Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cắn chặt cây gậy của biểu ca

Lệ Cửu Nhi sững sờ đứng trước cửa phòng, máu trong người như đông lại, trái tim lạnh băng, hơi lạnh xuyên qua toàn thân, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra sau khe cửa.

Ra vậy ——

Quý Tang luôn nói mình cần dồn sức chăm lo gia đình nhiều hơn, thì ra là có ý này?

Trong phòng, một mảng kiều diễm.

Cánh tay vạm vỡ của Cố Trì An nắm chặt vòng eo mềm mại của nữ nhân xinh đẹp kia, bụng dưới không ngừng va chạm vào nhau khiến cho hai bờ mông đầy đặn kia nảy lên từng hồi theo động tác thọc vào rút ra.

Nữ nhân kiều diễm kia ngửa khuôn mặt đỏ bừng lên,đôi môi đỏ mọng hé ra rên rỉ, hơi thở đứt quãng, lưng dán chặt lấy lồng ngực cứng rắn của Cố Trì An, hai bầu ngực đẫy đà phía trước nặng nề đung đưa trong không khí, Cố Trì An chỉ cần cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy hai luồng trắng bóng kia, hai bàn tay vòng qua eo chậm rãi hướng lên, năm ngón tay dùng sức nắm lấy xoa, nhũ thịt kia mềm đến khó tin, nhẹ nhàng đè một cái, thịt mềm liền tràn ra từ khe hở ngón tay, bộ dạng thật là dâm mĩ.

"Hừ... a a... biểu ca, chậm một chút... sắp thao hỏng rồi......" Nữ nhân khóc nức nở lại tựa như ngâm nga, nam nhân nghe xong dục vọng càng thêm dâng trào, động tác ra vào càng dùng sức, âm thanh "bạch bạch bạch" dính nhớp vang lên không dứt bên tai.

"Cắn chặt biểu ca như vậy...... còn muốn chậm? hả?"

"Ô a...... biểu ca, đừng......"

Lệ Cửu Nhi nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng nàng thậm chí không cảm thấy đau, đôi mắt trong trẻo hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Cố Trì An là học trò mà phụ thân tâm đắc, nàng còn nhớ rõ lần đầu bọn họ gặp mặt.

Cử chỉ của hắn rất từ tốn, lễ độ.

Nàng chưa từng nghĩ tới Cố Trì An còn có một mặt như vậy, liên tục nói những lời cợt nhả, vừa làm những động tác tục tằng vừa thốt ra những từ ngữ thô tục, côn thịt tựa như khiêu khích đỉnh sâu về phía trước, khiến cho nữ nhân kia mềm nhũn không chống đỡ nổi, cả người mềm mại nằm lên mặt bàn, một chân kiễng lên hùa theo động tác xuyên xỏ phía sau, một chân khác bị gác lên góc bàn, nơi tư mật cứ vậy phơi bày ra. Hai tròng mắt Cố Trì An nhiễm đầy tình dục, hắn giữ lấy mông nữ nhân kia dùng sức mà thao, có thể trông thấy rõ dâm thủy chảy dọc ra từ nơi bọn họ hoan hợp, chỉ trong chốc lát đã thành một bãi nước trên mặt đất.

Một màn này ngoài Lệ Cửu Nhi còn có thị nữ bên cạnh nàng nhìn thấy rõ ràng.

Thị nữ tức giận vô cùng, cảm thấy bất bình thay Lệ Cửu Nhi.

"Tiểu thư!"

Ánh mắt sắc bén của Lệ Cửu Nhi quét qua thị nữ, nàng ta lập tức ngậm miệng, vẻ mặt ấm ức.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, bên ngoài lại lạnh như hố băng mùa đông khắc nghiệt.

Lệ Cửu Nhi rốt cuộc cũng không phá cửa vào, đờ đẫn xoay người rời đi.

Ra khỏi cửa viện, thị nữ liền nhịn không được nữa.

"Tiểu thư, vừa rồi sao người không vào bắt gian tại trận, Cố Trì An là cái gì, nếu không có người, hắn ta chẳng là cái gì cả." Sắc mặt thị nữ đỏ bừng, càng nói càng giận.

"Ngươi cho rằng hiện tại Cố Trì An còn là học trò yêu quý của phụ thân sao?" Lệ Cửu Nhi nắm chặt chiếc khăn tay, nếu nhìn kỹ có thể thấy tay nàng hơi run.

Cố Trì An được phong lên làm Thượng thư Bộ Hộ, sáng mai liền nhận chức, tuy cấp bậc không bằng phụ thân, nhưng muốn nạp thiếp cũng chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù nàng làm lớn chuyện, phụ thân cũng không giúp được nàng, thậm chí ngay cả việc phụ thân sẽ nói gì nàng cũng tưởng tượng ra được.

Sau này con đường làm quan của Cố Trì An sẽ ngày càng rộng mở, nữ nhân bên người hắn chỉ có nhiều lên.

Chỉ riêng điểm này đã phá hỏng cuộc hôn nhân mà Lệ Cửu Nhi mong muốn.

Qúy Tang là bạn thân nhất của Lệ Cửu Nhi năm mười bảy, mười tám tuổi, cũng vì người bạn thân này mà suy nghĩ của nàng tiến bộ hơn so với các cô nương nhà khác.

Tại sao nữ nhân phải làm vật trang trí cho nam nhân?

Tại sao nàng phải chia sẻ một nam nhân với nữ nhân khác?

Lệ Cửu Nhi ra khỏi cửa viện liền lên xe kéo, thị nữ đi theo bên cạnh xe.

Phu xe đang chuẩn bị trở về phủ thì lại nghe Lệ Cửu Nhi nói: "Đến phủ Thừa tướng."

Phu xe liền vung roi quay ngược về hướng phủ Thừa tướng.

_ _

Cây hòe lớn trước phủ Thừa tướng cành lá xum xuê tươi tốt, đêm qua trời mưa, gió tây thổi qua, những chiếc lá rơi trên mặt đất ẩm ướt, bị nước mưa đè bết dính không dậy nổi. 

Ôn Giản đứng lặng ở cửa phủ Thừa tướng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Quý Tang đi xa dần, khóe môi mỏng chậm rãi hạ xuống, ánh mắt càng thêm kiên định, vừa quay đầu liền thấy xe của Lệ Cửu Nhi chậm rãi đi tới.

Ôn Giản hơi nhướng mày, đứng đó đợi một lúc.

Xe kéo chạy đến trước mặt hắn, thị nữ đi trước hành lễ, Lệ Cửu Nhi nghe tiếng liền vén mành lên, để lộ khuôn mặt nhỏ xinh, nhìn về phía Ôn Giản, "Ôn đại nhân, Tang Tang có đây không?"

Ôn Giản nhẹ nhàng cười, "Lệ tiểu thư tới muộn một bước rồi, phu nhân nhà ta vừa đi, mẫu thân bệnh nặng nên nàng về thăm trước."

Lệ Cửu Nhi vốn định tìm Quý Tang bàn bạc đối sách.

Nàng không muốn sống như hiện tại!

Nhưng lại không dễ gì dứt ra được!

Nghe nói Quý Tang đã đi, nàng có chút thất vọng nhíu mày, hỏi, "Vậy khi nào Tang Tang về?"

Ôn Giản không trả lời mà nói: "Lệ tiểu thư, phu nhân nhờ ta chuyển lời cho ngươi. Đời người ngắn ngủi, nếu ngươi không thích con đường này thì hãy thử con đường khác..."

Lệ Cửu Nhi bấu chặt ngón tay, cau mày nói, "Chuyện này Tang Tang đã nói với ta, ta chỉ là mê man, mê man......"

Nàng còn chưa nói câu tiếp theo, Ôn Giản đã ngắt lời nàng.

"Ta còn chưa nói xong."

"Nàng nói, nếu mê man thì đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, biết đâu sáng mai sẽ có đáp án."

Lệ Cửu Nhi sững người tại chỗ.

Ôn Giản không đợi nàng nói chuyện đã nói tiếp: "Trở về đi."

Nói xong liền xoay người vào phủ Thừa tướng, để lại Lệ Cửu Nhi một mình ngoài cửa lớn.

Lệ Cửu Nhi nhìn cánh cửa đóng chặt, thị nữ khuyên nhủ, "Tiểu thư, chúng ta... trở về thôi?"

Lệ Cửu Nhi không hiểu rốt cuộc Ôn Giản có ý gì, nhưng có một chút ý tứ nàng nghe hiểu, đại khái là bảo nàng chờ, nhưng chờ cái gì thì nàng không biết.

_ _

Khi Lệ Cửu Nhi trở lại phủ thì trời đã chập tối.

Từ khi gả cho Cố Trì An, nàng đã dọn ra khỏi phủ Thái sư. Đã lựa chọn gả cho Cố Trì An, nàng tất nhiên muốn cùng Cố Trì An làm một cặp phu thê hòa hợp, giống như Ôn Giản và Quý Tang.

Nhưng hôm nay nhìn một màn như vậy mới biết được ý nghĩ của mình ngu xuẩn cỡ nào.

Kỳ thật ngay từ đầu nàng nên thấy rõ, Cố Trì An - người tự nhốt mình trong thư phòng cả đêm tân hôn làm sao có thể mang lại cho mình hạnh phúc?

Đáng lí nàng nên hiểu từ lâu!

Bản thân chỉ là bàn đạp để Cố Trì An nhảy lên cao. 

Lệ Cửu Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cơm chiều cũng chưa ăn, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, mộng mị cả đêm, khi thì là hình ảnh mình bị Cố Trì An bỏ rơi trong phòng tân hôn, cảnh chợt xoay chuyển, lại là cảnh tượng Cố Trì An thao lộng người khác, ngay sau đó là một tiếng vang lớn, nàng từ trong mộng bừng tỉnh.

Bên ngoài trời đã sáng.

Thị nữ la to, "Không xong rồi! Tiểu thư! Không xong rồi!"

Lệ Cửu Nhi ngồi dậy, nhìn về phía bức bình phong liền thấy thị nữ loạng choạng chạy vào, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng.

"Thiếu...... Thiếu......"

"Thiếu gia bị hỏa dược nổ......"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro