ôn Khách Hành như quỷ vương đáng chết, nghe tin hắn mất, ai nấy đều vui mừng như trút được gánh nặng, chỉ vì hắn là cốc chủ Quỷ Cốc? Mà Quỷ Cốc thì đáng chết sao?

"Khách quan, ngài có sao không?"

Tiểu nhị lo lắng nhìn sắc mặt Chu Tử Thư có phần tái nhợt. Chu Tử Thư không trả lời, bây giờ tai y ong ong không còn nghe được bất cứ thứ gì, trước mắt chập tối tựa như sắp mù đến nơi. Duy chỉ nơi tim lại đau đớn chân thực đến vậy, đau như có ai đó đục khoét tim y...

Tay y run lên, quay người chạy ra khỏi khách điếm, trong đầu chỉ lẩn quẩn ba chữ: hắn chết rồi?

Hắn dễ chết vậy sao? Ôn Khách Hành dễ chết vậy sao?

Không thể nào...

Y không biết mình đã chạy bao lâu, y mặc kệ vết thương đau đớn do giao đấu với đám người lúc trước, việc y muốn làm bây giờ là tìm Ôn Khách Hành, sau đó trả thù cho hắn.

Trả thù cho tri kỷ của y.

Chu Tử Thư chạy vào rừng trúc, bên trong trống trơ không bóng người, tiếng lá xào xạc như than khóc cho y, tựa như tiếng nỉ non trong tim Chu Tử Thư.

Chợt phía trước xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ. Chu Tử Thư hơi dừng lại bước chân, thì ra là Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh.

Diệp Bạch Y thấy Chu Tử Thư xuất hiện ở đây, hắn cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ, nhưng Trương Thành Lĩnh thì khác, cậu lo lắng chạy đến bên cạnh y, hỏi.

"Sư phụ, sao người không ở khách điếm nghỉ ngơi mà lại chạy ra đây?"

Chu Tử Thư không nhìn Trương Thành Lĩnh, y chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Bạch Y, đè lại hơi thở gấp gáp, nói.

"Diệp tiền bối, Ôn Khách Hành hắn..."

Diệp Bạch Y đưa mắt nhìn Chu Tử Thư, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồi hôi, đôi mắt có phần đờ đẫn nhưng vẫn luôn cố gắng duy trì thanh tỉnh. Diệp Bạch Y phì cười nhưng trong mắt lại thập phần lạnh lùng, nói.

"Chết rồi! Rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan, hết đường cứu chữa."

Mỗi một lời Diệp Bạch Y nói ra như tảng đá đánh vào tâm y, Chu Tử Thư mở miệng nửa ngày nhưng không thể phát ra bất cứ lời nào, cố gắng phân tích lời nói của Diệp Bạch Y.

Rơi xuống vách núi... Thịt nát xương tan... Hết đường cứu chữa...

"Không!" Chu Tử Thư hạ giọng, tiếng nói nhỏ tới mức Trương Thành Lĩnh không thể nghe thấy, nhưng Diệp Bạch Y nội lực thâm hậu đương nhiên là nghe rất rõ ràng. Hắn bật cười giễu cợt với Chu Tử Thư, nói.

"Ngươi không tin?"

"Không!"

Chu Tử Thư quay bước muốn chạy qua người Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y phản ứng nhanh nhạy kéo tay y lại, Trương Thành Lĩnh thấy thế cũng chạy đến ôm chặt eo y, không ngừng kêu lên.

"Sư phụ, người muốn làm gì? Sư phụ!"

"Ta muốn tìm hắn, ta muốn tìm lão Ôn!!"

"Ngươi tìm hắn thì có ích gì?" Diệp Bạch Y cười lạnh: "Thi thể đã lạnh, hơi thở đã mất, dù ngươi có tìm hắn, hắn cũng sẽ không sống lại!"

Chu Tử Thư bất động, mở to hai mắt. Trương Thành Lĩnh sợ hãi lay lay y, run giọng nói.

"Sư phụ, người đừng làm ta sợ!"

Chu Tử Thư đưa mắt nhìn Trương Thành Lĩnh, Trương Thành Lĩnh chỉ thấy mắt y đỏ lên, nhìn hắn nỉ non.

"Tại sao?"

Trương Thành Lĩnh nghẹn giọng, hắn biết sư phụ đang hỏi chuyện gì. Sư phụ đang hỏi hắn tại sao lại ám toán Ôn Khách Hành, đẩy hắn vào tử lộ...

"Sư phụ." Trương Thành Lĩnh kéo tay y nhưng lại bị y giật ra, Chu Tử Thư quay người lại, muốn chạy đi. Diệp Bạch Y đột ngột chặn đường y, nhíu mày hỏi.

"Ta đã nói, Ôn Khách Hành chết rồi!"

"Ta không tìm hắn!"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ta tìm đám người đã đẩy hắn vào con đường chết!!"

Diệp Bạch Y nhíu mày, tay chậm rãi chạm vào chuôi kiếm, giọng nói lạnh băng.

"Ngươi tìm bọn họ làm gì?"

"Ta muốn trả thù cho lão Ôn, ta muốn giết sạch bọn chúng rửa hận cho lão Ôn!"

"Cuồng vọng!" Diệp Bạch Y quát lớn, đáy mắt lạnh lẽo một mảnh, "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Chu Tử Thư, làm việc nên lường trước hậu quả."

"Là ai cuồng vọng?" Chu Tử Thư bật cười, tiếng cười ngông cuồng nhưng lại bi thương vạn phần, Diệp Bạch Y mày càng nhíu chặt nhìn chằm chằm y. Lúc Chu Tử Thư cười xong thì đáy mắt chảy ra giọt nước mắt, cũng không biết là do y đã cười nhiều đến rơi nước mắt hay nụ cười đó chỉ để che đi nước mắt của y, "Lão Ôn không hề làm gì bọn họ, chỉ vì hắn là Quỷ cốc cốc chủ mà bị bọn họ đuổi cùng giết tận, không chết không thôi. Thế gian thật buồn cười, chỉ biết quy chụp cái ác lên đầu người khác, tự nhận cái thiện cho mình. Ban ngày hành hương ban đêm sát sanh vô tội. Ha! Buồn cười, Quỷ cốc làm ác không che không giấu thì bị xem là tội đồ của cả thế gian, bọn họ làm ác lén lén lút lút thì được coi là danh môn chính phái người người ca tụng!"

"Chu Tử Thư, người tỉnh lại cho ta!"

"Diệp tiền bối, ta rất thanh tỉnh, cũng rất rõ ràng, Ôn Khách Hành không đáng chết, người đáng chết là đám người bọn họ!"

"Chu Tử Thư, nếu Tần Hoài Chương biết ngươi như vậy, lão nhất định sẽ tức đến đội mồ sống dậy." Diệp Bạch Y tức giận nhìn y chằm chằm, Chu Tử Thư lại làm như không thấy, cười tự giễu.

"Nếu sư phụ có sống lại, Chu Tử Thư cũng sẽ làm như vậy!"

"Nghệp chướng!"

"Diệp tiền bối, trong mắt bọn họ Ôn Khách Hành là quỷ, nhưng trong mắt ta hắn là người! Bọn họ giết người vô tội, ta chỉ là đòi lại công bằng cho hắn!"

Diệp Bạch Y đỏ mắt nhìn Chu Tử Thư, hắn hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, tay cũng buông lỏng chuôi kiếm. Hắn bình tĩnh nói với Chu Tử Thư.

"Chu Tử Thư, nếu lần này ngươi đến giết bọn họ thì ngươi sẽ có kết cục như Ôn Khách Hành. Đơn thương độc mã bị người dồn ép, chết trong cô độc, thịt nát xương tan."

"Hắn không cô độc, hắn còn có ta."

"Ngươi!" Diệp Bạch Y trừng mắt.

Chu Tử Thư lúc này đột nhiên rút kiếm chỉ về phía Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y nhìn thanh kiếm sáng bóng trong không khí, lạnh giọng cười.

"Chu Tử Thư, ngươi vậy mà muốn dùng Bạch Y kiếm giao thủ với ta?"

Trương Thành Lĩnh đứng một bên nhìn thấy, hoảng sợ chạy lên giữ lấy tay y.

"Sư phụ người đừng như vậy, mau thu kiếm đi, người không đấu lại Diệp tiền bối đâu!"

Chu Tử Thư đẩy hắn ra, trầm ổn nói.

"Dù hôm nay ta có chết thì ta cũng sẽ đến kéo bọn họ theo!"

"Tốt!" Diệp Bạch Y lạnh băng nhìn Chu Tử Thư, hắn cũng rút trường kiếm trong tay, nói "Ngươi đừng hối hận!"

Vừa dứt lời, Diệp Bạch Y đã phi thân bay đến giao đấu với Chu Tử Thư, y dùng Bạch Y kiếm đỡ từng đường kiếm của Diệp Bạch Y, chiêu thức của Diệp Bạch Y tinh luyện, Chu Tử Thư chật vật cố gắng đỡ từng chiêu một, lá trúc xao động rung lên theo va chạm giữa y và hắn, Trương Thành Lĩnh lo lắng, đôi tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Bạch Y chém ngang cổ y, Chu Tử Thư nhanh tay dùng kiếm ngăn lại. Hai người nháy mắt đối mặt. Diệp Bạch Y lạnh lùng gằn giọng.

"Chu tiểu tử, quay đầu còn kịp!"

Chu Tử Thư dùng lực đỡ kiếm của Diệp Bạch Y, nghe vậy liền bật cười, nói.

"Diệp tiền bối, ta đang làm đúng vì sao phải quay đầu? Người đáng chết là bọn họ, vì sao tiền bối không bảo bọn họ quay đầu? Hôm nay dù có ra sao ta cũng phải kéo bọn họ xuống địa ngục chuộc tội với lão Ôn. Đừng nói là đám người họ, dù cả thiên hạ này quay lưng với hắn thì ta cũng không ngần ngại quay lưng với thiên hạ. Dù cả thiên hạ này có dồn hắn vào chỗ chết thì ta cũng không ngần ngại đồ sát cả thiên hạ...."

"Ngươi! Cuồng đồ!" Diệp Bạch Y phẫn nộ trừng mắt nhìn Chu Tử Thư, trong lúc nhất thời không khống chế được mà tụ hết nội lực vào tay đánh lên ngực y. Chu Tử Thư cũng không tránh thoát, nháy mắt đã bị Diệp Bạch Y đánh bay ra xa, Bạch Y kiếm văng xa ghim sâu vào cành trúc, leng keng run lên.

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh hoảng sợ hét lên, chạy đến bên cạnh Chu Tử Thư.

Đầu Chu Tử Thư đập mạnh xuống đất, y nghiêng người phun ra búng máu, kinh mạch toàn thân đau đớn, trước mắt chập chờn tối xám, cả người vô lực. Chu Tử Thư run rẩy sờ tay lên đầu, khi tay chạm vào trâm ngọc do Ôn Khách Hành tự tay cài lên cho y, lúc này Chu Tử Thư mới nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi vương tơ máu diễm lệ vô cùng, y tựa như không biết đau đớn mà cười nhẹ.

Diệp Bạch Y ngơ ngác nhìn bàn tay đã đánh trọng thương y, ở đây vẫn còn lưu lại nội lực ấm nóng. Hắn đứng bất động nhìn Chu Tử Thư nằm trên mặt đất không ngừng thổ huyết, hơi bất ngờ hoàn hồn.

Diệp Bạch Y vậy mà mất khống chế đả thương Chu Tử Thư.

Diệp Bạch Y thấy Chu Tử Thư dù trọng thương nhưng môi vẫn mỉm cười, hắn bất chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chân đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nửa ngày, sau đó mới tức giận nặn ra một câu.

"Chu Tử Thư, ngươi cố ý!"

Chu Tử Thư bật cười, nhưng rất nhanh đã bị cơn ho khan thay thế, y đau đớn ôm ngực, suy yếu nói.

"Tri kỷ đã mất, ta sống còn có ý nghĩa gì?"

Nói xong, trước mắt chợt tối sầm, Chu Tử Thư lâm vào hôn mê.

"Diệp tiền bối, sư phụ y..."

Trương Thành Lĩnh nhìn lên Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y nhìn Chu Tử Thư một lát, sau đó xoay người đi đến cây trúc bị Bạch Y kiếm ghim sâu. Hắn đưa tay rút kiếm ra, nghiền ngẫm nhìn vào thân kiếm, nói nhỏ.

"Tần Hoài Chương, rốt cuộc ngươi đã dạy đồ đệ kiểu gì?"

Sau đó, hắn quay đầu nhìn Chu Tử Thư đang nằm trên mặt đất, chậm rãi đi đến.

Trương Thành Lĩnh thấy Diệp Bạch Y cầm Bạch Y kiếm đi đến bên người Chu Tử Thư, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn y. Hắn nghĩ Diệp Bạch Y đang muốn giết sư phụ mình nên nhanh chân đứng dậy chặn trước người Diệp Bạch Y, cầu xin nói.

"Diệp tiền bối, xin người tha cho sư phụ một con đường sống. Sư phụ chỉ là nhất thời mất bình tĩnh nên mới nói những lời như vậy!"

Diệp Bạch Y nhìn ánh mắt thành tâm của Trương Thành Lĩnh, lại nhìn Chu Tử Thư đang vô lực nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, hắn mở miệng nói.

"Đưa Chu tiểu tử về khách điếm!"

Sau đó xoay người bước đi. Trương Thành Lĩnh mừng rỡ cười vui vẻ, bước đến dìu Chu Tử Thư đi phía sau Diệp Bạch Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro