Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. [Sinh Tử] Bảo bối rất khó chiều (7)

'Keng'

Trường kiếm trên tay Ôn Khách Hành bất ngờ bị đánh bay, Mộ Dung Lăng kinh ngạc trừng mắt nhưng gã còn chưa kịp phản ứng thì sau vai đau buốt, mất thăng bằng lảo đảo ngã về phía trước.

Gã không thể tin được quay đầu nhìn lại, nhận ra Chu Tử Thư từ lúc nào đã biến mất không thấy đâu, hai tên thuộc hạ thì đang ngã sõng soài trên mặt đất tỏ vẻ đau đớn. Mộ Dung Lăng nhạy bén quay đầu tìm kiếm xung quanh. Thời khắc thấy được nguyên nhân sự việc, gã đột nhiên có chút suy sụp.

Chỉ thấy bên người Ôn Khách Hành từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử cỡ trung niên thân mặc bạch y như tuyết, đôi mắt bạch y lạnh lẽo không tia cảm tình nhìn chằm chặp vào gã. Sau lưng hắn đeo thanh trường kiếm dài, thân mình thẳng tắp nghênh ngang đứng đối diện với nhân sĩ chính đạo số lượng ngút trời.

Mà Chu Tử Thư vốn đang bị họ áp chế từ lúc nào đã đứng bên cạnh bạch y. Ôn Khách Hành thấy y thì lập tức đứng dậy, nhanh chân chạy qua ôm Chu Tử Thư vào lòng.

"A Nhứ, ngươi không sao chứ?"

Chu Tử Thư tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần, y ngơ ngác nhìn Ôn Khách Hành lại nhìn qua bạch y nam nhân. Bạch y nam nhân tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn mình nên hắn chậm rãi quay lại.

"Diệp tiền bối!"

Chu Tử Thư nghi hoặc lên tiếng, Ôn Khách Hành lúc này cũng nhìn qua. Diệp Bạch Y liếc mắt xuống cái bụng nhô cao của Chu Tử Thư dưới lớp áo choàng, hắn lập tức thở dài bất đắc dĩ, không thể hiểu được nói.

"Ta đoán không sai mà! Ngươi vậy mà đã uống nó rồi." Sau đó, Diệp Bạch Y hừ lạnh với Ôn Khách Hành, trào phúng nói, "Còn ngươi nữa, ngươi không phải rất có bản lĩnh sao? Chỉ như vậy mà đã uy hiếp được ngươi rồi? Nếu ta không tới kịp lúc thì phỏng chừng ngày này năm sau, mồ ngươi đã xanh cỏ rồi."

Ôn Khách Hành xấu hổ gãi mũi, hắn cúi người ôn nhu cẩn thận mở trói cho Chu Tử Thư. Sau khi thấy vết hằn trên cổ tay trắng nõn của y, Ôn Khách Hành lập tức đau lòng, không nhịn được căm phẫn nhìn về đám người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Mộ Dung Lăng lúc này mới khôi phục tinh thần, gã không thể tin được nhìn Diệp Bạch Y đang đứng cùng một chỗ với Ôn Khách Hành. Hơn nữa còn thuận tay cướp mất con tin, khiến kế hoạch của họ nháy mắt tan vỡ.

Mộ Dung Lăng đè nén tức giận, áp chế giọng nói hỏi Diệp Bạch Y.

"Diệp tiền bối, họ là người Quỷ Cốc, người không nên đứng chung một chỗ với bọn họ."

Diệp Bạch Y hừ lạnh, không thèm nhìn Mộ Dung Lăng, khinh miệt nói.

"Nên hay không nên tự ta biết rõ, không cần miệng chó của ngươi chỉa vào."

Mộ Dung Lăng nghẹn giọng, trán giật giật gân xanh, gã cố giữ bình tĩnh nói.

"Diệp tiền bối, người dù sao cũng là lớp người đi trước. Là người mà võ lâm chính đạo nể trọng học hỏi noi gương. Hôm nay, người vậy mà lại giúp một tay cho Quỷ Cốc, chả khác nào tự bôi đen danh khí của chính mình, thử hỏi sau này còn ai nể phục, còn ai lấy người làm gương?"

Diệp Bạch Y hơi liếc gã, không để tâm trả lời.

"Ta cần các ngươi nể phục à? Cần các ngươi noi theo à? Ta sống tự do tự tại, thích làm gì thì làm nào cần có người noi mình học hỏi. Diệp Bạch Y ta tự biết cái nào đúng cái nào sai, không cần ngươi lên tiếng cảnh tỉnh, tỏ vẻ luyến tiếc."

"Tiền bối! Quỷ Cốc làm nhiều việc ác, tội chồng chất tội, người không thấy sao? Hôm nay, người giúp đỡ bọn họ chả khác nào nối giáo cho giặc, đổ họa cho nhân gian?"

Diệp Bạch Y phì cười khinh thường, chắp tay ra sau lưng thẳng tắp nói.

"Tội chồng chất tội thế nào? Theo ta thấy là các ngươi đang muốn tìm lý do diệt Quỷ Cốc, chiếm lấy tiện nghi."

Mộ Dung Lăng tức tối siết chặt nắm tay nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ hòa hoãn, nhẹ giọng nói.

"Diệp tiền bối, người xem xét kỹ một chút đi, Quỷ Cốc thật sự đáng chết!"

Diệp Bạch Y khiêu khích nhìn gã, cười như không cười trả lời.

"Ta đã suy xét kỹ lưỡng rồi! Hôm nay, Diệp Bạch Y ta nhất quyết bảo vệ Quỷ Cốc đến giây phút cuối cùng."

"Người!"

Mộ Dung Lăng đỏ mắt trừng lớn, gã tức tối nghẹn ứ lời định nói ra nhưng không thể làm gì, Chu Tử Thư đã được cứu thoát, Ôn Khách Hành không còn ngán ngẩm bọn họ nữa. Diệp Bạch Y đột nhiên xuất hiện bảo vệ Quỷ Cốc, đám người bọn họ làm sao mà tiếp tục đây?

Đám đệ tử phía sau cũng bắt đầu lung lay ý chí, đắc ý cao ngạo ban đầu trong phút chốc đã không còn một mảnh.

Ôn Khách Hành chợt bật cười quỷ dị, hắn một tay ôn eo Chu Tử Thư, một tay xòe quạt nhẹ nhàng lay động.

Chu Tử Thư mệt mỏi dựa vào ngực hắn, mày hơi nhíu lại. Mộ Dung Lăng vô thức lùi bước, mặt sượng đi không biết nên giấu ở chỗ nào. Đột nhiên phía sau có người hốt hoảng chạy đến, mặt hắn tái nhợt không còn giọt máu, kinh sợ tột độ lắp bắp nói.

"Chưởng...chưởng môn, bên ngoài Quỷ Cốc xuất hiện rất nhiều người, họ âm thầm bao vây chặn đường lui của chúng ta, trên tay họ còn cầm theo rất nhiều vũ khí. Chúng ta đã bị họ bao vây rồi, không thể thoát ra!"

Mộ Dung Lăng kinh hoàng trừng mắt. Lúc này, gã mới nhìn về phía Ôn Khách Hành. Hai tay gã run lên bần bật, khớp hàm tê dại tựa như đã không còn cảm giác, miệng lưỡi đắng chát lên tiếng.

"Ôn Khách Hành, ngươi sớm đã có chuẩn bị!"

Ôn Khách Hành cười lạnh, giọng nói trầm khàn bình ổn lạnh lẽo như nơi tu la địa ngục, Mộ Dung Lăng vô thức sợ sệt lùi bước. Ôn Khách Hành tựa tiếu phi tiếu phun ra một chữ.

"Giết!"

Quỷ nô nháy mắt như được giải phóng mà điên cuồng chạy lên giơ cao vũ khí, người bao vây bên ngoài cũng đồng loạt tiến công xông vào. Chính phái ngay lập tức bị tấn công từ hai phía, chật vật tránh thoát.

Ôn Khách Hành lúc này mới nhìn xuống Chu Tử Thư, ôn nhu nói.

"A Nhứ, đợi ta một chút!"

Chu Tử Thư suy yếu ngước đầu nhìn lên, thời điểm chạm vào tia ôn nhu bất tận trong mắt Ôn Khách Hành, y lập tức yên lòng, vô thức gật đầu. Diệp Bạch Y tiến lên đỡ y, chậc lưỡi nhìn Ôn Khách Hành phi thân bay đến giao đấu với Mộ Dung Lăng.

"Đúng là loại người ăn một miếng trả mười miếng."

Chu Tử Thư không nghe Diệp Bạch Y nói gì, y đưa mắt nhìn theo bóng lưng Ôn Khách Hành rời đi, lo lắng bất an. Diệp Bạch Y không nhìn Chu Tử Thư, bình tĩnh nói tiếp.

"Mấy ngày trước ta chợt phát hiện Hoài Tử Đan đột nhiên biến mất, suy đi nghĩ lại mới nhận ra ngươi đã từng xin ta thuốc bổ gì đó. Vì thế, ta đoán là ngươi uống nhầm, vốn định đến đây xác nhận một phen, nhưng ai ngờ nửa đường ta nghe mọi người nói chính đạo đưa quân lên đánh Quỷ Cốc. Ta cũng lập tức đến đây, cũng may cứu được các ngươi..."

Thấy Chu Tử Thư bất động không phản ứng, Diệp Bạch Y hơi nhìn y kỹ càng, lúc này mới nhận ra Chu Tử Thư vốn dĩ không nghe mình nói gì. Diệp Bạch Y có hơi tức giận thở hắt, quyết định không nói nữa.

Tiếng binh khí va chạm lẫn nhau phá lệ chói tai, máu văng tung tóe tựa như pháo hoa ngày chúc mừng. Mặt đất vốn sạch sẽ trơn nhẵn nháy mắt đã bị máu tươi thấm ướt, hương vị tanh nồng quanh quẩn nơi chóp mũi từ đợt này đến đợt khác khiến Chu Tử Thư khó chịu nhíu mày, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Aaa!!!!!"

Nơi xa, Mộ Dung Lăng thảm thiết gào lên một tiếng dài, toàn thân gã bị máu tươi nhuộm đỏ, tóc tai bù xù chật vật không ra cái dạng gì. Tay trái Mộ Dung Lăng buông lỏng tựa hồ đã bị Ôn Khách Hành cắt đứt gân mạch, tay kia bị hắn siết chặt trong tay vặn qua một bên, Ôn Khách Hành thâm tàn nhìn Mộ Dung Lăng, trầm giọng hỏi.

"Ban nãy ngươi dùng tay này chạm vào người A Nhứ?"

Mộ Dung Lăng kinh sợ tột độ lắc đầu, Ôn Khách Hành cười lạnh một tiếng. Mộ Dung Lăng lần nữa thét lớn, năm móng tay từ lúc nào đã rời khỏi ngón tay vương vãi đầy đất. Khóe mắt Mộ Dung Lăng ứa nước, run rẩy cầu xin.

"Ôn cốc chủ, xin ngươi tha mạng cho ta, là ta đáng chết, ta không nên bắt Chu trang chủ."

Ôn Khách Hành lạnh lùng nhìn hắn, nhất quyết không tha.

"Đúng vậy, là ngươi đáng chết!"

Quạt giấy vướng máu, tích thành từng giọt từng giọt tí tách rơi trên nền đất, đầu Mộ Dung Lăng từ lúc nào đã bình bịch rơi xuống. Ôn Khách Hành không để tâm buông tay gã ra, thân thể tàn tạ của Mộ Dung Lăng chậm chạm ngã xuống, nhân sĩ chính đạo xung quanh thấy thế thì nhất thời kinh sợ, điên cuồng xông ra ngoài hòng muốn chạy thoát. Xung quanh rối ren một mảnh, nhân sĩ chính đạo la hét chạy tán loạn, Ôn Khách Hành nhướng mày nhìn bọn họ, môi hơi nhếch.

Qua một lúc lâu, Quỷ Cốc đã trầm tĩnh trở lại, hắn phất tay ra hiệu cho quỷ nô lui xuống, bọn họ lập tức cung kính rời khỏi.

Lúc này, Ôn Khách Hành mới quay người đi về phía Chu Tử Thư. Hắn cười cười hớn hở nói.

"A Nhứ, ta dẹp loạn xong rồi!"

Chu Tử Thư nhìn hắn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt vì khóc mà có chút đỏ bừng. Ôn Khách Hành yêu thương nâng tay muốn sờ vào mặt y nhưng chưa kịp chạm tới thì Chu Tử Thư đã vô lực ngã xuống.

Nụ cười bên môi Ôn Khách Hành cứng đờ, tay giơ giữa không trung cũng bất động giữ nguyên tại chỗ. Qua một lúc nữa, Ôn Khách Hành mới có thể phản ứng lại, hắn lo lắng sợ hãi cúi người đỡ Chu Tử Thư vào lòng, gấp gáp hỏi.

"A Nhứ, ngươi làm sao vậy?"

Chu Tử Thư cắn môi áp chế cơn đau, trán y từ lúc nào đã phủ kín mồ hôi lạnh. Thậm chí Ôn Khách Hành còn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Chu Tử Thư đang run lên liên hồi, hắn kinh hoàng ôm chặt lấy y, bất an gọi.

"A Nhứ."

Diệp Bạch Y thấy thế cũng hơi bàng hoàng không biết làm sao. Hắn nhanh chân đi đến ngồi xổm bên cạnh Chu Tử Thư cầm lấy tay y, nghiêm túc bắt mạch. Ôn Khách Hành lo lắng nhìn Diệp Bạch Y, gấp gáp hỏi.

"Diệp tiền bối, A Nhứ rốt cuộc làm sao vậy?"

Diệp Bạch Y nâng mắt nghiêm trọng nhìn hắn, sau đó dời mắt nhìn xuống thân dưới của Chu Tử Thư. Ngay lập tức, hai mắt Diệp Bạch Y mở lớn cực đại, mất bình tĩnh hô lên.

"Máu? Nhất định là sắp sinh rồi! Người đâu!!!!"

==============================

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro