Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

101. Bất Quy Lai (3)

"Ngươi nói, ngươi tên gì?" Ôn Khách Hành hỏi cậu, Chu Âm nghe thế liền mỉm cười, đáp.

"Chu Âm."

"Chu Âm?" Ôn Khách Hành nhíu mày, vì sao trong lòng lại không có ấn tượng với cái tên này, hay vì hắn đã quên nên mới không ấn tượng? Chu Âm thấy Ôn Khách Hành lâm vào suy tư, cậu liền lo sợ hắn sẽ phát hiện ra điều không phải, vì vậy nhanh tay kéo áo hắn, cười nói.

"Ngươi đã hứa sẽ cùng ta đến nhân gian, nhưng vì chuyện trọng thương mà trễ nải, khi nào ngươi khỏe hẳn thì cùng ta đi nhé?"

Mắt thấy Chu Âm kéo tay áo mình, Ôn Khách Hành vô thức giật lại, xa cách đáp, "Bổn tọa thân thể không tốt, chưa thể hứa khi nào thật sự khỏi hẳn, khiến ngươi thất vọng rồi."

Chu Âm nhìn Ôn Khách Hành xa lánh mình, lòng hơi chua xót. Cậu ngẩng đầu đối hắn nói, "Có phải vì ngươi đã mất trí nhớ nên mới xa cách với ta như vậy phải không? Lão Ôn, chúng ta có thể làm lại từ đầu, chỉ mong ngươi đừng như thế."

Nhìn sự bi thương trong mắt cậu, Ôn Khách Hành đột nhiên có chút tự trách. Là hắn quên cậu trước, cũng chính hắn là người thất hứa, điều đó khiến Chu Âm rất đau lòng, hụt hẫng. Hắn không những không thấy có lỗi mà còn xa lánh cậu, khiến cậu đau càng thêm đau.

Ôn Khách Hành giấu nhẹm tia lạnh nhạt, đáp, "Được, khi thương thế chuyển tốt, bổn tọa sẽ cùng ngươi đi dạo nhân gian."

"Ngươi nhớ đó." Chu Âm hớn hở bật cười, Ôn Khách Hành gật đầu, xua tay đáp.

"Được rồi, bổn tọa có chút mệt, đi nghỉ ngơi trước đây."

"Ta đợi ngươi."

Khi Chu Âm cất giọng, Ôn Khách Hành có chút không để ý. Hồng y trong ký ức mơ hồ cứ lẩn quẩn không dứt, cử chỉ của người ấy mang phong thái cao ngạo, lời nói có đôi phần cứng rắn. Chu Âm bảo cậu là người mà hắn đã quên đi, thế nhưng vì sao ngẫm nghĩ mãi cũng thấy hình như không phải vậy. Ôn Khách Hành sầu não sờ ngực, trái tim trống rỗng một mảng, tuy nó vẫn còn nhịp đập, nhưng lại chẳng thể mang theo cảm tình.

Cứ như là đã chết tâm...

Còn về việc hắn đột nhiên hồi sinh, Ôn Khách Hành nghĩ mãi cũng không thể tìm ra lí do. Không ai trong Ma cung biết nguyên nhân hắn tỉnh lại, họ chỉ nói ngày đó gian phòng hắn nằm đột ngột phát sáng, mưa rền gió dữ lần lượt kéo qua, điêu linh vốn đang gào thét dữ dội từ từ im bặt.

Cứ vậy, Ôn Khách Hành tỉnh lại...

Tỉnh lại rồi thì lạnh lùng hơn trước, tỉnh lại rồi cũng chẳng thấy Cửu vương đâu. Họ cứ như đã trở thành hai người xa lạ, không quen không biết, không có giao tình, không mang đoạn duyên tri âm tri kỷ...

Mọi thứ trước kia đột nhiên tan biến, như cánh hoa rơi bị dòng nước cuốn đi, tan nát nơi thác đổ, trở về với cát bụi.

Trúc Mộng Hoa Lâm, Chước Tự Cung.

Tuyết bắt đầu rơi, trời từ từ se lạnh, mọi thứ dần lâm vào trắng xóa, nơi người đi qua để lại dấu chân mờ nhạt, sau đó liền bị tuyết lấp đầy, không còn lưu lại chút dấu vết.

Chu Tử Thư đứng bên cây hoa đào cao lớn, trên vai y khoác áo lông dày, mái tóc trắng xóa hòa vào đợt tuyết mỏng, để lại một chút bi thương cô quạnh.

Chu Tử Thư sờ tay lên thân cây sần sùi lạnh lẽo, hàng mi hạ xuống, không thấy tâm tư, "Đợi khi tuyết tan, ta sẽ đào mấy vò Đào Hoa Tửu lên, cùng ngươi uống cạn. Đào Hoa Tửu ngâm càng lâu càng nồng, càng nồng thì lại càng dễ say. Đây là rượu độc nhất Trúc Mộng Hoa Lâm, là thứ rượu khiến phàm nhân điên đảo."

Chu Tử Thư mỉm cười, hồng y trong tuyết rực rỡ lạ thường, chẳng gì có thể vùi dập nổi. Tuyết vương trên mái tóc nhạt nhòa, để lại từng đợt lạnh buốt. Chu Tử Thư phà hơi vào lòng bàn tay, chóp mũi có chút đỏ.

"Vì sao chưa đến thăm ta? Ngươi nghĩ ta lại giận ngươi à? Ôn Khách Hành, ta đã không còn sức để giận dỗi."

"Cửu vương." Trên đầu đột nhiên khuất bóng, Chu Tử Thư nâng mắt nhìn qua, Thúy Tử tay cầm cây dù giấy mỏng, giúp che đi đợt tuyết đầu đông. Tuyết trên Trúc Mộng Hoa Lâm rất lạnh, đối với y trước đây mà nói thì nó chẳng là gì, nhưng đối với y bây giờ thì là thứ sẽ khiến y sinh bệnh.

"Cơ thể người không tốt, đứng dưới tuyết lâu sẽ không chịu nổi."

"Quên mất." Chu Tử Thư phì cười, nhẹ như không đáp, "Ta không còn như trước nữa, ta đã là phàm nhân. Mà phàm nhân chính là loại người yếu nhược nhất..."

"Cửu vương." Thúy Tử đau lòng gọi y, nhẹ giọng an ủi, "Hồ vương đang tìm cách giúp người khôi phục lại yêu đan, người đừng quá bi lụy."

"Thúy Tử, tuyết sẽ còn rơi dày, mau ủ ấm mấy vò rượu ta ngâm đi. Sau khi tuyết dừng, ta sẽ đến Ma cung."

"Cửu vương?"

"Đưa dù cho ta! Ta muốn ở đây ngắm tuyết một lát."

Ai cũng nói hồ ly đa tình, thế nhưng con người mới là kẻ đa tình hơn bất kì ai hết. Chỉ là họ không nhận ra, cũng không muốn nhận ra...

Ôn Khách Hành ngồi trong Ma cung cả một buổi, đột nhiên nhớ tới lời Cố Tương đã nói. Cửu vương bị người hạ ám chiêu, nội đan tan nát, hôn mê bất tỉnh. Ôn Khách Hành siết chặt lòng bàn tay, trong đầu nhịn không được cứ nghĩ về người tên Chu Tử Thư đó. Cố Tương nói, hắn và y là tri kỷ, sớm chiều bên nhau, không tách không rời.

Vậy hắn cũng nên đến xem vị 'tri kỷ' đó chứ nhỉ? Xem Cửu vương rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến Cố Tương trời đất không sợ, lại sợ y đến đây lật tung cả Ma cung.

Ôn Khách Hành nhếch môi ngồi dậy, phất tay dùng ma lực đi đến Trúc Mộng Hoa Lâm, trong tim mơ hồ xuất hiện tia mong đợi mà chính hắn cũng không nhận ra.

Trúc Mộng Hoa Lâm đổ tuyết, trắng xóa cả một bầu trời, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng phủi đi hạt tuyết mỏng trên vai, nâng chân bước vào cổng. Hồ ly trong núi thấy hắn đến đây liền hớn hở chào hỏi, thậm chí còn có người lén lút nói thầm.

"Thấy không? Ta nói có sai đâu, không tới mấy ngày mà Ma tôn đã đến đây thăm Cửu vương. Các ngươi thua cược rồi, mau mau chung đồ ăn cho ta!"

Ôn Khách Hành nhíu mày, nhịn không được nghĩ ngợi, trước kia hắn thật sự rất thân với Cửu vương sao? Ngay cả Cố Tương nói, hồ ly ở đây cũng nói.

Bước chân Ôn Khách Hành dừng lại, nhìn lên bầu trời. Ký ức ở đây vẫn còn rõ ràng, ngay cả cung điện của Hồ vương, hắn còn biết tường tận là ở đâu. Thậm chí trên Trúc Mộng Hoa Lâm có bao nhiêu cây đào, hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Vì sao lại không nhớ Cửu vương?

Ôn Khách Hành bước dọc theo lối mòn bên cạnh bờ sông, dòng nước cuốn tới vài hạt tuyết lơ phơ sắp tan, còn có vài cánh hoa đào mỹ lệ...

Khoan đã! Hoa đào?

Ôn Khách Hành cả kinh nhìn lên, bây giờ chỉ mới đầu đông, hoa đào sớm đã lâm vào trạng thái ngủ dài, sao lại có hoa? Vả lại những cây đào xung quanh vốn không có nở! Ôn Khách Hành có chút kinh diễm bước đến thượng nguồn, muốn xem xem cái gọi là kỳ tích.

Hay rốt cuộc là đang ngóng chờ cái gì?

Hắn không biết...

Chỉ mình hắn không biết...

Chu Tử Thư áp tay lên thân cây to, khóe môi giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng. Bàn tay y phát ra từng đợt ấm nóng, nhè nhẹ lóe lên vài tia sáng hồng sắc nhạt nhòa. Chu Tử Thư khép đôi mi lại, từ từ vận chuyển yêu lực yếu ớt trong người.

Đào hoa vốn dĩ đã tàn, tuyết trắng bao phủ từng ngọn cây sần sùi. Thế nhưng cành cây từ từ nảy lên những nụ hoa hồng sắc, xung quanh thân cây lượn lờ một dòng linh khí nhạt nhòa rất khó nhận ra.

Đào hoa nơi y đứng không lâu liền nở rộ, nổi bật giữa khung trời hoa tuyết bay bay. Ngón tay Chu Tử Thư trắng bệch, cánh môi cũng tím tái hẳn đi. Chu Tử Thư từ từ nâng mắt, cánh hoa hồng sắc lả lơi rơi xuống nền tuyết lạnh, để lại từng đốm đỏ bắt mắt, hai tay y vươn ra hứng lấy cánh hoa mềm, trái tim đột ngột run rẩy.

Mấy trăm năm trước, dưới trời hoa nở, y nhìn thấy một nam nhân hắc y đang ngồi gom từng cánh hoa, đặt trong vò rượu lớn. Y bước đến hỏi hắn, hắn nói rằng nghe nói Đào Hoa Tửu rất ngon, hắn cũng muốn làm uống thử xem sao. Chu Tử Thư bật cười ha hả, lấy ra mấy vò Đào Hoa Tửu mà y đã lén lút giấu đi cho nam nhân uống. Qua một lúc, hai người liền say mèm không thấy lối về, ngủ dưới gốc đào hoa.

Sau đó, y mới biết nam nhân kia là Thiếu chủ Ma cung, Ôn Khách Hành...

Chu Tử Thư mỉm cười ngọt ngào, si ngốc đắm chìm trong ký ức trước kia. Ôn Khách Hành rất nghịch ngợm, hắn thường lôi kéo y đến nhân gian, nào là trộm hoa quả, đánh cướp, trêu chọc dân nữ, hắn đều làm tất thảy, y cũng không biết hắn đang có suy nghĩ gì, thích làm người xấu thế không biết.

Thật ra chính y cũng không nhận ra, y đang tiếp tay cho hắn tung hoành.

Sau đó, Ôn Khách Hành nhận vị trí Ma tôn, quyền thế khuynh đảo, hận ý chất chồng. Ngông cuồng ngày trước cũng bị hắn thu liễm.

Chu Tử Thư siết chặt cán ô, ôn nhu nhìn trời hoa rực rỡ. Cảnh vẫn còn ở đây, thế nhưng hắn đâu rồi?

"Lão Ôn... Đào Hoa Tửu vẫn còn rất nhiều, uống mấy năm cũng uống không hết. Thế mà lòng người đã cạn trước khi vò rượu vơi đi."

Nực cười...

Lồng ngực quặn thắt, Chu Tử Thư đột nhiên nhíu mày, nụ cười bên môi thay bằng cái cắn răng mạnh bạo. Chu Tử Thư siết chặt vạt áo trước ngực, thân thể lung lay.

"Khụ!" Cưỡng ép thi triển yêu lực, thân thể càng thêm thương tổn. Sau khi phun ra ngụm máu, Chu Tử Thư cảm thấy nhẹ nhõm không ít, hai mắt y chập chờn sáng tối, bàn tay cầm dù cũng từ từ buông lỏng.

Y chỉ thấy trước mắt tối sầm, thân thể vô lực. Chu Tử Thư buông mình ngã về phía trước, khóe môi vương tơ máu đỏ.

Cứ tưởng tấm lưng gầy yếu sẽ tiếp nhận lạnh lẽo khôn cùng, nhưng không, có ai đó đã dang tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của y, Chu Tử Thư không thể mở mắt, nhưng y cảm thấy cái ôm này thật sự rất quen thuộc, thật làm y an tâm.

Là ngươi có phải không? Ôn Khách Hành...

Chu Tử Thư triệt để hôn mê.

"Này? Làm sao vậy?" Hắn bối rối gọi y, thế nhưng người trong lòng hình như đã hôn mê bất tỉnh. Vốn định lên đây xem là hoa đào nào nở, vô tình thấy một hồng y nam nhân đứng dưới cây hoa rực rỡ, thân thể lung lay. Ôn Khách Hành không kịp suy nghĩ, chạy đến đỡ lấy y.

Thờ điểm nhìn thấy dung mạo y, Ôn Khách Hành nhịn không được cả kinh. Khóe môi vương máu không làm y thêm đôi phần chật vật, mà nó càng khiến y thêm cứng cỏi gan dạ hứng chịu đau đớn.

Giống quá, dung mạo có phần giống Chu Âm. Thế nhưng khi thấy Chu Âm, hắn lại không kinh diễm như lúc nhìn thấy Chu Tử Thư.

"Này? Ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại!" Ôn Khách Hành lay lay người y, thế nhưng Chu Tử Thư vẫn nhắm nghiền đôi mắt. Hắn sầu lo nhăn mày, cầm lấy mạch môn y.

Trọng thương rồi. Hơn nữa còn mất yêu đan.

Mất yêu đan? Ôn Khách Hành cả kinh trừng mắt, không lẽ đây là Cửu vương trong lời Cố Tương đã nói. Vậy, lúc nãy y đang cưỡng chế làm hoa đào nở rộ! Đúng là muốn tìm chết mà!

Ôn Khách Hành lo lắng bế y lên, chạy nhanh vào Chước Tự Cung.

Trái tim hắn có chút khó chịu gấp gáp, nhưng trong lúc nhất thời, hắn cũng không nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro