💋Chương 8: Dục cầu bất mãn (3)💋
Edit: Na
Nơi riêng tư bị lớp vải cọ làm cho Ban Ấu An không thể nào tập trung vào công việc, cô kẹp chân mượn lực để cọ âm đế nhưng càng cọ càng không chịu nổi.
Lúc này cô thật sự rất muốn tự mình sờ sờ nó. Trước khi Ban Ấu An kết hôn cũng có tự an ủi, sau khi kết hôn thì không còn tự an ủi nữa. Ban Ấu An nhớ lại cảm giác tự mình sờ, nó cũng rất thoải mái...
Nơi làm việc có người đến có người đi, Ban Ấu An đứng dậy thì đồng nghiệp kế bên hỏi cô đi đâu, Ban Ấu An chột dạ nói: "Đi vệ sinh."
Tới cửa phòng vệ sinh, Ban Ấu An cảm thấy may mắn vì bên trong không có ai, cô trốn vào cái phòng vệ sinh cuối cùng bên trong cởi bỏ quần của mình ra. Hôm nay cô mặc quần tây vàng nhạt, vừa rồi cọ một lúc như vậy động nhỏ đã chảy nước làm ướt quần một mảnh, giữa đũng quần bị ướt nên đã sớm bị đậm lên rõ rệt.
Một tay Ban Ấu An cầm quần một tay đẩy quần lót ra, ngón tay ở trên môi hoa huyệt sờ sờ, dịch nhầy trơn trượt đem đầu ngón tay làm cho sáng lấp lánh.
Ban Ấu An cẩn thận mà sờ âm đế mình, cắn chặt môi không cho phát ra tiếng.《@rainbowdangyeu》
Tay cô chỉ dùng lực nhỏ, không dám dùng quá sức. Còn Lý Mông thì không giống vậy, đêm tân hôn anh đã dùng tay làm cô, ngón tay anh rất thon dài, bàn tay anh đen hơn những nơi khác trên người nhìn vào thấy rất dữ dằn.
Lúc ấy hoa huyệt Ban Ấu An chỉ mới ăn một ngón tay anh thôi đã cảm thấy cố hết sức rồi, nhưng Lý Mông vẫn kiên nhẫn mà làm cô nửa ngày mới có thể cho thêm một ngón đi vào.
Ban Ấu An sờ miệng hoa huyệt mình rồi vói thêm nửa đốt ngón tay vào nữa, miệng huyệt rất chặt chả trách Lý Mông nói bức cô rất non. Ban Ấu An nhắm mắt lại, tưởng tượng là Lý Mông đang dùng ngón tay làm mình.
Anh rốt cuộc là làm thế nào để có thể cắm nguyên cây gậy kia vào cô được vậy? Cô động động ngón tay thôi đã cảm thấy rất khó rồi. Hai tuần đầu sau khi kết hôn, Lý Mông chỉ cắm quy đầu vào cô đã bị đau đến lợi hại, Lý Mông không còn biện pháp nào khác đành ngồi xổm xuống liếm cho cô, đầu lưỡi đem hoa huyệt cô liếm đến mở ra mới thuận lợi mà cắm vào.
Ban Ấu An cảm thấy Lý Mông có cái lưỡi rất dài, khi hôn môi với anh đầu lưỡi kia làm cô muốn thở cũng không thở nổi, cho nên khi hút nơi đó anh có thể vươn vào tận sâu bên trong.
Ban Ấu An cảm thấy hoa huyệt mình bắt đầu co rút, cô dùng bàn tay vuốt ve nếp uốn của nhục bích. Cô nghĩ thầm, khi Lý Mông tiến vào nơi này, anh thật sự rất thoải mái sao?
Cô còn nhớ rõ có hồi đó Lý Mông có nói giỡn là lúc đi ngủ cũng sẽ đem côn thịt cắm ở trong cô.
Khi đó cô đã quyết liệt cự tuyệt Lý Mông, nói hết đạo lý với anh, nói cho anh biết đây là việc hoàn toàn không có khả năng, không có gì bôi trơn thì hôm sau bọn họ đều sẽ bị đau.
Lý Mông nghe xong, nói "Vợ, em thật đáng yêu".
Ban Ấu An nghe xong những lời này, cũng cảm thấy rung động. Trái tim cô không phải làm từ sắt thép, lại chưa từng yêu đương lần nào nên khi Lý Mông nói mấy lời âu yếm tim cô đều sẽ đập rất nhanh.
Ban Ấu An cũng thích Lý Mông, nhưng cô càng yêu bản thân hơn.
Hoa huyệt không có gì đi vào, trống rỗng không ngừng mà co rút lại. Rút ngón tay ra, Ban Ấu An móc khăn giấy chùi chất lỏng trên tay
Những chuyện này mình không thể ỷ lại vào Lý Mông mãi, Ban Ấu An nhắc nhở chính mình đừng hãm vào quá sâu, cuối cùng thì họ cũng phải chia lìa.
6 giờ chiều, Ban Ấu An tan làm. Còn không chưa ra cửa lớn đã nhìn thấy Lý Mông, anh đứng ở xe bên đang gọi điện thoại.
Ban Ấu An đến gần, Lý Mông không phát hiện ra cô.
Đầu dây bên kia không biết là ai, Ban Ấu An lúc ban đầu chỉ nghe thấy Lý Mông nói câu "không rời tôi", sau đó nghe được hai chữ Thi Thải.
Lý Mông cúp điện thoại, thấy Ban Ấu An đang đứng cách mình không xa.
"Đến lúc nào vậy em?" Lý Mông mở cửa xe cho cô, "Tới cũng không lên tiếng."
Ban Ấu An ngồi vào ghế phụ, nói: "Thấy anh nghe điện thoại, nên không quấy rầy." Cô làm bộ lơ đãng mà hỏi, "Ai gọi vậy?"
"Lương Lâm." Lý Mông nói.
Lương Lâm là anh em tốt của Lý Mông, nghe nói lúc ấy có người mách lẻo chuyện Lý Mông cùng Thi Thải với trường, Lương Lâm thiếu chút nữa bị anh đánh một trận.
Hiện tại đã thành bạn tốt của Lý Mông, mà liên quan đến chuyện Thi Thải cũng chỉ có Lương Lâm.
Ban Ấu An lúc này mới hiểu ra, vừa rồi Lý Mông khẳng định đã biết tin Thi Thải về nước.
"Có chuyện gì vậy?" Ban Ấu An lại thử hỏi.
Đợi một hồi, Lý Mông mới hàm hồ mà nói: "À... Không có gì."
Ban Ấu An thầm nghĩ: Không có việc gì? Rõ ràng là có chuyện lớn.《@rainbowdangyeu》
Lý Mông lái xe, liếc nhìn cô một cái: "Sao vậy, gặp chuyện gì sao? Anh thấy em hình như không được vui?"
Ban Ấu An gật gật đầu: "Ừm."
"Làm sao vậy?"
"Muốn ăn bánh Tiramisu Hạn Lượng đối diện tiệm bánh kem." Ban Ấu An lừa gạt anh.
Lý Mông cười cô: "Lại ăn ngọt, em sẽ sâu răng cho xem."
"Răng em rất tốt." Ban Ấu An hừ hừ, "Vừa khoẻ vừa trắng."
Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Lý Mông nghiêng đầu: "Phải không, há miệng anh nhìn xem."
Ban Ấu An do dự một chút, mở miệng tới gần cho anh xem. Mặt mày Lý Mông tươi cười mà đi đến, nhưng lúc Ban Ấu An không chú ý anh hôn lên mặt cô một cái, phát ra tiếng "bẹp" rất lớn.
Ban Ấu An đỏ mặt, Lý Mông thì cười ha ha.
Ban Ấu An che mặt của mình lại, nghĩ thầm "Lý Mông đúng là tên không đúng đắn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro