Chương 11: Ngươi, ngươi tắt đèn đi
"Bang ——"
Năm dấu tay đỏ thình lình in trên má Cố Minh An, thân thể Lệ Cửu Nhi như vừa vớt lên từ dưới nước, nàng chống đỡ thân thể mềm nhũn đau đớn, mồ hôi đầm đìa trừng mắt nhìn Cố Minh An.
Ấm ức, oán hận, hổ thẹn......
Đủ loại cảm xúc trong phút chốc đều tuôn ra.
Cố Minh An da dày, sức lực của tiểu cô nương rơi trên người hắn chỉ giống như gãi ngứa, nhưng đôi mắt đẫm lệ đầy lên án của nàng lại khiến nam nhân run lên, vui sướng tan đi, đầu óc thanh tỉnh lại, gò má cứng rắn trở nên nghiêm túc, gương mặt bỗng đanh lại, hắn hoàn toàn không ngờ thê tử của Cố Trì An vẫn còn trong trắng.
Tay Lệ Cửu Nhi đập mạnh đến phát đau, trong lòng hận muốn chết nhưng cũng biết sức lực đôi bên chênh lệch, nàng nghẹn ngào thu hồi tầm mắt, yên lặng xoay người nhặt đồ lót bị ném dưới giường lên, nơi giữa hai chân bị thương nặng, chỉ hơi động đậy liền đau đến nhíu mày, trên bụng toàn là tinh dịch do nam nhân để lại, thậm chí còn tỏa ra một mùi vị tanh nồng.....
Lệ Cửu Nhi chưa bao giờ cảm thấy chật vật như vậy.
Thật vất vả mới nhặt được đồ lót dưới đất lên, nàng mím môi, trừng mắt nhìn Cố Minh An hồi lâu rồi mới yên lặng mặc y phục vào.
Bầu không khí trong phòng cực kỳ áp lực, chỉ có tiếng vải cọ xát vào nhau.
Nhờ ánh trăng sáng Cố Minh An nhìn thấy vòng eo nhỏ trắng nõn của nàng lưu đầy dấu tay, đôi mắt đen tối lại, thân thể lúc này tuy được thỏa mãn nhưng trong lòng hắn lại như có tảng đá đè nặng, đến hít thở cũng không thoải mái......
Mùi vị này thật sự không dễ chịu.
Hắn đột nhiên cử động, cánh tay như sắt nhẹ nhàng câu lấy eo Lệ Cửu Nhi ôm vào ngực, Lệ Cửu Nhi kinh hô một tiếng, hai tay bao lấy thân mình, căng thẳng nhìn Cố Minh An, tức giận đến mức thiếu chút nữa bật khóc, nàng nghiến răng hỏi: "Cố Minh An, ngươi lại muốn làm gì?"
Dưới tay Cố Minh An là vải dệt mềm như tơ, dính sát vào da thịt hồng nhuận của nàng, áo lót thắt nút lỏng lẻo bên eo, vừa giãy giụa nhẹ liền rớt khỏi bả vai, hắn cúi mặt nhìn rãnh sâu giữa hai luồng mềm mại trước ngực tiểu cô nương, bị cánh tay mảnh khảnh của nàng kẹp chặt thật câu người.
Cố Minh An đã hai mươi ba tuổi nhưng vẫn luôn bị lôi ra làm trò đùa cho đám nam nhân trong thôn, một nam nhân cường tráng sung sức mà bây giờ mới lần đầu làm chuyện này, cảnh đẹp trước mắt khiến cho côn thịt vừa bắn của hắn nháy mắt lại dựng lên cứng ngắc, hơi thở đột nhiên trở nên trầm khàn, nóng bỏng.
"Còn làm loạn nữa ta lập tức thao nàng."
Lệ Cửu Nhi đang giãy giụa chợt cảm giác vật cứng rắn chống vào eo, nàng kinh hãi lập tức im bặt, hoảng sợ nhìn hắn.
Tên khốn này rốt cuộc muốn gì?
Cố Minh An bị tiểu cô nương rưng rưng nước mắt trừng nhìn mà tim đập thình thịch, bàn tay thô ráp lại ném cái quần lót của nàng xuống đất, hắn trầm tư một lát mới nói: "Ta không biết rốt cuộc vì sao nàng và Cố Trì An lại như vậy, thành thân...... mà không viên phòng, nhưng dù sao hiện giờ nàng đã là nữ nhân của ta, ta tuyệt đối không thể để nàng trở về phòng phía tây ngủ nữa."
"Ngươi!!!"
Cố Minh An không chịu nổi ánh mắt của Lệ Cửu Nhi, hắn đã nếm qua tư vị mất hồn của nàng, ngay cả cái trừng mắt cũng khiến tâm hắn ngứa ngáy, đừng nói đến việc bình tĩnh ôm nàng nói chuyện.
Hắn bỗng dịch chuyển vị trí, chỗ bọn họ vừa làm giờ đã ướt sũng, hắn kéo chăn lên đắp cho nàng, sau đó đứng dậy rời giường, liếc nhìn ngọn nến trên chiếc bàn nhỏ, chậm rãi đi qua, lấy mồi lửa thắp đèn.
Căn phòng chợt sáng lên.
Lệ Cửu Nhi vẫn luôn cảnh giác nhìn hắn, phòng sáng lên, cự vật dữ tợn gớm ghiếc giữa hai chân nam nhân lập tức đập vào mắt nàng.
Đồ vật kia vừa dày lại lớn, quy đầu to tròn trơn bóng, mã mắt hơi mở dính chút dịch nhầy, thân gậy thô kệch chằng chịt gân xanh, lắc lư đầy sắc tình theo từng bước đi của nam nhân.
Thứ to lớn đó thiếu chút nữa đã đâm hỏng cơ thể nàng.
Lệ Cửu Nhi xấu hổ lại giận dữ muốn chết, hoảng sợ cuống quít né tránh ánh mắt của hắn, "A ~ ngươi, ngươi...... mau tắt đèn đi."
Cố Minh An nhìn nàng thật sâu, trông thấy vành tai đỏ như rỉ máu của nàng, trong cổ họng hắn tràn ra một tiếng cười khẽ, cụp mắt liền thấy vật kiêu ngạo phía dưới, rốt cuộc hắn cũng không nói ra câu cợt nhả "vừa rồi cái gì nên sờ cũng đã sờ, trăng sáng như vậy cũng đủ thấy hết rồi" nữa, chỉ nói: "Ta qua bếp lấy nước cho nàng, trong phòng không thắp đèn, đến lúc đó đừng có sợ mà lại......"
"Nói có rắn lớn."
Cơ thể Lệ Cửu Nhi dính nhớp khó chịu, thực sự muốn dùng nước. Nhưng nếu nghe theo hắn không trở về phòng phía tây thì lại càng không ổn, ai biết được lát nữa hắn có lên cơn lần nữa không.....
Nàng lớn gan nói: "Ta... ta phải về ngủ."
"Nghĩ cũng đừng hòng." Cố Minh An không đợi nàng nói xong đã gạt đi, hắn bước nhanh đến cuối giường, hơi thở tục tằng khiến nữ nhân nhỏ cả kinh nắm chặt chăn rúc người vào trong.
Rõ ràng sợ không hề ít.
Cố Minh An thấy vậy nhất thời ảo não, hắn đáng sợ như vậy sao?
Lúc mới tới đây nàng không có lấy một chút sợ hắn, lúc nào cũng đối nghịch với hắn, hắn vừa cởi y phục ướt cho nàng, nàng rõ ràng sắp ngất đi mà còn hung hãn định đánh hắn một trận, vậy mà giờ lại đổi thành vật nhỏ đáng thương bị hắn bắt nạt.
Hắn khom lưng nhặt quần lót rồi nhanh chóng mặc vào, nhét cự vật ngẩng cao đầu vào trong, sau đó hậm hực cắm đầu đi ra ngoài, đi được vài bước lại chợt dừng lại, thở dài một tiếng nói: "Em dâu, ta không quan tâm nàng với Cố Trì An thế nào, bây giờ nàng và ta đã làm chuyện phu thê, vậy nàng chính là nương tử của ta, ta sẽ bảo Cố Trì An viết giấy hòa ly*, sau này —— ta sẽ yêu thương, chăm sóc nàng tử tế."
(*Chú thích: như ly hôn nhưng là cách dùng ở thời cổ đại)
"Ai là nương tử của ngươi! Cố Minh An, ngươi vừa...... vừa rồi ỷ mạnh ăn hiếp yếu. Ta nói có rắn nhưng ngươi không tin." Lệ Cửu Nhi tức giận đỏ bừng mặt, trơ mắt nhìn cảnh mình bị Cố Minh An an bài.
Cái gì?
Cứ như vậy là xong?
Thế này là thế nào?
"Nếu như hôm nay ta không còn trong trắng thì ngươi còn muốn cùng ta...... như vậy sao? Ta lại nghĩ ngươi sẽ coi ta chẳng khác nào kỹ nữ nửa đêm trèo lên giường nam nhân ngay thẳng."
Tiểu cô nương khóc sướt mướt, tâm tư của nàng giống như một tấm gương, những suy nghĩ ban đầu của Cố Minh An đều đã bị nàng nói ra hết.
Cố Minh An khựng lại, con ngươi như ngọc tối lại, u ám không nhìn ra đang nghĩ gì, hắn do dự một chút mới nói: "Nàng nói không sai, vừa rồi ta thật sự nghĩ như vậy. Ta cứ nghĩ là nàng nói dối."
"Xin lỗi, ta sai rồi."
"Nhưng nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện về phòng bên kia."
"...... Dù sao, về sau ta sẽ đối xử tốt với nàng."
Cố Minh An thật sự bực mình, đây là lần đầu tiên hắn phải vào vai một gã khốn nạn đi dỗ dành người khác, thực sự miễn cưỡng, nghĩ ra được gì thì nói cái đó, vừa dứt lời liền rời khỏi phòng.
Lệ Cửu Nhi nhìn thấy hắn đi, cả người liền như mất hết sức lực, nước mắt ấm ức thi nhau rớt xuống.
Qua một lát, nam nhân xách theo một cái thùng gỗ vào phòng, đi tới đi lui xách mấy thùng nước nóng đổ vào bồn gỗ, chỉ trong chốc lát không khí trong phòng đã nóng hôi hổi.
Cố Minh An làm xong việc liền đi đến bên giường ôm lấy nữ nhân, Lệ Cửu Nhi kinh hô một tiếng, đôi mắt ngậm nước tràn đầy sự cự tuyệt, "A ~ ta, ta tự tắm được, ngươi...... ngươi đi ra ngoài."
Cố Minh An nhìn nàng một cái thật sâu, yết hầu lăn lộn hai cái, không ép buộc nàng.
"Được, nước lạnh thì gọi ta, ta mang nước ấm vào cho nàng."
"Sau này nếu nàng không muốn thì ta sẽ không chạm vào nàng."
Như sợ nàng không tin, hắn lại nói: "Cố Minh An ta đã nói thì sẽ giữ lời."
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro