Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Em dâu của ta có đẹp không?

Thời tiết cuối tháng Ba ấm lên rõ rệt.

Nhưng cơ thể Cố Trì An lại lạnh lẽo như bị ngâm trong hầm băng tháng Mười Hai.

Tâm trạng Cố Trì An xuống dốc vô cùng, trong khi Lệ Cửu Nhi lại rất cao hứng, những gì Quý Tang nói trong thư quả không sai. Cố Trì An làm chuyện trái lương tâm, nhất định sẽ chịu trừng phạt.

Đánh rắn phải đánh giập đầu, trừng phạt một người cũng như vậy.

Cố Trì An quan tâm đến cái gì nhất, cứ đánh vào chỗ đó đảm bảo không sai.

Từ thành Bắc Lương về tới quê nhà Cố Trì An phải mất sáu, bảy ngày.

Sáng mùng 4 tháng 4, sương mù giăng kín trời như sắp mưa, Lệ Cửu Nhi cuối cùng cũng ngồi lui vào trong xe, buông mành che kín bốn phía.

Bên ngoài tối tăm, trong xe càng tối hơn.

Sau khi nghe Lệ Cửu Nhi nói những lời kia, Cố Trì An vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lệ Cửu Nhi pha chút trà trên chiếc bàn nhỏ, đây là trà hoa quế được hái vào tháng Mười năm ngoái, hương thơm nồng đượm ngọt ngào, dư vị đọng lại trong miệng nàng rất lâu.

Hôm nay là một ngày kì lạ, tuy là buổi chiều nhưng lại có nắng.

Xe kéo dừng trước cửa một ngôi nhà tranh ba gian vách đất.

Khoảnh khắc xe vừa dừng lại, Cố Trì An nhắm mắt cả quãng đường cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Lệ Cửu Nhi kéo rèm lên, con ngươi đen của hắn sáng lên rồi lại chậm rãi ảm đạm, cuối cùng không nhìn nữa, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Từ năm mười bốn tuổi học lên cao trung hắn vẫn luôn ở ngoài, bây giờ cũng đã hai mươi tuổi, sáu năm rồi mới trở về quê nhà, trong lòng hắn chỉ thấy hụt hẫng như đánh đổ chén nước chấm...

Ba chiếc xe kéo dừng trước cửa Cố gia lập tức thu hút sự chú ý của cả thôn.

Mặc dù mấy năm nay Hoàng Đế thi hành chính sách cai trị nhân từ, nhưng ba chiếc xe kéo cùng xuất hiện trong thôn vẫn là chuyện lần đầu thấy.

Không biết nhà ai có tiền như vậy?

Thấy xe kéo dừng lại bên cửa Cố gia, người trong thôn càng thêm tò mò, đồng loạt kéo từ trong nhà ra vây kín quanh cửa Cố gia...

"Ai da, đây là của nhà ai vậy?"

"Dừng trước cửa Cố gia thế này.... hay là cậu út Cố gia kia đã về?"

"Hả? Trì An ấy à?"

"Không phải Trì An đang ở Bắc Lương làm quan sao?"

"Chẳng lẽ là thăng chức nhanh nay trở về rồi?"

"Hừ, còn biết đường mà về, ngày Cố đại nương qua đời cũng không thấy mặt đâu, bây giờ lại biết trở về? Ta nghĩ Minh An ca ca có khi cũng chẳng nhận ra đệ đệ này!"

"Đúng vậy..."

"Chỉ sợ Cố gia sắp không yên rồi."

"..."

Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận sôi nổi.

Thị nữ xuống xe, xốc mành lên, "Tiểu thư, tới nơi rồi."

Mọi người quay đầu nhìn liền thấy một nữ tử chậm rãi bước xuống xe, nàng mặc một chiếc váy xếp ly đỏ thẫm, eo thắt lụa gấm cùng màu, những dải ánh kim sáng lên bắt mắt theo từng chuyển động. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, da dẻ non mềm trắng trẻo, lông mày lá liễu, mũi ửng hồng, môi đỏ mọng, nàng lãnh đạm nhìn mọi người, ánh mắt như phủ một lớp sương, mơ màng tựa Giang Nam sau mưa.

Trời ạ, sao lại đẹp như vậy.

Cô nương nhà nào đây?

Lệ Cửu Nhi nhìn thoáng qua cổng ngoài Cố gia, xung quanh lấy rào tre quây lại thành một khoảng sân, ba gian nhà tranh nhìn qua thật đơn sơ nhưng được quét dọn sạch sẽ, đợi một hồi vẫn không thấy ai ra mở cửa, nàng liền gọi gia nô đỡ Cố Trì An xuống.

Cố Trì An vừa xuống xe, dân làng liền ồn ào bàn luận.

"A nha! Đúng là Trì An rồi!"

Nhìn thấy Trì An bị mất một chân, cả đám đều kinh ngạc.

"Tiểu đệ của Minh An xảy ra chuyện gì vậy?"

"Phải rồi!"

"Ai, Trì An —— làm sao lại thế này?" Có người gọi Cố Trì An.

Cố Trì An liếc về hướng người gọi hắn, tỏ vẻ phớt lờ đối phương.

 ——

Trên bờ ruộng nhỏ hẹp, Cường Tử chạy như bay.

"Minh ca, Minh ca......"

Dưới ruộng, một nam nhân đang vung cánh tay vạm vỡ lên cuốc từng nhát nông cụ, không ngừng xới đất, cái lạnh của mùa đông còn chưa thật sự qua mà khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi của nam nhân lại ướt đẫm mồ hôi, trượt dọc theo quai hàm góc cạnh đến vòm ngực, áo ngoài bị cởi ra tùy tiện ném một bên, chiếc áo lót trong màu trắng đã ướt sũng, dán chặt vào da. 

Nghe thấy có người gọi, hắn dừng tay quay đầu nhìn người đang tới, rồi lại ngoảnh lại, tiếp tục vung tay đào đất.

Cường Tử chạy đến trước mặt Cố Minh An, sốt ruột la lên: "Minh ca, huynh vẫn còn ở đây đào đất sao?"

"Mùa xuân tới sắp gieo trồng, ta phải nhanh làm xong mấy việc này, có chuyện gì mà chạy vội như vậy? Heo nhà ngươi lại đẻ sao?" Cố Minh An một thân cơ bắp, đôi mắt hơi híp mang ý cười.

Cường Tử thở hổn hển, "Minh ca...... đệ, đệ đệ nhà huynh về rồi."

Động tác trên tay Cố Minh An đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía Cường Tử.

Cường Tử nói: "Mau mau mau... mau về nhà nhìn xem."

Cố Minh An nói: "Ý ngươi nói, Cố Trì An?"

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Cường Tử lấy hơi một chút, nói tiếp, "Về cùng còn có em dâu của huynh."

Cố Minh An: "......"

Cố Minh An cau mày, nhìn nông cụ trong tay, sắc mặt sáng sủa đã bao phủ một lớp xám xịt, hắn khẽ mím đôi môi mỏng không đáp lại, nhổ xuống hai ngụm nước miếng, cánh tay tráng kiện tiếp tục vung nông cụ lên đào đất, dùng lực hung mãnh, chỉ vài ba cái đã khiến lớp bùn đông cứng vì lạnh bị đào lên...

Cường Tử thấy Cố Minh An không phản ứng gì liền bình ổn lại cảm xúc rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cố Minh An hận Cố Trì An, chuyện này hắn biết.

Cố Minh An và Cố Trì An chênh nhau ba tuổi, Cố phụ mất sớm, Cố mẫu vì lo nghĩ nhiều mà hai năm trước lâm bạo bệnh, rốt cuộc cũng qua đời. Cả gia đình này đều dựa vào Cố Minh An chống đỡ, Cố Minh An cần cù làm lụng, tiền kiếm được đều dùng cho việc học của Cố Trì An, Cố Trì An cũng coi như có tiền đồ, thi một lần liền đỗ cử nhân, con đường làm quan có thể coi là tươi sáng, sau khi Cố Trì An làm quan liền cắt đứt liên lạc với gia đình, Cố mẫu qua đời cũng không trở về.

Một kẻ ngay cả mẫu thân cũng không cần như Cố Trì An, Cố Minh An có thể không hận sao?

Mấy năm qua, Cố Minh An kiếm được tiền đều để cho Cố Trì An, sau khi Cố Trì An đi, hắn đã tiêu hết tiền cho mẫu thân, Cố Minh An nghèo, trong thôn không ai muốn gả cho hắn, nhưng Cường Tử biết, tương lai sau này của Cố Minh An sẽ ngày càng tốt hơn.

"Minh ca...... Huynh về xem đi."

"Ta nhìn thấy..."

"Cố Trì An bị mất một chân."

Ánh mắt nghiêm nghị của Cố Minh An bỗng quét qua, hắn thoáng sững người rồi lại đào tiếp ba thước mới dừng lại, nhìn về phía Cường Tử.

"Ngươi vừa nói em dâu của ta cũng về cùng?"

Cường Tử sửng sốt, không hiểu Cố Minh An có ý gì, gật đầu.

"Đúng vậy."

Cố Minh An buông nông cụ xuống, kéo ống tay áo xắn cao xuống, khiêng đống nông cụ lên rồi sải bước đi lên bờ ruộng. Cường Tử thấy Cố Minh An bước tới liền vội vàng đứng dậy.

"Ca."

Cố Minh An lãnh đạm nhìn hắn, khóe môi mang theo một tia cười khinh bỉ, hỏi: "Em dâu kia của ta... có đẹp không?"

Cường Tử: "......"

Cường Tử nhếch nhếch môi, xấu hổ cười rộ lên, "Minh ca, ta chưa nhìn kỹ đã chạy đến đây rồi."

Qua một lát hắn chợt phản ứng lại, "Khoan đã...... Minh ca, huynh có ý gì?"

Cố Minh An sờ khớp hàm, "Cố Trì An dám trở về...... đừng trách ta không khách khí."

Editor: Lạc Rang

(sau một thời gian thì như đã hẹn, tui sẽ up dần lên wattpad bộ này, truyện H đứng đắn ai tà răm quá đừng kỳ vọng ~)

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro