Chương 2: Ta chê ngươi bẩn
Lệ Cửu Nhi giật mình, lập tức nhớ lại câu nói kia của Ôn Giản 'biết đâu sáng mai sẽ có đáp án', nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, mắng: "Nổ thì nổ, hoảng cái gì?"
Thị nữ bị mắng cuống quít nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng giả bộ trấn định của tiểu thư, nuốt nước miếng nói: "Không... không chỉ có thiếu gia, còn còn...... còn có Ôn đại nhân, nghe người ta nói Ôn đại nhân bị nổ chết tại chỗ."
Lệ Cửu Nhi nghe vậy vội vàng xuống giường, "Đi, mau thay đồ cho ta."
Thị nữ lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, gật đầu lấy y phục từ trong rương ra.
Lệ Cửu Nhi đang mặc xiêm y thì nghe người gác cổng báo có thư đến.
Trong lòng Lệ Cửu Nhi nghi hoặc, sửng sốt một lúc mới kêu thị nữ đi lấy, nhận lại thư từ trong tay nàng, liếc nhìn chữ viết trên đó, là một nét chữ rất đẹp.
Lệ Cửu Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra.
Là Quý Tang.
Lệ Cửu Nhi đọc nhanh như gió, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Thị nữ thấy Lệ Cửu Nhi bất động, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư?"
Lệ Cửu Nhi cất lá thư đi, bình tĩnh sửa sang lại y phục, quay đầu nhìn thị nữ, nhàn nhạt nói: "Đi, đưa thiếu gia về."
Thị nữ giật mình sửng sốt, "Tiểu thư, người không đi xem một chút sao?"
Lệ Cửu Nhi nhướng mày, lạnh giọng đáp: "Không đi."
Thị nữ vội hành lễ, sau đó lui ra khỏi phòng.
_ _
Cố Trì An được cõng về gào thét đến mức mọi người trong phủ đều hoảng sợ.
Hắn bị thương khắp người, vết thương ở chân đặc biệt nghiêm trọng, xương đùi bị thủng chảy máu đầm đìa, xương ở cẳng chân không bị thương nhưng da thịt đều lòi cả ra ngoài, trên người ngoài mùi máu dày đặc còn có một mùi thuốc súng.
Ban đầu hắn vốn ngất đi, bị xóc nảy trên đường về làm đau đến tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch.
Lệ thái sư nghe tin, trên đường đến đây liền phái người vào thành mời đại phu tốt nhất. Đại phu vào cửa, Lệ thái sư đi theo vào phòng xem xét, tiến đến ôm lấy bờ vai gầy của Lệ Cửu Nhi trấn an, sau đó lại lặng lẽ lắc đầu.
Đến ông cũng nhìn ra được, người này chỉ sợ sẽ tàn phế.
Lệ Cửu Nhi trầm mặc một lát, nhìn Lệ thái sư, nói: "Phụ thân không cần lo cho con, con chịu đựng được. Nữ nhi phải lo cho người mới phải..."
Lệ thái sư dùng ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn Lệ Cửu Nhi.
Lệ Cửu Nhi lại nói: "Phụ thân, Trì An và Ôn đại nhân làm việc chung, Ôn đại nhân bị nổ chết, người nghĩ ai sẽ phải chịu trách nhiệm vụ nổ hỏa dược này?"
Lệ thái sư bày mưu tính kế mấy năm trong triều lập tức hiểu được ý nữ nhi, nhăn mày thật sâu, "Tiểu Cửu, việc này ta sẽ cầu xin giúp Trì An, đẩy hết trách nhiệm cho......"
"Không."
Lệ thái sư bị cắt ngang lập tức ngẩn người.
"Phụ thân, người hãy xin Hoàng Thượng cho Trì An được từ chức, Trì An hiện giờ như vậy cũng không thể làm quan được, chuyện hỏa dược trách nhiệm dù lớn hay nhỏ, vì giữ sự liêm minh Hoàng Thượng sẽ không thể đổ hết cho Ôn đại nhân. Chờ Hoàng Thượng định tội thì không bằng tỏ rõ thái độ của Trì An trước mặt Người trước."
Lệ Cửu Nhi khẩn thiết nói, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Lệ thái sư xem xét tiểu nữ nhà mình. Vốn tưởng gả nữ nhi cho Cố Trì An thì có thể an tâm , dù gì hắn cũng do ông dạy dỗ, tính cách và ngoại hình đều ổn, bản thân Cố Trì An cũng cầu tiến, được Hoàng Đế cất nhắc lên làm Thượng thư Bộ Hộ, nữ nhi sau này có thể được nhờ, nào có ai ngờ được lại gặp phải chuyện đau lòng như vậy, ông vốn còn định an ủi, lại nghe nàng bình tĩnh nói vậy liền lập tức kinh ngạc.
"Cửu Nhi......"
Lệ Cửu Nhi không đợi Lệ thái sư nói hết đã cất lời: "Phụ thân, việc này nếu đã quyết định xong, con muốn cùng Trì An về quê sống một thời gian."
Lệ thái sư vừa nghe vậy vội lớn giọng: "Về quê? Tiểu Cửu, cho dù Trì An không còn là Thị lang*, phủ Thị lang không còn ai nữa, con và Trì An cũng có thể về phủ Thái sư ở, hà tất gì phải về quê? Phụ thân thương con từ nhỏ, về quê rồi con sống thế nào đây?"
(*chức quan xếp dưới Thượng thư)
Nhưng Lệ Cửu Nhi lại rất quyết tâm, nói mình đã gả đi làm sao có thể quay về nhà mẹ đẻ được?
Lệ thái sư không muốn từ bỏ, nhưng lại không thể lay chuyển được sự bướng bỉnh của Lệ Cửu Nhi, vì vậy chỉ có thể lui một bước, chờ thương thế của Cố Trì An khá hơn rồi nói sau.
_ _
Nửa tháng sau.
Phủ Thị lang bị Hoàng Đế lấy lại.
Cố Trì An bảo toàn được tính mạng, một chân bị cưa mất, thật sự trở thành phế nhân.
Một vị quan bộ Hộ tiền đồ xán lạn bây giờ lại thành ra như vậy, Cố Trì An quả thật chịu đả kích lớn, hồn vía như bay mất sạch, cả người không còn chút sinh lực nào.
Lệ Cửu Nhi gọi một chiếc xe kéo tới, cúi đầu vái chào phủ cũ, gia nô khiêng Cố Trì An lên xe, cả đoàn người lớn khởi hành về quê.
Cố Trì An ngủ suốt dọc đường, khi tỉnh dậy chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ quất vào mặt, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ, hắn vô thức hít sâu một hơi, nhìn về phía Lệ Cửu Nhi đang ngồi trước đầu xe.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát Lệ Cửu Nhi một cách nghiêm túc.
Lệ Cửu Nhi đang nói gì đó với phu xe, nàng mặc một bộ váy xanh lam, vòng eo thon thả, một tay có thể ôm hết, mái tóc đen được búi lên, bên trên có cài một chiếc trâm ngọc, thanh nhã lại an tĩnh, làn da lộ ra bên ngoài rất trắng, do bị nắng chiếu lên mà có chút ửng đỏ, cả người tản ra khí chất ung dung nhàn nhã.
Loại khí chất này khiến người ta liếc mắt một cái liền bị thu hút.
Vậy mà trước giờ hắn chưa từng phát hiện ra.
Hắn bất giác nhìn đến mê mẩn, đột nhiên phát hiện Lệ Cửu Nhi còn đẹp hơn Hứa Xuân Mai.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Lệ Cửu Nhi chợt quay đầu lại, đôi mắt nàng trong trẻo, thật giống như ánh nắng ban mai thanh thuần mà đầy sức sống.
Trong lòng Cố Trì An hơi rung động, "...... Ừm."
"Muốn uống nước không?"
Từ sau khi bị thương, lúc nào hắn cũng khát nước.
Cố Trì An trấn tĩnh lại, lắc đầu nói: "Không."
Lệ Cửu Nhi gật đầu, "À" một tiếng, sau đó im lặng, chỉ quay đầu nhìn con đường phía trước.
Phu xe vung cây roi da trong tay quất vào mông ngựa.
Ánh mắt Cố Trì An lại rơi vào Lệ Cửu Nhi, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Không có chức quan, không có phủ đệ, chỉ có Lệ Cửu Nhi tình nguyện đi theo mình...
"Cửu Nhi..."
Bánh xe lăn trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Cố Trì An gian nan gọi nhũ danh của Lệ Cửu Nhi trong mớ âm thanh khó nghe đó.
Lệ Cửu Nhi không lên tiếng, quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn mấp máy môi, há miệng thở hổn hển, "...... Ta sẽ sớm khỏe lại, sau này, chúng ta sẽ sống thật tốt."
Lệ Cửu Nhi thoáng sửng sốt, kế đó liền cảm thấy buồn cười.
Ngay sau đó, nàng cười càng không kiêng nể gì, tiếng cười tràn ngập ý vị trào phúng.
Cố Trì An nghe thấy tiếng cười kia, tâm tình như chìm xuống tận đáy.
Lệ Cửu Nhi cười đủ rồi mới ngừng lại được.
"Cố Trì An, có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi không? Ta về quê cùng ngươi chỉ là nghĩ cho bản thân sau này, nếu ngươi chết, cha ta nhất định sẽ cho ta đi bước nữa, tuy ta là con gái của Lệ thái sư, nhưng dù sao cũng là tái hôn, tái hôn thì chỉ được làm tiểu thiếp, ta không muốn. Ngươi bị như vậy thật ra cũng tốt, vừa hay cho ta cơ hội."
Nàng dừng một chút, lại nói: "Đừng trách ta nhẫn tâm, vốn dĩ ta cũng sẵn lòng đồng cam cộng khổ cùng ngươi, nếu ngươi có bị làm sao, ta cũng có thể vì ngươi mà thủ tiết, nhưng......"
"Muốn trách thì trách ngươi, đã thành hôn với ta mà còn chơi bời bên ngoài."
"Bây giờ ngươi muốn ở cùng ta, ta còn chê ngươi bẩn."
Hai tròng mắt Cố Trì An trừng lớn như muốn nứt ra nhìn về phía Lệ Cửu Nhi, lồng ngực tức tối, từng câu từng chữ của nàng tựa như đao kiếm đâm thẳng vào tâm hắn, đau đến mức hắn thở không ra hơi, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một chữ.
"Ngươi!"
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro