Chương 17: Thật muốn đè nàng xuống thao
Đêm thật dài.
Trong đầu Cố Minh An chỉ toàn là dáng hình yêu kiều của Lệ Cửu Nhi khi bước ra khỏi bồn tắm, thật muốn đè tiểu cô nương xuống thao một trận, hắn trằn trọc lăn qua lại trên giường, cả người bị dục vọng thiêu đốt, suốt đêm không ngủ được...
Cho đến khi gà trống gáy vang.
Cố Minh An dậy rất sớm, cơ thể vẫn nóng hầm hập nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết, khi rửa mặt hắn dùng nước lạnh xoa mặt mấy cái mới thấy đỡ nóng hơn một chút, đôi mắt đen quét qua lu nước bên cạnh, nước bên trong không còn nhiều lắm. Hắn cầm lấy đòn gánh, vác thùng đi ra ngoài.
Hắn đi tới đi lui nhiều lần, lấy nước từ sông đổ vào lu.
Thời điểm này bên sông đã có mấy nữ nhân ra giặt đồ, từ xa họ đã trông thấy nam nhân tráng kiện gánh nước trên vai đi qua đi lại mấy lượt mà không hề thở dốc, mỗi bước chân nện xuống đều thật mạnh mẽ oai phong.
"Nhìn thấy không?"
"Cái gì cơ?"
"Còn cái gì nữa?" Nữ nhân áo vải xám thô bên cạnh chen vào: "Đừng giả bộ, hai mắt ngươi chẳng phải đều dán chặt vào chân đại ca của Cố gia còn gì."
"A, ta đâu có nhìn." Nữ nhân kia kém người áo vải xám vài tuổi, khi nói lời này mặt đỏ vô cùng.
"Thu Nương, ngươi đừng trêu Xuân Hoa nữa, Xuân Hoa mới thành thân chưa lâu, xấu hổ chuyện đó lắm. Theo ta thấy, đôi chân của đại ca Cố gia trông có vẻ rất khỏe khoắn, thứ giữa hai chân cũng to, lúc đi lại còn lắc lư, về sau ai làm nương tử của Cố đại ca e rằng mấy ngày cũng không xuống nổi giường..."
Một câu này khiến tất cả mọi người đều phá lên cười.
Một người khác nhìn Tĩnh Nương đang cười, nói: "Này, Tĩnh Nương, ngươi từng nói muốn tìm người mai mối với Cố gia mà? Sau đó đã đi chưa?"
Tĩnh Nương nghe xong nói, "Chẳng phải còn chọn ngày tốt nữa sao."
"Ngày tốt?"
"Mười sáu tháng Ba, hôm nay không phải chính là ngày tốt đấy sao."
__
Cố Minh An đổ đầy lu nước xong liền qua bếp làm bữa sáng.
Không khí trong bếp nhanh chóng ấm lên.
Cháo trong nồi kêu ùng ục.
Hôm nay Lệ Cửu Nhi thức dậy hơi muộn, vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy bên ngoài viện có tiếng người gọi. Lệ Cửu Nhi nhìn quanh một lượt rồi bước nhanh qua.
Là dì Vương trong thôn.
Lệ Cửu Nhi tới đây đã được một thời gian, dì Vương là người tốt bụng, thường xuyên qua lại liền hiểu.
Nàng bước ra mở cổng, cười nói: "Dì Vương, có việc gì sao?"
Dì Vương cười đến mắt híp thành một đường kẻ, vui vẻ nói: "Có, có việc. Minh nhi có nhà không?"
Lệ Cửu Nhi nhìn thoáng qua bếp, nói "Có chuyện gì vậy?"
Dì Vương kéo tay Lệ Cửu Nhi, nói: "Việc đại hỉ, việc đại hỉ. Tĩnh Nương sống ngay cạnh nhà ta ấy, người trong thôn đều biết nam nhân nhà nàng đã mất nhiều năm, lúc còn sống không có con cái mà chỉ để lại chút tài sản. Thì là, Tĩnh Nương nhờ ta qua đây để giúp đỡ việc hôn sự."
Lệ Cửu Nhi hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Hôn sự?"
Dì Vương nhìn vào bếp, "Đại ca của ngươi cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nam nhi nhà khác đến tuổi này e là con cái cũng đã chạy loạn khắp nơi, bây giờ thì không sao rồi, ta đây càng nhìn Tĩnh Nương lại càng thấy rất hợp với đại ca nhà ngươi đó."
"Ta nghe nói đại ca Cố gia đang lo chuyện mua đất, thật khéo mà, Tĩnh Nương cũng nói nếu như hôn sự thành thì có thể dùng của hồi môn làm tiền mua đất."
Trong đầu Lệ Cửu Nhi ong ong, không hiểu sao chỉ cảm thấy giọng nói ríu rít của dì Vương lúc này thật chói tai, nàng theo bản năng xoa lỗ tai, lúc này mới hiểu ra, nói một hồi thì ra là muốn mai mối cho Cố Minh An?
Trong lòng nàng chợt trào dâng một cảm xúc không nói nên lời, tựa như có tảng đá nặng đè trong ngực khiến nàng khó thở.
Nàng ấp úng, cắn môi hồi lâu mới "vâng" một tiếng.
"Chuyện này......"
"Phải hỏi, hỏi lại đại ca ta đã, ta —— thân làm em dâu không quyết định được."
Dì Vương không nhìn ra vẻ mất tự nhiên trên mặt Lệ Cửu Nhi, cười nói: "Phải phải phải, chuyện này phải hỏi chính chủ."
Dì Vương vừa nói xong liền định đi tới phòng bếp.
Lệ Cửu Nhi đột nhiên kéo dì Vương lại, vội vàng nói: "Dì Vương, chờ... chờ đã."
Dì Vương dừng bước, "Hả?"
Biểu tình của Lệ Cửu Nhi cực kỳ mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ cũng dần nóng lên, nhưng nàng vẫn làm bộ trấn định nói: "Dì Vương, đột nhiên ta nhớ ra... đại ca của ta sáng sớm đã đi đến chỗ trưởng thôn rồi, hay, hay là lân sau dì ghé qua đi. Hoặc không thì, nếu ta thấy hắn sẽ bảo lại với hắn một lời."
Dì Vương nghe vậy liền nghi hoặc nhìn về phía nhà bếp, "Đại ca của ngươi...... hắn không ở trong bếp sao?"
Lệ Cửu Nhi bấu chặt ngón tay vào nhau, căng da đầu "ừm" một tiếng.
Dì Vương cau mày, "Ai, xem ra ta tới không đúng lúc rồi, như vậy đi, để khi nào ta lại đến lần nữa vậy."
Nói xong lại hấp tấp ra về.
Lệ Cửu Nhi thấy dì Vương đi xa mới đóng cửa viện lại, thở ra một hơi thật dài như muốn trút hết buồn bực trong lòng ra....
Trong lòng nàng rất loạn, không rõ vừa rồi tại sao mình lại nói dối như vậy.
"Em dâu?"
"A?" Giọng nói trầm thấp của Cố Minh An đột nhiên vang lên sau lưng dọa cho Lệ Cửu Nhi nhảy dựng, nàng xoa ngực nhìn sang, ánh mắt có chút lảng tránh, "Sao vậy?"
"Vừa rồi nói chuyện với ai vậy?"
"A, không có gì, dì Vương hỏi đường thôi." Lệ Cửu Nhi thuận miệng bịa ra một lý do vớ vẩn, bịa xong lập tức hối hận, dì Vương là dân địa phương, làm gì có chuyện không biết đường? Hỏi đường cái gì chứ?
Không ngờ nam nhân lại gật đầu, "À, bữa sáng làm xong rồi, mau qua ăn đi, đừng để nguội."
Lệ Cửu Nhi ngẩn ra, cẩn trọng nhìn về phía Cố Minh An.
Cố Minh An đứng đối diện ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh vừa sáng vừa sâu như biển lại mang một chút ý cười, nhìn qua có vẻ tâm trạng của hắn rất tốt.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí một lúc lâu, ánh mắt nam nhân nhìn nàng như muốn hút luôn nàng vào trong, trái tim nàng chợt hẫng một nhịp, hai má càng nóng hơn...
Trong lúc căng thẳng, nàng vội vàng đi đến nhà bếp.
"Ăn, ăn cơm thôi."
Cố Minh An đứng ngay cạnh cửa bếp, Lệ Cửu Nhi đã sắp chạy tới trước mặt hắn.
Cố Minh An hoàn toàn không có ý định tránh đường, hắn đưa tay ra giữ lấy tay nàng, trong lòng Lệ Cửu Nhi căng thẳng, định rút tay về thì nghe thấy nam nhân nói, "Để ý bậc thang, đừng đứng không vững như hôm qua."
Lệ Cửu Nhi: "...... ta biết rồi."
Nàng bỗng dùng sức rút ra khỏi tay hắn, còn tưởng Cố Minh An sẽ không chịu buông, nào ngờ lại dễ dàng rút tay ra được, nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt, ngẩng đầu lên liền thấy bờ môi mỏng của hắn chậm rãi cong lên, đôi mắt đen láy tràn ngập ánh sáng dịu dàng mập mờ, nàng bị hắn nhìn mà tim đập thình thịch, mím môi bước vội vào phòng.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bước chân của nàng có chút lộn xộn.
Tâm trạng Cố Minh An quả thực rất tốt, mới vừa rồi, hắn đã phát hiện ra bí mật mà trong lòng em dâu không muốn thừa nhận.
Hắn đã nghe thấy từ lúc dì Vương vừa bước vào viện.
Vốn định ra chào hỏi dì Vương một cái, nhưng khi nghe dì Vương nói Tĩnh Nương muốn gả cho hắn, hắn không khỏi nhíu mày dừng bước.
Đột nhiên hắn muốn nghe xem em dâu mình nghĩ gì.
Không ngờ......
Đồ ăn sáng là cháo hạt kê và bánh bao nhân thịt nóng hổi.
Từ khi Lệ Cửu Nhi tới, cơm canh trong nhà so với trước tốt hơn vài phần.
Cố Minh An không muốn để mất Lệ Cửu Nhi.
Hai người như thường lệ ngồi xuống rồi lặng lẽ dùng bữa.
Khi sắp ăn xong, Cố Minh An nói: "Hôm qua còn một chuyện quên nói với nàng."
"Hửm?"
"Tĩnh Nương trong thôn muốn gả cho ta."
"Phốc......" Lệ Cửu Nhi lập tức phun ra một ngụm cháo.
"Em dâu sao vậy?" Trong lòng Cố Minh An vui như nở hoa nhưng lại nhíu mày, tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy khăn vải đưa cho nàng lau miệng.
Lệ Cửu Nhi bị sặc một chút, ho khan hai tiếng rồi mới nhìn Cố Minh An, ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
"Ngươi, ngươi nói với ta làm cái gì?"
"Nhưng nàng là..... em dâu nhà ta mà." Cố Minh An dừng một chút, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, nếu Lệ Cửu Nhi ngẩng lên sẽ thấy ánh mắt kia của hắn sáng như sao trên biển mênh mông, đáng tiếc nàng không làm vậy, nàng cúi đầu cắn môi, hai má phồng lên như con thỏ trắng nhà Cường Tử bắt được, đáng yêu vô cùng.
Cố Minh An thuận thế châm thêm dầu vào lửa, lại hỏi: "Em dâu ~ nàng, muốn ca ca làm thế nào?"
Lệ Cửu Nhi nghe thấy 'em dâu' và 'ca ca', không biết vì bực mình hay sao mà khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng, nàng đột nhiên đứng dậy, bữa sáng cũng không ăn, cả giận nói: "Ta sao mà biết được..."
Nói xong liền đi nhanh ra khỏi bếp.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro