💋Chương 9: Dục cầu bất mãn (4)💋
Edit: Na
Cha Lý tái hôn khi Lý Mông mười sáu tuổi, ông đã có một đứa con gái với vợ mới tên Lý Trăn.
Mở cửa đi vào, Ban Ấu An cùng Lý Mông nhìn thấy một nhà ba người đang hoà thuận vui vẻ vây quanh ở bàn làm vằn thắn. Lý Trăn mới vừa lên lớp 6, con bé lớn lên rất nhanh, đã sắp cao hơn Ban Ấu An. Lý Trăn cười hì hì nhìn bọn họ, kêu: "Anh, chị dâu!"
Lý Mông đầu tiên là không mặn không nhạt chào cha Lý và dì, rồi Ban Ấu An đi theo phía sau anh cũng gọi cha dì.
Ban Ấu An rất thích Lý Trăn, cô sờ sờ đầu con bé, nói: "Lại cao hơn rồi."
Lý Trăn cười gật đầu: "Đã cao 1m50 rồi."
Ban Ấu An ngạc nhiên, hiện giờ trẻ con được nuôi đầy đủ chất dinh dưỡng nên phát triển thật nhanh. Khi cô học lớp 6, cũng chỉ cao 1m40 thôi.
"Tới rồi." Vợ kế cha Lý họ Lưu, Lý Mông vẫn luôn kêu bà dì Lưu, "Để dì đi hấp sủi cảo."
Ban Ấu An cười gật đầu với bà rồi cũng vào phòng bếp, đem bát bày ra.
Cô nhìn Lý Mông ở một bên cà lơ phất phơ không nói chuyện gì với cha Lý, thấy cũng không hay cho lắm nên cô kêu anh phụ mình dọn chén đũa.
Lý Mông bóp mông cô khiến đôi mắt Ban Ấu An mở to như viên đạn, anh cợt nhả nói: "Chỉ có vợ thương anh."
Đây là đang cảm ơn Ban Ấu An giải vây cho anh.
Ban Ấu An biết tình huống của nhà Lý Mông. Khi học lớp 6 cha mẹ Lý Mông ly hôn, về sau hơn phân nửa thời gian anh đều đi theo cha.
Lý Mông cùng cha mình cũng không thân thiết gì.
Cha Lý rất nghiêm khắc, ít khi nói cười.
Khi học cấp 2, Lý Mông hư hỏng đi theo những bạn bè xấu nên cha Lý đã hung hăng đánh Lý Mông một trận nhưng không hề làm Lý Mông sợ mà ngược lại làm quan hệ cha con ngày càng xa cách.
Cho nên phần lớn đều là Ban Ấu An nói chuyện với cha Lý và dì Lưu.
Dì Lưu có lén nói với Ban Ấu An, nếu không phải có cô đi theo về nhà thì Lý Mông tết đến mới chịu về đây, bình thường thì không hề bước vào cái nhà này.《@rainbowdangyeu》
Cha Lý cũng nhớ con trai nhưng không dám nói, chỉ đem Ban Ấu An ra làm cớ nói dì Lưu nhớ Tiểu An kêu anh mang Tiểu An trở về một chuyến.
Ban Ấu An nhìn hai cha con bọn họ, bất đắc dĩ mà thấy buồn cười.
Ăn xong cơm chiều, dì Lưu muốn bọn họ ở lại một đêm, nếu là hồi đó Lý Mông sẽ cự tuyệt nhưng hôm nay anh lại gật đầu đồng ý.
Dì Lưu cười đến vui vẻ: "Được, các con ngủ ở phòng cho khách nhé? Giường lớn lắm."
"Ngủ ở phòng con được rồi." Lý Mông nói.
"Giường kia chẳng phải là quá nhỏ rồi sao?" Dì Lưu hỏi.
"Không có sao cả, An An không chê đâu, có phải không vợ?"
Ban Ấu An nói: "Chê đấy, anh đi ngủ sàn nhà đi."
Lý Trăn ở một bên cười điên.
Ban Ấu An cũng cười: "Lý Mông, anh có biết bản thân anh nặng bao nhiêu kí không vậy?"
"Anh đảm bảo sẽ không đè em." Lý Mông lại ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Hay là, em ngủ trên người anh đi vợ?"
Ban Ấu An nhìn anh: "... Anh đúng đắn một chút đi."
"Vợ, em mới là người không đúng đắn." Lý Mông cùng kề sát tai cô nói nhỏ, "Em hôm nay có phải lén tự sờ sờ mình không?"
Ban Ấu An ho khụ khụ, thấy không được tự nhiên mà xê dịch qua bên cạnh.
Cha Lý ở một bên nói: "Vậy ngủ ở phòng con đi, dì Lưu con mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ."
Lý Mông đang ngồi thì nhàn nhạt ừ một tiếng.
Ngồi xem TV một hồi, Lý Mông lôi kéo Ban Ấu An đi nói là muốn cho cô xem căn phòng bảo bối của mình.
Ban Ấu An không phải lần đầu tiên đến phòng Lý Mông, anh sống ở đó mười mấy năm từ khi còn bé đến trưởng thành, đây là nơi thuộc về Lý Mông.
Trên vách tường đều là poster, bóng đá bóng rổ dán đầy hai mặt tường. Tường bên trái cửa sổ là kệ sách có mấy cuốn đều đã đem đến nhà bọn họ, chỉ còn vài cái mô hình ô tô, phi cơ, còn có đĩa DVD.
Dưới giường Lý Mông có ngăn tủ, anh mở ra tới, ở trên là vài cuốn album, cùng hai bổn đồng học lục.
"Em xem cái này đi." Lý Mông mở ra một quyển album, đưa cho cô xem.
Ban Ấu An nhìn đến một ảnh chụp, trên ảnh chụp đánh dấu năm 20xx, ảnh toàn toàn thể lớp học, phía dưới là dựa theo trình tự ghi tên thầy cô cùng tên học sinh.
Ban Ấu An nhớ rất rõ buổi chụp hình tốt nghiệp hồi tiểu học, ánh mặt trời rất chói mắt, mỗi người đều cau mày híp mắt.
Cô lúc ấy rất lùn, đang ngồi xổm xuống, trên đầu mang cây cài hồng mẹ mua cười đến phát ngốc.
Ban Ấu An dùng bàn tay chạm mặt mình rồi sờ tới hàng thứ ba ở trên của nam sinh. Trong đó có một cậu bé có cổ áo không chỉnh tề bị phơi nắng đến gương mặt hồng lên nhăn nhăn cái trán, giương miệng cười nhẹ, có vẻ một giây trước đã cùng người bên cạnh oán giận cái nắng nóng độc ác này.
Đây là Lý Mông khi mười hai tuổi.
Ban Ấu An dùng móng tay hung hăng mà chọc vào mặt anh, rồi lại vì hành động trẻ con của mình cười rộ lên.
Lý Mông cầm quyển đồng học lục, dựa lại cho cô coi bức ảnh, nói: "Vợ, khi còn nhỏ em mập ghê."
Ban Ấu An noi chuyện vô cùng dịu dàng: "Ông xã, anh đây một hai muốn chọc em điên lên phải không?"
Lý Mông cúi đầu, hai tay dâng đồng học lục* lên: "Thần sai rồi, mời ngài xem."
* Sổ danh bạ, như tên gọi, là để ghi lại địa chỉ nhà, thông tin liên lạc, số điện thoại, ngôn ngữ cá nhân, v.v. của một lớp hoặc một nhóm bạn cùng lớp, để tạo điều kiện tiếp xúc, hiểu nhau giữa các bạn trong lớp và nhớ lại quá khứ. Bây giờ cũng có rất nhiều hồ sơ cựu sinh viên dưới dạng các trang web trên Internet.
Thứ Lý Mông đưa qua chính là đồng học lục hồi tiểu học, lúc ấy rất lưu hành cái này, khi tốt nghiệp mỗi người đều sẽ viết lại lời nhắn gì đó, Ban Ấu An nghi hoặc hỏi: "Em cũng có viết cho anh sao?"
Lý Mông gật đầu: "Cái thứ nhất chính là của em."
Lý Mông có chứng cưỡng chế*, cái gì cũng phả theo trình tự của nó, Ban Ấu An nhìn chữ cái của họ xác thật là bài thứ nhất mới chịu.
[*Chứng cưỡng chế: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.]
Ban Ấu An bị bộ dáng xấu xí của mình khi học tiểu học làm cho đau đầu nửa ngày, tại đây cô nhìn thấy mình có để lại cho Lý Mông lời chúc phúc.《@rainbowdangyeu》
"Lý Mông, cảm ơn cậu! Chúc cậu có một tương lai hạnh phúc. Ban Ấu An."
Lý Mông nhìn cô, hỏi: " Vợ, anh vẫn luôn muốn hỏi lúc ấy em cảm ơn anh cái gì?"
Lỗ tai Ban Ấu An nóng lên, khép quyển đồng học lục lại: "Em quên rồi."
"Em khẳng định là nhớ, nói cho anh nghe đi."
Ban Ấu An xoay người muốn chạy, Lý Mông ôm lấy eo cô hai người cùng nhau ngã lên trên giường.
"Nói anh nghe đi."
"Đều đã quên hết rồi!"
Lý Mông chọt chọt Ban Ấu An, Ban Ấu An bị ngứa cười đến thở không nổi.
"Mau nói cho anh nghe." Lý Mông hôn một cái lên lỗ tai cô, "Em nói đi, anh cũng nói cho em biết một bí mật của anh."
"Vợ——"
"Ban —— Ấu —— An ——"
"Được được." Ban Ấu An thỏa hiệp, cô nói: "Chính là, khi học năm đầu tiên không phải anh từng giúp em sao. Lúc ấy là khi nào nhỉ? Có thể tiết học đầu tiên, người ngồi trước bàn em vẫn luôn nói bút em là của hắn, hắn rất hung dữ còn đánh em..." Cô dừng một chút, "Sau đó, anh liền tới bắt người nọ đem bút trả lại cho em, còn làm cho hắn không được phép khi dễ người khác nữa."
Ngày đó Lý Mông giống như anh hùng vậy, Ban Ấu An âm thầm nghĩ.
Lý Mông vuốt tóc cô: "Năm đầu tiên? Vợ, em nói thật đi có phải khi đó em yêu thầm anh không? Chuyện lâu rồi mà còn nhớ rõ như vậy."
"Thật ra," Ban Ấu An nói, "Từ lúc đó, em cảm thấy anh là người tốt."
"...",Lý Mông đánh mông cô: "Hửm? Phát cho anh thẻ người tốt sao?"
"Đau..." Ban Ấu An bẹp miệng, "Em nói sự thật mà. Còn bí mật của anh thì sao? Em cũng muốn nghe."
Lý Mông xoa cái mông Ban Ấu An vừa mới bị anh đánh, thấp giọng nói: "Khi anh mười mấy tuổi, mỗi ngày đều ở trên cái giường này nghĩ đến phụ nữ để tự sướng."
"Khi đó anh hạ quyết tâm, nói với chính mình rằng về sau nhất định phải đưa cô gái mình thích đến trên cái giường này hung hăng đem làm cô ấy."
__________________________
Bộ này thịt chất lượng chứ mọi người 🤔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro